Nụ cười trên môi Tố Nhàn rõ ràng là đang giễu cợt cô bạn thân của mình. Nhìn cô bạnthânbằng ánh mắt thương hại mỉa mai, lời nói ra lại chẳng khác nào d.ao găm đ.âm vào trái tim của người khác.

“Cậu… có biết vì sao cậu mãi không được ai yêu chiều không?”

“Hả?”

“Vì cậu quá nông cạn!” Cô ta nhếch môi cười, lời lẽ cất lên từng chữ rõ ràng,một chút mặt mũi cũng không chừa cho người khác.

Tố Nhàn rút thêm điếu thuốc lá dành riêng cho nữ, thuộc loại cao cấp nhập khẩu từ nước ngoài, không phải ai có tiền cũng có thể mua được ra để hút. Rít vào một hơi sâu rồi nhả ra một làn khói trắng mờ ảo vào thẳng mặt bạn của mình khiến cô ta bất ngờ phải ho sặc sụa.

“Bạn yêu à, thứ không có được thì người ta mới khao khát để có được. Khi có được một cách quá dễ dàng, người ta sẽ không còn xem trọng nữa đâu.”

Cô bạn kia dù đã dấn thân vào con đường lêu lổng, ra vào những tụ điểm ăn chơi thì khi bất ngờ gặp khói thuốc vẫn không tránh khỏi việc bị sặc và cảm thấy khó chịu. Sau khi cô ta ho sặc sụa đã mệt gần ch.ết rồi lại gặp bất ngờ nghe được lời Tố Nhàn nói.

Có chút bất bình, cô ta nghĩ Tố Nhàn lại làm bộ làm tịch thì lên tiếng phản bác lại lời người con gái kênh kiệu kia. Phụ nữ một khi đã hơn thua thì một chút cũng muốn phân chia.

“Cậu nói sao ý chứ? Ngài Tống yêu thương và quý trọng cậu hơn mạng như thế, không phải khi về tay chẳng phải sẽ càng yêu chiều hơn sao?”

Tố Nhàn nhếch môi cười khinh. “Cậu thấy Túc Phù Trân không? Nhu tình của đàn ông có thể nhiều đến thế nào chứ? Đừng tưởng anh ta bây giờ tốt thì sau này cũng sẽ đối tốt. Chưa kể tới, cậu cũng nên hiểu tính cách của tớ. Khi chung đụng rồi thì sẽ không còn tốt như lúc mập mờ đâu.”

Cô bạn kia như hiểu ra gì đấy, “a” lên một tiếng, nói: “Thì ra cậu thích cảm giác được người ta theo đuổi và tranh giành.”

“…” Tố Nhàn nghe vậy cũng không hề phản bác. Hiển nhiên, đây có thể xem là ngầm thừa nhận.

“Vậy… tại sao cậu không lấy ngài Tống trước còn để ngài Lăng lại? Tớ vẫn thấy ngài Tống không tệ chút nào.” Người đàn ông tốt đến thế, nếu là cô thì chắc chắn cô đã cưới luôn và ngay rồi.

“Cậu thì hiểu cái gì chứ? Nếu lấy Mạc Diễm thì tớ có cơ hội mập mờ với Lăng Nguỵ sao? Chưa kể tới, cậu nghĩ nếu tớ là vợ của Mạc Diễm thì Lăng Nguỵ có tranh giành tớ không? Anh ta là tên khốn bạc tình, có thể vì mục tiêu của mình mà bán rẻ bất kì thứ gì. Anh ta sẽ không vì tớ là người mà anh ta muốn có được và yêu thích mà chi tiền không tiếc tay như Mạc Diễm đâu.”

“Chỉ có Diễm…”

Cô ta biết rất rõ tính cách của mình khó ở đến mức nào. Hiện tại có lẽ cô ta che giấu, anh chưa hiểu nên sẽ yêu mến cô ta nhưng khi ở chung nhà rồi, ai có thể diễn mãi được?

Khi đấy anh sẽ chán ngấy cô ta và sẽ không vì yêu chiều, xem cô ta như là mạng của mình nữa. Mạc Diễm có tính chiếm hữu. Một khi đã tuyên thệ thứ gì là của mình thì kẻ khác đừng hòng ngấp nghé.

Cô ta lại không thích như thế. Cô ta thích cảm giác được người ta theo đuổi và vây quanh. Cảm giác xung quanh luôn có người thèm thuồng và khao khát có được vẫn tốt hơn nhiều cảm giác an toàn khi ở nhà chờ đợi một người.

“Cậu không yêu ngài ấy sao? Nếu là tớ, tớ không thể nhìn người mình yêu lấy kẻ khác được. Nghĩ thôi là thấy lòng đau như cắt rồi.”

Tố Nhàn nghe vậy thì bật cười ha hả, nói: “Đấy, chính cảm giác đấy đấy. Cậu tưởng tượng thử

xem, cảm giác trông thấy chàng trai vì mình mà đau đớn đến mức suy sụp. Không phải rất thú vị sao?”

Bộp! Bộp! Bộp!

Tiếng vỗ tay vang lên kèm theo đấy là giờ kg nói âm lạnh đến cùng cực.

“Phải! Đúng là rất thú vị!”

“…”

Tố Nhàn cùng người bạn kia quay phắt về nơi phát ra tiếng, toàn thân cô ta như bị dội một thùng nước lạnh, máu trong người dường như cũng ngừng chảy mà đông cứng lại.

Cô ta hé môi, lấp bấp: “Diễm… vì sao anh…”

“Không, mọi chuyện không như anh nghe thấy đâu. E… em… anh nghe em…”

Cô bạn trông thấy khung cảnh này, khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt. Thôi… thôi xong rồi!

“Tớ… tớ nhớ ra tớ còn có việc, tớ đi trước đây!”

Cô ta nói xong thì ngay lập tức co giọng bỏ chạy, mặc kệ Tố Nhàn đang ú ớ ở phía sau.

“Diễm… em, anh nghe em giải thích… chuyện là…”

“Ồ! Vậy cô giải thích đi, giải thích làm sao cho hợp lấy những lời cô vừa nói nhé.” Anh khoanh tay trước ngực, lạnh giọng đanh thép nói.

“…” Cô ta còn có thể nói gì nữa đây?

Lời biện minh chẳng thể nói ra mà đúng hơn là giờ đây đầu óc cô ta chẳng nghĩ ra được điều gì cả. Khí thế sắt lạnh của anh quá lớn, cô ta sắp không chống trả nổi rồi.

Những lúc như thế này thì…

“Diễm à…” Cô ta ngọt ngào gọi một tiếng, bước chân nhanh chóng tiến lại về phía anh. Lòng ngực ấm áp của người đàn ông đã ngay trước mắt, cô ta muốn sà vào đó.

CHÁT!

Một cái tát rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện