- " A ha ha... là tôi a!"- Cô gượng ghịu, ấp úng cười đối phó.
- " Trùng hợp thật, cũng đã hơn hai năm rồi mới gặp lại a!"- Lệ Hoa cười vui vẻ, tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện cô.
Trần Hiểu Ngưng không thể nào trốn tránh được, buộc phải đối diện với cô. Tất nhiên, Tiểu Đào đang ngồi nghịch ngợm ở một bên cũng bị Lệ Hoa bắt gặp.
- " Cái này... cậu có con rồi sao?! Thật đáng yêu chết đi mất!"- Vừa nói, cô vừa đưa tay tới gần định chạm vào bé. Tuy nhiên, Tiểu Đào lập tức phản ứng, quay đầu sang một bên tỏ vẻ không muốn.
Lệ Hoa dùng ánh mắt năn nỉ nhìn cô, rõ ràng là muốn ôm thử tiểu bảo bối.
Trần Hiểu Ngưng hết cách, dù sao đây cũng từng là đồng nghiệp thân thiết của cô, hẳn sẽ không có gì. Cô cúi xuống nhẹ giọng nói gì đó vào tai Tiểu Đào, lần này bé cũng không cự tuyệt nữa, rất ngoan ngoãn để Lệ Hoa ôm vào lòng.
- " Chồng cậu đâu rồi? Tại sao lại để hai người đi một mình vậy chứ?"- Cô vừa đùa nghịch với bé con trong ngực, vừa hỏi cô.
- " Thực ra... tôi... không có chồng?"
- " Cái gì?!"- Câu trả lời ngoài ý muốn khiến Lệ Hoa kinh ngạc thốt lên.
- " Cậu... cậu... vậy đứa bé này...?!"- Cô chỉ chỉ vào Tiểu Đào đang ngồi trong ngực, nói không nên lời. Trần Hiểu Ngưng lặng lẽ gật đầu đáp lại ý của cô.
- " Lệ Hoa, cậu có thể giúp tôi đừng nói việc này cho ai biết có được không?"- Lần này là ngược lại, cô dùng ánh mắt năn nỉ cầu xin nhìn Lệ Hoa.
- " Được rồi! Haizz!"- Cô thở dài, đáp ứng xuống.
Hai người nói chuyện một hồi, Trần Hiểu Ngưng cũng đại khái tóm tắt lại vài chuyện của mình kể ra. Lệ Hoa biết hai người bây giờ vẫn chưa có nơi ở liền một mực đòi giới thiệu cho cô vài căn nhà. Thành ý của người ta đã như vậy, nếu còn từ chối chính là thất lễ, hơn nữa cô bây giờ thật đúng là đang thiếu chỗ ở, đành phải đồng ý chọn mua lấy một căn hộ chung cư gần biển.
- " Yên tâm yên tâm, cái này cách xa thành phố, không quá ồn ào nhưng lại không quá im lặng, không khí lại trong lành, rất phù hợp cho mẹ đơn thân và trẻ nhỏ như vậy đó nha!"
- " Công việc của tôi hiện tại rất ổn định, thu nhập cũng rất khá, nếu có việc gì cần giúp thì cứ nói, đừng ngại!"- Lệ Hoa vừa lái xe chở hai người tới nhà mới, miệng cũng không ngừng lải nhải nói, vẻ chững chạc thành thục lúc cô mới nhìn thấy giờ đã bay đi đâu mất! - --------------------
Trong khi đó, ở Đàm gia.
- " Thằng nhóc bất hiếu, ta chăm sóc ngươi bao nhiêu năm giờ ngươi đối đãi với ta như vậy sao?! Hừ, cái tiểu thư gì đó họ Thiệu kia ta không muốn, không cần biết ngươi làm cách nào, mau chóng đem về cho ta một đứa cháu dâu khác...!"- Căn biệt thự rộng lớn hoàn toàn bị trấn áp bởi tiếng mắng chửi của ông cụ Đàm. Tất cả người hầu trong nhà đều đứng một bên nơm nớp lo sợ cúi đầu không dám động đậy chỉ sợ biến thành cái bia trút giận.
Ai mà không biết ai mà không hay, từ trước tới giờ ông cụ nhà họ Đàm chỉ có một ước muốn duy nhất, đó là Thiếu gia của họ có người nối dõi tông đường trước khi ông mất.
Mà việc ông tức giận như bây giờ cũng đều bắt nguồn từ Thiếu gia. Đàm Hoàng Hạo thảnh thơi vắt chân ở một bên, vẻ mặt bình thản như không có gì, Đàm Hoàng Hạc thở phì phò tức giận tới râu mép trợn ngược, bất lực nhìn thằng cháu nhà mình.
- " Xong chưa?"- Hắn xoa xoa lỗ tai, đứng dậy hỏi ông.
- " Ngươi...!"- Ông cụ Đàm chỉ vào hắn, nghẹn tất cả từ ngữ trong cổ họng mà chẳng thể thốt nên lời.
- " Việc này cháu tự quyết định, người không phải lo lắng! Việc cháu dâu mới..."- Hắn nhếch mép, cười một mặt ý vị thâm trường rồi nói:-" Tháng sau sẽ có!"
Nói xong, hắn không do dự xoay người bước ra khỏi nhà. Ông cụ Đàm ngẩn người ra một chút, bắt đầu tiếp thu lời nói của hắn, một lát sau mới bừng tỉnh.
- " Trùng hợp thật, cũng đã hơn hai năm rồi mới gặp lại a!"- Lệ Hoa cười vui vẻ, tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện cô.
Trần Hiểu Ngưng không thể nào trốn tránh được, buộc phải đối diện với cô. Tất nhiên, Tiểu Đào đang ngồi nghịch ngợm ở một bên cũng bị Lệ Hoa bắt gặp.
- " Cái này... cậu có con rồi sao?! Thật đáng yêu chết đi mất!"- Vừa nói, cô vừa đưa tay tới gần định chạm vào bé. Tuy nhiên, Tiểu Đào lập tức phản ứng, quay đầu sang một bên tỏ vẻ không muốn.
Lệ Hoa dùng ánh mắt năn nỉ nhìn cô, rõ ràng là muốn ôm thử tiểu bảo bối.
Trần Hiểu Ngưng hết cách, dù sao đây cũng từng là đồng nghiệp thân thiết của cô, hẳn sẽ không có gì. Cô cúi xuống nhẹ giọng nói gì đó vào tai Tiểu Đào, lần này bé cũng không cự tuyệt nữa, rất ngoan ngoãn để Lệ Hoa ôm vào lòng.
- " Chồng cậu đâu rồi? Tại sao lại để hai người đi một mình vậy chứ?"- Cô vừa đùa nghịch với bé con trong ngực, vừa hỏi cô.
- " Thực ra... tôi... không có chồng?"
- " Cái gì?!"- Câu trả lời ngoài ý muốn khiến Lệ Hoa kinh ngạc thốt lên.
- " Cậu... cậu... vậy đứa bé này...?!"- Cô chỉ chỉ vào Tiểu Đào đang ngồi trong ngực, nói không nên lời. Trần Hiểu Ngưng lặng lẽ gật đầu đáp lại ý của cô.
- " Lệ Hoa, cậu có thể giúp tôi đừng nói việc này cho ai biết có được không?"- Lần này là ngược lại, cô dùng ánh mắt năn nỉ cầu xin nhìn Lệ Hoa.
- " Được rồi! Haizz!"- Cô thở dài, đáp ứng xuống.
Hai người nói chuyện một hồi, Trần Hiểu Ngưng cũng đại khái tóm tắt lại vài chuyện của mình kể ra. Lệ Hoa biết hai người bây giờ vẫn chưa có nơi ở liền một mực đòi giới thiệu cho cô vài căn nhà. Thành ý của người ta đã như vậy, nếu còn từ chối chính là thất lễ, hơn nữa cô bây giờ thật đúng là đang thiếu chỗ ở, đành phải đồng ý chọn mua lấy một căn hộ chung cư gần biển.
- " Yên tâm yên tâm, cái này cách xa thành phố, không quá ồn ào nhưng lại không quá im lặng, không khí lại trong lành, rất phù hợp cho mẹ đơn thân và trẻ nhỏ như vậy đó nha!"
- " Công việc của tôi hiện tại rất ổn định, thu nhập cũng rất khá, nếu có việc gì cần giúp thì cứ nói, đừng ngại!"- Lệ Hoa vừa lái xe chở hai người tới nhà mới, miệng cũng không ngừng lải nhải nói, vẻ chững chạc thành thục lúc cô mới nhìn thấy giờ đã bay đi đâu mất! - --------------------
Trong khi đó, ở Đàm gia.
- " Thằng nhóc bất hiếu, ta chăm sóc ngươi bao nhiêu năm giờ ngươi đối đãi với ta như vậy sao?! Hừ, cái tiểu thư gì đó họ Thiệu kia ta không muốn, không cần biết ngươi làm cách nào, mau chóng đem về cho ta một đứa cháu dâu khác...!"- Căn biệt thự rộng lớn hoàn toàn bị trấn áp bởi tiếng mắng chửi của ông cụ Đàm. Tất cả người hầu trong nhà đều đứng một bên nơm nớp lo sợ cúi đầu không dám động đậy chỉ sợ biến thành cái bia trút giận.
Ai mà không biết ai mà không hay, từ trước tới giờ ông cụ nhà họ Đàm chỉ có một ước muốn duy nhất, đó là Thiếu gia của họ có người nối dõi tông đường trước khi ông mất.
Mà việc ông tức giận như bây giờ cũng đều bắt nguồn từ Thiếu gia. Đàm Hoàng Hạo thảnh thơi vắt chân ở một bên, vẻ mặt bình thản như không có gì, Đàm Hoàng Hạc thở phì phò tức giận tới râu mép trợn ngược, bất lực nhìn thằng cháu nhà mình.
- " Xong chưa?"- Hắn xoa xoa lỗ tai, đứng dậy hỏi ông.
- " Ngươi...!"- Ông cụ Đàm chỉ vào hắn, nghẹn tất cả từ ngữ trong cổ họng mà chẳng thể thốt nên lời.
- " Việc này cháu tự quyết định, người không phải lo lắng! Việc cháu dâu mới..."- Hắn nhếch mép, cười một mặt ý vị thâm trường rồi nói:-" Tháng sau sẽ có!"
Nói xong, hắn không do dự xoay người bước ra khỏi nhà. Ông cụ Đàm ngẩn người ra một chút, bắt đầu tiếp thu lời nói của hắn, một lát sau mới bừng tỉnh.
Danh sách chương