Doãn Thiên Dương quyết định phải hỏi Doãn Thiên Kết một chút nếu không thì cậu sẽ ngứa ngáy trong lòng.

Đến nửa đêm, Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên đã đi nghỉ ngơi, trong nhà chỉ còn phòng bếp và phòng ăn là sáng đèn, Doãn Thiên Kết tóc tai bù xù đứng trong bếp nấu mì, thỉnh thoảng lại ngáp một cái.

“Thêm xúc xích giăm bông không?” Đôi đũa khuấy đều sợi mì, Doãn Thiên Kết nhìn chằm chằm hơi nước mà hỏi.

Doãn Thiên Dương dựa vào tường nói: “Thêm hai cái ạ.”

“Hai cái thì không được, đã cho trứng rồi.” Doãn Thiên Kết cho một cây xúc xích vào trong nồi, đến khi gần tắt bếp thì bỏ cải ngồng vào, cuối cùng khi múc ra bát còn thêm mấy giọt dầu vừng.

Doãn Thiên Dương bê bát mì ra bàn ăn nhưng suy nghĩ của cậu thì không đặt vào đó, vừa ngồi xuống cậu đã nói: “Chị, đợi em ăn xong rồi chị hẵng đi ngủ tiếp.”

Doãn Thiên Kết ngồi xuống đối diện, chống cằm nói: “Mày lại có chuyện muốn nói chứ gì, hết bắt chị đi nấu đồ ăn khuya rồi bây giờ lại bảo chị ngồi nhìn mày ăn, sao, mày lấy trộm tiền của chị à?”

“Đâu có, hai chị em thì không nên nói chuyện tiền nong, có thô tục không chứ, em muốn nói chuyện tình cảm với chị.” Doãn Thiên Dương gắp một đũa mì húp sụp một cái, “Phắc, ngon thật đấy, sau này nếu ai cưới được chị đúng là cực kỳ có phúc.”

Doãn Thiên Kết nở nụ cười: “Có phải Tần Triển nói cho mày đúng không? Không ngờ nha, cậu ta cũng là một cái loa nhỏ.”

Vốn Doãn Thiên Dương còn định rào trước đón sau một lúc nhưng mãi mà không nói nên lời, ai ngờ mới hai ba câu đã bị nhìn thấu ý đồ, cậu không quanh co lòng vòng nữa, hỏi thẳng: “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì ạ, người kia đúng là bạn trai chị à?”

Doãn Thiên Kết gảy móng tay nói: “Cũng chưa thể coi là thế, chỉ là đang phát triển, mà có nói thì mày cũng không hiểu.”

“Sao em lại không hiểu, không khéo em còn hiểu hơn chị ấy.” Doãn Thiên Dương nhỏ giọng lầm bầm còn có phần đắc ý, rồi lòng thầm nhủ cuối cùng cũng coi như là có một chuyện hơn được chị cậu rồi, “Tố chất của người kia thế nào ạ, em phải đảm bảo là lọt được vào mắt em.”

Doãn Thiên Kết thấy phiền nói: “Ranh con biết cái gì, sau này mày có đối tượng thì chị chắc chắn sẽ không hỏi đến nên mày cũng đừng bận tâm vớ vẩn.”

Doãn Thiên Dương hớn hở cắn một miếng xúc xích: “Thật ạ? Em thích ai thì chị cũng không hỏi ạ?”

“Ừ, tùy mày.” Doãn Thiên Kết ngáp một cái, chuẩn bị quay về phòng ngủ, “Chị biết thừa tương lai của mày rồi, thi tốt nghiệp trung học được khoảng ba trăm điểm, sau đó vào trường dạy nghề, mày học sửa chữa ô tô xe máy rồi tìm một cô gái học thẩm mỹ làm đẹp, sau khi đưa về thì Hướng Đông và Mỹ Tiên sẽ rất vui mừng, cho kết hôn ngay lập tức. Sau đó mày và em dâu sẽ kinh doanh ở ngã tư, mày sửa xe đạp còn con bé thì cắt tóc, năm thứ hai sẽ sinh cho chị một đứa cháu trai hoặc cháu gái, lại là một thế hệ học sinh kém mới.”

Doãn Thiên Dương bê bát, trong ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi, tương lai của cậu cũng mang đậm tính chủ nghĩa hiện thực quá rồi đấy! Doãn Thiên Kết cười đi về phòng: “Ăn xong nhớ rửa bát.”

Trong bát canh vẫn còn mấy cọng rau cải ngồng vừa tươi vừa non nhưng Doãn Thiên Dương đã không còn ăn nổi nữa, cũng chẳng thèm rửa bát, cậu đi thẳng về phòng lên giường đắp chăn, vừa nhắm mắt lại đã bắt đầu nằm mơ.

Trong mơ là khoảng thời gian vừa kết thúc kỳ thi đại học, cậu thi được ba trăm điểm, Nhiếp Duy Sơn cũng thi được ba trăm điểm, còn Nhiếp Dĩnh Vũ thì thi được hơn sáu trăm điểm.

Hai người bọn họ đi tới trường dạy nghề ghi danh, lúc quay về thì gặp được người đưa thư phát giấy thông báo trúng tuyển, Nhiếp Dĩnh Vũ thi đậu Thanh Hoa.

Mỗi ngày trôi qua ở trường dạy nghề rất nhẹ nhàng, cậu học sửa chữa ô tô xe máy, Nhiếp Duy Sơn học thẩm mỹ làm đẹp, những lúc không có việc gì thì cậu sẽ tháo xe điện của đối phương ra rồi lắp lại hoặc là Nhiếp Duy Sơn sẽ uốn tóc cho cậu.

Qua hai năm thì tốt nghiệp, bọn họ cầm chứng chỉ dạy nghề về nhà, Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên rất vui mừng rồi vung tay một cái cho bọn họ kết hôn.

Khi đó siêu thị ở ngã tư đã đóng cửa nên bọn họ mở cửa hàng tại đó, mở một tiệm làm tóc, Nhiếp Duy Sơn làm việc bên trong còn cậu thì sửa xe ở ngoài cửa.

Đến chạng vạng kết thúc công việc hai người nắm tay nhau đi về nhà, trên tay của cậu có mùi xăng dầu còn trên tay Nhiếp Duy Sơn thì có mùi keo vuốt tóc, nhưng khi quện vào nhau lại trở thành hương vị của tình yêu.

Hạ qua rồi đông đến, không biết bọn họ kiếm từ đâu ra hai đứa trẻ, nhìn kỹ ra thì lại là nhóc mập và nhóc kính mắt.

“Bố ơi, vừa rồi hai bọn con thi lại bị không điểm ạ!”

Cậu và Nhiếp Duy Sơn ngồi dưới cây lựu và cây táo trong sân, hiếm lắm mới có được một ngày nghỉ để giúp con trai xem bài tập, nhưng đúng là năng lực có hạn nên vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng mà nói: “Thôi thì hai đứa cứ đi hỏi chú Tiểu Vũ đi.”

Doãn Thiên Dương mở bừng mắt ra, bị doạ cho đổ mồ hôi đầy trán, cậu ôm chăn cọ sạch mồ hôi đi, còn trái tim thì vẫn đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi họng.

Cậu không muốn một tương lai như vậy!

Sửa xe vừa bẩn vừa dầu mỡ, còn cắt tóc thì đâu đâu cũng dính vụn tóc, cậu và Nhiếp Duy Sơn còn lâu mới làm!

“Hay là học nấu ăn đi.” Doãn Thiên Dương nằm trong bóng tối khụt khịt mũi, lầm bầm lầu bầu với giọng u oán.

Cả đêm mơ thấy ác mộng nên sáng sớm tỉnh dậy quanh mắt hiện lên vết thâm đen lờ mờ, Doãn Thiên Dương đánh mất sức sống, rồi ngồi dựa vào đầu giường bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời.

Nhưng sao mà suy nghĩ kiểu nào cũng thấy không đâu vào đâu, cậu cảm thấy phải bàn bạc với Nhiếp Duy Sơn một chút mới được. Cậu lấy điện thoại ra bấm số, chuông vừa vang được hai tiếng đã được kết nối, cậu nói miễn cưỡng: “Qua đây làm bài tập đi, ngày mai đi học rồi.”

Nhiếp Duy Sơn nói bên kia đầu dây: “Đợi tớ quét tuyết xong sẽ qua, cậu cứ làm trước đi.”

“Hả? Tuyết rơi rồi à?” Doãn Thiên Dương ném điện thoại rồi xuống giường đi tới cạnh cửa sổ, vừa mở rèm lên đã trông thấy cả khoảng sân trắng xóa. Cậu cũng không thèm thay quần áo, chỉ trùm áo phao lên rồi chạy ra ngoài sân, chạy đến dưới gốc cây thì cậu lay lay thân cây, sợ tuyết sẽ đè gãy mất cành cây.

Bạch Mỹ Tiên ở trong nhà gọi: “Mặc quần áo kín vào, muốn cảm à!”

Doãn Thiên Dương lại chạy vào nhà, chỉ mới nửa phút mà trên người đã dính bao nhiêu là bông tuyết, cậu vừa rửa mặt vừa phàn nàn: “Tuyết lớn như thế thì ngày mai làm sao mà đi học đây.”

Doãn Hướng Đông ngạc nhiên nói: “Ý nghĩ này của mày đúng là kỳ lạ đấy, không phải trước đây mày chỉ toàn ngóng trông trời đổ tuyết lớn để nghỉ à?”

Doãn Thiên Dương nghẹn lời, hiện tại cậu đang đứng ngồi không yên, cứ có cảm giác chỉ cần học ít đi một ngày thì lại tiến gần đến trường dạy nghề hơn một bước. Rửa mặt xong rồi xỏ một đôi tất len dày, sau đó cậu cầm xẻng đi ra sân, cậu phải chăm sóc cho cây táo một chút.

Vừa mới ngồi xổm xuống bên cạnh gốc cây thì cậu đã trông thấy Nhiếp Duy Sơn đi vào.

Nhiếp Duy Sơn vừa dọn tuyết trong sân nhà chú ba nên hai tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, sau khi bước vào sân thì hắn đi lấy cây chổi gác sau cửa định quét luôn sân nhà Doãn Thiên Dương.

Bạch Mỹ Tiên vội la lên: “Tiểu Sơn vào đây mau, để chú Doãn của cháu quét là được rồi, cháu đừng có làm!”

“Không sao ạ, cháu tiện tay thì quét thôi ạ.” Nhiếp Duy Sơn cười rồi trả lời một câu, sau đó bắt đầu quét từ giữa ra, chỉ vài ba nhát đã hiện ra một lối đi nhỏ. Hắn quay đầu liếc nhìn Doãn Thiên Dương đang ngồi xổm dưới tàng cây, vừa cười hỏi: “Sao nhìn có vẻ tủi thân vậy, bị mắng à?”

Doãn Thiên Dương cầm xẻng nói: “Tớ ngủ không ngon.”

Nhiếp Duy Sơn quét tuyết đi về phía đối phương, sau đó cúi người xoa xoa mắt của đối phương, đoạn nói: “Vành mắt cũng đen rồi này, vậy cậu vào phòng ngủ một lát đi, tớ quét xong thì sẽ chăm sóc cây, cậu đừng đụng vào nữa.”

Đôi dép bông của Doãn Thiên Dương đã bị tuyết thấm ướt, cậu nghiêng người ôm lấy đùi Nhiếp Duy Sơn rồi nói với giọng nản lòng thoái chí: “Tớ có việc muốn bàn với cậu, liên quan đến tương lai của hai chúng ta.”

Nhiếp Duy Sơn tưởng là cậu lại làm trò nên cười hỏi: “Tương lai của chúng ta như thế nào?”

Doãn Thiên Dương sắp khóc đến nơi: “Không tốt lắm…”

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên làm việc trong nhà bếp, trời mùa đông rét mướt nên hai người định làm canh sườn nấm và cơm bát bảo. Doãn Thiên Kết thì đang viết báo cáo trong phòng, có thể nghe thấy âm thanh ngón tay gõ lên bàn phím vang lên không ngừng.

Ngoài sân trắng xóa một mảng, tuyết đọng dần dần bị quét chất thành từng đống, cây lựu và cây táo cũng đã được chăm sóc xong xuôi. Bàn chân dưới lớp tất len dày của Doãn Thiên Dương vừa lạnh vừa tê, lúc đứng lên không cẩn thận mà ngã một cái, Nhiếp Duy Sơn đành phải tóm lấy cậu rồi dìu đến trước cửa phòng.

Hai người đứng dưới mái hiên nhìn tuyết rơi, Doãn Thiên Dương như nhớ tới điều gì nên lên tiếng: “Ăn cơm xong có muốn đi một chuyến ra cửa hàng không, thế nào sân sau cũng có tuyết đọng, cẩn thận kẻo ông lại trượt chân.”

Nhiếp Duy Sơn đưa tay hứng một bông tuyết: “Chú ba đã ra từ sớm rồi.” Bông tuyết tan chảy biến thành từng giọt nước, hắn nhẹ nhàng quệt những giọt nước ấy lên cằm Doãn Thiên Dương, “Đừng quan tâm chuyện đấy nữa, không phải cậu nói là bàn về tương lai à, ăn cơm cho xong đi.”

Doãn Thiên Dương nhíu mày lại: “Không phải tớ dọa cậu nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần cho tốt đấy.”

Hai người đứng dưới hiên chờ cơm trưa, đợi đến khi bàn ăn được dọn lên hết thì mới đi vào, hương thơm tràn ngập trong bếp và trong phòng ăn khiến Nhiếp Duy Sơn làm việc cả buổi sáng rốt cuộc cũng thấy đói, hắn cúi đầu ăn cơm không nói năng gì.

Bạch Mỹ Tiên hỏi: “Ngon không?”

“Ngon lắm ạ, hôm nay cháu phải ăn ba bát mới được.” Nhiếp Duy Sơn ăn ngấu ăn nghiến làm cho Bạch Mỹ Tiên cực kỳ vui vẻ, đang lúc gặm sườn thì hắn thoáng nhìn thấy bát cơm mới ăn được hai, ba miếng của Doãn Thiên Dương.

Doãn Thiên Kết cũng nhìn thấy, bèn nói: “Đến bữa thì không ăn đàng hoàng rồi nửa đêm lại bắt chị làm bữa khuya cho mày, quen cái thói.”

Doãn Thiên Dương dùng đũa gẩy gẩy mấy hạt cơm rồi nói: “Em thấy không ngon miệng.”

Lúc này thì Nhiếp Duy Sơn cũng không còn muốn ăn gì nữa, ăn qua loa cho xong rồi hắn cùng Doãn Thiên Dương về phòng, với danh nghĩa là làm bài tập. Ngồi song song trước bàn học, hắn hỏi: “Rốt cuộc cậu sao thế?”

Doãn Thiên Dương che mặt như sắp sụp đổ: “Tớ không muốn vào trường dạy nghề!”

“Vào trường dạy nghề gì cơ? Không phải cậu vào trường Thể thao à?” Nhiếp Duy Sơn nghe mà chả hiểu gì, rồi hắn mở tay của Doãn Thiên Dương ra, “Lên cơn thần kinh gì đấy, ai bảo cậu vào trường dạy nghề?”

Doãn Thiên Dương chui đầu vào trong ngực đối phương: “Tối hôm qua tớ mơ một giấc mơ, mơ thấy sau khi tốt nghiệp trung học thì hai chúng ta vào trường dạy nghề.”

“Đệch, lại là vì một giấc mơ?” Nhiếp Duy Sơn hết nói nổi, “Giấc mơ của cậu toàn là vô căn cứ, đừng tin.”

Doãn Thiên Dương nói: “Tớ còn mơ thấy Tiểu Vũ thi đậu Thanh Hoa.”

Nhiếp Duy Sơn do dự nói: “Ơ? Vậy thì cũng hơi chuẩn.”

Nói xong lại vỗ nhẹ lên lưng Doãn Thiên Dương rồi hỏi: “Hai chúng ta vào trường dạy nghề rồi sau đó thì sao?”

Doãn Thiên Dương cọ vào áo đối phương nói: “Tớ học sửa chữa ô tô xe máy, còn cậu học thẩm mỹ làm đẹp, sau khi tốt nghiệp thì hai chúng ta đều là cán bộ kỹ thuật. Về nhà ra mắt bố mẹ tớ thì hai người bọn họ còn rất vui mừng, rồi chúng ta liền kết hôn.”

Mặt Nhiếp Duy Sơn đỏ lên, khẽ nói: “Còn có thể kết hôn à, tốt thật đấy, tớ cũng muốn nằm mơ.”

“Cậu vui cái mông ấy.” Doãn Thiên Dương sắp xoắn áo len của đối phương tuột cả sợi, “Sau khi kết hôn thì cậu mở một tiệm cắt tóc ở ngã tư, còn tớ sửa xe đạp ở bên cạnh, sau đó chúng ta có hai đứa con trai.”

Nhiếp Duy Sơn sắp bay lên mây: “Đệch, còn có cả con trai à! Sinh từ đâu ra?”

Trong lòng Doãn Thiên Dương cũng lạnh lẽo y như băng tuyết ngoài cửa sổ, cậu nói với giọng run rẩy: “Sinh từ đâu thì không biết, nhưng chắc chắn là con ruột của hai chúng ta, bọn nó thi được điểm không rồi nhờ chúng ta chỉ bài, nhưng vốn dĩ chúng ta không biết làm.”

Nhiếp Duy Sơn phản ứng rất nhanh: “Tìm Tiểu Vũ ấy, không phải Tiểu Vũ tốt nghiệp Thanh Hoa à?”

“Mẹ nó, cậu…” Doãn Thiên Dương bật người dậy, sau đó đập một cú lên người Nhiếp Duy Sơn, “Cậu còn chưa tỉnh ra à! Chuông cảnh báo đã kêu ầm ĩ rồi kia kìa!”

“Kêu cái gì?” Nhiếp Duy Sơn bọc bàn tay mình lên nắm đấm của Doãn Thiên Dương.

Doãn Thiên Dương mắng: “Tương lai của hai chúng ta đấy! Thi hơn ba trăm điểm vào trường dạy nghề, tớ sửa xe cậu cắt tóc, mục tiêu của tớ là sửa được nhiều xe điện và xe ba bánh, kiếm được đồng nào hay đồng ấy, còn mục tiêu của cậu là mời chào được nhiều người làm thẻ, lừa được người nào hay người nấy!”

“Đến ba mươi, bốn mươi tuổi mà con cái cũng chẳng học được cái gì, rồi chúng ta sẽ bị cái cuộc sống thối nát này biến thành mấy kẻ nghèo hèn nổi tiếng trong ngõ, tớ hút thuốc, uống rượu rồi vá xe, còn cậu thì đánh bài, đua xe rồi uốn tóc, không còn cách sống nào khác đâu!”

Nhiếp Duy Sơn vẫn chưa nghĩ ra đâu vào với đâu, hắn biết rất nhiều thứ, thế nào mà lại đi làm thẻ và uốn tóc? Hắn vươn tay nắn nắn khuôn mặt của Doãn Thiên Dương, dỗ dành: “Đừng nóng, đừng nóng, cậu mê sảng rồi à. Cậu nghĩ mà xem, tại sao tớ lại đi học cắt tóc chứ, cho dù có phải ra Quảng trường Nhân dân mở quầy khắc dấu thì cũng sẽ không học cắt tóc mà.”

Doãn Thiên Dương lại mắng: “Cậu tưởng mở quầy khắc dấu thì hay đấy à! Có phải là tớ sẽ đứng bán nước đường ở bên cạnh không hả!”

Tiếng động càng lúc càng lớn, Doãn Hướng Đông gõ cửa đi vào: “Hò hét cái gì đấy, không phải là làm bài tập à?”

Doãn Thiên Dương nhìn Doãn Hướng Đông, cảm xúc trong mắt thay đổi liên tục, từ xấu hổ, áy náy với bố mẹ đến do dự khó quyết định, cuối cùng thì trở thành chua xót và bất lực chịu thua số phận, cậu mở miệng: “Bố ơi, con muốn đăng ký học thêm.”

Nhiếp Duy Sơn hít sâu một hơi.

Đối với bọn họ mà nói, chuyện này tương đương với tự tử.

Doãn Hướng Đông cực kỳ bất ngờ, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Tiểu Sơn à, nó bị sao vậy?”

Nhiếp Duy Sơn còn biết nói gì được nữa, đành trả lời: “Bài tập hơi khó nên bị ép điên rồi ạ.”

Cửa đóng lại, bầu không khí trong phòng lặng ngắt, Doãn Thiên Dương cầm bút lên, trông bộ dạng như đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Nhiếp Duy Sơn liếc một cái cũng mở sách ra, sau đó tự đọc một mình: “Lượng giá trị hàng hóa tỉ lệ thuận với thời gian lao động cần thiết của xã hội hay tỉ lệ nghịch? So với năng suất lao động của xã hội thì tỉ lệ thuận hay tỉ lệ nghịch? Thời gian lao động cá nhân và tổng giá trị hàng hóa tỉ lệ thuận hay tỉ lệ nghịch? Mối quan hệ giữa năng suất lao động cá nhân và giá trị hàng hóa là gì?”

Doãn Thiên Dương cau mày hỏi: “Cậu tụng kinh đấy à?”

Nhiếp Duy Sơn vứt sách đến trước mặt đối phương: “Chính trị đấy, cậu học thuộc chưa? Học thiếu một câu là tương lai sẽ phải sửa nhiều thêm một chiếc xe đạp đấy.”

Doãn Thiên Dương á khẩu không trả lời được, cậu nhận sách rồi bắt đầu học thuộc, giọng đọc lí nhí đúng thật là y như tụng kinh. Nhiếp Duy Sơn cúi đầu chuyển sang viết văn nhưng hai tai thì luôn chú ý tiếng động bên cạnh.

Âm thanh càng ngày càng nhỏ, tốc độ nói cũng chậm dần.

Mãi một lúc lâu mới bật ra được một câu.

Cuối cùng hoàn toàn yên lặng.

Nhiếp Duy Sơn quay đầu sang trông thấy Doãn Thiên Dương đã rũ đầu xuống ngủ gật, bởi vì tư thế không thoải mái nên thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng khò khè khe khẽ. Bình yên là vậy, tựa như người vừa rồi hò hét loạn xạ không phải là cậu.

Ôm người đặt lên giường rồi đắp kín chăn, sau đó Nhiếp Duy Sơn đi ra cửa đứng nghe trộm. Hắn nghe thấy Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên đang xem TV ở phòng khách, Doãn Hướng Đông nói: “Cứ đăng ký hai lớp trước rồi xem hiệu quả thế nào, nhưng anh đoán chắc nó cũng chẳng kiên trì được mấy buổi đâu.”

Bạch Mỹ Tiên đồng ý: “Đúng đấy, hồi Tiểu học cũng đăng ký cho nó vào lớp Olympic toán học, kết quả là nó cầm cái bánh rán ra công viên chơi cả buổi sáng, đến lúc về vẫn còn hỏi vớ vẩn về mấy cái vấn đề gà thỏ chung một chuồng gì đấy, đúng là phí tiền của em.”

Nhiếp Duy Sơn lặng lẽ thở dài vì Doãn Thiên Dương, sau đó quay lại bàn học tiếp tục làm bài tập.

Viết được một lát lại không nhịn được mà bật cười, sao Doãn Thiên Dương lại ngốc vậy chứ, vốn dĩ điều quan trọng trong giấc mơ kia không phải là vào trường dạy nghề, cũng không phải là sửa xe hay cắt tóc mà rõ ràng là việc bọn họ kết hôn ấy.

Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên còn rất vui mừng, sau đó bọn họ liền kết hôn.

Hy vọng nửa câu đầu có thể trở thành sự thật.

Tuyết rơi cả ngày, nhiệt độ cũng càng lúc càng xuống thấp, sau khi Doãn Thiên Dương tỉnh ngủ lại bắt đầu làm bài tập rồi kết hợp với lên cơn thần kinh nên bận đến giữa đêm.

Kỳ nghỉ kết thúc, đường xá rất khó đi, tuyết trên vỉa hè bị giẫm đạp hết cả, vừa cứng lại vừa trơn. Trường học tiến hành tổng vệ sinh nên giáo viên và học sinh toàn trường đều phải xuống quét tuyết, quét được một lúc lại bắt đầu đùa nghịch, cuối cùng đến hết tiết tự học buổi sớm cũng chưa hoàn thành xong.

Doãn Thiên Dương dán một tờ giấy nhỏ lên bàn học, trên đó viết: Học hành để không phải sửa xe. Nghỉ giữa giờ lại đi ra chỗ của Nhiếp Duy Sơn dán một tờ, được viết: Học hành để không phải cắt tóc.

Nhiếp Duy Sơn bội phục: “Đúng là người yêu có khác, người thật có lòng.”

Lúc này Doãn Thiên Dương đã tháo cái lăng kính tình yêu xuống, thậm chí còn hơi cảm thấy bó tay bất lực, cậu nói cảnh cáo: “Các phòng tập trong nhà của trường Thể thao đã đầy rồi mà sân luyện tập thì quá trơn nên thời gian huấn luyện của đội điền kinh tạm thời hủy bỏ, giờ tự học buổi tối tớ sẽ nhìn cậu chằm chằm đấy.”

“Nhìn chằm chằm tớ làm gì?” Nhiếp Duy Sơn cảm thấy khí chất của Doãn Thiên Dương đã có sự thay đổi.

Doãn Thiên Dương nói: “Nhìn chằm chằm xem cậu học, nếu mà ngủ thì tớ sẽ cho cậu ăn dép đấy.”

Nhiếp Duy Sơn không ngủ mà tâm trạng còn rất vui sướng ngồi làm bài tập hai tiết học, cảm giác bị nhìn chằm chằm còn rất dễ chịu. Sau khi tan học hắn và Doãn Thiên Dương ai về nhà nấy, Doãn Thiên Dương vừa vào nhà đã nhìn thấy mấy quyển sách bài tập đặt trên bàn nước.

Bạch Mỹ Tiên nói: “Mày cầm về phòng đi, rảnh thì làm.”

Doãn Thiên Dương nhìn thử thì phát hiện chỉ có hai môn Toán và Tiếng Anh, bèn hỏi: “Mẹ, mẹ mua cho con à?”

“Đăng ký lớp được tặng.” Bạch Mỹ Tiên sờ lên mặt con trai, “Nghe bố mày nói là mày muốn đăng ký học thêm nên hôm nay mẹ đây đã đi nộp tiền ngay lập tức, dù có khổ hơn nữa thì cũng không thể để con cái khổ, dù có nghèo cũng không thể nghèo giáo dục, mày còn muốn học thêm môn gì nữa thì ngày mai mẹ sẽ đi đăng ký tiếp.”

Doãn Thiên Kết còn đổ dầu vào lửa: “Đăng ký cả sáu môn đi ạ, nếu chỉ đăng ký hai môn thì lại thành học lệch.”

Doãn Thiên Dương ôm sách bài tập mà trong lòng đã có phần hối hận rồi, nhưng lại không dám đối mặt với sự thật nên ủ rũ hỏi: “Bao giờ thì đi ạ?”

Bạch Mỹ Tiên nói: “Tối ngày mai, nghe giảng thử nửa tiếng trước, nếu không thích thì có thể đổi giáo viên nhưng mẹ khuyên mày vẫn nên hài lòng đi.”

“Hài lòng ạ, hài lòng ạ.” Cậu gật gật đầu rồi quay về phòng, vừa đóng cửa lại đã cảm thấy mình biến thành một con dê con đang đợi bị làm thịt, muốn kể lể với Nhiếp Duy Sơn một chút nhưng lại không có mặt mũi, dù sao cũng là tự cậu yêu cầu.

“Haiz, cứ tạm thế trước đi.”

Buổi tối hôm sau trời lại đổ một đợt tuyết, sau khi tan học Doãn Thiên Dương đến thẳng lớp học thêm, lúc bước vào cửa cứ y như là đi vào đồn cảnh sát, cậu nói với Nhiếp Duy Sơn: “Tớ phải vào đây, cậu về đi.”

Nhiếp Duy Sơn nhìn giờ: “Hai tiếng đúng không, lúc đó tớ sẽ đón cậu.”

“Trời lạnh thế này đón gì mà đón chứ.” Doãn Thiên Dương đội chiếc mũ của mình lên đầu đối phương, “Đừng đón, tan học rồi tớ sẽ về ăn khuya với cậu, cậu nhớ nấu mì sẵn đấy.”

Cậu nói xong thì đi vào cửa, sau khi kí tên ở quầy thì được dẫn tới lớp học, đi trên hành lang có thể nghe thấy tiếng giảng bài quanh quẩn đâu đây, có Hóa học có Vật lý, cảm giác không khác mấy so với khi ở trường.

Đến được bên ngoài phòng học, lúc đẩy cửa ra cậu còn thầm cổ vũ bản thân: “Vì để không vào trường dạy nghề!

Bông tuyết bay bay, gió Bắc rít gào, trời đất rộng lớn bao la.

Doãn Thiên Dương không ngờ được rằng, giáo viên trong lớp học lại chính là Kiến Cương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện