Mạc Diễm ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại đã là 23 giờ 30 phút.

Anh nhăn mày, ngồi trầm ngâm vài phút, đột nhiên đứng dậy vơ lấy chiếc áo khoác bắt trên thành ghế rồi nhấc bước đi về hướng cửa.

Thật hết nói nổi. Rốt cuộc cô gái đó đi đâu rồi mà đến giờ này còn chưa về?

Anh hậm hực cất bước, vừa mở cánh cửa ra đã thấy một bóng lưng ngồi co ro ôm gối trước thềm cửa.

“Trân… Túc Phù Trân?”

Phù Trân gật gà ngủ, trả lời trong vô thức. “Ừm…”

Anh bước đến bên cô, ánh mắt chăm chăm nhìn người con gái với bộ quần áo đơn giản mỏng manh, ngồi run rẩy với đôi mắt nhắm hờ trên khuôn mặt trắng bệch vì hứng nhiều gió đêm.

Anh lay người cô, gọi: “Phù Trân!”

“Diễm… Mạc Diễm, anh đi tìm em sao? Cuối cùng anh cũng nhớ tới em rồi.” Cô đáp lại anh với giọng nói mang theo men say. Có thể thấy, trước đấy cô uống vào người cũng không hề ít.

Trước đây cô luôn thể hiện hình ảnh tốt nhất trước mặt anh, một chút không đàng hoàng cũng không có. Vậy mà hôm nay, cô lại có thể say xỉn thành bộ dạng như hiện tại đúng là lần đầu anh chứng kiến.

Trước những lời nói đầy mùi rượu vừa rồi của cô, anh chẳng mấy bận tâm đến vế sau mà chỉ đáp lại vế trước của cô và còn có chút khá tức giận.

“Em về rồi sao còn không vào nhà? Ở đây bao lâu rồi, biết đã trễ lắm rồi không hả. Uống nhiều như thế vào đêm khuya biết nguy hiểm lắm không. Nếu tôi không ra đây thì em tính ngồi đây đến bao giờ. Em là đồ ngốc hả?”

Anh hừ mũi, giọng cũng trở nên gay gắt hơn, nộ khí từ đâu bộc phát mà ngay cả anh cũng chẳng rõ.

Sắc mặt anh tràn đầy lửa giận, những âm cuối cất lên giống như là gầm thét mà tạo thành. Trước đôi sâu thẳm mang theo chất vấn của anh, cô lại thoải mái ngồi đấy nhìn một cách đấy đắm và cười hì hì chẳng khác gì kẻ ngốc cả.

“Chẳng phải anh vẫn có ý đi tìm em đây sao?” Vậy là được rồi, nếu có phải ngồi thêm chút nữa thì cô nghĩ mình vẫn có thể chịu đựng được.

Mạc Diễm: “…”

Trước gương mặt cam chịu kia, anh thật sự đã hết nói nổi.

“Vào nhà đi. Mọi chuyện… để mai rồi nói.”

Anh quay lưng, bước chân vừa đến trước cửa nhà thì nghe thấy giọng nói của cô vọng tới từ phía sau.

Cô hỏi anh: “Vì sao anh không yêu em?”

Bàn tay đặt trên thanh vặn cửa của anh khựng lại. Mạc Diễm nghĩ cô đã say, anh không nên so đo với kẻ đã say chẳng nhớ điều gì khi ngày mai thức giấc.

“Em say rồi.”

“Em không say!” Thanh âm của cô nhỏ nhưng cương quyết với cùng. Biểu hiện ngoan cố này chắc chắn sẽ không từ bỏ nếu câu chuyện này không giải quyết xong.

Nếu ngày mai chẳng nhớ chuyện gì thì chi bằng chuyện hôm nay cứ thật lòng giải quyết trước?

Anh trầm ngâm suy ngẫm, cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

“Vì sao hả… chẳng phải em đã biết ngay từ đầu rồi sao?”

“Em biết… em biết anh yêu cô ấy. Anh yêu cô ấy nhiều như thế sao… em đã nghĩ mình chỉ cần mình cố gắng thì…”

“Phải! Tôi yêu cô ấy, em… chỉ là người đến sau và hợp thời mà thôi.” Anh đút hai tay vào túi quần, nói với giọng lạnh tanh và mất kiên nhẫn. Hiển nhiên, anh không muốn nghe cô lải nhải về những điều này.

Đêm đông gió thổi, lạnh lẽo cũng không lạnh bằng lời nói của anh.

Phù Trân co mình ôm đầu gối, cúi thấp đầu.

“Em mới là người đến trước mà…” Cô nói lí nhí trong miệng, một người không mấy chú tâm như anh chẳng thể nghe thấy rõ ngoài loáng thoáng mấy từ đầu.

“Hửm? Nói gì?”

“Em nói là em mới là người đến trước…”

Anh bật cười, giọng điệu mang đầy vẻ chế giễu.

“Đồ điên!” Đúng là uống rượu rồi sảng mê muội đầu óc, tự thôi miên bản thân luôn. Trình độ này… chỉ có kẻ điên!

“Đến trước cái gì chứ? Túc Phù Trân, đầu óc cô có vấn đề sao? Mau vào nhà ngủ đi, đừng ở đây nói khùng nói điên nữa.”

“Tống Mạc Diễm… anh đã hứa sẽ đi tìm em… Em đi tìm anh rồi nhưng anh lại không nhận em…”

“Túc Phù Trân! Đừng mượn rượu mà hoá điên nữa. Cô, tốt nhất nên uống đến ch.ết luôn đi!” Anh tức giận, cao giọng nói. Mấy câu nói lảm nhảm của cô đã chọc đến anh, Mạc Diễm chẳng biết từ đâu mà bản thân lại tức giận đến thế. Anh liếc mắt nhìn cô, hậm hực bỏ vào nhà.

Đôi mắt ửng hồng ngấn lệ của cô sau tiếng “sầm” đóng cửa mới nặng nề rơi xuống. Cô úp mặt xuống gối, những giọt nước mắt trĩu nặng thi nhau lăn xuống từ đôi mắt long lanh xinh đẹp mang theo vẻ ảm đạm và đau thương tới cùng cực.

Phù Trân nấc nghẹn, nức nở bật khóc hoà vào màn đêm đen tĩnh lặng. Cô muốn mượn rượu để lấy chất vấn anh về chuyện trưa nay nhưng cuối cùng một chút can đảm để nói ra cũng chẳng có.

“Tống Mạc Diễm…”

“Mạc Diễm…”

“Anh là Mạc Diễm của em mà…”



Mạc Diễm không hề rời đi mà đứng sau cánh cửa gỗ dày ngăn cách giữa hai người. Anh không muốn nổi giận mất khống chế trước mặt cô nên chỉ còn cách rời đi để bản thân được yên lặng mà bình tâm lại. Khoảng gần mười phút sau, anh chờ đợi nhưng cô vẫn chẳng có động thái gì.

Anh sốt ruột, cuối cùng vẫn chẳng thể kìm được mà xuống nước trước. Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, người ngồi bên ngoài vẫn còn.

Thấy cô vẫn chẳng hề động đậy gì, anh ngập ngừng tiến lên nhìn rõ khuôn mặt cô. Đôi mắt nhắm nghiền và đôi mi khẽ run lên, môi mấp máy điều gì đấy nhưng rất nhỏ, anh không thể nghe thấy rõ.

Giọng nói của anh đã trầm thấp và nhẹ nhàng hơn trước.

“Phù Trân!”

“Này…”

“Ngủ rồi sao?”

Bàn tay anh chạm vào gò má của cô bỗng cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng đến bất thường.

Mạc Diễm gấp gáp, lớn tiếng gọi: “Túc Phù Trân!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện