Tống Nhĩ đang đánh răng. Nàng buồn ngủ đến nỗi có thể trực tiếp lăn ra ngủ luôn, nhưng không được, nàng muốn cho Bùi Tễ rửa mắt mà nhìn.

Tối hôm qua, Bùi Tễ nói, em sảo tôi, không đáng ghét.

Ngay giây phút đó, Tống Nhĩ đặc biệt cảm động, nàng cảm thấy Bùi Tễ không xa xôi đến vậy, hai người có lẽ không phải người đến từ hai thế giới.

Vì thế nàng nhất thời đắc ý vong hình, được một tấc lại muốn tiến một thước, hỏi: "Em làm gì đều không đáng ghét sao?"

Bùi Tễ trầm mặc một hồi, mới trả lời: "Cũng không phải, ngủ nướng vẫn rất đáng ghét."

6 giờ 50 phút, cửa phòng đúng giờ bị gõ vang.

Bùi Tễ gõ cửa rất quy luật. Ba tiếng gõ cộng thêm một tiếng rời giường thành một tổ, cứ xong năm tổ thì nghỉ nửa phút, tuần hoàn lặp lại như vậy đến khi nàng dậy mới thôi.

Trước đây, cô phải ở ngoài gọi cửa 30 phút thì Tống Nhĩ mới có thể chậm rì rì ra tới, tinh thần uể oải, vẻ mặt ngái ngủ. Nhưng hôm nay, cô chỉ lặp lại hai tổ, cửa đã mở.

Tay Bùi Tễ vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Cô không tự chủ được liếc nhìn đồng hồ, 6 giờ 50 phút 47 giây.

Tống Nhĩ đứng sau cửa, mái tóc lấm tấm vài giọt nước, hơi thở khoan khoái, khóe môi khẽ cong, chào buổi sáng Bùi Tễ: "Giáo thụ buổi sáng tốt lành."

Trông vô cùng tỉnh táo.

Bùi Tễ thu tay lại: "Sớm, ăn sáng."

Bữa sáng đều mua từ một cửa hàng ăn sáng trong tiểu khu. Quán ăn này mở đã nhiều năm, đầy đủ chủng loại, hương vị thơm ngon, rất được cư dân trong tiểu khu hoan nghênh.

Tống Nhĩ ngồi vào bàn, dù không nhìn thấy nàng cũng biết bữa sáng hôm nay là gì.

Bùi Tễ rất quy luật. Ngoại trừ ba ngày đầu tiên mua rất nhiều loại đồ ăn sáng cho Tống Nhĩ lựa chọn, thăm dò khẩu vị nàng xong, bữa sáng sau đó đều có quy luật.

Dựa theo chu kỳ ba ngày lặp lại một lần, trình tự cố định.

Hôm nay là ngày thứ hai trong ba ngày, bữa sáng là tào phớ và bánh bao gạch cua.

Tống Nhĩ ngoan ngoãn ngồi ăn, Bùi Tễ ngồi đối diện với nàng.

Tào phớ mặn, không có hành lá, nhiều chút dầu vừng, thêm nửa thìa dấm.

Bánh bao gạch cua vẫn còn nóng hổi, vỏ bánh mỏng mà dai, cắn một miếng, nước dùng tràn ra ngoài, hương thơm theo đó bay ra.

Mỗi ngày có bữa sáng nóng hầm hập như vậy, quả là điều hạnh phúc.

Chỉ là dậy sớm đối với Tống Nhĩ, thật sự quá khó khăn.

Nàng biết nàng hẳn dậy sớm một chút. Dậy sớm một chút, để giáo thụ ra cửa đúng giờ, không cho giáo thụ thêm phiền toái. Nhưng dường như giường cực độ yêu nàng, chặt chẽ giữ lấy nàng, mí mắt nàng lại còn có ý nghĩ riêng của nó, nói không mở ra chính là thế nào cũng không mở ra.

Hôm nay có thể thành công dậy sớm, hoàn toàn do tính hiếu thắng bị Bùi Tễ tối hôm qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Nàng cần thiết muốn giáo thụ rửa mắt mà nhìn một hồi.

Nhưng giáo sư Bùi lại tỏ vẻ thờ ơ, trầm ổn ăn xong bữa sáng, đặt thìa xuống, lau miệng, như thường lệ thu dọn hộp cơm, sau đó nói với Tống Nhĩ: "Tôi đi làm."

Hoàn toàn không nhắc việc hôm nay nàng tự giác dậy sớm, hoàn toàn không khen nàng.

Tống Nhĩ tức khắc cảm giác ý nghĩa việc dậy sớm bị chiết khấu gần hết, nàng đặc biệt không vui tiễn Bùi Tễ tới cửa.

Cửa mở ra, Bùi Tễ đi ra ngoài, Tống Nhĩ không nhịn được gọi cô: "Giáo thụ."

Bùi Tễ dừng lại, nhìn về phía nàng.

Tống Nhĩ trông như đang rất rối rắm. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại như bị băn khoăn nào đó chế trụ. Mấy phen rối rắm sau, Tống Nhĩ nhịn đau dứt bỏ, vẻ mặt trầm trọng: "Tạm biệt giáo thụ."

Bùi Tễ liền rời đi.

Tống Nhĩ nghe tiếng cửa đóng lại trước mặt, phi thường thất vọng. Nàng hôm nay dậy sớm như vậy, giáo thụ lại không khen nàng. Vừa rồi nàng ngăn cô lại, kỳ thật là tưởng ám chỉ một chút, thế nhưng lòng tự tôn mãnh liệt giữ nàng lại.

Tuyệt đối không thể mất mặt như thế được.

Một đêm bão cuồng phong quét qua, trên đường cành lá đầy đất, lộn xộn.

Mưa đã tạnh, gió vẫn vu vu thổi, nhưng không dữ dội như đêm qua.

7 giờ 25 Bùi Tễ tới viện nghiên cứu, đi vào văn phòng, mở bảng lịch trình ra nhìn rồi bật máy tính, từ hòm thư tải luận văn của học sinh xuống đọc.

Ngày cuối kỳ hạn, tất cả học sinh đều nộp lên bài tập cuối kỳ.

Môn học của Bùi Tễ, không có thi cuối kỳ, chỉ có luận văn. Chủ đề luận văn được ra vào đầu học kỳ, nói cách khác sinh viên có thời gian một học kỳ để hoàn thành nó.

Nhưng Bùi Tễ cũng biết, mặc dù đầu học kỳ đã bố trí, nhưng học sinh có thể dành một tháng để viết đã là đáng quý, đa phần sinh viên đều chỉ dùng một tuần.

Dành bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu tâm huyết, đều có thể từ thành phẩm nhìn ra. Bùi Tễ nghiêm khắc, nhưng sẽ không cố ý khó xử, chỉ cần đạt tiêu chuẩn thì sẽ qua môn.

Mấy luận văn viết hay, Bùi Tễ sẽ phá lệ lưu ý đến tên tác giả.

Nghiên cứu khoa học cần làn gió mới, mà sinh viên nỗ lực chăm chỉ lại có thiên phú thật sự rất hiếm.

8 giờ 30, cô thay áo khoác blouse trắng đi vào phòng thí nghiệm.

Hôm nay bắt đầu vô cùng thuận lợi. Hơn một tuần qua, lần đầu tiên cô trở lại với thời gian biểu vốn có. Hơn nữa hôm qua tuy mắc mưa nhưng cơ thể hoàn toàn không thấy khó chịu.

Bùi Tễ thật cao hứng, cao hứng đến mức khi tới giờ giải lao, nghe thấy vài nghiên cứu sinh tụ lại tán gẫu, cô khó được có hứng thú mà lắng nghe.

Bùi Tễ xử lý nhiều dự án nghiên cứu cùng một lúc, đồng thời nhiều phòng thí nghiệm trong viện nghiên cứu cũng được cô giám sát. Nhưng hầu hết cô chỉ lấy danh nghĩa đạo sư, đóng vai trò cố vấn, không can thiệp vào hướng nghiên cứu cụ thể.

Dự án hôm nay thuộc loại này, thành viên nhóm nghiên cứu đều tương đối trẻ, đề tài bàn tán cũng rất đa dạng.

Từ chuyện giáo sư nào mép tóc ngày càng cao, đến việc nhóm bên cạnh thí nghiệm tiến triển rất chậm, bởi vì luận văn của trưởng nhóm họ xảy ra vấn đề, bị đạo sư mắng ba ngày, tâm lý suy sụp; rồi lại đến khẩu phần sườn sốt tương ở cửa số ba căng tin ngày càng ít, lạnh giá biết bao trái tim sinh viên, chuyện trò rôm rả không ngừng.

Đột nhiên một nghiên cứu sinh hào hứng lấy di động ra, như cho mọi người xem trân bảo, sau đó mọi người đồng loạt kinh hô.

"Đáng yêu quá a."

"Cute quá đi, là con lần trước nhặt được sao?"

"Nó hình như tìm thấy máy quay, nó đi tới!"

Bùi Tễ nhìn nữ sinh cầm di động, nhận ra đây là sinh viên trước đó nhặt được mèo con mang về nhà. Vậy nên cô phán đoán, màn hình di động hẳn là video mèo con.

Nghĩ đến Tống Nhĩ ở nhà, Bùi Tễ cảm thấy có thể học hỏi người có kinh nghiệm một chút, nên bước tới.

Hết đợt này đến đợt khác cảm thán đột nhiên im bặt. Nữ sinh cầm di động tay run lên, chào hỏi: "Giáo sư Bùi." cuống quít định cất điện thoại đi.

Bùi Tễ nói: "Không vội." Cô cũng thoáng nhìn về phía màn hình.

Vừa thấy, cô liền ngẩn người. Hiển thị trên màn hình không phải video, mà là một phần mềm theo dõi. Trong camera, mèo con nhảy cẫng lên, chơi parkour trong phòng.

Bùi Tễ có điểm ngoài ý muốn.

Nữ sinh cho rằng giáo thụ cũng thích mèo, nhẹ nhàng thở ra, giải thích cho cô: "Đây là em mới lắp camera. Em lo lắng lúc em không ở nhà mèo con xảy ra chuyện, có camera, em liền có thể tùy thời chú ý nó."

Bùi Tễ gật đầu, nhưng cân nhắc trong đầu một phen, cảm thấy kiến nghị này không khả thi.

Cô cũng lo lắng Tống Nhĩ ở nhà sẽ làm vỡ cốc, hoặc là vấp phải đâu đó, hay là có chuyện cần cô hỗ trợ. Nhưng camera chắc chắn không thể lắp, vì người cần có riêng tư.

Quả nhiên, chiếu cố Tống Nhĩ so với nuôi mèo, phức tạp đến nhiều.

"Ngoài việc lắp camera, còn có thể làm gì không?" Bùi Tễ trực tiếp hỏi.

Cô vừa hỏi, nữ sinh liền biết, giáo thụ thật sự đối mèo cảm thấy hứng thú. Não cô nhanh chóng nhảy số, thực mau liền có suy đoán: "Giáo thụ cũng nuôi mèo sao?"

"Không phải mèo." Bùi Tễ định nghĩa giống loài Tống Nhĩ tương đối mơ hồ: "Là sinh vật cùng loài với mèo."

Nữ sinh dù không biết sinh vật cùng loài với mèo là con gì, vẫn cẩn thận nói tất cả những việc cần chú ý khi nuôi mèo. Bùi Tễ một bên chăm chú nghe, một bên ở trong đại não phân loại chính xác cái nào hữu dụng, cái nào không hợp lý.

"Đúng rồi, còn có một chuyện vô cùng quan trọng nhưng thường xuyên bị bỏ qua, đó là kiên nhẫn và ôn nhu khích lệ vô cùng tất yếu." Nữ sinh mười phần khẳng định nói, "Mèo con cần được khích lệ, thẳng thắn khen ngợi có thể khiến nó vui vẻ, còn có thể khiến tính cách nó ôn hòa hơn."

Bùi Tễ hoài nghi điều này, bởi động vật nghe không hiểu tiếng người. Thấy nghiên cứu sinh không còn kinh nghiệm nào có thể chia sẻ, Bùi Tễ gật đầu, ra hiệu cho họ tiếp tục xem mèo, còn cô rời đi.

Cô đi ra ngoài, định uống một cốc nước, điện thoại rung lên.

Bùi Tễ nhìn, phát hiện là tin nhắn WeChat. Lúc mở khóa điện thoại, có thêm hai tin nhắn nữa.

Đều đến từ Tống Nhĩ.

Chân dung Tống Nhĩ là một chú mèo con đang giận dữ. Khuôn mặt tròn tròn, hai mắt to to, vùi mặt vào đôi chân trắng mũm mĩm, như là tự bế, vừa ngốc vừa ngạo kiều.

Bùi Tễ chú ý chân dung một lát, mới click mở khung thoại với Tống Nhĩ.

Tổng cộng ba tin nhắn bằng giọng nói, mỗi tin hai giây. Bùi Tễ click mở tin thứ nhất, là giọng nói bình tĩnh: "Giáo thụ."

Tin thứ hai giọng dần dần mất bình tĩnh: "Giáo thụ."

Tin thứ ba giọng phi thường ỉu xìu: "Giáo thụ."

Bùi Tễ: "?"

Tin nhắn thứ tư lập tức truyền đến, giọng Tống Nhĩ vô cùng ủy khuất: "Thật sự không khen khen em sao?"

Giọng Tống Nhĩ rất đặc biệt. Bùi Tễ từng nghe nàng gọi điện với người khác. Khi cùng người khác nói chuyện, giọng nàng luôn có chút quạnh quẽ, mang theo cảm giác xa cách. Nhưng mỗi khi nói chuyện với cô, giọng Tống Nhĩ sẽ thấp hơn một ít, mềm mại, luôn khiến Bùi Tễ nghĩ đến kiều khí tiểu miêu.

Tin nhắn này, giọng Tống Nhĩ đặc biệt mềm.

Bùi Tễ kỳ thật biết Tống Nhĩ muốn dậy sớm là để cô khen ngợi nàng. Nhưng Bùi Tễ cho rằng, Tống Nhĩ dậy sớm, chỉ là sửa chữa lỗi lầm ngủ nướng trong quá khứ, không có gì đáng để khen ngợi.

Bất quá Tống Nhĩ trịnh trọng nói ra, Bùi Tễ cho rằng hẳn nên thỏa mãn nàng, cô đưa vào hai chữ: "Giỏi quá."

Khi muốn gửi đi, thấy ảnh đại diện của Tống Nhĩ, lại nghĩ đến những gì nữ sinh vừa nói, kiên nhẫn và ôn nhu khích lệ vô cùng tất yếu.

Bùi Tễ cảm thấy kiến nghị này không hợp lý, nhưng vẫn không tự chủ được mà tham khảo nó trong hành vi của mình.

Hai chữ chỉ sợ không đủ kiên nhẫn, không đủ ôn nhu.

Cô minh tư khổ tưởng trong chốc lát, xóa bỏ giỏi quá, một lần nữa nhập: "Buổi sáng thức dậy rất sớm, làm tôi thực ngoài ý muốn, giỏi quá!" Lại từ trong danh sách emoji chọn biểu tượng giơ ngón tay cái, gửi đi.

Điện thoại Tống Nhĩ có chức năng đọc màn hình, trợ lý giọng nói thông minh sẽ đọc nội dung trên màn hình, bao gồm cả ngón tay cái.

Bùi Tễ gửi xong, đang muốn cất điện thoại đi, Tống Nhĩ lại nhanh chóng trả lời.

"Em sẽ bảo trì!" Trong giọng nói đầy cao hứng.

Chính Bùi Tễ cũng không nhận ra, trong mắt cô ập lên nhàn nhạt ý cười, nét mặt nhu hòa hơn rất nhiều. Cô một lần nữa đánh giá lại kiến nghị kia, phân loại nó từ không hợp lý sang loại có hiệu quả.

Ít nhất Tống Nhĩ thực sự cần cô kiên nhẫn và ôn nhu khích lệ.

Cô nhớ ra một chuyện, nhân tiện nói cho Tống Nhĩ: "Tối thứ sáu, chúng ta đi nhà thầy Tôn ăn cơm."

Tống Nhĩ mỗi lần đều phản hồi rất nhanh, gần như là giây hồi. Thế nên Bùi Tễ đợi chốc lát, nhưng lần này Tống Nhĩ lại không có động tĩnh. Bùi Tễ liền không đợi nữa.

Mãi đến hơn mười phút sau, Tống Nhĩ mới nhắn lại: "Em có chút hồi hộp."

Hồi hộp đến mức thanh âm run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện