Mạc Diễm nghe cô gọi tên mình thì mỉm cười rạng rỡ, nói: “Phù Trân!”
Giọng nói mang vẻ hân hoan khi nhìn thấy cô.
Tâm trạng hiện giờ của Phù Trân chẳng biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả nhưng nụ cười bất giác nở trên môi là thứ không thể che giấu. Cảm giác buồn tủi và hụt hẫng đan xen trong cô đều tiêu tan khi thấy nụ cười tỏa ra ánh nắng ấm áp của anh.
Mạc Diễm như ánh mặt trời, xuất hiện và sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô.
“Anh… vì sao anh lại ở đây…” Cô ngơ ngác, không thể ngờ tới chuyện anh lại từ thang máy đi ra mà không phải ở trong phòng bệnh. Không phải anh không được phép rời khỏi mà chỉ là… Mạc Diễm thường không thích lãng phí thời gian vào những việc không đâu.
Anh từng buộc miệng nói với cô rằng: Tản bộ gì chứ? Thời gian đấy thà ở nhà xem tin tức thế giới còn giá trị hơn.
Tố Nhàn…
Chẳng phải… Tố Nhàn còn đang ở trong kia gần 10 phút rồi sao?
A! Vậy là… chỉ là cô ta đang ngồi chờ đợi?
Phù Trân như phát hiện ra điều gì đấy, ánh mắt loé lên vui mừng. Mạc Diễm nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô, anh chỉ mỉm cười rồi nói: “Anh đi tìm em.”
“Tìm em?”
Mạc Diễm không nói gì mà chỉ gật đầu.
Ai! Sao cô lại quên béng đi mất chứ, khi nãy anh ngủ nên cô đã tranh thủ đặt bánh và gọi điện thoại hỏi thăm ông bà Tống cũng như nói một chút về tình hình hiện tại của anh. Sau khi cúp máy, cô lại chạy xuống nhận bánh và mang lên. Vậy nên anh tỉnh ngủ không thấy cô nên đã xuống dưới tìm.
“Em mua bánh…”
Mạc Diễm từ đầu đã chú ý đến, ánh mắt sáng rỡ lên đầy vẻ vui mừng. Anh cầm lấy hộp bánh từ tay cô, kéo tay Phù Trân nói: “Chúng ta đi ăn bánh!”
Anh kéo cô nhưng cô lại chẳng nhúc nhích. Phù Trân vẫn như cũ đứng im tại chỗ, trước ánh mắt khó hiểu của anh, cô nói: “Trong phòng… có người chờ.”
“…” Mạc Diễm nhìn theo hướng tay của cô, hàng mày khẽ chau lại rồi nhanh chóng giãn ra, đáy mắt sâu thẳm như đáy hồ, một tia âm u xẹt qua đáy mắt anh.
Trước bộ dạng khó xử của cô, anh chỉ nhàn nhạt đáp: “Muốn đợi cứ đợi, chúng ta xuống dưới tản bộ và ăn bánh. Anh mới tìm được một chỗ rất đẹp đấy, em muốn xem không?”
Chưa để cô kịp nói gì, anh đã kéo thẳng cô vào trong thang máy.
Trong khoảng khắc mà Phù Trân không trông thấy, đôi mắt anh nheo lại mang theo sát khí lạnh lẽo.
Hệ thống bảo mật và nhân viên của nơi này xem ra phải điều chỉnh lại rồi!
Mạc Diễm đưa cô tới một góc vườn, nơi này yên tĩnh lại trong lành với bầu không khí mát mẻ. Cô và anh cùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện nhau, ở giữa là chiếc bánh ưa thích. Khung cảnh và bầu không khí tốt như này giữa lòng thành phố, quả thật chẳng còn gì tốt hơn nếu như anh không phải đang mặc đồ dành cho bệnh nhân.
Điều đấy có vẻ không quan trọng vì nhan sắc của anh đã thành công che mờ đi bộ đồ không cân xứng đấy.
Mọi chuyện thật bình yên với một buổi chiều tà, vì sao sau chuyện giữa hai người lại đột ngột rẽ ngang?
Nguyên nhân là bởi câu nói của anh.
“Phù Trân… em ở lại bên cạnh anh, đừng đi nước ngoài nữa được không?”
“Đột nhiên… sao lại nói tới chuyện này.”
Anh trầm mặc, tiếng nói từ đáy lòng thật khó phát ra. Khởi nguồn bắt đầu việc cô ở đây là vì chăm sóc cho anh theo lời của ba mẹ anh. Anh rất sợ, nếu mình không nói rõ thì sẽ có một ngày cô rời đi lúc nào không hay.
Dù sao thì… anh không thể lấy lí do bệnh tật mà níu giữ cô mãi được…
Chính vì vậy mà dù bằng bất kì lí do gì thì anh cũng phải níu kéo cô ở lại chỉ bằng được.
Anh vươn tay ra, nắm lấy hai bàn tay của cô.
“Anh biết trước đây bản thân đã làm nhiều chuyện có lỗi với em. Em hãy giận anh, đánh anh bắt anh làm gì cũng được. Tuy chỉ có một điều, xin em hãy ở đây và cho anh một cơ hội sửa sai có được không?”
“Mạc Diễm à, em…”
“Anh không bắt em phải chấp nhận anh ngay. Em cứ việc thoải mái sống vui vẻ và làm mọi điều mình thích. Anh sẽ không yêu cầu em đáp lại ngay lập tức, em cứ từ từ suy nghĩ và chấp nhận anh. Anh chỉ có một thỉnh cầu mà thôi, em… đừng hất hủi anh nhé?”
Đây là anh muốn… theo đuổi cô sao?
Phù Trân nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác gần gũi lại vừa xa lạ. Nhiều khi cô tự hỏi, anh rốt cuộc là người như nào?
Đâu mới là anh, đâu mới là Mạc Diễm?
Vừa không giống Mạc Diễm kiếp trước lại vừa không giống Mạc Diễm của kiếp này. Anh hiện tại đứng trước mặt cô, giống như là tình cách và hai con người hoà trộn vào làm một.
“Mạc Diễm… anh rốt cuộc là ai?”
…
Một tuần sau vào ngày X tháng X, ngày đã khiến cả nước xôn xao khi Tổng giám đốc- Tống Mạc Diễm của tập đoàn Mạc Thiên trở lại và công khai xuất hiện trước mặt mọi người.
Mạc Diễm trở lại với công việc như thường lệ, chẳng có gì khác biệt khi cùng tối hôm đó người ta lại chụp được khoảng khắc bên cạnh anh xuất hiện thêm một người con gái. Chỉ là một bóng lưng thon thả bước lên xe ô tô nhưng đã khiến dân tình xôn xao và rất nhiều người chú ý. Đa phần, họ đều cho đó là Tố Nhàn vì đơn giản là vì họ tin rằng trai xinh phải đi với gái đẹp, Tố Nhàn chính là một lựa chọn hoàn hảo khi trên mạng đều đang bắt cặp và đẩy thuyền anh và cô ta. Chưa kể tới, nửa đêm hôm đó cô ta đã cập nhật trang mạng xã hội của mình với một bộ đồ và kiểu tóc y chang.
Kèm theo đấy là một dòng trạng thái mờ ám úp mở khiến dân tình hò hét.
-Tố Nhàn: Một buổi tối hạnh phúc, cảm ơn người tuyệt vời của em. Em sẽ không bao giờ quên những điều đáng nhớ hôm nay, anh mới chính là món quà lớn nhất.
Trong bức ảnh chụp còn vô tình hay cố ý mà lộ ra chiếc nhẫn kim cương sáng loé đeo trên ngón tay.
Mạch Ninh: “…”
Cô ấy đọc đi đọc lại dòng trạng thái đấy vài lần, tức giận đập điện thoại xuống bàn trước mặt cô và nói: “Túc Phù Trân, cậu nhìn mà xem nhỏ này viết gì nè. Không phải tên đàn ông đó và con nhỏ này lại tiếp tục mờ ám đấy chứ?”
Giọng nói mang vẻ hân hoan khi nhìn thấy cô.
Tâm trạng hiện giờ của Phù Trân chẳng biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả nhưng nụ cười bất giác nở trên môi là thứ không thể che giấu. Cảm giác buồn tủi và hụt hẫng đan xen trong cô đều tiêu tan khi thấy nụ cười tỏa ra ánh nắng ấm áp của anh.
Mạc Diễm như ánh mặt trời, xuất hiện và sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô.
“Anh… vì sao anh lại ở đây…” Cô ngơ ngác, không thể ngờ tới chuyện anh lại từ thang máy đi ra mà không phải ở trong phòng bệnh. Không phải anh không được phép rời khỏi mà chỉ là… Mạc Diễm thường không thích lãng phí thời gian vào những việc không đâu.
Anh từng buộc miệng nói với cô rằng: Tản bộ gì chứ? Thời gian đấy thà ở nhà xem tin tức thế giới còn giá trị hơn.
Tố Nhàn…
Chẳng phải… Tố Nhàn còn đang ở trong kia gần 10 phút rồi sao?
A! Vậy là… chỉ là cô ta đang ngồi chờ đợi?
Phù Trân như phát hiện ra điều gì đấy, ánh mắt loé lên vui mừng. Mạc Diễm nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô, anh chỉ mỉm cười rồi nói: “Anh đi tìm em.”
“Tìm em?”
Mạc Diễm không nói gì mà chỉ gật đầu.
Ai! Sao cô lại quên béng đi mất chứ, khi nãy anh ngủ nên cô đã tranh thủ đặt bánh và gọi điện thoại hỏi thăm ông bà Tống cũng như nói một chút về tình hình hiện tại của anh. Sau khi cúp máy, cô lại chạy xuống nhận bánh và mang lên. Vậy nên anh tỉnh ngủ không thấy cô nên đã xuống dưới tìm.
“Em mua bánh…”
Mạc Diễm từ đầu đã chú ý đến, ánh mắt sáng rỡ lên đầy vẻ vui mừng. Anh cầm lấy hộp bánh từ tay cô, kéo tay Phù Trân nói: “Chúng ta đi ăn bánh!”
Anh kéo cô nhưng cô lại chẳng nhúc nhích. Phù Trân vẫn như cũ đứng im tại chỗ, trước ánh mắt khó hiểu của anh, cô nói: “Trong phòng… có người chờ.”
“…” Mạc Diễm nhìn theo hướng tay của cô, hàng mày khẽ chau lại rồi nhanh chóng giãn ra, đáy mắt sâu thẳm như đáy hồ, một tia âm u xẹt qua đáy mắt anh.
Trước bộ dạng khó xử của cô, anh chỉ nhàn nhạt đáp: “Muốn đợi cứ đợi, chúng ta xuống dưới tản bộ và ăn bánh. Anh mới tìm được một chỗ rất đẹp đấy, em muốn xem không?”
Chưa để cô kịp nói gì, anh đã kéo thẳng cô vào trong thang máy.
Trong khoảng khắc mà Phù Trân không trông thấy, đôi mắt anh nheo lại mang theo sát khí lạnh lẽo.
Hệ thống bảo mật và nhân viên của nơi này xem ra phải điều chỉnh lại rồi!
Mạc Diễm đưa cô tới một góc vườn, nơi này yên tĩnh lại trong lành với bầu không khí mát mẻ. Cô và anh cùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện nhau, ở giữa là chiếc bánh ưa thích. Khung cảnh và bầu không khí tốt như này giữa lòng thành phố, quả thật chẳng còn gì tốt hơn nếu như anh không phải đang mặc đồ dành cho bệnh nhân.
Điều đấy có vẻ không quan trọng vì nhan sắc của anh đã thành công che mờ đi bộ đồ không cân xứng đấy.
Mọi chuyện thật bình yên với một buổi chiều tà, vì sao sau chuyện giữa hai người lại đột ngột rẽ ngang?
Nguyên nhân là bởi câu nói của anh.
“Phù Trân… em ở lại bên cạnh anh, đừng đi nước ngoài nữa được không?”
“Đột nhiên… sao lại nói tới chuyện này.”
Anh trầm mặc, tiếng nói từ đáy lòng thật khó phát ra. Khởi nguồn bắt đầu việc cô ở đây là vì chăm sóc cho anh theo lời của ba mẹ anh. Anh rất sợ, nếu mình không nói rõ thì sẽ có một ngày cô rời đi lúc nào không hay.
Dù sao thì… anh không thể lấy lí do bệnh tật mà níu giữ cô mãi được…
Chính vì vậy mà dù bằng bất kì lí do gì thì anh cũng phải níu kéo cô ở lại chỉ bằng được.
Anh vươn tay ra, nắm lấy hai bàn tay của cô.
“Anh biết trước đây bản thân đã làm nhiều chuyện có lỗi với em. Em hãy giận anh, đánh anh bắt anh làm gì cũng được. Tuy chỉ có một điều, xin em hãy ở đây và cho anh một cơ hội sửa sai có được không?”
“Mạc Diễm à, em…”
“Anh không bắt em phải chấp nhận anh ngay. Em cứ việc thoải mái sống vui vẻ và làm mọi điều mình thích. Anh sẽ không yêu cầu em đáp lại ngay lập tức, em cứ từ từ suy nghĩ và chấp nhận anh. Anh chỉ có một thỉnh cầu mà thôi, em… đừng hất hủi anh nhé?”
Đây là anh muốn… theo đuổi cô sao?
Phù Trân nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác gần gũi lại vừa xa lạ. Nhiều khi cô tự hỏi, anh rốt cuộc là người như nào?
Đâu mới là anh, đâu mới là Mạc Diễm?
Vừa không giống Mạc Diễm kiếp trước lại vừa không giống Mạc Diễm của kiếp này. Anh hiện tại đứng trước mặt cô, giống như là tình cách và hai con người hoà trộn vào làm một.
“Mạc Diễm… anh rốt cuộc là ai?”
…
Một tuần sau vào ngày X tháng X, ngày đã khiến cả nước xôn xao khi Tổng giám đốc- Tống Mạc Diễm của tập đoàn Mạc Thiên trở lại và công khai xuất hiện trước mặt mọi người.
Mạc Diễm trở lại với công việc như thường lệ, chẳng có gì khác biệt khi cùng tối hôm đó người ta lại chụp được khoảng khắc bên cạnh anh xuất hiện thêm một người con gái. Chỉ là một bóng lưng thon thả bước lên xe ô tô nhưng đã khiến dân tình xôn xao và rất nhiều người chú ý. Đa phần, họ đều cho đó là Tố Nhàn vì đơn giản là vì họ tin rằng trai xinh phải đi với gái đẹp, Tố Nhàn chính là một lựa chọn hoàn hảo khi trên mạng đều đang bắt cặp và đẩy thuyền anh và cô ta. Chưa kể tới, nửa đêm hôm đó cô ta đã cập nhật trang mạng xã hội của mình với một bộ đồ và kiểu tóc y chang.
Kèm theo đấy là một dòng trạng thái mờ ám úp mở khiến dân tình hò hét.
-Tố Nhàn: Một buổi tối hạnh phúc, cảm ơn người tuyệt vời của em. Em sẽ không bao giờ quên những điều đáng nhớ hôm nay, anh mới chính là món quà lớn nhất.
Trong bức ảnh chụp còn vô tình hay cố ý mà lộ ra chiếc nhẫn kim cương sáng loé đeo trên ngón tay.
Mạch Ninh: “…”
Cô ấy đọc đi đọc lại dòng trạng thái đấy vài lần, tức giận đập điện thoại xuống bàn trước mặt cô và nói: “Túc Phù Trân, cậu nhìn mà xem nhỏ này viết gì nè. Không phải tên đàn ông đó và con nhỏ này lại tiếp tục mờ ám đấy chứ?”
Danh sách chương