Edit: Tiểu Mộc
—————————————————–
Tạ Trường An tự mình ngẫm nghĩ, nghĩ mãi mà vẫn không thể thông suốt nên dứt khoát chơi trò trốn tìm với Phó Vọng Chi.
Thỉnh thoảng lại thấy Phó Vọng Chi đến thanh lâu tìm rồi bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh trêu chọc, vậy mà y lại có chút gì đó chua chua trong lòng.
Có lần y nhìn thấy Phó Vọng Chi cùng với một nam tử vào phòng, y run rẩy do dự hơn nửa ngày mới buông mỹ nhân trong tay, len lén chạy tới góc tường người ta ngồi, cuối cùng còn nghĩ tên này chẳng xứng với Phó Vọng Chi, sức bền không tốt tí nào.
Chờ y tỉnh táo lại mới thấy bản thân mình thật đúng là lo chuyện bao đồng.
Đêm đó Tạ Trường An ngồi xổm ở góc tường nghe hai người đàn ông lời ngon tiếng ngọt với nhau suốt cả đêm, nghe đến không thấy chán, y thử hình dung và thấy như vậy cũng tốt lắm.
Sau đó, Tạ Trường An lại cảm thấy nhớ Phó Vọng Chi. Nhưng ngày đó y đã lỡ đập đầu người ta đến chảy máu, còn véo cổ người ta đến bầm tím rướm máu, thật không còn mặt mũi nào để nhìn người ta.
Chỉ có thể chờ đợi, đợi Phó Vọng Chi đến tìm, y sẽ bắc thang xuống nước trước.
Kết quả, Phó Vọng Chi không thèm đến nữa.
Làm Tạ Trường An ưu sầu nha.
Hôm nay Tạ Trường An nằm mộng, mộng thấy hồ tộc, thấy cha mẹ và vô số những cảnh lướt qua nhanh như ngựa phi trộn lẫn với những thứ âm thanh hỗn tạp ồn ào không cân xứng, tất cả đều náo loạn ầm ĩ.
Y không cảm nhận được gì, chỉ thấy sự lạnh lẽo bao quanh bốn phía.
Tạ Trường An từ nhỏ đến lớn không hề có khái niệm về nhà.
Cho dù cả tộc hồ ly của y đều quen với nếp sống đơn độc, tự giành địa bàn, tự mưu sinh, những thứ tình cảm như tình thân có hay không không quan trọng, nhưng y thật sự rất sợ cô đơn.
Sau này có một con cá chép tinh nói với y, chốn nhân gian là nơi náo nhiệt đông vui nhất, hai ngày trước vừa có một con yêu đã chạy đi.
Tạ Trường An suy nghĩ một hồi lâu, liền bắt ba con gà làm lộ phí rồi khởi hành, một đêm đi một ngàn dặm, thẳng đến kinh đô.
Tạ Trường An tỉnh mộng, đúng lúc vừa tảng sáng, trời vẫn còn mông lung, nắng sớm lờ mờ.
Chỗ Tạ Trường An ở không có gà gáy báo sáng, bởi vì chúng đều bị y ăn hết.
Sáng sớm, Phó Vọng Chi nghe có người gõ cửa, đẩy cửa chỉ thấy Tạ Trường An dựa vào trụ môn cười he he, sau đó khoát tay chào.
Phó Vọng Chi nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết trố mắt đứng nhìn khuôn mặt Tạ Trường An.
Tạ Trường An xoa xoa tay, có chút ấp úng nói “Cái vòng ngọc bảo bối của ngươi có phải là vật tổ truyền dành để thú thê không?”
Cho rằng Tạ Trường An lại đi trộm giá trang người ta, Phó Vọng Chi vô thức nhìn Tạ Trường An từ trên xuống dưới, còn thuận tiện trộm nhìn cái mông tròn vểnh cao kia vài lần, nuốt nuốt nước bọt, hắn cứng nhắt theo lễ nói.
“Đúng.”
“Phó huynh, ngươi xem, vòng tay ta không thể bồi được nữa..” Tạ Trường An liếc mắt một cái, dùng giọng nói bé như muỗi kêu nói “Chỉ có thể bồi ngươi một tức phụ thôi…”
“Cái gì?” Phó Vọng Chi không nghe rõ, thật sự không nghe rõ.
“Lão tử con mẹ nó bồi ngươi một tức phụ, là cướp, còn rất đẹp trai nữa!” Tạ Trường An vươn tay ôm lấy vai Phó Vọng Chi, nghểnh cổ giương cằm hét lên, làm cho mấy bác gái đi chợ buổi sáng mua thức ăn gần đó đều phải ngoái đầu nhìn.
Phó Vọng Chi lộ vẻ nghi hoặc, nhìn lại một lượt khắp người Tạ Trường An, nghiêm túc hỏi “Thật sao?”
Tạ Trường An ‘ừ’ một tiếng, trong đầu hung hăng xỉ vả: Phó Vọng Chi, ngươi cứ giỏi quay đầu bỏ đi thử xem!!
Nào ngờ Phó Vọng Chi từ phía sau dùng sức ôm chặt Tạ Trường An vào lòng, còn tranh thủ nhéo nhéo phần thịt mềm bên hông, nghiêng đầu cắn cắn vào tai y, hỏi “Tức phụ này, khi nào thì xuất giá?”
Tạ Trường An nhếch miệng mỉm cười, trong lòng đầy mật ngọt.
—————————————————–
Tạ Trường An tự mình ngẫm nghĩ, nghĩ mãi mà vẫn không thể thông suốt nên dứt khoát chơi trò trốn tìm với Phó Vọng Chi.
Thỉnh thoảng lại thấy Phó Vọng Chi đến thanh lâu tìm rồi bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh trêu chọc, vậy mà y lại có chút gì đó chua chua trong lòng.
Có lần y nhìn thấy Phó Vọng Chi cùng với một nam tử vào phòng, y run rẩy do dự hơn nửa ngày mới buông mỹ nhân trong tay, len lén chạy tới góc tường người ta ngồi, cuối cùng còn nghĩ tên này chẳng xứng với Phó Vọng Chi, sức bền không tốt tí nào.
Chờ y tỉnh táo lại mới thấy bản thân mình thật đúng là lo chuyện bao đồng.
Đêm đó Tạ Trường An ngồi xổm ở góc tường nghe hai người đàn ông lời ngon tiếng ngọt với nhau suốt cả đêm, nghe đến không thấy chán, y thử hình dung và thấy như vậy cũng tốt lắm.
Sau đó, Tạ Trường An lại cảm thấy nhớ Phó Vọng Chi. Nhưng ngày đó y đã lỡ đập đầu người ta đến chảy máu, còn véo cổ người ta đến bầm tím rướm máu, thật không còn mặt mũi nào để nhìn người ta.
Chỉ có thể chờ đợi, đợi Phó Vọng Chi đến tìm, y sẽ bắc thang xuống nước trước.
Kết quả, Phó Vọng Chi không thèm đến nữa.
Làm Tạ Trường An ưu sầu nha.
Hôm nay Tạ Trường An nằm mộng, mộng thấy hồ tộc, thấy cha mẹ và vô số những cảnh lướt qua nhanh như ngựa phi trộn lẫn với những thứ âm thanh hỗn tạp ồn ào không cân xứng, tất cả đều náo loạn ầm ĩ.
Y không cảm nhận được gì, chỉ thấy sự lạnh lẽo bao quanh bốn phía.
Tạ Trường An từ nhỏ đến lớn không hề có khái niệm về nhà.
Cho dù cả tộc hồ ly của y đều quen với nếp sống đơn độc, tự giành địa bàn, tự mưu sinh, những thứ tình cảm như tình thân có hay không không quan trọng, nhưng y thật sự rất sợ cô đơn.
Sau này có một con cá chép tinh nói với y, chốn nhân gian là nơi náo nhiệt đông vui nhất, hai ngày trước vừa có một con yêu đã chạy đi.
Tạ Trường An suy nghĩ một hồi lâu, liền bắt ba con gà làm lộ phí rồi khởi hành, một đêm đi một ngàn dặm, thẳng đến kinh đô.
Tạ Trường An tỉnh mộng, đúng lúc vừa tảng sáng, trời vẫn còn mông lung, nắng sớm lờ mờ.
Chỗ Tạ Trường An ở không có gà gáy báo sáng, bởi vì chúng đều bị y ăn hết.
Sáng sớm, Phó Vọng Chi nghe có người gõ cửa, đẩy cửa chỉ thấy Tạ Trường An dựa vào trụ môn cười he he, sau đó khoát tay chào.
Phó Vọng Chi nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết trố mắt đứng nhìn khuôn mặt Tạ Trường An.
Tạ Trường An xoa xoa tay, có chút ấp úng nói “Cái vòng ngọc bảo bối của ngươi có phải là vật tổ truyền dành để thú thê không?”
Cho rằng Tạ Trường An lại đi trộm giá trang người ta, Phó Vọng Chi vô thức nhìn Tạ Trường An từ trên xuống dưới, còn thuận tiện trộm nhìn cái mông tròn vểnh cao kia vài lần, nuốt nuốt nước bọt, hắn cứng nhắt theo lễ nói.
“Đúng.”
“Phó huynh, ngươi xem, vòng tay ta không thể bồi được nữa..” Tạ Trường An liếc mắt một cái, dùng giọng nói bé như muỗi kêu nói “Chỉ có thể bồi ngươi một tức phụ thôi…”
“Cái gì?” Phó Vọng Chi không nghe rõ, thật sự không nghe rõ.
“Lão tử con mẹ nó bồi ngươi một tức phụ, là cướp, còn rất đẹp trai nữa!” Tạ Trường An vươn tay ôm lấy vai Phó Vọng Chi, nghểnh cổ giương cằm hét lên, làm cho mấy bác gái đi chợ buổi sáng mua thức ăn gần đó đều phải ngoái đầu nhìn.
Phó Vọng Chi lộ vẻ nghi hoặc, nhìn lại một lượt khắp người Tạ Trường An, nghiêm túc hỏi “Thật sao?”
Tạ Trường An ‘ừ’ một tiếng, trong đầu hung hăng xỉ vả: Phó Vọng Chi, ngươi cứ giỏi quay đầu bỏ đi thử xem!!
Nào ngờ Phó Vọng Chi từ phía sau dùng sức ôm chặt Tạ Trường An vào lòng, còn tranh thủ nhéo nhéo phần thịt mềm bên hông, nghiêng đầu cắn cắn vào tai y, hỏi “Tức phụ này, khi nào thì xuất giá?”
Tạ Trường An nhếch miệng mỉm cười, trong lòng đầy mật ngọt.
Danh sách chương