Phù Trân tới điểm hẹn, vừa bước vào cửa đã thấy Mạch Ninh đứng từ ghế lên vẫy tay về phía cô. Mấy tháng không gặp nhau, cảm giác vui mừng khi thấy bạn đúng là không thể xem nhẹ. Phù Trân nói lại một tiếng với nhân viên đang đứng kế bên rồi nhấc bước lại gần chỗ Mạch Ninh đang ngồi.
“A! Bảo bối, nhớ cậu ch.ết mất!” Cô ấy nũng nịu chu môi nói, điệu bộ đáng yêu ấy khiến cô cảm thấy vui vẻ và rất dễ chịu.
“Nhìn cậu ngày càng xinh đẹp rạng rỡ như này,điệu bộ làm gì thấy giống như đang nhớ một kẻ như tớ chứ.” Có lẽ gặp lại người bạn thân khiến cô rất vui, tâm trạng tốt nên nói đùa một câu.
“Ài! Khen người ta đẹp thì thôi đi, sao lại nói vậy chứ. Tớ nhớ cậu thật mà.”
Mạch Ninh hiểu cô, trước đấy đã gọi một ly nước. Ngay khi cô ngồi xuống cũng là lúc ly nước được mang lên, cả hai cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ. Biểu cảm thắc mắc đắn đo muốn nói lại thôi của cô ấy khiến cô phải phì cười, nói: “Sao vậy? Muốn nói gì thì nói đi.”
Cô ấy như thể chỉ chờ mỗi câu này của cô, liếc mắt nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói lên thắc mắc của mình.
“Cậu… về nước vì điều gì vậy?”
Phù Trân chỉ còn mình cô, về nước rồi mới nói cho cô thì tất nhiên là phải có nguyên do khác rồi. Mạch Ninh tin chắc, lí do khiến cô phải về nước gấp như vậy chắc chắn không phải nhỏ.
Cô cười gượng, nhấp một ngụm nước thông cổ họng. Dù sao chuyện này cũng không thể giấu được nên cô đành khai thôi.
“Chuyện này là vì…Mạc Diễm!” Lời cô vừa hết, Mạch Ninh bất ngờ ngay lập tức hét lên khiến những người xung quanh quay qua nhìn.
“CÁI GÌ CƠ? CẬU…”
Cô chồm người qua đưa tay bịt chặt miệng cô ấy lại.
“Suỵt! Đừng có hét lên như vậy chứ.” Cô ấy nghe vậy thì miễn cưỡng gật gù đầu, ra hiệu với mau bỏ tay ra.
Ngay khi được giải thoát, Mạch Ninh liền cất giọng khiển trách cô. “Túc Phù Trân, cậu là đồ ngốc sao?”
“…”
…
Hơn một tiếng sau, cô tạm biệt Mạch Ninh và trở về bệnh viện. Đúng lý cô ấy còn định rủ cô đi ăn và chơi cho thật thỏa thích sau lâu ngày gặp lại nhưng chẳng biết vì sao mà trong lòng của cô lại nóng như lửa đốt, bồn chồn ngồi đến không yên.
Chính vì vậy mà cô đành tạm biệt với cô ấy và hẹn gặp lại vào một ngày khác.
“Tống Mạc Diễm thì có gì tốt chứ? Thật là… chẹp!”
“Hừ! Đồ ngốc cậu đó, đúng là đến ch.ết cũng không hết mê muội.”
Nghe vậy cô chỉ cười, không nói thêm lời nào.
Xem như là… kiếp trước cô nợ anh, kiếp này trả lại đi.
…
Phù Trân bước chân vào bệnh viện, vừa tới khúc ngoặt thì bỗng nghe thấy từ đằng sau có người gọi tên của mình.
“Phù Trân?”
Cô quay người lại, phát hiện người đi tới là Bạc Nguyên.
“Bạc Nguyên!” Cô vô thức gọi tên anh ta với vẻ ngỡ ngàng. Tuy về nước cũng đã được hơn một tuần nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ gặp lại anh ấy đặc biệt trong hoàn cảnh mọi thông tin hình ảnh của cô và Mạc Diễm đều được kiểm soát rất chặt chẽ.
Việc gặp nhau tại đây đúng là rất trùng hợp!
Anh ấy nở nụ cười vui vẻ đến bất thường, bước chân nhanh hơn trước đi về phía cô.
“Sao em lại ở đây? Về nước từ khi nào vì sao không nói vậy? Em bị gì sao?” Anh tự nhiên mở lời, hoàn toàn không để ý tới những ánh nhìn từ xung quanh.
Cô thừa nhận bản thân không đẹp đến mức người gặp người mê nhưng cũng có thể xem là có chút nhan sắc, đặt bên người đàn ông lịch lãm trong bộ vest đen điển trai đúng là rất bắt mắt người khác. Phù Trân hắng giọng, bản năng lẩn tránh những ánh nhìn, giọng nói cũng hạ thấp hơn.
“Không, em không bị gì cả. Chỉ là có chút việc… cần làm ở đây thôi.” Phù Trân lảng tránh, cô nghĩ chuyện về Mạc Diễm không nên nói thì hơn.
“…” Anh ấy ngờ vực tỏ vẻ không tin nhưng cũng không truy hỏi đến cùng. Mặc dù vậy, anh vẫn nhất quyết không buông tha về việc vì sao cô trở về nước mà không nói một lời.
Cô ho khan hai tiếng, cười gượng nói: “Cũng đâu phải bị truy nã không thể về, càng không phải người nổi tiếng. Đâu thể đi đến đâu bác loa thông báo đến đấy được.” Dừng một chút, sợ anh tiếp tục hỏi chuyện của mình mặc cô đành chuyển qua hỏi chuyện của anh. “Anh thì sao? Sao lại tới đây vậy?”
“À! Anh tới thăm bạn.”
“A! Vâng…”
Thời gian cô và anh ta nói chuyện không nhiều,chỉ chưa tới 10 phút đã nói lời chào tạm biệt, qua loa hỏi han vài câu rồi rời đi. Tất nhiên, trước khi đi vẫn theo phép tắc xa giao mà nói: “Được, khi nào rảnh gặp nhau nhé.”
Anh vẫn đứng đây, nhìn theo bước chân cô vàotới tận thang máy. Ánh mắt nhu tình đầy lưu luyến, vì sao người nhìn anh lại chẳng thể nhìn rõ tâm tư trong đáy mắt anh?
Phù Trân mỉm cười nhẹ, hoàn toàn không nhìn vào mắt anh.
Hiện tại trong đầu cô chỉ nghĩ tới một điều: Mong rằng người nào đó hãy ngoan ngoãn ở trong phòng và đừng gây rối gì hết.
Ha! Quá giờ cơm trưa rồi, không biết anh đã dùng bữa chưa nữa. Phải nhanh lên kiểm tra mới được.
…
Phù Trân vừa chạm tay lên thanh vặn, cửa còn chưa mở hết đã nghe thấy “Choang” một tiếng, chiếc bình hoa vỡ nát văng tứ tung bên chân của cô.
Máu trong người cô như chảy ngược, tay chân lạnh toát nhìn một mớ hỗn độn trước mắt, thanh âm khàn đi, cổ họng như bị thứ gì đấy bóp nghẹn lại.
“Mạc… Mạc Diễm?”
“A! Bảo bối, nhớ cậu ch.ết mất!” Cô ấy nũng nịu chu môi nói, điệu bộ đáng yêu ấy khiến cô cảm thấy vui vẻ và rất dễ chịu.
“Nhìn cậu ngày càng xinh đẹp rạng rỡ như này,điệu bộ làm gì thấy giống như đang nhớ một kẻ như tớ chứ.” Có lẽ gặp lại người bạn thân khiến cô rất vui, tâm trạng tốt nên nói đùa một câu.
“Ài! Khen người ta đẹp thì thôi đi, sao lại nói vậy chứ. Tớ nhớ cậu thật mà.”
Mạch Ninh hiểu cô, trước đấy đã gọi một ly nước. Ngay khi cô ngồi xuống cũng là lúc ly nước được mang lên, cả hai cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ. Biểu cảm thắc mắc đắn đo muốn nói lại thôi của cô ấy khiến cô phải phì cười, nói: “Sao vậy? Muốn nói gì thì nói đi.”
Cô ấy như thể chỉ chờ mỗi câu này của cô, liếc mắt nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói lên thắc mắc của mình.
“Cậu… về nước vì điều gì vậy?”
Phù Trân chỉ còn mình cô, về nước rồi mới nói cho cô thì tất nhiên là phải có nguyên do khác rồi. Mạch Ninh tin chắc, lí do khiến cô phải về nước gấp như vậy chắc chắn không phải nhỏ.
Cô cười gượng, nhấp một ngụm nước thông cổ họng. Dù sao chuyện này cũng không thể giấu được nên cô đành khai thôi.
“Chuyện này là vì…Mạc Diễm!” Lời cô vừa hết, Mạch Ninh bất ngờ ngay lập tức hét lên khiến những người xung quanh quay qua nhìn.
“CÁI GÌ CƠ? CẬU…”
Cô chồm người qua đưa tay bịt chặt miệng cô ấy lại.
“Suỵt! Đừng có hét lên như vậy chứ.” Cô ấy nghe vậy thì miễn cưỡng gật gù đầu, ra hiệu với mau bỏ tay ra.
Ngay khi được giải thoát, Mạch Ninh liền cất giọng khiển trách cô. “Túc Phù Trân, cậu là đồ ngốc sao?”
“…”
…
Hơn một tiếng sau, cô tạm biệt Mạch Ninh và trở về bệnh viện. Đúng lý cô ấy còn định rủ cô đi ăn và chơi cho thật thỏa thích sau lâu ngày gặp lại nhưng chẳng biết vì sao mà trong lòng của cô lại nóng như lửa đốt, bồn chồn ngồi đến không yên.
Chính vì vậy mà cô đành tạm biệt với cô ấy và hẹn gặp lại vào một ngày khác.
“Tống Mạc Diễm thì có gì tốt chứ? Thật là… chẹp!”
“Hừ! Đồ ngốc cậu đó, đúng là đến ch.ết cũng không hết mê muội.”
Nghe vậy cô chỉ cười, không nói thêm lời nào.
Xem như là… kiếp trước cô nợ anh, kiếp này trả lại đi.
…
Phù Trân bước chân vào bệnh viện, vừa tới khúc ngoặt thì bỗng nghe thấy từ đằng sau có người gọi tên của mình.
“Phù Trân?”
Cô quay người lại, phát hiện người đi tới là Bạc Nguyên.
“Bạc Nguyên!” Cô vô thức gọi tên anh ta với vẻ ngỡ ngàng. Tuy về nước cũng đã được hơn một tuần nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ gặp lại anh ấy đặc biệt trong hoàn cảnh mọi thông tin hình ảnh của cô và Mạc Diễm đều được kiểm soát rất chặt chẽ.
Việc gặp nhau tại đây đúng là rất trùng hợp!
Anh ấy nở nụ cười vui vẻ đến bất thường, bước chân nhanh hơn trước đi về phía cô.
“Sao em lại ở đây? Về nước từ khi nào vì sao không nói vậy? Em bị gì sao?” Anh tự nhiên mở lời, hoàn toàn không để ý tới những ánh nhìn từ xung quanh.
Cô thừa nhận bản thân không đẹp đến mức người gặp người mê nhưng cũng có thể xem là có chút nhan sắc, đặt bên người đàn ông lịch lãm trong bộ vest đen điển trai đúng là rất bắt mắt người khác. Phù Trân hắng giọng, bản năng lẩn tránh những ánh nhìn, giọng nói cũng hạ thấp hơn.
“Không, em không bị gì cả. Chỉ là có chút việc… cần làm ở đây thôi.” Phù Trân lảng tránh, cô nghĩ chuyện về Mạc Diễm không nên nói thì hơn.
“…” Anh ấy ngờ vực tỏ vẻ không tin nhưng cũng không truy hỏi đến cùng. Mặc dù vậy, anh vẫn nhất quyết không buông tha về việc vì sao cô trở về nước mà không nói một lời.
Cô ho khan hai tiếng, cười gượng nói: “Cũng đâu phải bị truy nã không thể về, càng không phải người nổi tiếng. Đâu thể đi đến đâu bác loa thông báo đến đấy được.” Dừng một chút, sợ anh tiếp tục hỏi chuyện của mình mặc cô đành chuyển qua hỏi chuyện của anh. “Anh thì sao? Sao lại tới đây vậy?”
“À! Anh tới thăm bạn.”
“A! Vâng…”
Thời gian cô và anh ta nói chuyện không nhiều,chỉ chưa tới 10 phút đã nói lời chào tạm biệt, qua loa hỏi han vài câu rồi rời đi. Tất nhiên, trước khi đi vẫn theo phép tắc xa giao mà nói: “Được, khi nào rảnh gặp nhau nhé.”
Anh vẫn đứng đây, nhìn theo bước chân cô vàotới tận thang máy. Ánh mắt nhu tình đầy lưu luyến, vì sao người nhìn anh lại chẳng thể nhìn rõ tâm tư trong đáy mắt anh?
Phù Trân mỉm cười nhẹ, hoàn toàn không nhìn vào mắt anh.
Hiện tại trong đầu cô chỉ nghĩ tới một điều: Mong rằng người nào đó hãy ngoan ngoãn ở trong phòng và đừng gây rối gì hết.
Ha! Quá giờ cơm trưa rồi, không biết anh đã dùng bữa chưa nữa. Phải nhanh lên kiểm tra mới được.
…
Phù Trân vừa chạm tay lên thanh vặn, cửa còn chưa mở hết đã nghe thấy “Choang” một tiếng, chiếc bình hoa vỡ nát văng tứ tung bên chân của cô.
Máu trong người cô như chảy ngược, tay chân lạnh toát nhìn một mớ hỗn độn trước mắt, thanh âm khàn đi, cổ họng như bị thứ gì đấy bóp nghẹn lại.
“Mạc… Mạc Diễm?”
Danh sách chương