“Phải… phải làm sao thì cô mới dừng lại những suy nghĩ hoang tưởng này nhỉ?”

“…” Phù Trân che miệng, im lặng tiếp tục đứng sau hốc cây. Cô thầm thụt nghe lén là sai nhưng mà để mặc anh và cô ta đứng ở đây nói chuyện thì cô lại không kìm lòng.

Bên kia bầu không khí dường như trở nên căng thẳng sau câu nói của anh. Khuôn mặt xinh đẹp sau lớp trang điểm tỉ mỉ căng ra, khó có thể chấp nhận sự thật mà anh đang nói. Tính chiếm hữu của con người chỉ có hơn không có kém, cô ta làm sao có thể chấp nhận được việc món đồ của mình bao lâu nay bỗng một ngày lại không còn là của mình nữa?

Một khi bạn từng có trong tay tất cả, bạn không thể nào chấp nhận được việc bản thân đã trắng tay. Điều này cũng giống như Tố Nhàn của hiện tại, một khoảng thời gian ngắn vừa mất đi Lăng Nguỵ lại còn mất đi thêm Mạc Diễm. Một người phụ nữ từng được tất cả mọi người ngưỡng mộ nay chỉ còn lại những tiếng cười và lời chế giễu.

Ai cam tâm thì cam tâm nhưng chắc chắn một điều là cô ta không phải.

“Hoang tưởng? Không… Diễm à, chúng ta đừng dày vò nhau nữa mà. Em biết sai rồi, chúng ta quay lại như trước nhé? Em sẽ chỉ là của một mình anh thôi, chắc chắn sẽ không để tâm đến một ai khác.” Bản thân trở nên hèn mọn khi từ cổ họng phát ra những từ cầu xin thấp hèn mà chính cô ta cũng từng khinh thường.

Cô ta muốn dùng tất cả sự chân thành để nói cho anh biết nhưng chỉ tiếc rằng những lời cô ta nói chỉ tổ khiến anh thêm chán ghét.

“Tố Nhàn! Tôi từ trước đến nay lại không ngờ cô là một người thích đề cao bản thân mình đến thế. Quay lại như trước? Cô nói ra lời này không sợ sét đánh ch.ết sao?” Mạc Diễm hoà mình vào màn đêm đen, bóng tối khiến cô chẳng thể trông thấy rõ nét mặt anh hiện giờ là gì. Thân trên anh hơi nghiêng sang một bên, một tay đút vào túi quần, tay kia cầm điếu thuốc đặt lên miệng rít một hơi.

Đôi mắt xinh đẹp rưng rưng lệ, ngỡ ngàng không thể nói nổi thành lời. “Diễm… sao anh, sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy…”

Mạc Diễm dần mất hết kiên nhẫn, day day hai bên thái dương đầy mệt mỏi.

“Cô Tố, tôi phát hiện thì ra cô chẳng biết chút nào về tôi nhỉ?”

“…”

Mạc Diễm một khi yêu thì hết lòng nhưng một khi đã không yêu thì bạc tình không ai bằng. Điều này có lẽ Tố Nhàn không nhận ra vì đã quá quen được nuông chiều nhưng cô thì khác, cô đã từng được trải nghiệm qua sự bạc bẽo của anh rồi.

Phù Trân tiếp tục đưa mắt nhìn, phát hiện Tố Nhàn đang loạng choạng ngả nghiêng bước về phía anh. Cô ta như tơ trong gió, liêu xiêu tìm nơi nương tựa.

“Diễm à, đừng nói những lời tàn độc như thế với em mà. Em thật sự yêu anh…”

“Yêu?” Mạc Diễm lạnh lùng bắt lấy cổ tay không an phận của cô ta, trầm giọng mỉa mai nói: “Cô yêu tôi hay yêu cái cơ ngơi của tôi? Là yêu tôi hay là yêu cái cảm giác mà tôi cung phụng cô như một nữ hoàng? Tố Nhàn, tôi không bị cô lừa lần nữa đâu.”

“A!” Tố Nhàn bị anh mạnh bạo hất tay, cô ta loạng choạng ngã lùi về sau trên đôi giày cao gót mười phân của mình.

Cô ta không thể ngờ, anh lại cứng rắn nói mãi không chịu nghe như thế.

Rõ ràng… rõ ràng trước kia anh không phải thế. Trước kia không phải là cô ta chưa từng ngang bướng khiến anh khó chịu. Khi đấy anh chỉ có chút thất vọng, đợi vài ngày rồi cô ta nói vài lời là xong.

Lần này rốt cuộc có gì khác?

“Tống Mạc Diễm… anh yêu Túc Phù Trân rồi sao?” Giọng nói của cô ta run run vang lên trong gió.

Cô dường như đang nín thở, nửa không muốn nghe nửa lại muốn nghe câu trả lời từ anh. Mạc Diễm… anh ấy sẽ trả lời như thế nào?

“Là giả đúng không, tất cả chỉ là giả thôi đúng không?” Cô ta không thể chờ đến lúc anh trả lời, giọng nói điên cuồng vang lên lấn át anh.

“Điều này đã quá rõ ràng rồi, cô đừng tự lừa dối mình nữa.” Mạc Diễm cất bước đi lướt qua cô ta, anh không muốn dành thời gian nói nhảm với người phụ nữ này nữa.

Thời gian đã trôi qua và lãng phí ở đây quá nhiều rồi.

Tố Nhàn không cam tâm, khàn giọng hét lên.

“TỐNG MẠC DIỄM!”

“Tôi yêu cô ấy!” Anh đột nhiên dừng bước, không quay đầu lại mà nói. “Từ nay về sau cô nên tự biết thân biết phận mà sống, nếu còn tiếp tục dây dưa kiếm chuyện tôi sẽ không để yên đâu. Tôi từng khen cô có một khuôn miệng xinh đẹp mà nhỉ? Muốn nó vẫn đẹp thì tốt nhất lên lựa câu lựa từ mà nói. Lần sau tôi còn nghe cô vô phép gọi tên tôi một cách tuỳ tiện như vậy giờ thì… chắc cô cũng hiểu nhỉ?”



Mạc Diễm tới chỗ đỗ xe của mình thì phát hiện đầu xe đang có một người đứng dựa vào bắp capo của xe.

“Phù Trân?”

“Hừm! Em mệt rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Cô mỉm cười nhìn anh nói, cố tình tránh né không nhắc tới chuyện giữa anh và Tố Nhàn. Ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh nghiền ngẫm nhìn cô, gật đầu đồng ý.

“Được, chúng ta trở về.”

Suốt dọc đường đi cả hai đều im lặng khi đều có nỗi bận tâm trong lòng. Chiếc xe lăn bánh rồi dừng trước cửa chung cư mà cô hiện vẫn đang ở, Phù Trân quay qua định nói lời chào tạm biệt với anh thì giọng người đàn ông đã vang lên trước.

“Phù Trân… chúng ta quay lại như trước nhé?”



Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Phù Trân đưa tay ra khỏi chăn ấn nút tắt. Vài phút trôi qua, chiếc chăn phủ trên người cô bị lật tung ra làm lộ khuôn mặt mơ màng vào buổi sáng cùng mái tóc rối tung trên nệm.

Đầu óc dần trở nên mơ màng, đôi mắt vô thần nhìn lên trần nhà thạch cao. Bất giác, cô nhớ lại cuộc nói chuyện với anh vào tối muộn hôm qua.

“Mạc Diễm… anh thật sự đã nhớ hết mọi chuyện của kiếp trước sao?”

“Đúng vậy.” Anh trầm mặc một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong kiếp trước không?”

“…”

“Khi đấy em đi dự tiệc còn anh là vệ sĩ của ba em, hôm đấy em cũng mặc trên mình một bộ đồ xinh đẹp và mái tóc dài búi cao như hiện tại. Quá nửa buổi tiệc, một kẻ muốn động tay chân với em đã bị em dạy dỗ một trận nhớ đời. Anh đi tìm em theo lệnh của ba em nhưng vô tình lại bị một cô gái bám lấy. Em từ xa đi tới trông thấy còn tưởng anh là kẻ biến thái như tên kia, ngay lập tức đi lên cho anh một cái tát.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện