Tất nhiên cũng không mời nổi trù tử nữa. Tạ Trường An vốn không cần ăn, dương khí của Phó Vọng Chi so với thức ăn còn mỹ vị hơn nhưng y phải bồi Phó Vọng Chi ăn.
Phó Vọng Chi cũng phải bồi Tạ Trường An ăn.
Mua thức ăn ở chợ đã khó nay càng thêm khó vì phần lớn dân chúng đều tự trồng rau, tự cấp tự túc, không ai bán cũng không ai mua cho bọn họ.
Tạ Trường An chỉ mua được một nhúm hạt giống, thảm thương quay về định đào đất trồng rau. Ước lượng số hạt, đạp cửa vào nhà thì trông thấy khói đen mù mịt bay khắp nơi, không khỏi hỏi, “Phó Vọng Chi, ngươi đang nhóm lửa trong phòng à? Đang làm gì thế?”
Sắc mặt Phó Vọng Chi biến đổi, môi mỏng mím lại, toàn thân căng thẳng.
Tạ Trường An dường như nhận ra điều gì, y im lặng quét mắt về phía Phó Vọng Chi, thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, vội nói, “Phòng này tối quá, nhất thời ta không quen, ngày mai khoét một cái cửa sổ nhé.”
Nói rồi kéo Phó Vọng Chi ra đình viện bàn chuyện trồng rau, trong tâm phạm tự hỏi, yêu khí tại sao lại nặng như vậy, tu vi của mình lại cao hơn ư? Phó Vọng Chi mặc một bộ áo bào thêu trúc tối màu, đôi tay múa bút hiện đang vung cuốc cần mẫn trồng rau, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra phong thái bất phàm. Tạ Trường An ngồi ngốc ở bàn đá xanh, tham lam phác họa từng đường nét cường tráng của Phó Vọng Chi, gia thế người này nhất định không tầm thường, nói Phó Vọng Chi là hoàng thất y cũng sẽ tin.
Nhưng Tạ Trường An không dám hỏi, y sợ Phó Vọng Chi sẽ hỏi lại mình, từ thôn nào tới, trong nhà có những ai, cha mẹ vì sao lại mất?
Y nào có biết thôn chi, những người y biết ngoài Phó Vọng Chi và những cô nương thiên kiều bá mị ở thanh lâu thì chẳng còn ai.
Tạ Trường An đi vào cõi tiên một lát bỗng đột nhiên đứng lên bảo với Phó Vọng Chi, “Chúng ta nuôi thêm mấy con gà nhé?”
Phó Vọng Chi nghi ngờ liếc nhìn Tạ Trường An, “Nuôi gà để làm gì? Để bị trộm đi sao.”
Tạ Trường An vỗ đùi, “Có gia trấn ở đây, cho chúng mười lá gan cũng không dám.”
Phó Vọng Chi nhìn bộ dạng đắc ý của Tạ Trường An mà bật cười, “Ngươi còn có thể trấn sao? Buổi tối bồi mây-mưa với vi phu mà vẫn còn có sức sao.”
Tạ Trường An nghe Phó Vọng Chi xưng là vi phu, mặt mày càng hớn hở, “ ‘Trông nhà’ chẳng phải là nhiệm vụ của tiểu nương tử sao!”
Phó Vọng Chi càng cười lớn hơn, đè Tạ Trường An ra hôn môi, không tranh luận nữa, “Được.”
Tạ Trường An cũng vui vẻ, vươn tay tính toán, “Gia nghĩ, nếu đã nuôi gà thì nên nuôi hẳn một trăm con.”
Đối với việc nuôi gà, Tạ Trường An đặc biệt tích cực, Phó Vọng Chi chỉ nghĩ nguyên nhân chắc hẳn là do khi Tạ Trường An còn bé ở dưới quê nghèo đói không có gà ăn nên bây giờ muốn ăn bù.
Thế là tối đó Tạ Trường An thức suốt đêm xây chuồng làm ổ, gà là Tạ Trường An dựa vào cặp mắt tôi luyện trăm năm mà chọn từng con. Thành ra suốt cả ngày y không đi hái dược mà chỉ ngồi xổm một chỗ nhìn chằm chằm vào đám gà, lầm bầm giục chúng nó mau ăn thóc đi, mau đi ngủ đi.
Làm cho đám gà sợ tới mức đói không dám ăn, buồn ngủ không dám ngủ, chui rúc trong góc run run, không muốn sống nữa!
Cuối cùng vẫn là Phó Vọng Chi chấm dứt hành động kỳ dị của Tạ Trường An, kêu y vào ăn cơm.
Qua được vài ngày, xuất phát từ sự chột dạ của cả hai người, một cửa sổ thật lớn được khoét ra trong phòng. Nhìn phòng ốc sáng sủa hơn, cả hai mới cùng thở phào một hơi.
***
Hái dược là việc chung của hai người, việc thường xuyên lên núi không hề làm khó dễ cả hai. Chẳng phải nơi nào có rắn thủ nơi đó giấu bảo bối sao, nơi nào có hang, nơi nào có động, nơi nào quang nhược, người khác tốn công sức tìm tòi cả tháng thì bọn họ chỉ cần đi một ngày là đã thấy dược liệu. (quang nhược là nơi thiếu ánh sáng)
Vì vậy Phó Vọng Chi mang theo đàn, Tạ Trường An ôm theo rượu, nói cùng nhau lên núi hái thuốc chẳng bằng nói cùng nhau đi thưởng phong ngắm nguyệt, nói chuyện yêu đương.
Tạ Trường An vứt giỏ trúc đầy ắp cây thuốc sang một bên, tựa vào thân cây hòe ôm vò rượu gặm trái cây. Phó Vọng Chi nhàn rỗi đánh đàn, âm thanh du dương vang vọng khắp núi rừng.
Nghe lời ca mà biết nhã ý, Tạ Trường An cao hứng gõ nhịp hát theo, bất giác trời đã sẫm tối.
Muôn thú bốn phương không ai dám đến gần.
Hai lão yêu quái tiêu dao vui vẻ, mệt mỏi liền lấy núi xanh làm gối, lấy đất trời làm màn.
Đêm tĩnh người cũng tĩnh, cùng nhau giương mắt ngắm ngân hà.
“Này ngươi nhìn mấy ngôi sao kia kìa, bắt đầu giống cái đó quá. Ha ha ha ha ha ha ha…!” Tạ Trường An đột nhiên chỉ vào những ngôi sao rồi cất tiếng cười to.
“Hửm?” Phó Vọng Chi nhìn theo tay của Tạ Trường An, không hiểu y chỉ ngôi sao nào.
Tạ Trường An lấy tay vẽ trên không trung một hình trụ rồi hai tiểu khỏa cầu, Phó Vọng Chi chợt hiểu ra.
Hắn chống khuỷa tay xoay người, áp xuống người Tạ Trường An, khố gian đội lên, híp mắt nhìn khuôn mặt hồng hào của y, “Cái đó của bầu trời có thể sánh bằng của ta không.”
Tạ Trường An đưa tay ôm cổ Phó Vọng Chi, ngẩng đầu hung hăng gặm cắn môi đối phương.
Hết lần này đến lần khác, hai người cứ lên núi lại làm chuyện này, hứng trí ngất trời, miệng đầy tục tĩu. Đến mấy ngôi sao cũng phải e lệ.
Dâm xà lãng hồ, cốt do bản tính mà thôi.
Phó Vọng Chi cũng phải bồi Tạ Trường An ăn.
Mua thức ăn ở chợ đã khó nay càng thêm khó vì phần lớn dân chúng đều tự trồng rau, tự cấp tự túc, không ai bán cũng không ai mua cho bọn họ.
Tạ Trường An chỉ mua được một nhúm hạt giống, thảm thương quay về định đào đất trồng rau. Ước lượng số hạt, đạp cửa vào nhà thì trông thấy khói đen mù mịt bay khắp nơi, không khỏi hỏi, “Phó Vọng Chi, ngươi đang nhóm lửa trong phòng à? Đang làm gì thế?”
Sắc mặt Phó Vọng Chi biến đổi, môi mỏng mím lại, toàn thân căng thẳng.
Tạ Trường An dường như nhận ra điều gì, y im lặng quét mắt về phía Phó Vọng Chi, thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, vội nói, “Phòng này tối quá, nhất thời ta không quen, ngày mai khoét một cái cửa sổ nhé.”
Nói rồi kéo Phó Vọng Chi ra đình viện bàn chuyện trồng rau, trong tâm phạm tự hỏi, yêu khí tại sao lại nặng như vậy, tu vi của mình lại cao hơn ư? Phó Vọng Chi mặc một bộ áo bào thêu trúc tối màu, đôi tay múa bút hiện đang vung cuốc cần mẫn trồng rau, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra phong thái bất phàm. Tạ Trường An ngồi ngốc ở bàn đá xanh, tham lam phác họa từng đường nét cường tráng của Phó Vọng Chi, gia thế người này nhất định không tầm thường, nói Phó Vọng Chi là hoàng thất y cũng sẽ tin.
Nhưng Tạ Trường An không dám hỏi, y sợ Phó Vọng Chi sẽ hỏi lại mình, từ thôn nào tới, trong nhà có những ai, cha mẹ vì sao lại mất?
Y nào có biết thôn chi, những người y biết ngoài Phó Vọng Chi và những cô nương thiên kiều bá mị ở thanh lâu thì chẳng còn ai.
Tạ Trường An đi vào cõi tiên một lát bỗng đột nhiên đứng lên bảo với Phó Vọng Chi, “Chúng ta nuôi thêm mấy con gà nhé?”
Phó Vọng Chi nghi ngờ liếc nhìn Tạ Trường An, “Nuôi gà để làm gì? Để bị trộm đi sao.”
Tạ Trường An vỗ đùi, “Có gia trấn ở đây, cho chúng mười lá gan cũng không dám.”
Phó Vọng Chi nhìn bộ dạng đắc ý của Tạ Trường An mà bật cười, “Ngươi còn có thể trấn sao? Buổi tối bồi mây-mưa với vi phu mà vẫn còn có sức sao.”
Tạ Trường An nghe Phó Vọng Chi xưng là vi phu, mặt mày càng hớn hở, “ ‘Trông nhà’ chẳng phải là nhiệm vụ của tiểu nương tử sao!”
Phó Vọng Chi càng cười lớn hơn, đè Tạ Trường An ra hôn môi, không tranh luận nữa, “Được.”
Tạ Trường An cũng vui vẻ, vươn tay tính toán, “Gia nghĩ, nếu đã nuôi gà thì nên nuôi hẳn một trăm con.”
Đối với việc nuôi gà, Tạ Trường An đặc biệt tích cực, Phó Vọng Chi chỉ nghĩ nguyên nhân chắc hẳn là do khi Tạ Trường An còn bé ở dưới quê nghèo đói không có gà ăn nên bây giờ muốn ăn bù.
Thế là tối đó Tạ Trường An thức suốt đêm xây chuồng làm ổ, gà là Tạ Trường An dựa vào cặp mắt tôi luyện trăm năm mà chọn từng con. Thành ra suốt cả ngày y không đi hái dược mà chỉ ngồi xổm một chỗ nhìn chằm chằm vào đám gà, lầm bầm giục chúng nó mau ăn thóc đi, mau đi ngủ đi.
Làm cho đám gà sợ tới mức đói không dám ăn, buồn ngủ không dám ngủ, chui rúc trong góc run run, không muốn sống nữa!
Cuối cùng vẫn là Phó Vọng Chi chấm dứt hành động kỳ dị của Tạ Trường An, kêu y vào ăn cơm.
Qua được vài ngày, xuất phát từ sự chột dạ của cả hai người, một cửa sổ thật lớn được khoét ra trong phòng. Nhìn phòng ốc sáng sủa hơn, cả hai mới cùng thở phào một hơi.
***
Hái dược là việc chung của hai người, việc thường xuyên lên núi không hề làm khó dễ cả hai. Chẳng phải nơi nào có rắn thủ nơi đó giấu bảo bối sao, nơi nào có hang, nơi nào có động, nơi nào quang nhược, người khác tốn công sức tìm tòi cả tháng thì bọn họ chỉ cần đi một ngày là đã thấy dược liệu. (quang nhược là nơi thiếu ánh sáng)
Vì vậy Phó Vọng Chi mang theo đàn, Tạ Trường An ôm theo rượu, nói cùng nhau lên núi hái thuốc chẳng bằng nói cùng nhau đi thưởng phong ngắm nguyệt, nói chuyện yêu đương.
Tạ Trường An vứt giỏ trúc đầy ắp cây thuốc sang một bên, tựa vào thân cây hòe ôm vò rượu gặm trái cây. Phó Vọng Chi nhàn rỗi đánh đàn, âm thanh du dương vang vọng khắp núi rừng.
Nghe lời ca mà biết nhã ý, Tạ Trường An cao hứng gõ nhịp hát theo, bất giác trời đã sẫm tối.
Muôn thú bốn phương không ai dám đến gần.
Hai lão yêu quái tiêu dao vui vẻ, mệt mỏi liền lấy núi xanh làm gối, lấy đất trời làm màn.
Đêm tĩnh người cũng tĩnh, cùng nhau giương mắt ngắm ngân hà.
“Này ngươi nhìn mấy ngôi sao kia kìa, bắt đầu giống cái đó quá. Ha ha ha ha ha ha ha…!” Tạ Trường An đột nhiên chỉ vào những ngôi sao rồi cất tiếng cười to.
“Hửm?” Phó Vọng Chi nhìn theo tay của Tạ Trường An, không hiểu y chỉ ngôi sao nào.
Tạ Trường An lấy tay vẽ trên không trung một hình trụ rồi hai tiểu khỏa cầu, Phó Vọng Chi chợt hiểu ra.
Hắn chống khuỷa tay xoay người, áp xuống người Tạ Trường An, khố gian đội lên, híp mắt nhìn khuôn mặt hồng hào của y, “Cái đó của bầu trời có thể sánh bằng của ta không.”
Tạ Trường An đưa tay ôm cổ Phó Vọng Chi, ngẩng đầu hung hăng gặm cắn môi đối phương.
Hết lần này đến lần khác, hai người cứ lên núi lại làm chuyện này, hứng trí ngất trời, miệng đầy tục tĩu. Đến mấy ngôi sao cũng phải e lệ.
Dâm xà lãng hồ, cốt do bản tính mà thôi.
Danh sách chương