Thế Huân xuất chìa khóa mở cửa, phòng bếp truyền đến thanh âm “ Đương đương” có quy luật. Anh đổi xong dép liền theo thanh âm đi xuống nhà bếp, nhìn thấy chính là Lộc Hàm đang đưa lưng về phía cửa chăm chú niết thái. Thế Huân nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn kia cười thầm, cảm giác gia đình ấm áp hạnh phúc lại tràn ngập không gian, anh cố ý phóng nhẹ cước bộ, lẳng lặng không tiến động tiến tới phía sau Lộc Hàm.
“Cơm chiều ăn cái gì!?” Thế Huân nâng hai tay ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, cằm gác lên bờ vai của cậu.
“A!” Lộc Hàm phía sau vừa rồi còn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, bị câu hỏi cùng động tác đột nhiên của Thế Huân làm cho giật mình, thái dao thiếu chút nữa cắt lên ngón tay của mình.
“Cẩn thận một chút! Mu bàn tay của em sao lại đỏ như vậy!?” Thế Huân vội vàng đem bàn tay Lộc Hàm cách xa cái dao, nhìn đến mu bàn tay hồng một mảnh liền nghi ngờ hỏi.
“Là lúc rửa tay không cẩn thận chà hơi mạnh.” Lộc Hàm cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Thế Huân, tuy rằng sự thật là như thế, nhưng vẫn cảm thấy có chút chột dạ.
“Rửa tay thôi có cần dùng sức như vậy, có đau hay không?” Thế Huân nắm lấy tay Lộc Hàm đưa lên miệng, cuối đầu dùng đôi môi mềm mại nhẹ nhàng cọ xát lên chỗ sưng đỏ. (ọe! sến quá)
“Thế Huân…” giọng nói dịu dàng cùng động tác thân mật của Thế Huân làm lòng Lộc Hàm kích động, rất muốn đem chuyện tìm việc làm hôm nay nói ra.
“Ân!?” Thế Huân ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy ý cười ấm áp.
“Không… không có việc gì.” Nhưng khi nhìn đến bộ dáng cao hứng của Thế Huân cậu lại do dự. Anh đã dặn dò mình cứ ngoan ngoãn ở nhà, hơn nữa Thế Huân còn là tổng giám đốc Ngô thị, chính mình vừa mới từ chức ở Ngô thị liền đi tìm công việc khác, anh có lẽ sẽ mất hứng. Thời khắc ấm áp này không nên nói lời sát phong cảnh chọc anh không vui, còn chuyện công việc cứ tìm dịp khác nói sau. Lộc Hàm nghĩ đến đây, liền nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em nấu cơm đi, tôi ra ngoài trước.” Thế Huân thấy thế cũng không hỏi nhiều, sau khi buông ra Lộc Hàm, lại nghiêng đầu hôn má cậu mấy cái mới quay người rời khỏi nhà bếp.
Lộc Hàm giơ tay lên sờ sờ nơi Thế Huân hôn qua, trên mặt lộ ra nụ cười ngu ngơ hạnh phúc. Ngơ ngác thất thần hơn nữa ngày mới hồi phục, lại nhanh chóng tiếp tục làm cơm chiều.
Thế Huân ngồi mát ăn bát vàng thưởng thức bữa cơm nóng hôi hổi, cơm nước xong tự nhiên có Lộc Hàm chủ động thu thập chén bát, anh an vị trên ghế sofa nhàn nhã coi TV, chờ khi Lộc Hàm thu thập xong ngồi vào bên cạnh, Thế Huân sẽ không còn tâm tư xem TV nữa. Anh cởi hết quần áo Lộc Hàm, trên thân thể trần trụi đó chỗ này sờ một cái chỗ kia sờ một cái, hơn nữa hai nơi ở phía dưới, dương vật và hậu huyệt đều được anh khẩu giao cùng liếm lộng, biến thành Lộc Hàm không đợi được khi anh cấm vào liền bắn trước một lần.
Lộc Hàm đi tìm việc làm cả ngày, về nhà lại vội vàng giúp Thế Huân làm cơm chiều, thân thể cực kỳ mệt mỏi. Nhưng nhìn Thế Huân tinh thần hăng say, cậu cũng không đành lòng đánh gãy hứng trí của anh, nhận mệnh để tùy ý Thế Huân gây sức ép lên mình.
Thế Huân đêm nay dùng tư thế “Kỵ thừa”, để cho Lộc Hàm khóa ngồi trên hai chân mình, hậu huyệt hàm lấy dương vật, Thế Huân nắm lấy chiếc eo nhỏ của cậu lên xuống phun ra nuốt vào dương vật, cảm giác thoải mát tiêu hồn kia không cần phải nói, hai người cơ hồ đồng thời bắn ra. Mà tư thế này cũng dễ dàng làm sạch, Thế Huân không đem dương vật rời khỏi, trực tiếp dùng tư thế giao hợp bế Lộc Hàm đến phòng tắm.
Tắm rửa xong lên giường chui vào ổ chăn, Thế Huân ôm thân mình ấm áp của Lộc Hàm ngủ say.
Vài ngày kế tiếp, Lộc Hàm mỗi ngày đều chờ Thế Huân đi trước rồi mới đi làm, rồi lại canh trước khi Thế Huân về nhà trở về nấu cơm chiều. Cậu mỗi ngày đều phải bôn ba nên rất mệt mỏi, buổi tối còn bị Thế Huân gây sức ép một phen. Hơn nữa có lẽ gần đây anh nghĩ cậu ở nhà chắc dư thừa tinh lực, mỗi đêm lại gây sực ép gấp bội, dương vật sáp nhập vào hậu huyệt liền không muốn đi ra, trừu lộng đến mức Lộc Hàm bắn mấy lần, thân thể mệt đến không có một tia khí lực. Chính là dù có mệt, nhưng chỉ cần nhìn thấy Thế Huân bám mình như thế, trong lòng Lộc Hàm vẫn rất cao hứng.
Cũng may Thế Huân không phát giác sơ hở gì, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không có biện pháp. Lộc Hàm cũng muốn thẳng thắn với Thế Huân, nhưng lại sợ kết quả sau khi mình nói thật. Lộc Hàm nghĩ muốn đợi thêm một chút, sau khi xác đinh tình cảm của anh đối với mình rồi sẽ nói rõ ràng, nhưng lại đắn đo không chính xác thái độ của Thế Huân, liền do dự mãi không nói. Kỳ thật nói cho cùng, Lộc Hàm chính là sợ mất đi Thế Huân mà thôi, cho nên hết thảy đều quá mức cẩn thận.
Về công việc mới của Lộc Hàm, Vạn lão bản nhìn khả năng làm việc của cậu tựa hồ rất vừa lòng, đối với chuyện cậu đi trễ về sớm cũng không có ý kiến. Tuy rằng công ty này so với Ngô thị, phúc lợi đãi ngộ đều kém hơn rất nhiều, nhưng Lộc Hàm cũng cảm thấy thỏa mãn, dần dần quen thuộc với hoàn cảnh công việc, cùng đồng sự mới sinh hoạt cũng rất thoải mái.
Điều duy nhất làm cho Lộc Hàm cảm giác không thoải mái chính là Vạn lão bản tựa hồ đối với cậu quá mức “Nhiệt tình”.
“Cơm chiều ăn cái gì!?” Thế Huân nâng hai tay ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, cằm gác lên bờ vai của cậu.
“A!” Lộc Hàm phía sau vừa rồi còn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, bị câu hỏi cùng động tác đột nhiên của Thế Huân làm cho giật mình, thái dao thiếu chút nữa cắt lên ngón tay của mình.
“Cẩn thận một chút! Mu bàn tay của em sao lại đỏ như vậy!?” Thế Huân vội vàng đem bàn tay Lộc Hàm cách xa cái dao, nhìn đến mu bàn tay hồng một mảnh liền nghi ngờ hỏi.
“Là lúc rửa tay không cẩn thận chà hơi mạnh.” Lộc Hàm cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Thế Huân, tuy rằng sự thật là như thế, nhưng vẫn cảm thấy có chút chột dạ.
“Rửa tay thôi có cần dùng sức như vậy, có đau hay không?” Thế Huân nắm lấy tay Lộc Hàm đưa lên miệng, cuối đầu dùng đôi môi mềm mại nhẹ nhàng cọ xát lên chỗ sưng đỏ. (ọe! sến quá)
“Thế Huân…” giọng nói dịu dàng cùng động tác thân mật của Thế Huân làm lòng Lộc Hàm kích động, rất muốn đem chuyện tìm việc làm hôm nay nói ra.
“Ân!?” Thế Huân ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy ý cười ấm áp.
“Không… không có việc gì.” Nhưng khi nhìn đến bộ dáng cao hứng của Thế Huân cậu lại do dự. Anh đã dặn dò mình cứ ngoan ngoãn ở nhà, hơn nữa Thế Huân còn là tổng giám đốc Ngô thị, chính mình vừa mới từ chức ở Ngô thị liền đi tìm công việc khác, anh có lẽ sẽ mất hứng. Thời khắc ấm áp này không nên nói lời sát phong cảnh chọc anh không vui, còn chuyện công việc cứ tìm dịp khác nói sau. Lộc Hàm nghĩ đến đây, liền nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em nấu cơm đi, tôi ra ngoài trước.” Thế Huân thấy thế cũng không hỏi nhiều, sau khi buông ra Lộc Hàm, lại nghiêng đầu hôn má cậu mấy cái mới quay người rời khỏi nhà bếp.
Lộc Hàm giơ tay lên sờ sờ nơi Thế Huân hôn qua, trên mặt lộ ra nụ cười ngu ngơ hạnh phúc. Ngơ ngác thất thần hơn nữa ngày mới hồi phục, lại nhanh chóng tiếp tục làm cơm chiều.
Thế Huân ngồi mát ăn bát vàng thưởng thức bữa cơm nóng hôi hổi, cơm nước xong tự nhiên có Lộc Hàm chủ động thu thập chén bát, anh an vị trên ghế sofa nhàn nhã coi TV, chờ khi Lộc Hàm thu thập xong ngồi vào bên cạnh, Thế Huân sẽ không còn tâm tư xem TV nữa. Anh cởi hết quần áo Lộc Hàm, trên thân thể trần trụi đó chỗ này sờ một cái chỗ kia sờ một cái, hơn nữa hai nơi ở phía dưới, dương vật và hậu huyệt đều được anh khẩu giao cùng liếm lộng, biến thành Lộc Hàm không đợi được khi anh cấm vào liền bắn trước một lần.
Lộc Hàm đi tìm việc làm cả ngày, về nhà lại vội vàng giúp Thế Huân làm cơm chiều, thân thể cực kỳ mệt mỏi. Nhưng nhìn Thế Huân tinh thần hăng say, cậu cũng không đành lòng đánh gãy hứng trí của anh, nhận mệnh để tùy ý Thế Huân gây sức ép lên mình.
Thế Huân đêm nay dùng tư thế “Kỵ thừa”, để cho Lộc Hàm khóa ngồi trên hai chân mình, hậu huyệt hàm lấy dương vật, Thế Huân nắm lấy chiếc eo nhỏ của cậu lên xuống phun ra nuốt vào dương vật, cảm giác thoải mát tiêu hồn kia không cần phải nói, hai người cơ hồ đồng thời bắn ra. Mà tư thế này cũng dễ dàng làm sạch, Thế Huân không đem dương vật rời khỏi, trực tiếp dùng tư thế giao hợp bế Lộc Hàm đến phòng tắm.
Tắm rửa xong lên giường chui vào ổ chăn, Thế Huân ôm thân mình ấm áp của Lộc Hàm ngủ say.
Vài ngày kế tiếp, Lộc Hàm mỗi ngày đều chờ Thế Huân đi trước rồi mới đi làm, rồi lại canh trước khi Thế Huân về nhà trở về nấu cơm chiều. Cậu mỗi ngày đều phải bôn ba nên rất mệt mỏi, buổi tối còn bị Thế Huân gây sức ép một phen. Hơn nữa có lẽ gần đây anh nghĩ cậu ở nhà chắc dư thừa tinh lực, mỗi đêm lại gây sực ép gấp bội, dương vật sáp nhập vào hậu huyệt liền không muốn đi ra, trừu lộng đến mức Lộc Hàm bắn mấy lần, thân thể mệt đến không có một tia khí lực. Chính là dù có mệt, nhưng chỉ cần nhìn thấy Thế Huân bám mình như thế, trong lòng Lộc Hàm vẫn rất cao hứng.
Cũng may Thế Huân không phát giác sơ hở gì, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không có biện pháp. Lộc Hàm cũng muốn thẳng thắn với Thế Huân, nhưng lại sợ kết quả sau khi mình nói thật. Lộc Hàm nghĩ muốn đợi thêm một chút, sau khi xác đinh tình cảm của anh đối với mình rồi sẽ nói rõ ràng, nhưng lại đắn đo không chính xác thái độ của Thế Huân, liền do dự mãi không nói. Kỳ thật nói cho cùng, Lộc Hàm chính là sợ mất đi Thế Huân mà thôi, cho nên hết thảy đều quá mức cẩn thận.
Về công việc mới của Lộc Hàm, Vạn lão bản nhìn khả năng làm việc của cậu tựa hồ rất vừa lòng, đối với chuyện cậu đi trễ về sớm cũng không có ý kiến. Tuy rằng công ty này so với Ngô thị, phúc lợi đãi ngộ đều kém hơn rất nhiều, nhưng Lộc Hàm cũng cảm thấy thỏa mãn, dần dần quen thuộc với hoàn cảnh công việc, cùng đồng sự mới sinh hoạt cũng rất thoải mái.
Điều duy nhất làm cho Lộc Hàm cảm giác không thoải mái chính là Vạn lão bản tựa hồ đối với cậu quá mức “Nhiệt tình”.
Danh sách chương