Doãn Thiên Dương thật sự rất thích mở họp, chuyện quái quỷ gì cũng phải tụ tập lại để bàn bạc đôi câu.

Vào đêm hôm khuya khoắt, trong phòng của Nhiếp Duy Sơn, ba người ngồi khoanh chân trên giường để lên kế hoạch đi chơi xa. Doãn Thiên Dương nhắn một tin cho Tần Triển, nhắn xong thì nói: “Đầu tiên chúng ta phải xác định phương tiện giao thông để mua vé.”

Nhiếp Duy Sơn đáp: “Bây giờ còn chưa tới lúc quay lại sau Tết nên vé gì cũng dễ mua.”

Ba người nghiên cứu một lúc cuối cùng quyết định ngồi tàu hỏa đi, bởi vì khả năng xảy ra sự cố của máy bay khá lớn, nhỡ đâu đột nhiên trời nổi sương thì rất dễ bị trì hoãn. Sau khi quyết định đâu vào đấy thì lập tức mua vé tàu, mua xong lại tiếp tục chuyển sang mục thứ hai, Nhiếp Duy Sơn nói: “Hiện tại đang là mùa ế khách của nhà nghỉ nên không cần phải đặt trước, có thể đến đó rồi chọn sau.”

Nhiếp Dĩnh Vũ thì không đồng ý lắm: “Vẫn nên đặt sớm thì hơn, đến lúc đó có thể cất hành lý trước, tiết kiệm được thời gian.”

Doãn Thiên Dương đảo mắt một vòng rồi nói: “Anh đồng ý với Tiểu Sơn, đặt trước giống như nhắm mắt chọn bừa, nhỡ đâu chọn nhầm thì sao. Hơn nữa có Tần Triển ở đấy mà, cứ cất hành lý ở nhà cậu ấy trước là được.”

Hai người này không có ý tốt gì, đều muốn đến lúc đó thì bỏ rơi cái tên con ghẻ Nhiếp Dĩnh Vũ này. Nhiếp Dĩnh Vũ không hề hay biết mà vẫn nói một cách chân thành: “Vậy ngày mai em làm một cái lịch trình, làm xong thì sẽ phát cho hai người.”

Nhiếp Duy Sơn gật đầu: “Được, vậy bọn anh chuẩn bị đồ đạc này nọ.”

Lại nghiên cứu thêm mấy thứ linh tinh nữa thì giờ cũng đã muộn, đến khi tan họp thì ai nấy cũng đều ngáp ngắn ngáp dài, Doãn Thiên Dương cầm áo lên chuẩn bị về nhà nhưng bước chân lại không hề nhúc nhích, cứ đứng do dự trước giường của Nhiếp Duy Sơn: “Bên ngoài tối thật đấy, có cảm giác chẳng an toàn chút nào.”

Nhiếp Dĩnh Vũ xen mồm: “An ninh ở chỗ này của chúng ta rất tốt, anh ở mười mấy năm rồi mà không rõ à.”

“Không phải chuyện liên quan đến mày, đi ngủ đi.” Doãn Thiên Dương đẩy Nhiếp Dĩnh Vũ ra khỏi phòng, lúc quay đầu lại thì phát hiện Nhiếp Duy Sơn đã mặc áo khoác vào, cậu giả ngu nói, “Cậu làm gì á?”

“Tiễn cậu thôi, bên ngoài trời tối rồi.” Nhiếp Duy Sơn nói thuận theo ý cậu, sau đó đi cùng cậu về tới cửa nhà. Doãn Thiên Dương đứng trên bậc thang rồi hào hứng nói: “Tớ đã đi xe buýt và máy bay nhưng chưa từng ngồi tàu hỏa bao giờ.”

Nhiếp Duy Sơn giúp cậu càng thêm mong chờ: “Vé của chúng ta là giường nằm, đến lúc đấy mua chút đồ ăn vặt rồi ngồi trên giường vừa ngắm phong cảnh vừa ăn ăn uống uống, lại nhìn một cái nói một câu là chẳng mấy chốc sẽ đến.”

Doãn Thiên Dương say mê: “Làm người yêu tốt thật đấy, bây giờ tớ không đánh nhau hay mắng chửi người khác nữa mà đổi thành liếc mắt đưa tình rồi, đây coi như là cống hiến để xây dựng xã hội văn minh đấy nhỉ?”

“Dở hơi, đừng lắm lời vớ vẩn nữa, về đi ngủ đi.” Nhiếp Duy Sơn cười mắng một câu rồi đẩy đối phương vào trong sân.

Có thời gian một ngày để chuẩn bị là vừa đủ, từ mua đồ ăn vặt, sắp xếp hành lý, rồi đến lên lịch trình hoạt động. Buổi sáng hôm xuất phát cả bọn cùng ăn tào phớ ở đầu đường, sau đó thì lên đường.

Doãn Thiên Dương giống như nhà quê lên tỉnh, đến ga tàu thì nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, trong lúc đợi xe cũng đứng ngồi không yên, Nhiếp Duy Sơn thật sự rất sợ đến khi ra trạm chờ thì có khi cậu còn nhảy tót lên đường ray.

Sáu giờ năm mươi thì tàu vào bến, bọn họ đi dọc theo hành lang chật hẹp để tìm phòng của mình, có hai giường dưới và một giường trên nên hành lý được đặt hết lên giường trên, còn bọn họ thì ngồi chơi ở giường dưới. Đến đúng bảy giờ thì đoàn tàu khởi động, Doãn Thiên Dương nhìn ra phía ngoài cửa xe rồi kêu loạn cả lên: “Đi rồi, đi rồi!”

Đúng thật là mùa vắng khách, cả một toa xe mà chẳng có bao nhiêu người, cực kỳ tự do. Nhiếp Duy Sơn và Nhiếp Dĩnh Vũ đều tưởng rằng Doãn Thiên Dương sẽ phải kích động mấy tiếng liền, nhưng ai ngờ chưa tới mười phút thì đối phương đã lại ủ rũ.

Nhiếp Dĩnh Vũ cảm thấy không đúng lắm, bèn hỏi: “Anh Dương Dương, anh sao thế? Lâm Đại Ngọc nhập à?”

“Anh khó chịu.” Doãn Thiên Dương gục xuống bàn, mặt vùi vào giữa hai cánh tay, “Đột nhiên cảm thấy tức ngực, buồn nôn.”

Nhiếp Duy Sơn cầm cốc nước nóng tới rồi đỡ người dậy, đoạn nói: “Uống một chút đi, có phải sáng sớm ăn hơi nhiều không?” Hắn vuốt lưng cho Doãn Thiên Dương rồi lại sờ lên trán Doãn Thiên Dương, “Trúng gió à?”

Doãn Thiên Dương đặt cốc nước xuống, muốn dựa vào ngực Nhiếp Duy Sơn một lát nhưng lại e dè ánh mắt của Nhiếp Dĩnh Vũ vậy nên cậu nghiêng người dựa vào tường, nói với vẻ khó chịu: “Tớ chỉ ăn một bát tào phớ, còn ít hơn bình thường nữa.”

Cứ gắng gượng như vậy được chừng mười mấy phút thì sắc mặt của Doãn Thiên Dương càng lúc càng xấu đi, đột nhiên giống như không thể kiên trì được nữa cậu vọt vào phòng vệ sinh nôn tối mặt tối mày. Nhiếp Duy Sơn hoảng sợ, còn Nhiếp Dĩnh Vũ quan sát một lúc lâu thì nói: “Có phải anh Dương Dương say xe không nhỉ?”

Doãn Thiên Dương ra khỏi phòng vệ sinh, nói với vẻ ấm ức: “Tào phớ cũng nôn ra sạch rồi, phí mất ba đồng của tớ.”

“Vẫn còn sức mà tiếc ba đồng nữa à.” Nhiếp Duy Sơn cũng không biết nói gì cho phải, tính đi tính lại cũng không tính được vậy mà Doãn Thiên Dương lại say tàu hỏa, rõ ràng trông như có cưỡi tên lửa cũng không bị choáng.

Đột nhiên Doãn Thiên Dương biến thành một cậu thiếu niên xinh đẹp yếu ớt, cậu chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng có phản ứng gì, súc miệng xong thì nằm vùi trên giường, hiếm khi có được những giây phút yên tĩnh. Nhiếp Duy Sơn đau lòng quá thể, hắn bày đồ ăn vặt và hoa quả ra rồi hỏi: “Có muốn ăn đồ ăn vặt không?”

Doãn Thiên Dương lắc đầu một cái, mặt mày đầy vẻ sầu thảm.

“Vậy tớ ra toa bán đồ ăn mua cơm nhé? Đừng để dạ dày trống không.” Nhiếp Duy Sơn dịu dàng như nước.

Doãn Thiên Dương vẫn lắc đầu, sầu càng thêm sầu.

Nhiếp Duy Sơn hết cách, hắn chưa từng thấy Doãn Thiên Dương trong tình trạng thế này, bèn nói: “Nếu không thì đánh vài ván cờ caro đi?”

Doãn Thiên Dương nhíu mày, nhìn bộ dạng thì đến sức để nhúc nhích đầu ngón tay cũng không có. Nhiếp Dĩnh Vũ ngồi cắn hạt dưa từ nãy đến giờ, cảm thấy cứ như vậy thì càng không thoải mái, bèn đề nghị: “Anh Dương Dương này, hay anh nằm ngủ một giấc đi.”

Doãn Thiên Dương cố gắng nhắm mắt lại nhưng cậu khó chịu nên không thể ngủ được. Nhiếp Duy Sơn kéo chăn đắp lên cho đối phương rồi ngồi sát lại bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Dựa vào tớ đi, tớ ôm cậu.”

Nhiếp Dĩnh Vũ ngồi trên giường đối diện cắn răng rắc răng rắc, ánh mắt thì không thể kiềm chế mà dính chặt lên hai người kia, bỗng chốc lại nảy ra suy nghĩ, anh cậu ta là một người rắn rỏi, mạnh mẽ còn anh Dương Dương lúc này lại như một cậu thiếu niên xinh đẹp, hai người ôm nhau thế kia lại cảm thấy rất hài hòa.

“Má, mình nghĩ cái quái gì vậy.” Cậu ta hoàn hồn rồi lẩm bẩm một câu, có cảm giác đã đi lệch đường một chút, thế này thì không được, vì vậy cậu ta thả hạt dưa và đậu phộng xuống rồi nói, “Hai người đừng thế nữa, cùng nằm xuống ngủ đi, anh Dương Dương ngủ một giấc là hết khó chịu ngay.”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Ăn của mày đi, trời sáng thế này không ngủ được.”

Nhiếp Dĩnh Vũ uống ngụm nước, rồi hắng giọng một cái: “Vậy em nói về lý thuyết cơ bản của cơ học lượng tử cho hai người nghe một chút nhớ.”

Chưa tới mười phút sau, Doãn Thiên Dương đã tựa vào trong ngực Nhiếp Duy Sơn ngủ say, mà Nhiếp Duy Sơn thì cũng cảm thấy càng lúc càng buồn ngủ, hắn đặt Doãn Thiên Dương xuống giường, sau đó đắp kín chăn cho đối phương. Bản thân hắn thì trèo lên giường trên, trước khi nhắm mắt thì nói: “Thầy Nhiếp à, đủ rồi, đủ rồi.”

Nhiếp Dĩnh Vũ dừng lại, uống ngụm nước xong lại bắt đầu ăn kẹo xốp: “Ngủ đi, đến giờ cơm thì em gọi hai người.”

Rốt cuộc ba giờ chiều thì cũng đến ga, máu của Doãn Thiên Dương lại dần dần hồi phục, ra khỏi ga tàu cậu nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đoạn khen: “Không khí ẩm ướt, khí hậu dễ chịu, tớ thích nơi này!”

Nhiếp Duy Sơn quay người chụp một tấm ảnh cửa trước của ga tàu, muốn giữ lại làm kỷ niệm. Nhiếp Dĩnh Vũ ngắm nhìn xung quanh rồi thở dài nói: “Con gái phía Nam thật xinh đẹp, tuy trong lòng em Thiên Kết vẫn là đẹp nhất.”

Ba người giống như lần đầu tiên lên thành phố, muốn thay nhau phát biểu một chút cảm tưởng, nhưng còn chưa cảm thán đủ thì ở ven đường lại có một chiếc taxi trờ tới, “Ê Thiên Dương! Anh Sơn!” Tần Triển nhảy xuống xe, chạy mấy bước đã đến trước mặt bọn họ, “Anh Vũ cũng tới à! Hoan nghênh, hoan nghênh!”

Doãn Thiên Dương tựa như thấy người thân vội ôm chặt lấy Tần Triển, đoạn nói: “Tôi rất nhớ ông! Ông không biết đâu, thế mà tôi lại say tàu hỏa, vừa tức ngực vừa buồn nôn, suýt chút nữa tôi đã nhảy xe giữa đường rồi!”

Tần Triển dỗ: “Khi nào về thì đi máy bay hoặc không thì mua vỉ thuốc chống say xe ấy. Chắc buổi trưa không ăn được gì đúng không, tới nhà ngoại tôi cất đồ trước đã, tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa ẩm thực Chiết Giang(*) chính tông!”

(*)Ẩm thực Chiết Giang là một trong tám nền ẩm thực truyền thống của Trung Quốc, ở đây non xanh nước biếc, sản vật phong phú, vậy nên có câu “Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng.” (Thành phố Tô Châu và Hàng Châu thuộc tỉnh Chiết Giang)

Nhà ngoại của Tần Triển thuộc dòng dõi thư hương, mọi phương diện đều cực kỳ chú ý, vào ngày Tết hàng năm cậu ta đều ở lại nhà ngoại một thời gian rất dài, ăn chùa uống chùa tăng lên mấy cân thịt. Đi tới nơi, sau khi cả bọn Nhiếp Duy Sơn xuống xe thì đều có phần ngạc nhiên, Doãn Thiên Dương nói: “Căn nhà của ngoại chúng ta đẹp thật đấy.”

Nhà ở phía Nam và phía Bắc không giống nhau, từ mái hiên cho đến tường vây bên ngoài đều tràn đầy sự mới lạ, bước qua cửa lớn là có thể trông thấy một khoảng sân trồng đầy hoa hoa cỏ cỏ, tựa như một mảnh vườn cây nhỏ. Đứng giữa đám hoa cỏ là một ông lão đang luyện Thái Cực, vừa nhìn thấy bọn họ bước vào thì ông đã cười nói: “Ba bạn nhỏ đến rồi đấy à, Triển Triển phải đi học ở nơi khác, cảm ơn các cháu đã quan tâm giúp đỡ, mấy ngày tới cứ để nó dẫn các cháu đi chơi thỏa thích nhé.”

Nhiếp Dĩnh Vũ nhỏ giọng cười nói: “Triển Triển?”

Tần Triển thấy rất xấu hổ: “Ngoại à, gọi tên đầy đủ của cháu có được không ạ.”

Chào hỏi ông cụ xong thì Tần Triển dẫn bọn họ vào trong nhà, vừa tham quan vừa giới thiệu: “Bà ngoại tôi đang viết chữ ở phòng sách, còn dì giúp việc thì đang nấu ăn trong bếp, tôi ở lầu hai, mọi người mang đồ lên cất đi.”

Doãn Thiên Dương kéo tay Tần Triển đi lên tầng, giật mình nói: “Thì ra ông là cậu ấm nhà giàu nha! Nhưng lúc ăn malatang ở chợ đêm lại cảm thấy ông rất bình dân á!”

“Cậu ấm nhà giàu cái gì chứ, tôi chỉ là trung lưu, bình thường thôi.” Tần Triển không cần hư vinh nhưng được tâng bốc mấy câu cũng vẫn thấy rất dễ chịu, “Tỉnh thành của bọn tôi tương đối phát triển, mua sắm đồ cũng không cần phí bưu điện, đúng rồi, trước khi về tôi sẽ dẫn mọi người đi mua chút đặc sản.”

Phòng ở tầng hai rất sạch sẽ thoáng mát, bọn họ đi thăm thú đôi chút rồi cuối cùng mới vào phòng ngủ của Tần Triển, đồ đạc trong phòng đều là kiểu Trung Quốc, Nhiếp Duy Sơn bước tới trước một chiếc tủ thấp, đôi mắt cũng phát sáng cả lên, đoạn nói: “Hoa văn này chạm khắc tốt thật.”

Tần Triển bước đến gần ngay lập tức: “Anh Sơn thích hả? Thích thì tặng anh đấy! Vốn em còn ngại nó lỗi thời nữa ấy.”

“Cậu cũng hào phóng quá rồi, tặng tôi làm gì, tôi nhìn cho no mắt thế là đủ rồi.” Nhiếp Duy Sơn đưa tay lần sờ, mà mỗi cái chạm vào đều có cách thức, trật tự giống như giáo viên giảng bài, hắn chỉ sờ đi sờ lại những chỗ phức tạp, sờ xong thì nói với Doãn Thiên Dương, “Chúng ta cũng tìm một khách sạn kiểu Trung Quốc thế này ở đi, rồi mở cửa sổ là có thể nhìn thấy sông.”

Tần Triển vội kêu lên: “Ra ngoài làm gì, phải ở lại đây chứ, nhiều phòng thế này cơ mà.”

“Không được đâu, tôi ầm ĩ lắm sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông bà ngoại.” Doãn Thiên Dương rất tự giác. Tần Triển vừa nghe thấy thế lại la lên: “Mọi người không ở đây thì tôi nói chuyện với ai chứ, còn đang định tâm sự đêm khuya nữa đấy, nếu không thể thật thì tôi cũng ra khách sạn ở vậy!”

Nhiếp Duy Sơn nói như vô ý: “Để Tiểu Vũ ở lại nói chuyện với cậu đi, nó rất biết nói chuyện, trên tàu nó nói cho bọn tôi gục hết luôn.”

“Đúng đấy, đúng đấy.” Doãn Thiên Dương thêm mắm dặm muối, “Nói làm tôi muốn thành nhà khoa học luôn, nhân lúc thầy Nhiếp còn trẻ thì nắm bắt cơ hội đi, sau này có muốn nghe thầy Nhiếp diễn thuyết thì không khéo phải tới hội trường đấy.”

Nhiếp Dĩnh Vũ hơi hoang mang: “Gì vậy, em đã chọn lựa khách sạn kỹ càng rồi sao lại không dẫn em theo.”

“Anh Vũ ơi, tôi dẫn cậu!” Tần Triển cũng không có mục tiêu cố định, chỉ cần có người ở cùng là được, cậu ta xách đồ của Nhiếp Dĩnh Vũ sang phòng sát bên cạnh, “Cậu ngủ phòng này đi, dù thế nào thì ở nhà cũng tiện hơn so với khách sạn, hai mươi tư giờ bất cứ lúc nào dì giúp việc cũng có thể làm đồ ăn. Cũng đừng quan tâm tới anh Sơn và Thiên Dương nữa, bọn họ học hành kém như vậy thì chắc chắn là tự ti khi ở với cậu, chuẩn không cần chỉnh!”

Hai người tự ti kia đã vui mừng chuồn đi cùng nhau, ký gửi thành công rồi thì lại tiến gần thêm một bước tới chiếc thuyền Ô Bồng

Bữa đầu tiên ăn ngay tại nhà, trong nhà mời một dì người Thiệu Hưng chính gốc về nấu ăn, trước khi nghỉ hưu còn từng làm việc trong một nhà hàng nên tay nghề không cần phải bàn cãi. Ba đứa nhóc người phương Bắc nhìn một bàn đầy đồ ăn tinh tế cũng có cảm giác bản thân mình không còn thô kệch quá nữa.

Lúc cơm nước xong xuôi thì cũng đã đến hoàng hôn, sau khi bàn bạc ngày mai sẽ tập hợp ở đâu xong thì Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương xách hành lý đi tới khách sạn. Giường đôi kiểu Trung Quốc có màn treo, đồ nội thất cũng đều theo phong cách cổ xưa, mở cánh cửa sổ nhỏ ra sẽ trông thấy bên ngoài bệ cửa sổ được trồng đầy cây xanh biếc, cúi đầu còn có chiếc cầu nhỏ đứng bên dòng nước chảy róc rách.

(*)Giường kiểu Trung Quốc có màn treo:

1

Doãn Thiên Dương hỏi: “Tắm xong thì đi thuyền hay ngồi thuyền xong thì về tắm đây?”

Nhiếp Duy Sơn ngẩng đầu nhìn trời: “Đêm nay không đi, nhìn mây thế này có lẽ sẽ mưa.”

“Không sao, thuyền tốt thì không sợ trễ(*).” Doãn Thiên Dương cầm đồ ngủ vào buồng tắm, tắm xong đi ra rồi vội vàng nhảy lên giường, cậu thả màn xuống, cảm thấy bản thân giống như là hoàng thượng. Dựa vào đầu giường ngẩn người, cậu mới nhớ tới trước đó Nhiếp Duy Sơn nói là “Trị cậu”, cậu hơi co người vào trong chăn, trái tim bắt đầu đập tăng tốc.

(*)”Thuyền tốt thì không sợ trễ” biến đổi từ câu “Bữa cơm ngon thì không sợ trễ” có ý chỉ những điều tốt đẹp thì đáng để chờ đợi.

Mãi mà vẫn không thấy có hành động gì, cậu bèn vươn đầu nhìn thì trông thấy Nhiếp Duy Sơn đang chụp phong cảnh, Doãn Thiên Dương siết chăn trong tay rồi nói: “Đừng chụp nữa, gió lùa vào làm tớ lạnh, vốn đã không có hệ thống sưởi rồi.”

Nhiếp Duy Sơn đóng cửa sổ lại: “Đồ ngốc, bật điều hòa đi.”

Đồ ngốc nghe tiếng nước vang lên từ phòng tắm thì trái tim đập nhanh như moto leo lên cầu vượt, cậu nằm co ro cơ thể khiến thân hình hơn một mét tám của mình rụt lại chỉ còn một mét sáu.

Tiếng nước ngừng lại, Doãn Thiên Dương hồi hộp mà túm chặt vạt áo của mình.

Khi Nhiếp Duy Sơn đi ra thì tiện tay tắt đèn, ngay lập tức trong phòng trở nên tối tăm, hắn rót cốc nước rồi đặt ở đầu giường, sau đó vén chăn nằm xuống. Bên cạnh không có tiếng động gì nên hắn nghĩ Doãn Thiên Dương đã ngủ rồi, vì thế hắn xoay người đi, muốn nghịch điện thoại một lúc nữa.

Doãn Thiên Dương chịu đựng đau khổ trong bóng tối vì không biết lúc nào Nhiếp Duy Sơn sẽ ra tay với cậu, chờ rồi chờ, mẹ nó đến tận khi sắp ngủ đến nơi mà đối phương vẫn chỉ cho cậu một bóng lưng. Nhẹ nhàng dịch lại gần, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.

“Phắc! Mẹ nó cậu chơi đấu địa chủ đấy à!”

Nhiếp Duy Sơn bị tiếng gào này làm giật mình rơi cả điện thoại: “Làm ồn đến cậu à? Tớ không mở tiếng mà!”

Doãn Thiên Dương lại dịch về chỗ, phế quản cũng thấy tắc cả lại: “Mẹ nó chứ! Tớ tắm rửa thơm tho cmnr, nằm từ nãy đến giờ mà cậu lại ở đấy chơi đấu địa chủ! Con mẹ nó cậu lại còn Thuận tử(*), cậu là tên lừa đảo!”

(*)Thuận tử: là một cách ra bài trong đấu địa chủ, có 2 loại là đơn thuận tử (năm lá hoặc nhiều lá bài số liên tiếp nhau), song thuận tử (ba hoặc nhiều cặp liên tiếp nhau).

Nhiếp Duy Sơn bị mắng mà bối rối, đến khi hiểu ra thì Doãn Thiên Dương đã cuộn tròn trong chăn không thèm nhìn hắn. Ngoại trừ buồn cười thì chẳng còn gì khác, hắn nhích tới gần thì lại bị đạp ra, rồi cứ thế hắn để mặc cho đối phương đá mấy cái trút giận.

Doãn Thiên Dương nói một câu so sánh: “Đồ tể nói muốn giết heo, tuy heo rất sợ nhưng vì để đổ tể được ăn no mà heo tự củng cố tinh thần cho mình. Chuẩn bị xong hết rồi lặng lẽ chờ đồ tể, con bà nó, thế mà đồ tể lại quên mất heo mà đi trồng dưa.”

Nhiếp Duy Sơn buồn cười đến mức thở không ra hơi, suýt chút nữa là sặc, hắn ôm Doãn Thiên Dương từ phía sau rồi nói lời khen ngợi: “Heo đáng yêu như thế thì đồ tể nào lại nỡ giết chứ, tớ đoán chắc chắn hắn ta trồng dưa là để cho heo ăn.”

Doãn Thiên Dương giãy dụa hai cái rồi nằm im: “Heo nói: Tôi không ăn.”

Nhiếp Duy Sơn cúi đầu hôn lên gáy Doãn Thiên Dương, hôn xong thì lại nhẹ nhàng cắn ra một dấu răng, bàn tay cũng luồn vào trong chăn áp lên bụng Doãn Thiên Dương, hắn nói với giọng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Ngồi bảy, tám tiếng trên tàu còn nôn đến thế rồi, hơn nữa căn phòng này không đủ ấm, nếu đồ tể còn giết heo thì cũng quá cầm thú.”

Doãn Thiên Dương yên tâm, bụng được bàn tay ấm nóng xoa xoa vô cùng dễ chịu. Nhiếp Duy Sơn kéo một góc chăn ra đắp lên người, nhắm mắt lại rồi hỏi: “Dạ dày cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn rồi.” Doãn Thiên Dương lúng ta lúng túng mà trả lời, trả lời xong thì xoay người ôm lấy đối phương từ phía trước, buồn phiền nói, “Heo lại tự làm trò cười, heo thấy khổ trong lòng.”

Nhiếp Duy Sơn giơ tay thả một bên màn còn lại xuống: “Cậu đừng làm tớ cười nữa, có con heo nào như cậu đâu.”

Rốt cuộc Doãn Thiên Dương cũng vui trở lại: “Vậy tớ là cái gì?”

Trước khi ngủ Nhiếp Duy Sơn nói một câu: “Cậu ấy à, là hạt đậu vui vẻ(*) đi.”

(*)Hạt đậu vui vẻ là một món đồ cơ bản trong trò chơi “Đấu địa chủ vui vẻ” của Đằng Tấn.

Đêm đầu tiên ở Thiệu Hưng trôi qua trong một trận mưa nhỏ, sáng sớm đường phố đều ướt rượt hết cả, bốn người tập hợp ở điểm tham quan, định sẽ đi dạo một vòng những nơi ở cũ của các danh nhân. Doãn Thiên Dương đã hồi phục tinh thần hoàn toàn, hết chạy rồi nhảy không có lúc nào là yên tĩnh, cậu đứng dưới tấm biển của Vườn bách thảo(*) chụp một tấm ảnh, chụp xong thì nói: “Tôi rất thích tác phẩm ‘Quán trà’ mà Lỗ Tấn viết, chỉ là chưa xem hết.”

(*)Vườn bách thảo là một vườn rau bỏ hoang nằm phía sau căn nhà cũ của Lỗ Tấn ở Thiệu Hưng, Chiết Giang.

2

3

Tần Triển nói: “‘Quán trà’ là của Lỗ Tấn à? Tôi thấy hình như không phải á.”

Nhiếp Duy Sơn đi tham quan nghiên cứu kiến trúc xung quanh, không để tâm đến bọn họ. Doãn Thiên Dương suy nghĩ một lát thì cũng thấy không chắc lắm, lại nói: “Thế là ai viết? Tôi nhớ là ông ấy mà.”

Nhiếp Dĩnh Vũ rất sợ người khác nghe thấy nên cậu ta đi tới khoác vai hai người bọn họ, rồi kéo Doãn Thiên Dương và Tần Triển đứng sát vào mình, cố ý nói: “Thật ra ‘Quán trà’ cũng chẳng có gì hay, tác phẩm ‘Tường lạc đà’ mà Lỗ Tấn viết mới hay đấy.”

(*)Vở kịch “Quán trà” và tiểu thuyết “Tường lạc đà” là hai tác phẩm tiêu biểu của Lão Xá, một nhà văn Trung Quốc.

Nói xong thì cậu ta đẩy Doãn Thiên Dương và Tần Triển về phía trước, nhìn hai người kia vừa đi vừa bàn luận, cậu ta quay đầu đi tìm Nhiếp Duy Sơn. Nhiếp Duy Sơn dùng điện thoại chụp rất nhiều ảnh, định sau khi về sẽ lấy đó làm tư liệu để nghiên cứu, hắn giương mắt nhìn rồi nói: “Mày lại lừa bọn họ à?”

Nhiếp Dĩnh Vũ nói: “Còn cần phải lừa à, nếu anh Dương Dương và Tần Triển đi chơi xa một mình thì chắc chắn có thể bị lừa bán mà còn chọc cười được bọn buôn người nữa ấy.”

Nhiếp Duy Sơn rảo bước đi: “Mày đúng là nhàm chán, anh đi tìm cậu ấy chơi đây, mày tự đi loanh quanh đi.”

Dạo quanh mấy căn nhà cũ của các danh nhân xong thì Tần Triển dẫn bọn họ tới mấy khu phố ăn vặt tương đối nổi tiếng, sau đó mời Doãn Thiên Dương ăn đậu phụ thối Thiệu Hưng chính cống. Buổi chiều lại đi thêm mấy khu tham quan nữa, kết thúc một ngày thì chân cẳng cũng rã rời.

Đến chiều tối khi chia tay nhau, Tần Triển nói: “Ngày mai tôi sẽ dẫn mọi người đến mấy chỗ hay, không phải khu tham quan công cộng mà là nơi có phong cảnh tuyệt đẹp.”

Đi dạo cả ngày trời, đến khi quay lại khách sạn thì chuyện đầu tiên phải làm là tắm nước nóng thả lỏng cơ bắp, Nhiếp Duy Sơn mở cửa sổ nhìn mây để dự đoán thời tiết, hắn đoán chừng buổi tối trời sẽ lại có mưa, hơn nữa còn là một trận mưa lớn.

Doãn Thiên Dương tắm xong thì ngón tay cũng trắng bệch hết cả, cậu nói: “Tớ muốn đi thuyền, đã mặc sơ mi cả rồi.”

Nhiếp Duy Sơn đóng cửa sổ lại rồi hỏi: “Tại sao ngồi thuyền phải mặc sơ mi?”

“Cái này cũng giống như chị tớ đi hẹn hò phải trang điểm kỹ càng ấy, mặt trời lặn về phía Tây, ngồi thuyền lắc lư trên sông, rất văn nghệ á.” Doãn Thiên Dương kéo dựng cổ áo lên, “Chẳng mấy khi tớ văn nghệ được một lần.”

Nhiếp Duy Sơn cài nốt khuy áo trên cùng của đối phương lại rồi nói: “Ai muốn xem cậu văn nghệ? Tớ chỉ muốn xem thử cậu chèo thuyền không cần mái chèo như thế nào.”

Hai người rời khỏi khách sạn đi ngồi thuyền Ô Bồng, giá được chào là tám mốt đồng một người, hai người là một trăm năm mươi đồng, mười đồng được bớt thì lấy đi mua hai chai nước ngọt. Bước một chân lên thuyền, thân thuyền đung đưa qua lại, bọn họ ngồi xuống cạnh nhau bên ngoài mui thuyền, tận hưởng từng làn gió nhẹ lướt qua, uống mấy ngụm nước ngọt, có cảm giác mãn nguyện vô cùng.

Doãn Thiên Dương hỏi người chèo thuyền: “Bác ơi, một ngày bác có thể lãi được bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Người chèo thuyền cười cười nhưng không trả lời thẳng. Nhiếp Duy Sơn cạn lời: “Sao cậu tò mò thế, nếu nói cho cậu biết một ngày có thể kiếm được hai nghìn thì có phải cậu sẽ cảm thấy người ta lừa tiền cậu đúng không?”

Doãn Thiên Dương hết hồn: “Một ngày kiếm được hai nghìn?! Thế thì tớ không đi đâu nữa, tớ muốn ở lại đây chèo thuyền!”

“Cậu đừng có suốt ngày làm tớ cười nữa.” Nhiếp Duy Sơn ôm vai Doãn Thiên Dương, hai người tựa sát vào nhau. Con thuyền Ô Bồng di chuyển từ từ trên mặt sông, bọn họ ngồi thưởng thức những ngôi nhà và con đường gạch dọc hai bên, còn có cả những lùm cây thấp và chiếc cầu đá.

Trên bầu trời tiếng sấm rền vang, người chèo thuyền mặc bộ quần áo mưa vào rồi nói: “Đi vào ngồi dưới mui thuyền đi, có lẽ trời sắp mưa rồi.”

Doãn Thiên Dương lo lắng nói: “Mưa to quá liệu có thể chìm thuyền không ạ?”

Người chèo thuyền nói đùa: “Không cần chờ đến lúc mưa to tôi cũng có thể cập bờ ngay.”

Doãn Thiên Dương cũng chẳng thấy vui: “Nhưng mới đi được một lúc thôi mà, một trăm năm mươi đồng đắt lắm á.”

“Cậu có thể yên tĩnh một lúc không hả.” Nhiếp Duy Sơn kéo Doãn Thiên Dương vào mui thuyền, bọn họ co chân ngồi cạnh nhau, cảm thấy an toàn một cách đặc biệt.

Bầu trời tối đen như mực, con thuyền Ô Bồng lảo đảo tiến về phía trước, quang cảnh hai bên bờ đã không còn nhìn rõ lắm, người chèo thuyền quay lưng về phía bọn họ, Doãn Thiên Dương áp sát vào rồi nâng mặt Nhiếp Duy Sơn lên, nhẹ giọng nói: “Tớ lặng lẽ chèo thuyền đây.”

Cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ, sau đó cằm bị nắm lấy rồi miệng bị chặn lại bởi một nụ hôn, trong miệng Nhiếp Duy Sơn có vị quýt của nước ngọt, còn trong miệng cậu là hương vị của chanh, dần dần chúng hòa lẫn vào nhau, chẳng còn phân biệt được rốt cuộc là mùi quýt hay là mùi chanh nữa.

Nhiếp Duy Sơn buông cậu ra, dùng ngón tay lau vệt nước trên môi cậu đi, rồi nói một lời phá hỏng không khí: “Thật muốn giết heo.”

Doãn Thiên Dương cười xì một tiếng: “Heo nói: Cậu biến đi!”

Mãi cho đến khi cập bờ mà mưa vẫn chưa rơi, Nhiếp Duy Sơn đứng phía sau che chở cho Doãn Thiên Dương rời thuyền trước, sau đó đột nhiên hất một vốc nước về phía đối phương. Vốn Doãn Thiên Dương đã thích đùa nghịch, lập tức cậu ngồi xổm xuống bên bờ bắt đầu phản kích, cậu chảy tôi đuổi suốt dọc đường về khách sạn khiến trên người cả hai đều ẩm ướt không ít.

Doãn Thiên Dương ngồi ôm chân giường thở hổn hển, trên tóc mái và gương mặt còn vương lại mấy giọt nước, Nhiếp Duy Sơn cầm khăn đứng trước mặt cậu lau loạn xạ cho cậu mấy cái. Doãn Thiên Dương bị cọ cho mắt nổ đom đóm, vội kêu lên: “Cậu không thể nhẹ nhàng một chút hả!”

Nhiếp Duy Sơn ném khăn đi rồi luồn hay tay qua nách Doãn Thiên Dương nhấc người ném lên giường, sau khi nằm đè lên thì mới nói: “Có thể, cậu muốn tớ nhẹ nhàng đến mức nào?”

Lồng ngực Doãn Thiên Dương phập phồng lên xuống không ngừng, cậu ủ rũ: “Tùy cậu đi.”

“Tùy tớ thật à?”

Nhiếp Duy Sơn cười trông cực kỳ vô lại, Doãn Thiên Dương đoán chắc chắn lúc đối phương đánh nhau cũng là bộ dạng ngông cuồng, đắc ý như thế. “Dương nhi.” Nhiếp Duy Sơn cười đủ rồi thì cúi xuống bắt đầu hôn từ trán Doãn Thiên Dương, mãi cho đến khi hôn xuống tận cằm thì mới nói, “Sao có thể tùy tớ, lúc nào kêu dừng thì là tùy cậu.”

Nút áo sơ mi trên cùng bị cởi ra, Doãn Thiên Dương nghiêng đầu đi, phần cổ bị gặm cắn không tha, cậu cảm thấy rất ngứa, ngứa đến mức quần bị cởi ra rồi mà cũng không phát hiện. Nhiếp Duy Sơn ôm cậu, bàn tay nâng mông cậu lên một cách tự nhiên, đoạn nói: “Thả lỏng một chút.”

Cậu không thể thả lỏng nổi, sống mười bảy năm nay, còn nửa năm nữa là được mười tám, đây là lần đầu tiên cậu bị người ta chạm vào nơi đó, hơn nữa không chỉ là chạm mà còn xoa bóp nhào nặn. Doãn Thiên Dương quàng tay qua vai Nhiếp Duy Sơn sắp không chịu đựng được nữa, bèn đưa ra yêu cầu: “Cho tớ đeo khẩu trang đi, tớ xấu hổ muốn điên rồi…”

Nhiếp Duy Sơn thở dài một hơi: “Cậu ngốc à, tắt đèn là được rồi.”

Doãn Thiên Dương tựa như được cứu giúp, vội đập cằm vào người đối phương: “Tắt nhanh lên đi! Á!”

Nhiếp Duy Sơn căng cứng tất cả cơ bắp, toàn bộ sự tập trung đều dồn lên hai tay, đoạn áp sát vào tai đối phương rồi nói: “Nhưng tớ muốn nhìn cậu.” Hai mắt Doãn Thiên Dương trở nên ngây dại, cậu nói với giọng như tiếng muỗi kêu: “Không thì cậu đánh tớ một cái đi, thật ra đánh người cũng rất thú vị.”

“Tớ chỉ mong được đặt cậu trong lòng bàn tay mà che chở, đánh cậu làm gì chứ.”

Doãn Thiên Dương không còn lời nào để nói, ngượng đến mức toàn thân nóng bừng cả lên, cậu vươn tay kéo cho màn rủ xuống để vây nhốt hai người bên trong thế giới ấy, rồi cậu há miệng cắn mạnh lên gáy Nhiếp Duy Sơn, dồn nén hết thảy những khó chịu và vui sướng vào trong dấu răng.

Trên bầu trời đêm lại ầm ầm từng đợt sấm sét, đám cây xanh trên giá ngoài cửa sổ đều đang vươn lá chờ đợi trận mưa trút xuống. Gió thổi sấm rền đủ rồi, tất thảy mọi thứ đều đã sẵn sàng và cuối cùng những giọt mưa cũng đã rơi xuống.

Một giọt nước nhỏ rơi trên phiến lá, ngay sau đó lại là một giọt khác tiếp nối, lá cây dần dần trở nên ướt át, những hạt mưa tích tụ trên phiến lá cũng càng lúc càng nhiều. Mưa dần dần nặng hạt, từng giọt từng giọt nặng nề rơi, trong thoáng chốc âm thanh vang lên tựa như tiếng cây cối đang nghẹn ngào.

Sơ mi trên người Doãn Thiên Dương đã chẳng còn ngay ngắn ra hình ra dạng, cậu cắn vạt áo trong miệng rồi khóc kêu từng tiếng trầm thấp.

Mưa vẫn tiếp tục trút xuống, sẽ chẳng vì lá cây yếu ớt mà dừng lại, từng giọt mưa trên phiến lá tụ hợp lại đè nén khiến cho lá cây run rẩy không ngừng, cuối cùng chiếc lá không thể chống đỡ được mà bị bẻ cong, toàn bộ nước mưa tích tụ rơi vào trong bùn đất.

Một trận gió mưa dữ dội đã qua đi, mưa dần dần nhỏ lại, lúc này những giọt mưa đi kèm với gió thổi lướt qua lá cây lại trở nên dịu dàng một cách khác thường.

Nhiếp Duy Sơn cười hỏi: “Dễ chịu không?”

Doãn Thiên Dương khóc rồi gật đầu.

Đáng tiếc mưa mới nhỏ lại không bao lâu thì một đám mây đen lại kéo tới tạo ra vài đợt sấm, hạt mưa to nặng nề lại nện xuống, lá cây còn chưa lấy lại được hơi sức thì đã phải bắt đầu chịu đựng một vòng bắt nạt mới.

Giọt sau lại nặng hơn giọt trước, có cảm giác lá cây cũng sắp bị đánh cho héo rũ.

Doãn Thiên Dương nằm trên giường, vừa khóc vừa mắng: “Mẹ nó cậu là người hay là cầm thú đấy…”

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc mưa cũng ngừng.

Cửa sổ được mở ra, vải màn cũng được vén lên buộc lại, không khí tươi mát sau cơn mưa ùa vào trong phòng, còn mang theo cả mùi hương thơm ngát của cây cối. Ánh đèn cuối cùng cũng được tắt, Nhiếp Duy Sơn ôm lấy Doãn Thiên Dương đang co người ngủ, động tác vỗ lưng cũng rất cẩn thận, dè dặt.

Từ đầu tới cuối Doãn Thiên Dương không hề kêu dừng, cho dù không chịu nổi cũng chỉ mắng chửi nhẹ nhàng.

Nhiếp Duy Sơn chạm vào bàn chân đang gác trên người mình, rồi nắm lấy cổ chân đang đeo chiếc vòng Đa Bảo kia, hắn hoài nghi phải chăng lúc trước mình đã hạ cổ độc, nếu không vì sao cũng xoay chuyển cả vận mệnh của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện