Điều khó tin này đã xảy đến với cô.
Khi cô muốn tìm mọi cách để anh nhớ lại thì anh lại chẳng nhớ, đến khi cô muốn buông bỏ rồi anh lại nói anh chính là Mạc Diễm của cô.
“…” Phù Trân mấp máy hé môi, vừa muốn nói gì đó trong sự chờ mong của Mạc Diễm thì đúng lúc đấy tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên.
Cô hắng giọng, ngượng ngùng nói với anh một tiếng xin lỗi rồi đứng lên đi nghe điện thoại.
“Alo!”
“TÚC PHÙ TRÂN, CẬU GIỠN TỚ ĐÚNG KHÔNG? CẬU… VỀ NƯỚC RỒI?” Tiếng thét chói tai rung động đất trời của Mạch Ninh vang lên, truyền vào lỗ tai của cô.
Phù Trân trước đấy đã đoán được nên kịp giơ điện thoại ra xa, đợi khi cô ấy càu nhàu đủ rồi mới áp lại lên tai.
“Phải, tớ về rồi.” Trước khi đến bệnh viện, cô đã nhắn tin cho cô ấy biết về việc mình đã trở về nước. Có lẽ bây giờ cô ấy mới ngủ dậy và thấy tin nhắn nên hiện tại mới gọi tới cho cô.
“Thật sao? Về nước làm gì vậy… chẳng phải cậu…” Đang muốn lẩn tránh Tống Mạc Diễm sao?
Lời sau cô ấy không dám nói nên chỉ đừng nuốt ngược vào trong. Dù vậy, Phù Trân tất nhiên vẫn hiểu.
“Chuyện này kể ra dài lắm, khi nào rảnh gặp nhau tớ sẽ kể cho cậu nghe.”
“…”
…
Đáng lẽ cô đã tính sẽ gặp lại cô ấy sớm thôi nhưng… mọi thứ cứ bị trì trệ từ ngày này qua ngày khác.
Lí do của việc này chính là…
“Tống Mạc Diễm! Hồi nãy anh nổi nóng với bác sĩ sao?” Cô từ ngoài bước vào, ngay lập tức chất vấn người đàn ông đang ngồi phụng phịu trên ghế.
Cô thừa nhận, tính cách mình càng ngày càng không tốt dẫn đến vượt phép lịch sự. Nhưng tất cả chẳng phải là tại người đàn ông đột nhiên sinh ra tính tình trẻ con kia sao?
Hôm đó, cô nghe điện thoại xong trở về thì anh đột nhiên ôm chặt lấy thắt lưng cô, bật khóc nức nở mãi không chịu buông. Khuôn mặt đáng thương cùng những lời nài nỉ cầu xin tha thứ không ngừng. Dù với có nói thế nào anh cũng không chịu nín.
Cuối cùng, cô đành nói.
“Thôi được rồi, tôi tha thứ, không trách anh gì cả.”
Quả nhiên, anh ngay lập tức ngước mắt lên nhìn cô. “Thật sao?”
“Thật!”
“Thật sự tha thứ?”
“Thật sự!”
Từ đó trở đi, anh suốt ngày bám nhằng lấy cô không buông. Lúc nào cũng nhõng nhẽo đòi hỏi vô cớ, bộ dạng khác xa so với trước kia.
Đây là Tống Mạc Diễm của kiếp trước? Không!
Vậy anh chính là anh, Tống Mạc Diễm của hiện tại? Không, càng không giống.
Rốt cuộc vì điều gì mà anh lại thành ra như vầy?
Hiện tại cô vừa ra ngoài một chút, quay trở lại với hộp bánh ngọt trên tay thì hay tin anh vừa nổi nóng với bác sĩ và không chịu phối hợp.
Đúng là rất không nghe lời!
Mạc Diễm trông thấy hộp bánh trên tay cô thì biết bản thân mình sai, bộ dạng như thể đã sẵn sàng để chờ phạt.
“Anh… anh sai rồi!” Mạc Diễm ủ rũ nói lời xin lỗi.
Không thể chấp nhặt với người bệnh!
Cô thở dài, miễn cưỡng bỏ qua sự việc. “Không được có lần sau!”
Anh ngoan ngoãn, đáp: “Vâng!”
“…”
Mạc Diễm vẫn mãi là Mạc Diễm, cái tính vòi vĩnh của anh mãi mãi không bao giờ bỏ được. Bằng tay to lớn, khớp xương rõ ràng níu lấy góc áo của cô.
“Em đút cho anh nha… Phù Trân?”
“…”
Được rồi, nể tình ông bà Tống đã nhờ cô chăm anh vậy.
Một tuần này chăm sóc anh ở bệnh viện, cô mới hiểu rõ hơn những nỗi khổ mà ông bà Tốngđã trải qua nhưng chưa kể hết với cô.
Tính khí người đàn ông này thất thường, thường hay không tốt, thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết nữa. Chỉ cần sơ sẩy một chút, lỡ lời một chút là anh sẽ thay đổi sắc mặt ngay.
Nhìn khuôn mặt người đàn ông vô hại đang nhắm mắt ngủ ngon lành trước mặt, cô bất giác nhớ về người đàn ông lạnh lùng và bạc tình của trước kia. Chỉ mới vài tháng trôi qua, ai nghĩ tới lại thay đổi lớn đến như thế chứ?
…
Một cô y tá nọ đã gặp cô trong lúc vô tình đợi thang máy đã nói: “Ha! Có cô Túc ở đây thật là tốt.”
Cô không hiểu lời cô ấy nói nghĩa là gì, khuôn mặt ngờ nghệch theo bản năng nói: “Dạ?” Vì những ngày vừa qua đã có chút quen biết khi cô y tá này là người phụ trách chút việc trên tầng của anh nên Phù Trân cũng không quá câu nệ hay cảm thấy khó chịu gì khi người khác bắt chuyện.
Cô y tá nhìn ngang ngó dọc, xác định không có ai ở đây mới dám nhỏ giọng mở lời.
“Cái vị đó đó ở trên tầng cao đấy. Ý tôi là, từ ngày có cô chăm sóc vị đó phối hợp hơn hẳn với phía bệnh viện chúng tôi.”
Cô phì cười, “Trước đấy anh ấy rất khó sao?”
Cô y tá xua tay, nói: “Không phải mà là rất khó.” Cô ấy nói đến đây thì trên mặt mang đầy nét cảm thán. Chỉ cần nhớ tới trước kia chỉ cần mỗi lần nhìn bãi chiến trường mà vị tổ tông gây ra thôi cũng đủ đau đầu rồi. Biết rằng họ có tiền, đền bù gấp nhiều lần sẽ chẳng sao nhưng tiền bồi thường đấy đâu đến đây kẻ làm công ăn lương như họ? Thứ mà họ có thể nhận và trải nghiệm chính là áp lực từ công việc, áp lực từ bệnh nhân và từ chính cấp trên của mình.
Mỗi ngày trôi qua đều gà bay chó sủa, không náo loạn thì cũng gây loạn. Bây giờ thì tốt rồi, không những không phá hoại đồ mà còn hết sức phối hợp. Lương y mà, đâu ai không muốn nhìn thấy bệnh nhân mình không phối hợp khiến tình trạng tồi tệ chứ?
Chính vì vậy mà sự xuất hiện của cô đã như một sự cứu rỗi, thiện cảm dành cho cô càng thêm nhiều.
Phù Trân ái ngại cười, “Vất vả cho mọi người rồi.”
Cô gái đấy vội vã nói: “Ha ha ha, không sao, không vất vả lắm.”
Cô gái muốn nói thêm vài câu thì tiếc rằng cửa thang máy đã mở. Dù không muốn thì vẫn phải dừng câu chuyện tại đây. Cô cùng y tá cúi nhẹ đầu chào hỏi nhau rồi mỗi người một ngã, trong lúc vô tình cô y tá quay đầu lại nhìn thì thấy cô đang vội vã đi về phía cửa lớn của bệnh viện.
“Hửm… cô Túc đi rồi thì ngài Tống trên kia có yên ổn không đây?” Đang lưu luyến dõi mắt nhìn theo tấm lưng mảnh khảnh của cô thì bất ngờ bên vai y tá bị người ta đụng trúng.
“Thừ người cái gì vậy hả?” cô gái nọ cũng làm y tá tại đây, chỉ là khu vực làm việc của hai người khác nhau. Vì yêu cầu của nghề nghiệp và luật lệ của bệnh viện nên cô ta không thể nói thông tin riêng tư gì của bệnh nhân cho cô gái nọ.
“Không… không có gì cả.” Ánh mắt vẫn như có như không nhìn về nơi cô vừa khuất bóng.
Khi cô muốn tìm mọi cách để anh nhớ lại thì anh lại chẳng nhớ, đến khi cô muốn buông bỏ rồi anh lại nói anh chính là Mạc Diễm của cô.
“…” Phù Trân mấp máy hé môi, vừa muốn nói gì đó trong sự chờ mong của Mạc Diễm thì đúng lúc đấy tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên.
Cô hắng giọng, ngượng ngùng nói với anh một tiếng xin lỗi rồi đứng lên đi nghe điện thoại.
“Alo!”
“TÚC PHÙ TRÂN, CẬU GIỠN TỚ ĐÚNG KHÔNG? CẬU… VỀ NƯỚC RỒI?” Tiếng thét chói tai rung động đất trời của Mạch Ninh vang lên, truyền vào lỗ tai của cô.
Phù Trân trước đấy đã đoán được nên kịp giơ điện thoại ra xa, đợi khi cô ấy càu nhàu đủ rồi mới áp lại lên tai.
“Phải, tớ về rồi.” Trước khi đến bệnh viện, cô đã nhắn tin cho cô ấy biết về việc mình đã trở về nước. Có lẽ bây giờ cô ấy mới ngủ dậy và thấy tin nhắn nên hiện tại mới gọi tới cho cô.
“Thật sao? Về nước làm gì vậy… chẳng phải cậu…” Đang muốn lẩn tránh Tống Mạc Diễm sao?
Lời sau cô ấy không dám nói nên chỉ đừng nuốt ngược vào trong. Dù vậy, Phù Trân tất nhiên vẫn hiểu.
“Chuyện này kể ra dài lắm, khi nào rảnh gặp nhau tớ sẽ kể cho cậu nghe.”
“…”
…
Đáng lẽ cô đã tính sẽ gặp lại cô ấy sớm thôi nhưng… mọi thứ cứ bị trì trệ từ ngày này qua ngày khác.
Lí do của việc này chính là…
“Tống Mạc Diễm! Hồi nãy anh nổi nóng với bác sĩ sao?” Cô từ ngoài bước vào, ngay lập tức chất vấn người đàn ông đang ngồi phụng phịu trên ghế.
Cô thừa nhận, tính cách mình càng ngày càng không tốt dẫn đến vượt phép lịch sự. Nhưng tất cả chẳng phải là tại người đàn ông đột nhiên sinh ra tính tình trẻ con kia sao?
Hôm đó, cô nghe điện thoại xong trở về thì anh đột nhiên ôm chặt lấy thắt lưng cô, bật khóc nức nở mãi không chịu buông. Khuôn mặt đáng thương cùng những lời nài nỉ cầu xin tha thứ không ngừng. Dù với có nói thế nào anh cũng không chịu nín.
Cuối cùng, cô đành nói.
“Thôi được rồi, tôi tha thứ, không trách anh gì cả.”
Quả nhiên, anh ngay lập tức ngước mắt lên nhìn cô. “Thật sao?”
“Thật!”
“Thật sự tha thứ?”
“Thật sự!”
Từ đó trở đi, anh suốt ngày bám nhằng lấy cô không buông. Lúc nào cũng nhõng nhẽo đòi hỏi vô cớ, bộ dạng khác xa so với trước kia.
Đây là Tống Mạc Diễm của kiếp trước? Không!
Vậy anh chính là anh, Tống Mạc Diễm của hiện tại? Không, càng không giống.
Rốt cuộc vì điều gì mà anh lại thành ra như vầy?
Hiện tại cô vừa ra ngoài một chút, quay trở lại với hộp bánh ngọt trên tay thì hay tin anh vừa nổi nóng với bác sĩ và không chịu phối hợp.
Đúng là rất không nghe lời!
Mạc Diễm trông thấy hộp bánh trên tay cô thì biết bản thân mình sai, bộ dạng như thể đã sẵn sàng để chờ phạt.
“Anh… anh sai rồi!” Mạc Diễm ủ rũ nói lời xin lỗi.
Không thể chấp nhặt với người bệnh!
Cô thở dài, miễn cưỡng bỏ qua sự việc. “Không được có lần sau!”
Anh ngoan ngoãn, đáp: “Vâng!”
“…”
Mạc Diễm vẫn mãi là Mạc Diễm, cái tính vòi vĩnh của anh mãi mãi không bao giờ bỏ được. Bằng tay to lớn, khớp xương rõ ràng níu lấy góc áo của cô.
“Em đút cho anh nha… Phù Trân?”
“…”
Được rồi, nể tình ông bà Tống đã nhờ cô chăm anh vậy.
Một tuần này chăm sóc anh ở bệnh viện, cô mới hiểu rõ hơn những nỗi khổ mà ông bà Tốngđã trải qua nhưng chưa kể hết với cô.
Tính khí người đàn ông này thất thường, thường hay không tốt, thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết nữa. Chỉ cần sơ sẩy một chút, lỡ lời một chút là anh sẽ thay đổi sắc mặt ngay.
Nhìn khuôn mặt người đàn ông vô hại đang nhắm mắt ngủ ngon lành trước mặt, cô bất giác nhớ về người đàn ông lạnh lùng và bạc tình của trước kia. Chỉ mới vài tháng trôi qua, ai nghĩ tới lại thay đổi lớn đến như thế chứ?
…
Một cô y tá nọ đã gặp cô trong lúc vô tình đợi thang máy đã nói: “Ha! Có cô Túc ở đây thật là tốt.”
Cô không hiểu lời cô ấy nói nghĩa là gì, khuôn mặt ngờ nghệch theo bản năng nói: “Dạ?” Vì những ngày vừa qua đã có chút quen biết khi cô y tá này là người phụ trách chút việc trên tầng của anh nên Phù Trân cũng không quá câu nệ hay cảm thấy khó chịu gì khi người khác bắt chuyện.
Cô y tá nhìn ngang ngó dọc, xác định không có ai ở đây mới dám nhỏ giọng mở lời.
“Cái vị đó đó ở trên tầng cao đấy. Ý tôi là, từ ngày có cô chăm sóc vị đó phối hợp hơn hẳn với phía bệnh viện chúng tôi.”
Cô phì cười, “Trước đấy anh ấy rất khó sao?”
Cô y tá xua tay, nói: “Không phải mà là rất khó.” Cô ấy nói đến đây thì trên mặt mang đầy nét cảm thán. Chỉ cần nhớ tới trước kia chỉ cần mỗi lần nhìn bãi chiến trường mà vị tổ tông gây ra thôi cũng đủ đau đầu rồi. Biết rằng họ có tiền, đền bù gấp nhiều lần sẽ chẳng sao nhưng tiền bồi thường đấy đâu đến đây kẻ làm công ăn lương như họ? Thứ mà họ có thể nhận và trải nghiệm chính là áp lực từ công việc, áp lực từ bệnh nhân và từ chính cấp trên của mình.
Mỗi ngày trôi qua đều gà bay chó sủa, không náo loạn thì cũng gây loạn. Bây giờ thì tốt rồi, không những không phá hoại đồ mà còn hết sức phối hợp. Lương y mà, đâu ai không muốn nhìn thấy bệnh nhân mình không phối hợp khiến tình trạng tồi tệ chứ?
Chính vì vậy mà sự xuất hiện của cô đã như một sự cứu rỗi, thiện cảm dành cho cô càng thêm nhiều.
Phù Trân ái ngại cười, “Vất vả cho mọi người rồi.”
Cô gái đấy vội vã nói: “Ha ha ha, không sao, không vất vả lắm.”
Cô gái muốn nói thêm vài câu thì tiếc rằng cửa thang máy đã mở. Dù không muốn thì vẫn phải dừng câu chuyện tại đây. Cô cùng y tá cúi nhẹ đầu chào hỏi nhau rồi mỗi người một ngã, trong lúc vô tình cô y tá quay đầu lại nhìn thì thấy cô đang vội vã đi về phía cửa lớn của bệnh viện.
“Hửm… cô Túc đi rồi thì ngài Tống trên kia có yên ổn không đây?” Đang lưu luyến dõi mắt nhìn theo tấm lưng mảnh khảnh của cô thì bất ngờ bên vai y tá bị người ta đụng trúng.
“Thừ người cái gì vậy hả?” cô gái nọ cũng làm y tá tại đây, chỉ là khu vực làm việc của hai người khác nhau. Vì yêu cầu của nghề nghiệp và luật lệ của bệnh viện nên cô ta không thể nói thông tin riêng tư gì của bệnh nhân cho cô gái nọ.
“Không… không có gì cả.” Ánh mắt vẫn như có như không nhìn về nơi cô vừa khuất bóng.
Danh sách chương