Mạc Diễm đi vào phòng khách, mệt mỏi ngã người xuống chiếc ghế sofa đặt giữa phòng. Hiện tại đã là 2 giờ sáng, cả tinh thần lẫn thể chất đều cạn kiệt sức lực nhưng anh lại chẳng thể nào chợp mắt được dù bản thân thật sự đang rất mệt.

Tiếng kim đồng hồ tích tắc kêu vang lớn giữa màn đêm đen tĩnh lặng, ánh màn đêm tối đen cứ vậy mà ôm lấy anh. Rời mắt khỏi chiếc đồng hồ, tầm mắt của anh lại rơi vào khung ảnh cưới được treo ở một góc. Tia sáng yếu ớt len lỏi chiếu qua khung cảnh, vừa vặn làm sáng rõ nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên khuôn mặt cô.

Cô rất hợp với ánh sáng rạng rỡ, nụ cười tươi tắn kia lại hợp với ánh mặt trời. Thật trái ngược với anh, cùng đứng trong một khung hình nhưng một chút cảm xúc cũng chẳng có. Nếu anh nhớ không lầm, ngày anh chụp hình cưới là tất tưởi đến rồi lại tất tưởi rời đi.

Thì ra… bản thân anh đã từng làm ra nhiều chuyện tồi tệ như thế.

“Kia là… hành lý của cô ấy…” Giọng anh khàn khàn vang lên, đến lúc này mới nhớ tới chiếc vali và túi xách chưa kịp trả lại cho cô ấy. Sau khi người của anh lấy lại được từ tay của bọn cướp, anh đã muốn đem đi đưa cho cô nhưng lại chậm một bước. Cuối cùng thì đồ đạc lại được mang về đây, anh từ đấy cũng không trở về nên rốt cuộc nó vẫn ở yên chỗ được đặt trước đó.

Vỏn vẹn một chiếc vali nhỏ và một chiếc túi xách. Đấy chính là tất cả hành trang mặc cô định mang đi khi rời khỏi đây.

Anh từng trách cô, vì sao lại rời đi nhanh chóng như thế khi chỉ vừa ký giấy ly hôn xong? Thì ra là vì cô ấy đã chẳng còn nơi để đi, tất cả cũng là tại anh. Vậy mà anh lại còn không biết xấu hổ, bản thân quay qua oán trách cô.

Dù sao cũng không thể ngủ vậy thì anh sẽ tìm việc để làm. Anh hít vào một hơi sâu, đứng dậy khỏi ghế, một tay xách chiếc vali và một tay cầm chiếc túi xách của cô, từng bước chân trầm ổn hữu lực đi lên cầu thang.

Cạch!

Cánh cửa phòng mở ra, một cảm giác xa lạ ập đến như thể anh đang bước vào một căn phòng mà không phải là của mình. Bàn trang điểm trống rỗng, những khung hình nhỏ và đồ đạc của cô đều đã không còn. Tất cả chỉ còn lại là đồ dùng của anh, một người đàn ông độc thân chưa từng xuất hiện một người nào khác.

“…”

Anh đặt chiếc vali của cô vào trong tủ đồ của cô trước đấy, chiếc túi xách thì đặt lên mặt bàn trang điểm. Trong lúc vô tình, anh lại trong thấy thứ gì đó khi chiếc túi xách của cô hé mở lộ ra.

“Cái này là…”



Chiếc xe điên cuồng lao trong màn đêm đen, người ngồi bên trong điều khiển như kẻ mất trí, chẳng để tâm điều gì mà cứ vậy lao về phía trước.

Trời đổ cơn mưa dữ dội, sấm chớp đùng đùng và tia sét xoẹt trên đỉnh đầu cũng không làm tay lái của người đàn ông chậm lại. Anh ta tiếp tục đánh vô-lăng, đạp chân ga mà lao về phía trước như kẻ thiêu thân.

Cuối cùng tới khúc cua, phía đối diện bất ngờ lao đến một chiếc xe đi ngược chiều. Tốc độ hai xe đều nhanh và thần trí anh lại không ổn định, xử lý tình huống không kịp dẫn đến một cuộc tai nạn xảy ra.

RẦM!

“MẠC DIỄM!” Phù Trân hét toáng lên, giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Cô như thể vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi, đôi đồng tử co rút mãnh liệt, hơi thở hổn hển với toàn thân vô lực ướt đẫm mồ hôi.

Thời gian đã trôi rất lâu nhưng mãi cô vẫn chưa thể hoàn hồn được. Cuối cùng đến khi tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường reo lên, cô mới có thể miễn cưỡng lấy lại được chút ý thức.

“Alo…” Cô trả lời điện thoại với giọng nói run rẩy.

“Alo? Bảo bối, là tớ đây. Sao vậy, nghe giọng cậu có vẻ không tốt. Xảy ra chuyện gì sao?” Mạch Ninh ở bên kia nghe thấy giọng nói của cô, tinh ý phát hiện ra điều không ổn.

Phù Trân nhớ tới giấc mộng vừa rồi, cảm giác sợ hãi vẫn còn ở ngay đây như thể bản thân thật sự đã chứng kiến một sự việc xảy ra. Cô vừa muốn nói nhưng sợ bản thân chỉ là lo nghĩ không đâu, lại sợ nói ra điều không may mắn nên đành thôi.

“Không có, chỉ là tớ vừa mơ thấy giấc mơ không mấy tốt đẹp mà thôi.” Mạch Ninh nghe vậy thì lại cảm thấy tò mò. Việc trò chuyện mỗi ngày khiến cả hai dường như còn thân thiết hơn cả lúc sống gần nhau. “Giấc mơ không mấy tốt đẹp? Cậu mơ gì mà lại sợ như vậy?”

“Tớ mơ thấy cậu tới thăm tớ rồi ăn hết cả cái tủ lạnh nhà tớ. Chỉ cần nghĩ tới thôi mà tớ đã muốn ngay lập tức giấu chiếc tủ lạnh đi rồi.”

Tiếng cười giòn giã của cô ấy vang lên, hiển nhiên xem lời cô nói là thật, còn vui tính nói: “Chà! Nghe cậu nói tớ lại muốn bay qua đó thăm cậu luôn quá.”

“…”

Cùng với Mạch Ninh trò chuyện thì thời gian chẳng bao giờ là đủ. Sau một lúc lâu trò chuyện để phân tâm cô ấy, cuối cùng Phù Trân cũng tìm được cơ hội thích hợp để hỏi.

“Mạch Ninh này…”

“Hửm? Đột nhiên nghe có vẻ nghiêm trọng vậy?”

“Ừm… Mạc Diễm, cậu ở bên đấy có nghe thấy tin tức gì về anh ấy không? Mọi chuyện… vẫn tốt cả chứ?”

Tiếng thở dài của Mạch Ninh ở đầu dây bên kia truyền tới bên tai của cô, mặc dù vậy cô ấy vẫn thỏa mãn khao khát nhỏ bé của cô.

“Hình như vẫn rất tốt. Tin tức về anh ta và cả công ty đều bị kiểm soát nghiêm ngặt, muốn tìm kiếm thật sự rất khó. Nhưng tớ dù sao cũng là con gái của Mạch gia mà, vẫn phải biết chứ. Anh ta rất tốt, vẫn đi làm đều đặn. Chuyện bê bối được giải quyết, công ty nghe nói không những không bị thiệt hại mà còn hốt được một mẻ nữa.”

Phù Trân nghe vậy thì thở phào, bất giác nói: “Như vậy thì tốt.”

Cô ấy nghe rõ điệu bộ quan tâm trong lời nói của cô, bổ sung thêm. “Nói chung cậu không cần lo cho anh ta đâu, lo cho bản thân mình thật tốt là được.”

“Ừm… tớ biết rồi.”



Buổi chiều đến, Phù Trân rời khỏi nhà và đến một trung tâm thương mại nằm trong thành phố. Vì nơi cô ở là vùng ven nên mỗi khi cần và muốn mua thứ gì đấy, cô phải lập danh sách và tổng hợp trong một lần để đi mua.

Dạo quanh trung tâm được một vòng, sau khi đã mua đủ những thứ vật dụng cần thiết thì cô ngay lập tức đem đồ đi thanh toán. Trong lúc xếp hàng đợi đến lượt, sự chú ý của cô lại sa vào bản tin nóng đang được chiếu trên màn hình lớn.

TIN NÓNG: Tổng giám đốc Tống Mạc Diễm của công ty Tống Thiên gặp tai nạn kinh hoàng trên đường cao tốc số 1 vào lúc X giờ của ngày hôm nay. Hiện tình trạng chưa được công bố, cảnh sát vẫn đang có mặt ở hiện trường để khám nghiệm và điều tra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện