Thế Huân đã giải trừ hoài nghi đối với Lộc Hàm, một hồi hoan ái lại làm cho anh từ thân đến tâm đều đạt cực hạn thỏa mãn. Mà Lộc Hàm sau khi hoan ái lại được Thế Huân dịu dàng ôm chặt, trong lòng ngọt như mật. Tâm tình tốt nên lúc hai người ăn cơm chiều không khí cũng tự nhiên ấm áp vô cùng, Lộc Hàm cũng không để ý chính mình ăn cơm, thường gắp đồ ăn cho Thế Huân, chén anh mới vừa trống, cậu liền lập tức đứng dậy chạy vào bếp múc chén cơm khác. Thế Huân nhìn Lộc Hàm vội đến vội đi, cười dặn cậu cũng nhanh ăn đi. Một câu nói mềm mỏng làm cho lòng Lộc Hàm lại nhạc khai liễu hoa.
Nhưng dù có cao hứng, thì cả ngày làm việc sau đó về nhà còn bị Thế Huân đặt ở phòng bếp làm tình, rồi còn nấu cơm chiều cho anh, cơm nước xong còn phải thu thập bàn ăn, sửa sang lại phòng bếp, “Thể lực làm việc” của Lộc Hàm liên tiếp giảm sút, dù cho cậu có hưng phấn đến đâu thì thân thể cũng mệt mỏi đến cực điểm, chờ khi làm xong hết thảy ngồi vào sofa cùng Thế Huân xem tv, cậu đã muốn duy trì không được, trong TV thanh âm hỗn tạp làm đầu cậu ong ong cả lên, ý thức càng ngày càng mơ hồ, đôi mắt không tự chủ được nhắm lại, đầu nghiêng dựa vào vai Thế Huân mà ngủ.
Sao lại mệt thành cái dạng này!? Bên tai Thế Huân truyền đến tiếng ngái rất nhỏ của Lộc Hàm, anh quay đầu lại nhìn gương mặt đang gối trên vai mình ngủ, vừa rồi khi làm tình cùng ăn cơm anh không nhìn kỹ, hiện tại nhìn gần mới phát hiện dưới mí mắt của cậu lại xuất hiện quầng thâm, thần sắc mệt mỏi đến mức ngủ ngái. Thế Huân gần đây mỗi đêm đều ôm Lộc Hàm ngủ, biết cậu khi ngủ hô hấp thực nhẹ, cơ hồ còn không thể nghe thấy. Tuy rằng tiếng ngái hiện tại cũng không đinh tai nhứt óc như đàn ông bình thường, chỉ là hô hấp có chút ồ ồ, nhưng so với yên lặng ngủ thường ngày, đủ để chứng minh Lộc Hàm đã mệt tới cực điểm.
Trong lòng Thế Huân lại nổi lên cảm giác kỳ quái, cho dù lúc trước Lộc Hàm còn đi làm ở Ngô thị, mỗi chiều tan ca cuộc sống cũng không khác với bây giờ, nhưng cũng sẽ không mệt như lúc này, xem TV đều có thể đang ngủ. Chẳng lẽ là do cậu vừa về tới nhà đã bị mình quấy nhiễu một phen!? Thế Huân nhớ lại, thật sự là trước kia sau khi hai người cơm nước xong không còn việc gì nữa mới tiến hành “Vận động trên giường”, tuy nói hôm nay trình tự đảo ngược, làm tình rồi mới nấu cơm làm Lộc Hàm rất mệt, nhưng không lẽ mệt đến nỗi liền ngay cả mắt cũng thâm đen? “Ngô…” Có lẽ nghiêng cổ hơi lâu nên Lộc Hàm có chút khó chịu, vô thức hừ một tiếng, giật giật đầu, muốn ở trên vai Thế Huân tìm một tư thế thoải mái.
Thế Huân quay đầu nhìn hai má gầy yếu của Lộc Hàm, một tầng da mỏng manh không chút thịt còn chưa tính, thậm chí chỗ hai má còn hơi hơi hõm xuống. Thế Huân khẽ thở dài, đáy lòng nổi lên một tia thương tiếc đem nghi hoặc ép xuống dưới.
"Lộc Hàm, tỉnh lại, tắm rửa rồi về giường ngủ.” Thế Huân giơ tay lên vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt Lộc Hàm đánh thức cậu, cứ tiếp tục ngủ như vầy, ngày mai nhất định sẽ bị sái cổ.
“A!? Đối… Thực xin lỗi, không sao, em… em không sao, xem … xem TV.” Lộc Hàm vừa mở mắt đã hoàn hồn lại, phát hiện mình thế nhưng lại dựa vào vai Thế Huân ngủ, lập tức ngồi thẳng dậy xin lỗi, cố gắng đem toàn bộ lực chú ý đặt lên màn hình TV.
“Đi ngủ thôi.” Thế Huân lấy điều khiển tắt TV, cầm tay Lộc Hàm kéo cậu đứng dậy, rồi mới dắt cậu đi về phòng ngủ.
Lộc Hàm cũng là cực kỳ mệt mỏi nên không từ chối. Trở về phòng nhìn thấy Thế Huân lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, bản thân liền ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ anh tắm trước. Bình thường nếu là hai người sau khi làm tình xong thì sẽ cùng nhau tắm rửa, mà nếu không phải lúc ân ái, Lộc Hàm đều nhường Thế Huân tắm trước, dù sao người tắm sau sẽ phải dùng phòng tắm đã ướt sủng, chắc chắn không thấy thoải mái.
“Cùng nhau tắm đi.” Thế Huân nhìn Lộc Hàm đứng bất động, lần thứ hai dắt tay cậu đi vào phòng tắm.
Hai người đã không biết bao nhiêu lần nhìn nhau khỏa thân, cho nên cũng không có gì ngại ngùng, liền cởi hết quần áo chuẩn bị tắm rửa.
“Cánh tay em bị sao vậy!?” Sau khi Lộc Hàm cởi áo, Thế Huân nhìn thấy trên cánh tay cậu một vết bầm thật rõ ràng, để nhìn rõ hơn, anh nâng cánh tay cậu lên trước mặt mình.
Nhưng dù có cao hứng, thì cả ngày làm việc sau đó về nhà còn bị Thế Huân đặt ở phòng bếp làm tình, rồi còn nấu cơm chiều cho anh, cơm nước xong còn phải thu thập bàn ăn, sửa sang lại phòng bếp, “Thể lực làm việc” của Lộc Hàm liên tiếp giảm sút, dù cho cậu có hưng phấn đến đâu thì thân thể cũng mệt mỏi đến cực điểm, chờ khi làm xong hết thảy ngồi vào sofa cùng Thế Huân xem tv, cậu đã muốn duy trì không được, trong TV thanh âm hỗn tạp làm đầu cậu ong ong cả lên, ý thức càng ngày càng mơ hồ, đôi mắt không tự chủ được nhắm lại, đầu nghiêng dựa vào vai Thế Huân mà ngủ.
Sao lại mệt thành cái dạng này!? Bên tai Thế Huân truyền đến tiếng ngái rất nhỏ của Lộc Hàm, anh quay đầu lại nhìn gương mặt đang gối trên vai mình ngủ, vừa rồi khi làm tình cùng ăn cơm anh không nhìn kỹ, hiện tại nhìn gần mới phát hiện dưới mí mắt của cậu lại xuất hiện quầng thâm, thần sắc mệt mỏi đến mức ngủ ngái. Thế Huân gần đây mỗi đêm đều ôm Lộc Hàm ngủ, biết cậu khi ngủ hô hấp thực nhẹ, cơ hồ còn không thể nghe thấy. Tuy rằng tiếng ngái hiện tại cũng không đinh tai nhứt óc như đàn ông bình thường, chỉ là hô hấp có chút ồ ồ, nhưng so với yên lặng ngủ thường ngày, đủ để chứng minh Lộc Hàm đã mệt tới cực điểm.
Trong lòng Thế Huân lại nổi lên cảm giác kỳ quái, cho dù lúc trước Lộc Hàm còn đi làm ở Ngô thị, mỗi chiều tan ca cuộc sống cũng không khác với bây giờ, nhưng cũng sẽ không mệt như lúc này, xem TV đều có thể đang ngủ. Chẳng lẽ là do cậu vừa về tới nhà đã bị mình quấy nhiễu một phen!? Thế Huân nhớ lại, thật sự là trước kia sau khi hai người cơm nước xong không còn việc gì nữa mới tiến hành “Vận động trên giường”, tuy nói hôm nay trình tự đảo ngược, làm tình rồi mới nấu cơm làm Lộc Hàm rất mệt, nhưng không lẽ mệt đến nỗi liền ngay cả mắt cũng thâm đen? “Ngô…” Có lẽ nghiêng cổ hơi lâu nên Lộc Hàm có chút khó chịu, vô thức hừ một tiếng, giật giật đầu, muốn ở trên vai Thế Huân tìm một tư thế thoải mái.
Thế Huân quay đầu nhìn hai má gầy yếu của Lộc Hàm, một tầng da mỏng manh không chút thịt còn chưa tính, thậm chí chỗ hai má còn hơi hơi hõm xuống. Thế Huân khẽ thở dài, đáy lòng nổi lên một tia thương tiếc đem nghi hoặc ép xuống dưới.
"Lộc Hàm, tỉnh lại, tắm rửa rồi về giường ngủ.” Thế Huân giơ tay lên vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt Lộc Hàm đánh thức cậu, cứ tiếp tục ngủ như vầy, ngày mai nhất định sẽ bị sái cổ.
“A!? Đối… Thực xin lỗi, không sao, em… em không sao, xem … xem TV.” Lộc Hàm vừa mở mắt đã hoàn hồn lại, phát hiện mình thế nhưng lại dựa vào vai Thế Huân ngủ, lập tức ngồi thẳng dậy xin lỗi, cố gắng đem toàn bộ lực chú ý đặt lên màn hình TV.
“Đi ngủ thôi.” Thế Huân lấy điều khiển tắt TV, cầm tay Lộc Hàm kéo cậu đứng dậy, rồi mới dắt cậu đi về phòng ngủ.
Lộc Hàm cũng là cực kỳ mệt mỏi nên không từ chối. Trở về phòng nhìn thấy Thế Huân lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, bản thân liền ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ anh tắm trước. Bình thường nếu là hai người sau khi làm tình xong thì sẽ cùng nhau tắm rửa, mà nếu không phải lúc ân ái, Lộc Hàm đều nhường Thế Huân tắm trước, dù sao người tắm sau sẽ phải dùng phòng tắm đã ướt sủng, chắc chắn không thấy thoải mái.
“Cùng nhau tắm đi.” Thế Huân nhìn Lộc Hàm đứng bất động, lần thứ hai dắt tay cậu đi vào phòng tắm.
Hai người đã không biết bao nhiêu lần nhìn nhau khỏa thân, cho nên cũng không có gì ngại ngùng, liền cởi hết quần áo chuẩn bị tắm rửa.
“Cánh tay em bị sao vậy!?” Sau khi Lộc Hàm cởi áo, Thế Huân nhìn thấy trên cánh tay cậu một vết bầm thật rõ ràng, để nhìn rõ hơn, anh nâng cánh tay cậu lên trước mặt mình.
Danh sách chương