- " Im miệng!"- Đàm Hoàng Hạo quát lớn.

Trần Hiểu Ngưng im bặt, nhưng cô vẫn cố gắng cắn môi nhịn cười, chỉ sợ nam nhân kia sẽ tức giận mà bạo phát.

Khuôn mặt hắn một màu trắng xanh, đều do hôm qua hắn ngu ngốc nghe theo cái đề nghị ngớ ngẩn của tên kia cho nên mới xảy ra cớ sự này. Mới sáng sớm hắn đã nhận được cuộc gọi từ trợ lý thân cận của mình, nói rằng có vài lời đồn thổi không rõ ràng, gọi hắn về xử lý gấp.

Vừa nghĩ, hắn vừa trừng mắt nhìn U Minh Thượng.

- " Hừ! Tôi cũng chịu thiệt, đâu phải mỗi mình cậu?!"- Hắn ngay lập tức lên tiếng biện hộ. Rõ ràng không phải chỉ riêng Đàm Hoàng Hạo mới ảnh hưởng, mà danh tiếng của hắn cũng bị hủy hoại không ít.

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi hết nửa ngày mới rời khỏi nhà. Mấy hôm nay bọn hắn đều ở đây không rời, công việc đã sớm chất thành một núi, cộng thêm sự việc nóng phỏng tay kia, tất nhiên không thể bỏ mặc được nữa.

Ba ngày sau, cả hai người vẫn bận bịu công việc của mình, căn bản không có thời gian tới thăm cô. Tiểu bảo bối không có người chơi cùng, tự nhiên thấy nhớ bọn hắn, còn không chịu ăn uống.

Trần Hiểu Ngưng cũng chẳng thể ngờ được mới có vài ngày mà tiểu bảo bối của cô lại bị họ mua chuộc mất rồi. Sức ảnh hưởng thật không hề nhỏ nha!

............

- " Alo! Có kết quả rồi sao? Chờ chút, tôi tới liền!"- U Minh Thượng cúp máy, khoác vội chiếc áo lên người rồi chạy đi. Nhưng đến nửa đường hắn lại chạy quay ngược lại, hướng về phía căn hộ của cô.

Đàm Hoàng Hạo cũng tương tự nhận được cuộc gọi như vậy. Trong khoảng thời gian hắn ở cùng với hai mẹ con cô, dĩ nhiên là sẽ phải xét nghiệm xem đứa bé là của ai. Là hắn, hay là U Minh Thượng?

Lúc này trong lòng hắn cực kì mong đợi. Mặc dù còn chưa muốn có con nhưng đối với một đứa bé đáng yêu, lại khả ái, thông minh như Tiểu Đào, hắn chỉ muốn bé có thể là con của hắn thì tốt biết mấy! Cũng có thể thỏa mãn ước mơ được bế cháu chắt của ông nội mình.

Trần Hiểu Ngưng bị U Minh Thượng bắt cùng đi tới bệnh viện. Cô cũng không biết rốt cuộc hắn đem mình tới đây để làm gì nữa, chỉ biết mờ mịt đi theo sau hắn.

Đi qua hai dãy hành lang, cô lại bắt gặp Đàm Hoàng Hạo cũng ở đó. Hắn mặt lạnh nhìn chằm chằm vào cửa phòng xét nghiệm chờ đợi cái gì đó.

Nghĩ đến khả năng hai người họ xét nghiệm nhận thân thích, cô chợt rùng mình, theo bản năng liếc trộm hai người. Chắc chắn một người sẽ là cha của tiểu bảo bối, vậy người còn lại sẽ như thế nào đây?!

Từ trong phòng xét nghiệm, một vài bác sĩ đi ra, trên tay còn cầm tờ giấy.

Đàm Hoàng Hạo lập tức nhanh tay cướp lấy xem trước. Vẻ mặt của hắn không nhìn ra được bất cứ biểu cảm gì, tuy nhiên trong lòng đã tràn ngập sóng lớn.

Không trùng! ADN của Tiểu Đào không trùng với hắn, mà là... U Minh Thượng!

Trần Hiểu Ngưng không nói ra được cảm xúc của mình ngay lúc này là sợ hãi hay vui sướng nữa. Càng không dám nhìn vào tờ giấy xét nghiệm kia, chỉ dám nép một bên quan sát mọi việc đang diễn ra.

U Minh Thượng giờ mới phản ứng, đi tới giật lấy phiếu xét nghiệm. Cảm xúc của hắn không có biểu lộ ra nhưng vẫn cảm nhận được tâm tình của hắn là phi thường tốt.

Đàm Hoàng Hạo nghiến răng, xoay lưng rời đi, còn không quên nói lời khiêu khích U Minh Thượng:-" Hừ, đừng tưởng cậu là cha của nó thì liền tốt, đừng quên đứa bé vẫn thích tôi hơn!"

Tuy nói miệng là vậy nhưng trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi được ghen tuông và ghen tỵ ngập trời. Hắn kém U Minh Thượng ở điểm nào? Gia thế? Công danh? Địa vị? Hay là... thể lực?! Hắn chẳng kém bất kì phương diện nào, thế nhưng cô lại mang con của U Minh Thượng, tại sao không phải là hắn?!

=================

Mình chia thế này không biết đã hợp ý mọi người chưa?

Anh Hạo có lần đầu của THN, anh Thượng có con và tình cảm của chị nhà có vẻ như hơi nghiêng về phía của ảnh rồi, nên mình quyết định để Tiểu Đào thích anh Hạo hơn, như thế sẽ khá là công bằng.

Ahihi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện