Túc Phù Trân nhìn bài viết nhưng lại chẳng mấy cảm xúc. Cô thấy bài viết này từ sớm nhưng chỉ cảm thấy nực cười mà chẳng còn cảm giác gì khác. Người đi cùng anh tối qua là cô thì chút chiêu trò ranh mãnh này ai rảnh để tâm chứ chắc chắn không phải cô.
“Không phải.”
“Nhưng…”
“Người trong bức ảnh lên xe của Mạc Diễm… đấy là tớ.”
Mạch Ninh giơ tay chắn trước mặt, miệng lẩm bẩm nói: “Cậu đợi tớ một chút, tớ cần tiêu hoá mấy thứ này trước.” Đúng như điều mà cô ấy yêu cầu, Phù Trân không nói gì nữa mà chờ đợi. Quả nhiên, chỉ một phút sau đã nghe thấy giọng Mạch Ninh hét toáng lên.
“Cái quái gì vậy chứ? Tớ bỏ quên điều gì à? Túc Phù Trân, cậu… cậu tha thứ cho anh ta sao? Bỏ qua hết những điều mà anh ta đã làm với cậu?”
Điều này thật sự không thể tin nổi, từ việc cô trở về nước đến việc chăm sóc rồi dễ dàng chung đụng với Mạc Diễm. Đứng từ góc độ của cô ấy, điều này nhìn thế nào cũng thấy khó có thể chấp nhận. Bỏ qua biết bao là người đàn ông tốt, vì sao lại quay lại với người đàn ông bội bạc này?
Tính cách của anh ta… có thể thay đổi sao?
Diễn kịch được một lần, ai biết sẽ có lần hai hay lần ba nữa không.
Người ta thường có câu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Ngay cả cô ấy còn biết thì lí nào Phù Trân lại không biết trước đấy Tống Mạc Diễm là người si tình với Tố Nhàn thế nào.
Vì sao lại đột nhiên hết tình cảm chứ?
“Phù Trân, cậu tha thứ cho anh ta rồi sao?” Mạch Ninh có điều không hiểu vì cô đã không nói hết về chuyện giữa cô và anh từ kiếp trước.
Nghe được câu hỏi từ cô ấy, cô không trả lời mà thừ người nhìn về khoảng không trước mặt, một lúc lâu rồi mới thẫn thờ nói: “Không… vẫn chưa.”
“Vậy thì tại sao…”
“…”
Tại sao ư? Có lẽ là tại vì cô vẫn còn tình cảm với anh…
Sau khi ly hôn và rời sang nước ngoài, chẳng ai có thể biết khi đấy cô đã đau đớn và bi thương đến nhường nào. Trước mặt cô vẫn sẽ mỉm cười, vẫn sẽ nói mình ổn và vui vẻ nhưng khi màn đêm buông xuống, sự cô độc bao lấy, cô hoàn toàn gục ngã và chẳng thể gượng dậy được. Sống như một người vô hồn với lòng ngực bị khoét rỗng, để bản thân không phải nhớ đến anh, cô đã tự dày vò bản thân rất nhiều. Đến khi mọi thứ dường như mất kiểm soát, cô phát hiện ra mình mắc chứng rối loạn lo âu và trầm cảm mức vừa phải.
Mạc Diễm chính là nguồn sống kiếp này của cô, không có anh cô dường như mất đi sự sống.
Cô đã từng tiêu cực đến mức nghĩ đến việc t.ự t.ử khi nghĩ tới việc cả đời này sẽ không gặp lại Mạc Diễm nữa đó là khi cô biết bản thân mình đã yêu anh, yêu chính con người bội bạc làm mình đau khổ.
Ai có thể biết rằng khi trông thấy anh, khi đứng trước mặt anh, được anh nhìn với ánh mắt yêu thương cô đã hạnh phúc tới nhường nào.
Nhưng đứng trước chướng ngại vật ngăn cản giữa hai người, cô vẫn chưa thể vượt qua được. Chính khi đấy Mạc Diễm đã nói với cô:
“Em đừng ép buộc bản thân mình, hãy nhắm mắt lại và thả lỏng.”
“Nguyên nhân là từ anh, chính anh sẽ là người tháo dỡ nó để bước về phía em.”
“Phù Trân… em chỉ cần đứng tại đấy, đừng đi đâu cả và chờ đợi anh thôi nhé?”
Vậy là cô đã xiêu lòng và biết bản thân không còn lối thoát.
…
Mạch Ninh trông thấy ánh mắt si mê của cô thì đã quá rõ ràng mọi thứ. Cô ấy đỡ trán, nhớ ra điều gì đấy bèn nói:
“A! Bảo bối này…”
“?”
“Cậu… sắp tới có đi không?”
Câu chuyện không đầu không đuôi của Mạch Ninh khiến Phù Trân khó hiểu. Cô chau mày, nhăn mi hỏi: “Đi đâu cơ?”
“Thì… sinh nhật 7 tuổi của em trai cậu.”
“…”
Thì ra là tới rồi…
Cô bất giác nhớ tới, cậu nhóc ngày nào bé xíu còn lon ton chạy theo sau cô, mới đấy mà đã 7 tuổi rồi. Tính ra thì cũng đã 2 năm cô chưa gặp cậu nhóc. Khi còn ở nhà, người thân thiết và gần gũi với cô nhất có lẽ cũng là cậu nhóc đấy. Vậy là từ lúc bị đuổi khỏi nhà, cô đã chẳng gặp lại cậu lấy một lần.
Sinh nhật lần này được Túc gia mở rất lớn vì đây là cậu ấm trong nhà, đứa con cầu khẩn mãi mới có được. Cô rất muốn gặp lại cậu một lần sau hai năm xa cách nhưng… điều này làm sao có thể khi ai cũng nhận được thiệp nhưng cô thì không được mời chứ?
Cô ngậm ngùi, cũng chỉ có thể chờ đợi hình ảnh được cánh nhà báo đăng lên trong ngày hôm đấy mà thôi.
…
Có lẽ vì chuyện này mà tâm trạng của cô dường như không tốt. Mỗi lần Mạc Diễm thấy cô như thế thì lại xót, áp tay lên hai bên gò má của cô hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì khiến em phiền lòng sao?”
Những lúc như vậy cô chỉ mỉm cười gượng gạo, nói: “Không sao đâu. Chắc tại hôm qua em ngủ không ngon giấc, lát nữa nghỉ ngơi một chút là tốt lên thôi.”
“…”
Tất nhiên, chẳng thể tốt lên nổi khi ngày nào anh cũng trông thấy biểu hiện buồn bã và thẫn thờ của cô như vậy.
Sát ngày tổ chức sinh nhật của em trai, Mạc Diễm đột nhiên cho người đem đến nhà cô khệ nệ các túi lớn và hộp trông rất cồng kềnh và nặng nề.
Phù Trân nhìn anh rồi lại nhìn đống đồ đặt trước mặt, khó hiểu hỏi: “Những cái này là…”
Anh nói: “Em mở ra đi.”
Cô nghe theo lời anh nói, mở chiếc hộp gần nhất như mở ra chiếc hộp pandora. Dường như có một vầng sáng loé lên từ bên trong chiếc hộp, cô nheo mày bởi những ánh sáng huyền ảo đấy, hiện ra trước mắt chính là một bộ lễ phục xinh đẹp màu trắng tinh được điểm những hạt đá lấp lánh và những mảnh ren thêu được phối một cách hài hoà.
Bao từ ngữ hoa mỹ chẳng biết đã lẩn trốn ở đâu, trong đầu cô lúc này chỉ hiện ra một câu “thật tuyệt!” mà thôi.
Rốt cuộc đã phải mất bao nhiêu tiền và bao nhiêu công sức mới có thể chế tác ra được bộ lễ phục vừa đẹp vừa sang trọng vừa quyến rũ lại không dung tục như thế này?
Trong lúc Phù Trân còn đang cảm thán thì bỗng một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở ấm nóng phả vào bên tai cô.
“Ngày mai… anh có hề vinh hạnh trở thành bạn đồng hành của em được không?”
“Không phải.”
“Nhưng…”
“Người trong bức ảnh lên xe của Mạc Diễm… đấy là tớ.”
Mạch Ninh giơ tay chắn trước mặt, miệng lẩm bẩm nói: “Cậu đợi tớ một chút, tớ cần tiêu hoá mấy thứ này trước.” Đúng như điều mà cô ấy yêu cầu, Phù Trân không nói gì nữa mà chờ đợi. Quả nhiên, chỉ một phút sau đã nghe thấy giọng Mạch Ninh hét toáng lên.
“Cái quái gì vậy chứ? Tớ bỏ quên điều gì à? Túc Phù Trân, cậu… cậu tha thứ cho anh ta sao? Bỏ qua hết những điều mà anh ta đã làm với cậu?”
Điều này thật sự không thể tin nổi, từ việc cô trở về nước đến việc chăm sóc rồi dễ dàng chung đụng với Mạc Diễm. Đứng từ góc độ của cô ấy, điều này nhìn thế nào cũng thấy khó có thể chấp nhận. Bỏ qua biết bao là người đàn ông tốt, vì sao lại quay lại với người đàn ông bội bạc này?
Tính cách của anh ta… có thể thay đổi sao?
Diễn kịch được một lần, ai biết sẽ có lần hai hay lần ba nữa không.
Người ta thường có câu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Ngay cả cô ấy còn biết thì lí nào Phù Trân lại không biết trước đấy Tống Mạc Diễm là người si tình với Tố Nhàn thế nào.
Vì sao lại đột nhiên hết tình cảm chứ?
“Phù Trân, cậu tha thứ cho anh ta rồi sao?” Mạch Ninh có điều không hiểu vì cô đã không nói hết về chuyện giữa cô và anh từ kiếp trước.
Nghe được câu hỏi từ cô ấy, cô không trả lời mà thừ người nhìn về khoảng không trước mặt, một lúc lâu rồi mới thẫn thờ nói: “Không… vẫn chưa.”
“Vậy thì tại sao…”
“…”
Tại sao ư? Có lẽ là tại vì cô vẫn còn tình cảm với anh…
Sau khi ly hôn và rời sang nước ngoài, chẳng ai có thể biết khi đấy cô đã đau đớn và bi thương đến nhường nào. Trước mặt cô vẫn sẽ mỉm cười, vẫn sẽ nói mình ổn và vui vẻ nhưng khi màn đêm buông xuống, sự cô độc bao lấy, cô hoàn toàn gục ngã và chẳng thể gượng dậy được. Sống như một người vô hồn với lòng ngực bị khoét rỗng, để bản thân không phải nhớ đến anh, cô đã tự dày vò bản thân rất nhiều. Đến khi mọi thứ dường như mất kiểm soát, cô phát hiện ra mình mắc chứng rối loạn lo âu và trầm cảm mức vừa phải.
Mạc Diễm chính là nguồn sống kiếp này của cô, không có anh cô dường như mất đi sự sống.
Cô đã từng tiêu cực đến mức nghĩ đến việc t.ự t.ử khi nghĩ tới việc cả đời này sẽ không gặp lại Mạc Diễm nữa đó là khi cô biết bản thân mình đã yêu anh, yêu chính con người bội bạc làm mình đau khổ.
Ai có thể biết rằng khi trông thấy anh, khi đứng trước mặt anh, được anh nhìn với ánh mắt yêu thương cô đã hạnh phúc tới nhường nào.
Nhưng đứng trước chướng ngại vật ngăn cản giữa hai người, cô vẫn chưa thể vượt qua được. Chính khi đấy Mạc Diễm đã nói với cô:
“Em đừng ép buộc bản thân mình, hãy nhắm mắt lại và thả lỏng.”
“Nguyên nhân là từ anh, chính anh sẽ là người tháo dỡ nó để bước về phía em.”
“Phù Trân… em chỉ cần đứng tại đấy, đừng đi đâu cả và chờ đợi anh thôi nhé?”
Vậy là cô đã xiêu lòng và biết bản thân không còn lối thoát.
…
Mạch Ninh trông thấy ánh mắt si mê của cô thì đã quá rõ ràng mọi thứ. Cô ấy đỡ trán, nhớ ra điều gì đấy bèn nói:
“A! Bảo bối này…”
“?”
“Cậu… sắp tới có đi không?”
Câu chuyện không đầu không đuôi của Mạch Ninh khiến Phù Trân khó hiểu. Cô chau mày, nhăn mi hỏi: “Đi đâu cơ?”
“Thì… sinh nhật 7 tuổi của em trai cậu.”
“…”
Thì ra là tới rồi…
Cô bất giác nhớ tới, cậu nhóc ngày nào bé xíu còn lon ton chạy theo sau cô, mới đấy mà đã 7 tuổi rồi. Tính ra thì cũng đã 2 năm cô chưa gặp cậu nhóc. Khi còn ở nhà, người thân thiết và gần gũi với cô nhất có lẽ cũng là cậu nhóc đấy. Vậy là từ lúc bị đuổi khỏi nhà, cô đã chẳng gặp lại cậu lấy một lần.
Sinh nhật lần này được Túc gia mở rất lớn vì đây là cậu ấm trong nhà, đứa con cầu khẩn mãi mới có được. Cô rất muốn gặp lại cậu một lần sau hai năm xa cách nhưng… điều này làm sao có thể khi ai cũng nhận được thiệp nhưng cô thì không được mời chứ?
Cô ngậm ngùi, cũng chỉ có thể chờ đợi hình ảnh được cánh nhà báo đăng lên trong ngày hôm đấy mà thôi.
…
Có lẽ vì chuyện này mà tâm trạng của cô dường như không tốt. Mỗi lần Mạc Diễm thấy cô như thế thì lại xót, áp tay lên hai bên gò má của cô hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì khiến em phiền lòng sao?”
Những lúc như vậy cô chỉ mỉm cười gượng gạo, nói: “Không sao đâu. Chắc tại hôm qua em ngủ không ngon giấc, lát nữa nghỉ ngơi một chút là tốt lên thôi.”
“…”
Tất nhiên, chẳng thể tốt lên nổi khi ngày nào anh cũng trông thấy biểu hiện buồn bã và thẫn thờ của cô như vậy.
Sát ngày tổ chức sinh nhật của em trai, Mạc Diễm đột nhiên cho người đem đến nhà cô khệ nệ các túi lớn và hộp trông rất cồng kềnh và nặng nề.
Phù Trân nhìn anh rồi lại nhìn đống đồ đặt trước mặt, khó hiểu hỏi: “Những cái này là…”
Anh nói: “Em mở ra đi.”
Cô nghe theo lời anh nói, mở chiếc hộp gần nhất như mở ra chiếc hộp pandora. Dường như có một vầng sáng loé lên từ bên trong chiếc hộp, cô nheo mày bởi những ánh sáng huyền ảo đấy, hiện ra trước mắt chính là một bộ lễ phục xinh đẹp màu trắng tinh được điểm những hạt đá lấp lánh và những mảnh ren thêu được phối một cách hài hoà.
Bao từ ngữ hoa mỹ chẳng biết đã lẩn trốn ở đâu, trong đầu cô lúc này chỉ hiện ra một câu “thật tuyệt!” mà thôi.
Rốt cuộc đã phải mất bao nhiêu tiền và bao nhiêu công sức mới có thể chế tác ra được bộ lễ phục vừa đẹp vừa sang trọng vừa quyến rũ lại không dung tục như thế này?
Trong lúc Phù Trân còn đang cảm thán thì bỗng một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở ấm nóng phả vào bên tai cô.
“Ngày mai… anh có hề vinh hạnh trở thành bạn đồng hành của em được không?”
Danh sách chương