Đàm Hoàng Hạo nhăn mày kiếm, hắn cúi xuống chặn lấy môi của cô. Cảm nhận được cô gái nhỏ dưới thân thở hổn hển không ngừng hắn mới hài lòng mà buông ra.
- " Giữa tôi và cô ta chỉ là quan hệ trên giấy tờ, ngoài ra không còn bất cứ cái gì nữa!"
Nếu là ai khác hiểu lầm, hắn sẽ chẳng bao giờ rảnh rỗi đi biện hộ cho người đó nghe làm gì hết. Nhưng cô là ngoại lệ, hắn không muốn cô hiểu sai nên mới cố tình giải thích.
Trần Hiểu Ngưng chống lên ngực hắn, gật gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu, nhưng thật ra trong lòng cực kì khó chịu. Thì ra điều cô lo lắng là thật, quả nhiên là hắn chỉ giả mạo tung mấy tin đồn có vị hôn thê gì đó để lừa cô sa lưới. Nhưng Trần Hiểu Ngưng cô có gì đáng để hắn phải làm như thế chứ?!
Cô tự than trách bản thân quá ngốc nghếch, biết là có bẫy còn giả mù nhảy vào, cuối cùng vẫn là bản thân chịu thiệt!
Thiệu Tử Lâm không hề hay biết bên trong đang xảy ra một trận mây mưa long trời lở đất, kiên trì đứng chờ ngoài cửa hơn 20 phút. Rốt cuộc thì sự kiên nhẫn đó cũng cạn kiệt. Cô ta nghiến răng, hai nắm tay siết lại ghì chặt vào cửa như muốn cào rách tấm chắn này để nhìn xem bên trong như thế nào.
'Đàm Hoàng Hạo, tôi tin rồi có một ngày, anh sẽ phải quỳ dưới váy tôi như những thằng đàn ông khác thôi! Chắc chắn ngày đó sẽ không còn xa!'- Thiệu Tử Lâm thầm nghĩ trong đầu, cô ta hừ lạnh rồi bỏ đi.
........
Biệt thự nơi mà U Minh Thượng ở cách rất xa thành phố, hắn không thích sự ồn ào náo nhiệt, không khí trong nhà khá trầm thấp. Tuy nhiên, không gian đó hôm nay lại được thay thế bằng một loại cảm giác rất thoải mái, còn nghe tiếng cười đùa vui vẻ của vài người.
Dì Vương tự tay làm rất nhiều đồ ăn ngon, tâm trạng của bà hôm nay đặc biệt tốt. Đó là bởi vì tối qua thiếu gia đột nhiên mang về một đứa bé gần hai tuổi.
Và tất nhiên, bà đã chăm sóc hắn từ lúc còn nhỏ, hắn cũng sẽ không giấu diếm nói ra đó là con của mình.
Bà không hề thắc mắc cô gái nào lại may mắn có khả năng trở thành thiếu phu nhân tương lai của thiếu gia, bởi vì bà cũng đại khái đoán được một chút.
Hai năm trước, thiếu gia mang về một cô gái, hơn nữa, nhìn kĩ đứa bé này, từ đôi mắt đến đôi môi, giống cô gái kia như một khuôn đúc ra, khuôn mặt cô ấy bà còn nhớ rõ. Cộng thêm khoảng thời gian chênh lệch nhau, đến 80% hai người là mẹ con, cũng chính là người có thể trở thành thiếu phu nhân tương lai a.
Còn một điều khiến bà thấy khó hiểu, tại sao thiếu gia không để cô ấy ở đây rồi sinh con, mà bây giờ lại từ nơi khác đem đứa bé về?! Ở nơi này không phải rất đầy đủ sao, có người làm, cũng có bác sĩ, bất kì thời điểm nào cần là có mặt lúc đó kia mà?!
Dì Vương khá tò mò nhưng không hỏi ra, bà tôn trọng quyền riêng tư của thiếu gia, cũng như hắn tôn trọng bà, xem bà như người mẹ thứ hai nuôi dưỡng mình.
U Minh Thượng tỉnh dậy từ sớm, hắn vẫn như ngày thường làm việc cá nhân rồi đi làm, duy chỉ có hôm nay là đặc biệt hơn một chút. Trên vai hắn hiện tại còn có một cục thịt nhỏ ngồi lắc lư ở đó.
Tiểu Đào mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nhìn mọi người. Cô bé không hề tỏ ra sợ sệt, vẻ mặt ngược lại còn có chút thích thú.
- " Thiếu gia, cậu cứ dùng bữa đi, tôi có thể chăm sóc tiểu thư được rồi!"- Dì Vương hiền từ nói, cũng không biết từ khi nào lại quen thuộc gọi tiểu thư như vậy rồi nữa.
- " Giữa tôi và cô ta chỉ là quan hệ trên giấy tờ, ngoài ra không còn bất cứ cái gì nữa!"
Nếu là ai khác hiểu lầm, hắn sẽ chẳng bao giờ rảnh rỗi đi biện hộ cho người đó nghe làm gì hết. Nhưng cô là ngoại lệ, hắn không muốn cô hiểu sai nên mới cố tình giải thích.
Trần Hiểu Ngưng chống lên ngực hắn, gật gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu, nhưng thật ra trong lòng cực kì khó chịu. Thì ra điều cô lo lắng là thật, quả nhiên là hắn chỉ giả mạo tung mấy tin đồn có vị hôn thê gì đó để lừa cô sa lưới. Nhưng Trần Hiểu Ngưng cô có gì đáng để hắn phải làm như thế chứ?!
Cô tự than trách bản thân quá ngốc nghếch, biết là có bẫy còn giả mù nhảy vào, cuối cùng vẫn là bản thân chịu thiệt!
Thiệu Tử Lâm không hề hay biết bên trong đang xảy ra một trận mây mưa long trời lở đất, kiên trì đứng chờ ngoài cửa hơn 20 phút. Rốt cuộc thì sự kiên nhẫn đó cũng cạn kiệt. Cô ta nghiến răng, hai nắm tay siết lại ghì chặt vào cửa như muốn cào rách tấm chắn này để nhìn xem bên trong như thế nào.
'Đàm Hoàng Hạo, tôi tin rồi có một ngày, anh sẽ phải quỳ dưới váy tôi như những thằng đàn ông khác thôi! Chắc chắn ngày đó sẽ không còn xa!'- Thiệu Tử Lâm thầm nghĩ trong đầu, cô ta hừ lạnh rồi bỏ đi.
........
Biệt thự nơi mà U Minh Thượng ở cách rất xa thành phố, hắn không thích sự ồn ào náo nhiệt, không khí trong nhà khá trầm thấp. Tuy nhiên, không gian đó hôm nay lại được thay thế bằng một loại cảm giác rất thoải mái, còn nghe tiếng cười đùa vui vẻ của vài người.
Dì Vương tự tay làm rất nhiều đồ ăn ngon, tâm trạng của bà hôm nay đặc biệt tốt. Đó là bởi vì tối qua thiếu gia đột nhiên mang về một đứa bé gần hai tuổi.
Và tất nhiên, bà đã chăm sóc hắn từ lúc còn nhỏ, hắn cũng sẽ không giấu diếm nói ra đó là con của mình.
Bà không hề thắc mắc cô gái nào lại may mắn có khả năng trở thành thiếu phu nhân tương lai của thiếu gia, bởi vì bà cũng đại khái đoán được một chút.
Hai năm trước, thiếu gia mang về một cô gái, hơn nữa, nhìn kĩ đứa bé này, từ đôi mắt đến đôi môi, giống cô gái kia như một khuôn đúc ra, khuôn mặt cô ấy bà còn nhớ rõ. Cộng thêm khoảng thời gian chênh lệch nhau, đến 80% hai người là mẹ con, cũng chính là người có thể trở thành thiếu phu nhân tương lai a.
Còn một điều khiến bà thấy khó hiểu, tại sao thiếu gia không để cô ấy ở đây rồi sinh con, mà bây giờ lại từ nơi khác đem đứa bé về?! Ở nơi này không phải rất đầy đủ sao, có người làm, cũng có bác sĩ, bất kì thời điểm nào cần là có mặt lúc đó kia mà?!
Dì Vương khá tò mò nhưng không hỏi ra, bà tôn trọng quyền riêng tư của thiếu gia, cũng như hắn tôn trọng bà, xem bà như người mẹ thứ hai nuôi dưỡng mình.
U Minh Thượng tỉnh dậy từ sớm, hắn vẫn như ngày thường làm việc cá nhân rồi đi làm, duy chỉ có hôm nay là đặc biệt hơn một chút. Trên vai hắn hiện tại còn có một cục thịt nhỏ ngồi lắc lư ở đó.
Tiểu Đào mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nhìn mọi người. Cô bé không hề tỏ ra sợ sệt, vẻ mặt ngược lại còn có chút thích thú.
- " Thiếu gia, cậu cứ dùng bữa đi, tôi có thể chăm sóc tiểu thư được rồi!"- Dì Vương hiền từ nói, cũng không biết từ khi nào lại quen thuộc gọi tiểu thư như vậy rồi nữa.
Danh sách chương