Mọi chuyện cứ vậy mà qua đi, cả cô và anh đều không nhắc đến chuyện này nữa.
Có một vết thương sâu mà người ta không muốn chạm đến. Đây chính là tình cảnh giữa cô và anh. Không thể giải quyết thì chỉ có thể chờ thời gian chữa lành, dùng tình cảm chân thành để thể hiện và lấp đầy vết nứt giữa cả hai.
Đây cũng được xem là biện pháp tạm thời mà hiệu quả khi Mạc Diễm thật sự đã biết kìm chế cơn giận dữ của mình và phối hợp với đội ngũ bác sĩ chữa trị những biến chứng còn lại sau cuộc tai nạn. Vết thương trên người đã ổn, điểm chú ý chỉ là phần đầu bị chấn động khá nặng nên thời gian cần quan sát và nghỉ ngơi lâu hơn.
Hôm nay, cô đột nhiên nhớ tới Tố Nhàn khi đọc tin nhắn mà Mạch Ninh gửi cho cô.
-Mạch Ninh: Bảo bối à, cậu biết tin gì chưa? Nóng hổi đây, Tố Nhàn đã thành công ly hôn với Lăng Nguỵ rồi!
Cô vốn chỉ đáp lại qua loa và không muốn đặt tâm quá nhiều nhưng chẳng hiểu vì sao, khi lướt trang mạng lại liên tục gặp phải những bài viết có tiêu đề tên cô ta.
Đúng là không muốn để tâm cũng phải để tâm mà.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô về nước đã một thời gian nhưng vẫn chưa chạm mặt với cô ta lấy một lần. Chuyện tình mờ ám giữa anh và cô ta hiện tại ra sao? Mạc Diễm nhớ về kiếp trước nhưng khi đối diện với cô ta thì sẽ có biểu hiện như thế nào?
Vụ việc tại nạn của anh không hề nhỏ, nó nóng hổi một thời gian và xuất hiện liên tục trên các mọi mặt trận. Vậy vì sao cô ta lại không lởn vởn quanh anh. Đây chẳng phải là một cơ hội tốt để ghi điểm với mọi người, đặc biệt là ông bà Tống ư?
Đây… thật sự là điều khiến cô để tâm.
Phù Trân suy ngẫm, suy rất nhiều đến lúc gần ngẫm ra thì một giọng nói trầm ấm vang lên cắt ngang qua mạch suy nghĩ của cô.
“Phù Trân à… em vì sao lại ngồi đấy.”
“…”
“Mau, lại đây với anh đi.”
…
Tố Nhàn không phải không muốn đến bệnh viện chỗ mà anh đang dưỡng thương mà là không thể tới. Cô ta làm sao không hiểu rõ đạo lí chiếm lòng thương từ người khác chứ. Cô ta biết rõ, rất rõ là đằng khác nhưng…
Bệnh viện anh đang nằm có bảo mật quá mức nghiêm ngặt công thêm việc ông bà Tống đã hạ lệnh nên cô ta chẳng thể nào bước vào. Tố Nhàn không màng mặt mũi, năm lần bốn lượt đến nhưng kết quả đều chỉ có một.
Cô ta không biết tình trạng của anh hiện tại là thế nào nên chỉ có thể miễn cưỡng ở nhà chờ đến lúc anh tỉnh lại và tìm đến cô ta. Nhưng điều Tố Nhàn không thể ngờ tới chính là việc rất lâu rồi mà Mạc Diễm vẫn chưa đến tìm cô ta.
Có khi nào anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?
Cô ta lòng nóng như lửa đốt, lo sợ từng ngày chờ tin anh trong vô vọng khi không một nơi nương tựa. Lăng Nguỵ ngã ngựa, cô ta chẳng thể bám víu vào anh ta nữa nên quyết định tiến tới với Mạc Diễm. Chuyện đêm đó đã xảy ra được một thời gian, cô ta đã ly hôn cho anh thấy cô ta chỉ có mình anh, thành tâm một chút xin lỗi anh và giải thích một chút là được.
Tố Nhàn, cô ta rất tự tin về bản thân mình.
Một chút để tâm về việc bị Mạc Diễm hất hủi cũng không có. Dù sao thì anh ấy cũng đã thích cô ta rất lâu mà, đâu phải nói bỏ là bỏ được.
Cô ta vốn đã chuẩn bị tâm lý ở nhà nhàn nhã chờ đợi cho đến một ngày, cô ta hay tin Túc Phù Trân đã về nước. Đáng nói hơn là ông bà Tống còn để cho cô ta chăm sóc anh.
Rốt cuộc con đ* yêu nghiệt đó đã dùng chiêu trò gì để lấy lòng họ? Cô ta xem ra đã quá khinh thường địch, thật may mắn vì mọi chuyện này vẫn chưa quá trễ.
Nếu cứ tiếp tục ngồi ở nhà bị động như thế này cô ta sẽ bị cô hớt tay trên mất. Không! Không được, cô ta phải hành động thôi!
Lần này cô ta đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, cô ta không tin bản thân lần này lại không thể bước vào đấy và gặp được anh.
Chỉ cần gặp được anh thì… cô ta đã nắm chắc phần thắng.
Dùng hết khả năng còn lại để mua chuộc một y tá ở trong bệnh viện, cô ta thành công bắt tay với người đấy và bắt kẻ đó phải làm theo ý của mình.
Không khó để nhận một bộ đồ y tá và trà trộn lên tầng cao nhất. Ngay khi ra khỏi thang máy, cô ta vào nhà vệ sinh và thay đổi thành một bộ váy sang trọng của mình.
Bước đi hiên ngang, cô ta kích động mà đưa tay mở ra cánh cửa lớn bên trên treo tấm bảng V.I.P.
…
Đúng khoảng khắc đấy, cánh cửa thang máy lại một lần nữa mở ra. Trong tầm mắt của Phù Trân vừa vặn thu hết khoảng khắc cô ta bước chân vào phòng bệnh của anh một cách rõ ràng.
“Tố Nhàn…”
“Cô ta đến rồi…”
Phù Trân như người mất hồn chôn chân đứng tại nơi nhìn về phía cánh cửa đóng kín. Đã 5 phút rồi, cánh cửa đó không mở ra và cũng chẳng hề có động tĩnh gì.
Cô muốn nhấc bước đi tới, muốn xem xem bên trong rốt cuộc đang có chuyện gì diễn ra nhưng… với lí do và danh phận gì đây?
Nếu anh lại dành tình cảm cho cô ấy thì sao? Cô không đủ sức càng không đủ tự tin để khiến trái tim một người yêu mình.
Trái tim như bị ai đấy bóp nghẹn, tâm trạng vui vẻ và háo hức muốn cho anh ăn thử loại bánh mới cửa cửa hàng yêu thích vào mấy phút trước đã không còn. Tâm trạng nặng nề với đáy lòng nặng trĩu, cảm giác bi thương và đau đớn khi trái tim đang rỉ m.áu.
Cô mím môi, chua xót quay người đi, thân hình run bần bật, những lời hứa hẹn vang dội bên tai khiến lòng dạ cô xót quặn, đau tê tâm phế liệt.
Vậy… bây giờ là lúc cô nên rời đi nhỉ?
Thần trí lơ đãng đứng trước cửa thang máy, cô vừa muốn đưa tay nhấn nút thì bỗng thang máy lại kêu “Ting” một tiếng, cánh cửa mở ra, Mạc Diễm xuất hiện sau lớp cửa.
Cô trợn tròn mắt, khó tin cất lời: “Mạc Diễm?”
Có một vết thương sâu mà người ta không muốn chạm đến. Đây chính là tình cảnh giữa cô và anh. Không thể giải quyết thì chỉ có thể chờ thời gian chữa lành, dùng tình cảm chân thành để thể hiện và lấp đầy vết nứt giữa cả hai.
Đây cũng được xem là biện pháp tạm thời mà hiệu quả khi Mạc Diễm thật sự đã biết kìm chế cơn giận dữ của mình và phối hợp với đội ngũ bác sĩ chữa trị những biến chứng còn lại sau cuộc tai nạn. Vết thương trên người đã ổn, điểm chú ý chỉ là phần đầu bị chấn động khá nặng nên thời gian cần quan sát và nghỉ ngơi lâu hơn.
Hôm nay, cô đột nhiên nhớ tới Tố Nhàn khi đọc tin nhắn mà Mạch Ninh gửi cho cô.
-Mạch Ninh: Bảo bối à, cậu biết tin gì chưa? Nóng hổi đây, Tố Nhàn đã thành công ly hôn với Lăng Nguỵ rồi!
Cô vốn chỉ đáp lại qua loa và không muốn đặt tâm quá nhiều nhưng chẳng hiểu vì sao, khi lướt trang mạng lại liên tục gặp phải những bài viết có tiêu đề tên cô ta.
Đúng là không muốn để tâm cũng phải để tâm mà.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô về nước đã một thời gian nhưng vẫn chưa chạm mặt với cô ta lấy một lần. Chuyện tình mờ ám giữa anh và cô ta hiện tại ra sao? Mạc Diễm nhớ về kiếp trước nhưng khi đối diện với cô ta thì sẽ có biểu hiện như thế nào?
Vụ việc tại nạn của anh không hề nhỏ, nó nóng hổi một thời gian và xuất hiện liên tục trên các mọi mặt trận. Vậy vì sao cô ta lại không lởn vởn quanh anh. Đây chẳng phải là một cơ hội tốt để ghi điểm với mọi người, đặc biệt là ông bà Tống ư?
Đây… thật sự là điều khiến cô để tâm.
Phù Trân suy ngẫm, suy rất nhiều đến lúc gần ngẫm ra thì một giọng nói trầm ấm vang lên cắt ngang qua mạch suy nghĩ của cô.
“Phù Trân à… em vì sao lại ngồi đấy.”
“…”
“Mau, lại đây với anh đi.”
…
Tố Nhàn không phải không muốn đến bệnh viện chỗ mà anh đang dưỡng thương mà là không thể tới. Cô ta làm sao không hiểu rõ đạo lí chiếm lòng thương từ người khác chứ. Cô ta biết rõ, rất rõ là đằng khác nhưng…
Bệnh viện anh đang nằm có bảo mật quá mức nghiêm ngặt công thêm việc ông bà Tống đã hạ lệnh nên cô ta chẳng thể nào bước vào. Tố Nhàn không màng mặt mũi, năm lần bốn lượt đến nhưng kết quả đều chỉ có một.
Cô ta không biết tình trạng của anh hiện tại là thế nào nên chỉ có thể miễn cưỡng ở nhà chờ đến lúc anh tỉnh lại và tìm đến cô ta. Nhưng điều Tố Nhàn không thể ngờ tới chính là việc rất lâu rồi mà Mạc Diễm vẫn chưa đến tìm cô ta.
Có khi nào anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?
Cô ta lòng nóng như lửa đốt, lo sợ từng ngày chờ tin anh trong vô vọng khi không một nơi nương tựa. Lăng Nguỵ ngã ngựa, cô ta chẳng thể bám víu vào anh ta nữa nên quyết định tiến tới với Mạc Diễm. Chuyện đêm đó đã xảy ra được một thời gian, cô ta đã ly hôn cho anh thấy cô ta chỉ có mình anh, thành tâm một chút xin lỗi anh và giải thích một chút là được.
Tố Nhàn, cô ta rất tự tin về bản thân mình.
Một chút để tâm về việc bị Mạc Diễm hất hủi cũng không có. Dù sao thì anh ấy cũng đã thích cô ta rất lâu mà, đâu phải nói bỏ là bỏ được.
Cô ta vốn đã chuẩn bị tâm lý ở nhà nhàn nhã chờ đợi cho đến một ngày, cô ta hay tin Túc Phù Trân đã về nước. Đáng nói hơn là ông bà Tống còn để cho cô ta chăm sóc anh.
Rốt cuộc con đ* yêu nghiệt đó đã dùng chiêu trò gì để lấy lòng họ? Cô ta xem ra đã quá khinh thường địch, thật may mắn vì mọi chuyện này vẫn chưa quá trễ.
Nếu cứ tiếp tục ngồi ở nhà bị động như thế này cô ta sẽ bị cô hớt tay trên mất. Không! Không được, cô ta phải hành động thôi!
Lần này cô ta đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, cô ta không tin bản thân lần này lại không thể bước vào đấy và gặp được anh.
Chỉ cần gặp được anh thì… cô ta đã nắm chắc phần thắng.
Dùng hết khả năng còn lại để mua chuộc một y tá ở trong bệnh viện, cô ta thành công bắt tay với người đấy và bắt kẻ đó phải làm theo ý của mình.
Không khó để nhận một bộ đồ y tá và trà trộn lên tầng cao nhất. Ngay khi ra khỏi thang máy, cô ta vào nhà vệ sinh và thay đổi thành một bộ váy sang trọng của mình.
Bước đi hiên ngang, cô ta kích động mà đưa tay mở ra cánh cửa lớn bên trên treo tấm bảng V.I.P.
…
Đúng khoảng khắc đấy, cánh cửa thang máy lại một lần nữa mở ra. Trong tầm mắt của Phù Trân vừa vặn thu hết khoảng khắc cô ta bước chân vào phòng bệnh của anh một cách rõ ràng.
“Tố Nhàn…”
“Cô ta đến rồi…”
Phù Trân như người mất hồn chôn chân đứng tại nơi nhìn về phía cánh cửa đóng kín. Đã 5 phút rồi, cánh cửa đó không mở ra và cũng chẳng hề có động tĩnh gì.
Cô muốn nhấc bước đi tới, muốn xem xem bên trong rốt cuộc đang có chuyện gì diễn ra nhưng… với lí do và danh phận gì đây?
Nếu anh lại dành tình cảm cho cô ấy thì sao? Cô không đủ sức càng không đủ tự tin để khiến trái tim một người yêu mình.
Trái tim như bị ai đấy bóp nghẹn, tâm trạng vui vẻ và háo hức muốn cho anh ăn thử loại bánh mới cửa cửa hàng yêu thích vào mấy phút trước đã không còn. Tâm trạng nặng nề với đáy lòng nặng trĩu, cảm giác bi thương và đau đớn khi trái tim đang rỉ m.áu.
Cô mím môi, chua xót quay người đi, thân hình run bần bật, những lời hứa hẹn vang dội bên tai khiến lòng dạ cô xót quặn, đau tê tâm phế liệt.
Vậy… bây giờ là lúc cô nên rời đi nhỉ?
Thần trí lơ đãng đứng trước cửa thang máy, cô vừa muốn đưa tay nhấn nút thì bỗng thang máy lại kêu “Ting” một tiếng, cánh cửa mở ra, Mạc Diễm xuất hiện sau lớp cửa.
Cô trợn tròn mắt, khó tin cất lời: “Mạc Diễm?”
Danh sách chương