Editor: Jenny Thảo
Beta: LinhNhi
Du Án nôn xong thì nhanh chóng đứng dậy, cười gượng giải thích với Tống Giác: "Buổi tối ta ăn quá nhiều nên thấy không thoải mái, tuyệt đối không có ý vì ghét bỏ ngươi nên mới ọe..."
Nói còn chưa xong, nàng đã nhìn thấy miếng thịt nát ở khóe môi hắn, nhịn không được lại nôn một lần nữa.

"Ta thật sự không phải ghét bỏ ngươi ọe..."
"Ta là cảm thấy mấy con yêu thú đó quá mức ghê tởm ọe..."
"Ngươi đừng để ý ọe..."
Sau vài lần nôn liên tục, sắc mặt của Du Án có chút tái nhợt, hữu khí vô lực(*) chống Phách Hồn đao đứng thẳng, một lúc lâu mới sống không còn gì luyến tiếc nhìn Tống Giác, có ý muốn nói sang chuyện khác: "Ngươi đang ăn yêu đan sao?"
(*) Hữu khí vô lực: bất lực.

Tống Giác mặt vô cảm nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt một mảng đen kịt, khiến người khác không thể nào nhìn thấu được tâm tư của hắn.

"...!Tuy ngươi là ma tu, nhưng cơ thể cũng là máu thịt máu tươi, năng lực hấp thụ có hạn, một lần ăn quá nhiều yêu đan chỉ sợ sẽ không dễ tiêu hóa, nghiêm túc mà nói thì gân mạch có thể sẽ bị làm cho căng rồi phát nổ, nguy hiểm đến tính mạng." Du Án bình tĩnh, sau khi cảm giác khá hơn mới thở phào một hơi: "Cho nên chỉ làm theo khả năng, biết không?"
Nghe thấy lời nàng nói không che giấu nổi vẻ lo lắng, lông mi Tống Giác bỗng giật giật, sau đó không nhanh không chậm đi lại gần nàng.

Du Án dừng một chút, không khỏi lùi về sau một bước: "Làm gì?"
"Lấy đan." Tống Giác vẫn như cũ chỉ nói hai chữ.

Du Án không nói gì chớp mắt một cái: "...!Ta có lòng tốt quan tâm ngươi, ngươi chỉ nhớ thương Kim Đan của ta?"
Tống Giác không trả lời, lòng bàn tay bỗng hội tụ một đoàn hắc khí, Du Án cuống quýt ứng phó, vừa né tránh vừa nhíu mày nhắc nhở: "Người vừa mới ăn không ít yêu đan, hiện tại vận dụng chân khí, không sợ thương tổn đến gân mạch sao?"
Người này mới vừa rồi rốt cuộc là có nghe nàng nói hay không, vẫn cảm thấy chính mình có thiên phú dị bẩm nên sẽ không xảy ra chuyện gì?
Du Án thấy hắn chiêu nào cũng muốn đoạt mạng nàng, tâm tình hết sức buồn bực, càng buồn bực hơn chính là mới mấy ngày không thấy, lực lượng của hắn so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều, lúc ấy nàng đã không phải là đối thủ của hắn, hiện tại chỉ có thể cố gắng hết sức ứng phó.

Hai người giằng co trong chốc lát, Du Án cuối cùng không chống đỡ nổi, bị một chưởng của hắn đám ngã trên mặt đất, phía sau lưng bị đụng trúng tảng đá, nhưng lại không thấy đau, chân lại vì vậy mà bị trật rồi.


Tống Giác bước tới gần, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia sát ý, Du Án đối diện với hắn càng lâu, trái tim càng trầm xuống.

Hắc thật sự muốn giết nàng.

Sau khi ý thức được việc này, Du Án chống Phách Hồn đao lùi từng bước về phía sau, vừa lui về sau vừa nhịn không được lải nhải: "Ta biết ngươi là ma tu, trời sinh không có tình nghĩa, nhưng ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi có thể đối xử tốt với ta một chút hay không...!Không cần phải rất tốt, ít nhất cũng không cần giết ta một cách cực đoan như vậy..."
Lời nói còn chưa dứt, Tống Giác đã đi tới trước mặt nàng, Du Án hít sâu một hơi, tay phải ở sau lưng hội tụ một đoàn linh lực, khi đang muốn vung đến trên người hắn thì Tống Giác đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, không nghiêng không lệch trực tiếp phun ở trên mặt nàng.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Từ chóp mũi truyền đến mùi máu tanh, cả người Du Án đều cứng lại, sau đó trong nháy mắt một thân ảnh màu đen ngã về phía nàng, nàng theo bản năng đá nó đi, đợi khi phục hồi lại tinh thần thì Tống Giác đã bị nàng đá ra ngoài hai mét.

Du Án ngơ ngẩn ngồi dưới đất, sau một lát bỗng rì rầm một tiếng, nước mắt lưng tròng mà ôm lấy chân mình.

....!Nàng vừa rồi theo bản năng đá bằng chân phải, còn dùng hết sức lực, Tống Giác bị đá ra bên ngoài, còn chân nàng thì đau đến mức như muốn phế đi.

Du Án bò ở trên mất một hồi lâu, đợi cảm giác đau đớn giảm bớt mới miễn cưỡng ngồi dậy, hít sâu một hơi, rồi truyền một tia linh lực vào cổ chân mình, sau khi khơi thông kinh mạch mới đứng lên.

Sau khi kinh mạch khơi thông, không còn thấy đau như vừa rồi, nàng mới hậu tri bất giác(*) nhớ tới người nào đó lúc này quá mức yên tĩnh, vì thế theo bản năng nhìn qua, nhìn thấy hắn nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, hoàn toàn không có ý sẽ tỉnh lại.

(*) Hậu tri bất giác: quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.

"...!Ngươi lại giả bộ bất tỉnh à?" Du Án cảnh giác đứng lên, nhìn thấy dáng vẻ hắn ngủ say, trong lòng dần dần không biết làm sao: "Này, ta sẽ không mắc mưu, ngươi tốt nhất mở mắt ra cho ta."
Thiếu niên vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.

Du Án lại kêu hắn hai tiếng, thấy hắn vẫn như cũ không động đậy, trong lòng cuối cùng có chút luống cuống, vì thế luống cuống tay chân chống Phách Hồn đao đi qua, kiểm tra hơi thở, sau khi xác định hắn còn sống mới thở phào một hơi.

Trải qua chuyện bị lừa lần trước, lần này nàng không dám làm bừa nữa.

Lúc này Tống Giác hôn mê bất tỉnh, nàng trước hết lấy Khổn Tiên Thằng (*) ra khỏi túi Càn Khôn, sau khi trói hắn lại mới xem mạch đập của hắn.

(*) Khổn Tiên Thằng: dây thừng bất tử, là một trong những bảo vật thần kỳ của các vị thần bất tử trong truyền thuyết "Phong Thần Vũ" vào thời nhà Minh.

Vật hy sinh có thể tự động trói kẻ địch, đóng vai trò hỗ trợ.

Mạch đập hỗn loạn, trong cơ thể có ít nhất mười cổ lực lượng đang chạy tán loạn, hẳn là do ăn xong mấy cái yêu đan đó, nếu không nhanh chóng tiêu hóa, chỉ sợ gân mạch sẽ đứt từng khúc rồi chết.

Du Án cau mày lục tìm trong túi Càn Khôn, tìm kiếm một lúc lâu mới tìm được mấy viên đan dược, đây là lúc trước nàng luyện ra để đưa cho A Cẩn dưỡng thân, nhưng không nghĩ đến sử dụng không được, dược hiệu này đối với A Cẩn quá mức mạnh mẽ, hiện tại dùng trên người Tống Giác thì lại vừa vặn.

Sau khi lấy ra đan dược, Du Án bóp hai má của Tống Giác, định cưỡng ép đút dược vào, kết quả không biết động tác quá mạnh hay sao, mà Tống Giác vừa nãy đang hôn mê bất tỉnh giờ đây đang mở bừng mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.

...!Nếu không phải lúc nãy mới kiểm tra tình huống trong cơ thể hắn xong, nàng sẽ thật cho rằng hắn hết thảy đều bình thường.

Nghĩ đến hắn đang chịu đựng đau vì kinh mạch đứt gãy, Du Án không khỏi thấy ê răng, kìm nén tính tình xuống dụ dỗ hắn: "Hiện tay trong cơ thể ngươi chân khí chạy tán loạn, phải mau chóng dẫn đường mới được, trước hết ăn viên dược này đi, ta thay ngươi vận công."
Đôi mắt Tống Giác híp lại, tia sát ý dưới đáy mắt không hề che giấu, chỉ tiếc hắn bị Khổn Tiên Thằng trói lại, căn bản không thể nào nhúc nhích.

Du Án thiện ý khuyên vài câu, ý đồ muốn hắn ăn dược, sau đó phát hiện miệng hắn ngậm càng chặt hơn.

"...!Há miệng." Du Án cạn lời.

Tống Giác mặt không biểu tình.


"Há miệng, ta cứu ngươi." Du Án nhíu mày: "Nếu không uống thuốc, ngươi sẽ càng ngày càng đau hơn."
Nhưng Tống Giác vẫn không có phản ứng.

Sau khi Du Án trầm mặc trong giây lát, không chút khách khí đánh một quyền lên bụng nhỏ của hắn, a một tiếng phun ra ngụm máu đen.

Du Án nhân cơ hội này nhét dược vào trong miệng hắn, thô bạo bóp miệng hắn khiến hắn phải ngửa đầu, đôi mắt Tống Giác gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, trong đôi mắt yên tĩnh như một hồ nước hiện lên tia tức giận.

Du Án mặc kệ hắn có tức giận hay không, sau khi xác định hắn đã nuốt xuống viên đan dược thì mới buông hắn ra.

Tống Giác bị máu của chính mình làm cho bị sặc một hồi lâu, một lần nữa nhìn về phía Du Án, sát ý trong mắt càng thêm mãnh liệt.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Nhìn ta làm gì, không phát hiện bản thân mình tốt hơn một chút rồi sao?" Du Án tranh công.

Tuy kỹ thuật luyện đan của nàng không được tốt, nhưng thứ để dùng đều là đồ tốt, ước chừng sau khi hắn nuốt xuống một lát thì thuốc sẽ phát huy tác dụng.

Tống Giác vốn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, sau khi nghe thấy lời nàng nói thì dừng một chút, hậu tri hậu giác phát hiện cảm giác nóng rực trong cơ thể tiêu tan đi không ít.

Hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"
"Đồ tốt, ngồi thôi đừng nhúc nhích, ta vận công cho ngươi." Du Án nói xong thì ngồi xuống chỗ đối diện với hắn, như là sợ hắn không phối hợp, trước khi bắt đầu đã cố ý cảnh cáo hắn một câu: "Suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của ngươi, ta khuyên ngươi tốt nhất nên phối hợp với ta, nếu không lấy trình độ gà mờ này của ta, chưa chờ đến lúc hấp thụ xong lực lượng thì ngươi có khả năng đã chết rồi."
Lời nói còn chưa dứt, Tống Giác lại phun ra một ngụm máu, vết máu dính ở trên khóe môi, có cảm giác vừa đẹp vừa buồn nói không nên lời.

Du Án nhìn gương mặt này, ngay lập tức thấy mềm lòng, lấy ra khăn tay lau khóe môi hắn: "Đừng sợ, ta sẽ cứu sống ngươi."
Đôi mắt Tống Giác khẽ rung động, đáy mắt hiện lên một tia khó hiểu.

Hắc chính xác là thấy khó hiểu.

Từ khi có ý thức, thứ hắn phải đối mặt chỉ có chết chóc và máu tươi, mỗi một con yêu thú ở nơi này đều muốn mạng của hắn, chưa bao giờ có ai đối xử thiện ý với hắn.

Thế cho nên hắn cảm thấy, Du Án so với con yêu thú thì giảo hoạt hơn, đợi cho đến khi hắn thả lỏng cảnh giác thì liền tới đào yêu đan của hắn.

Cái ý tưởng này vừa xuất hiện, hắn cụp mắt xuống, đôi tay bất động thanh sắc(*) ở dưới ống tay áo nắm chặt, chuẩn bị vận công một lần nữa để hấp thụ yêu đan.

(*) Bất động thanh sắc: không lên tiếng, không hành động gì.

Nhưng không đợi hắn bắt đầu, Du Án đã đánh một cái vào sau ót hắn, trực tiếp đánh hắn phát ngốc.

Nói như thế nào, tuy bàn tay của nàng có ý công kích, nhưng so với mấy con yêu thú ở đây thì không giống nhau, tính mạng của hắn hoàn toàn không có chịu uy hiếp, nhưng mà...!Công kích không tính là mạnh, nhưng hắn lại có cảm giác đã chịu vũ nhục.

Đôi mắt của Tống Giác trong nháy mắt biến đỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nàng.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Đã nói hiện tại ngươi không thể vận công, nghe không hiểu tiếng người sao?" Du Án tương đối sốt ruột: "Thành thật một chút cho ta, nếu còn làm càn, bản tôn sẽ lột sạch xiêm y trên người ngươi, treo ngươi lên đánh!"
Tống Giác tức giận nhìn nàng, tức giận đến mức hô hấp dồn dập, hắn ở vực sâu lâu như vậy, chưa bao giờ có ai cho hắn khuất nhục lớn như vậy, thế cho nên đầu óc hắn nóng lên chỉ nghĩ muốn đấu một trận tử chiến với nàng, liền vận công lực nhưng lại quên mình đang bị Khôn Tiên Thằng trói.

Du Án thừa dịp hắn đang tức giận, tranh thủ thời gian nắm lấy tay hắn truyền linh lực, thần thức của bản thân cũng đi theo tiến vào cơ thể hắn, đi theo kinh mạch dẫn đường cho mấy cổ lực lượng đang chạy tán loạn.

Tống Giác chống cự nàng, nàng đi vào cũng không dễ dàng, nhưng sau khi thu phục được cổ lực lượng đầu tiên, thân thể hắn không còn cứng đờ nữa.

Du Án biết hắn đã ý thức được bản thân thật sự đang giúp hắn, khóe miệng nhịn không được hiện lên một nụ cười.

Sau khi một nửa cỗ lực lượng bị thu phục, Du Án đột nhiên có suy nghĩ có nên dừng tay trước hay không, dùng việc thu phục một nửa cỗ lực lượng còn lại để làm điều kiện, khiến hắn lấy Tâm Đầu Huyết đưa cho mình, nhưng khi cái ý tưởng này mới xuất hiện, nàng đã bác bỏ nó.


Tâm tư của Tống Giác thay đổi kỳ lạ, chưa bao giờ là người cam tâm để người khác uy hiếp mình.

Nếu như nàng cưỡng ép buộc hắn đưa Tâm Đầu Huyết cho nàng, mặc dù hắn sẽ đáp ứng nhưng chưa chắc đã cam tâm tình nguyện.

Không phải tự nguyện lấy ra Tâm Đầu Huyết, theo tự nhiên nó sẽ biến thành độc dược, mặc dù đối với A Cẩn cùng hồn cùng phách, nhưng nàng muốn thử độc trước cũng không được, cho nên vì lý do an toàn, nàng không nên làm loạn.

Du Án bình tĩnh lại, lại truyền thêm một đạo linh lực vào trong cơ thể hắn.

Trong cơ thể nàng đầy đủ linh lực, nhưng lại không có cách nào sử dụng tự nhiên, rất nhanh trên trán đã xuất ra một tầng mồ hôi.

Tống Giác tối tăm không rõ nhìn mồ hôi trên trán nàng, không ai có thể xem hiểu cảm xúc trong đáy mắt hắn.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Vừa rồi, tại lúc nàng giúp hắn dẫn đường cho cổ lực lượng, dẫn được một nửa thì lại tạm dừng, tựa hồ có thu tay lại tính toán, hắn đoán nàng muốn mượn phần còn lại này để nói điều kiện với hắn, vốn đã suy nghĩ cách để ứng phó, nhưng kết quả nàng không nói lời nào tiếp tục.

Có ý tứ gì, nàng sẽ không ngu ngốc đến mức giúp hắn phục hồi lại toàn bộ rồi mới nói điều kiện đó chứ?
Lúc tâm tư Tống Giác biến đổi không ngừng, Du Án đem một cổ lực lượng chạy tán loạn cuối cùng thu vào trong kinh mạch hắn, cuối cùng mở to mắt thở phào một hơi, tay chân nhũn ra nằm liệt trên mặt đất.

"...!Đã xong, tự bản thân ngươi vận công thử một lần xem, thử xem có còn cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?" Nàng không còn sức nào nói.

Im lặng.

Du Án dừng một lát, nghiêng đầu nhìn Tống Giác đang không nói một lời nào, nhìn thấy hắn còn đang nhìn chằm chằm vào nàng, chân mày không khỏi giương lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, vẫn còn muốn giết ta?"
"Đúng vậy." Tống Giác nghiến răng nói.

Du Án kêu lên một tiếng: "Tiểu bạch nhãn lang, nếu sớm biết như vậy ta đã không dụng tâm cứu ngươi."
Tống Giác không nói, tầm mắt từ trên mặt nàng chuyển xuống dưới cổ, chỗ đó tinh tế lại trắng nõn, cùng với mấy con yêu thú hắn đã gặp không giống nhau.

Du Án còn lười biếng nằm trên mặt đất, sau một lúc lâu không nghe thấy hắn nói tiếp, liền biết hắn còn đang tức giận.

Nghĩ đến giờ phút này hắn còn bị Khổn Tiên Thằng trói, muốn giết nàng cũng giết không được, khóe miệng nàng khẽ cong lên một độ cong nhỏ không dễ nhìn thấy được: "Ngươi thật sự muốn giết ta, vậy đến đây đi."
Lời nói còn chưa dứt, bên tai đã truyền đến tiếng dây thừng bị đứt gãy, Du Án cả kinh, sau đó trong nháy mắt một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ nàng.

Du Án: "...!Ta chỉ đùa một chút thôi, không kêu ngươi giết thật."
Tác giả có lời muốn nói:
Du Án: Có gan thì ngươi giết ta đi.

Tống Giác: Được.

Du Án:???
- ---------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện