Lộc Hàm ôm thùng đồ rời khỏi Ngô thị. Năm đó là vì muốn thường xuyên được nhìn thấy Thế Huân nên mới vào Ngô thị, hiện tại lại coi như là vì anh mà rời đi nơi này. Lộc Hàm xoay người ngẩng đầu lên, nhìn văn phòng tổng giám đốc ở tầng lầu cao nhất.
Thế Huân lật xem tài liệu, nhưng luôn không có cách nào tập trung tinh thần.
Quản lý chắc đã đem đơn từ chức giao cho Lộc Hàm rồi đi!? Từ thời khắc này cậu đã không còn là nhân viên Ngô thị, có khi nào đã dọn đồ rời đi rồi không!? Thế Huân đứng lên đi về phía cửa sổ, hơn hai mươi tầng nhìn xuống, người ta tựa như con kiến, cái gì cũng không thấy rõ. Thế Huân đưa tay lên xem, cách giờ tan tầm còn một khoảng thời gian. Nếu hiện tại Lộc Hàm rời khỏi công ty, cậu có thể đi đâu!? Trong khoảng thời gian hai người sống chung, anh cũng chưa từng đưa chìa khóa nhà cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm ngưỡng đầu nhìn thật lâu, trừ bỏ cửa kính cái gì cũng nhìn không thấy. Cuối đầu thở dài một hơi định rời đi, nâng bước mới phát giác mình hiện tại không biết đi nơi nào.
Nếu bây giờ trở về nhà Thế Huân, cậu không có chìa khóa, gọi điện thoại hỏi Thế Huân, Lộc Hàm càng không có cái dũng khí đó. Nếu quay về nhà mình, lỡ bị mẹ nhìn thấy mình ôm một đống vật phẩm ở công ty thì làm sao giải thích đây. Lộc Hàm đã nói với mẹ mình chuyển công tác, cậu cũng không dám nói mình đã từ chức.
Lộc Hàm mờ mịt đứng trước cửa đại sảnh Ngô thị không biết nên đi nơi nào. Di động trong túi đột nhiên vang lên, Lộc Hàm đành phải để thùng đồ xuống đất, lấy điện thoại ra, vừa nhìn vào thì ra là Thế Huân gọi tới.
“Em hiện đang ở đâu!?” Lộc Hàm vừa bắt máy, trong điện thoại liền truyền ra tiếng nói vội vàng của Thế Huân.
“Em… Em ở trước cửa công ty.” Lộc Hàm bị Thế Huân hỏi bất ngờ, nói chuyện liền có chút nói lắp.
“Tôi cũng vừa xong việc. Hôm nay có thể về nhà sớm một chút, em cứ đi lại chỗ cũ chờ tôi, chúng ta lát nữa gặp lại!” Thế Huân vừa mới nói xong liền lặp tức cúp điện thoại.
Bên tai tiếng “Tút, tút” truyền đến một hồi lâu, Lộc Hàm mới hồi phục lại tinh thần, xoay người ôm lấy thùng đồ hướng chỗ hẹn của hai người mà đi.
Màn hình di động dần tối, Thế Huân quay đầu nhìn đống văn kiện chất cao thành núi nhíu mày, nhưng rồi lặp tức cầm lấy áo khoát rời khỏi văn phòng, cơ hồ là một mạch chạy tới thang máy, nóng vội đến mức ấn nút mấy cái liền, lúc vào thang máy mắt luôn nhìn chằm chằm các con số cho đến khi xuống đến tầng trệt, ra thang máy liền lập tức chạy nhanh ra bãi đỗ xe.
Cách nơi hai người hen gặp còn một khoảng, Lộc Hàm xa xa đã thấy xe của Thế Huân, tiếp theo trong tầm mắt liền xuất hiện thân ảnh của anh đang hướng chỗ mình rất nhanh chạy đến. Lộc Hàm trong lòng có chút kinh ngạc, từ lúc Thế Huân cúp điện thoại tới giờ chỉ mới một lúc, anh ra khỏi văn phòng, theo tháng máy xuống lầu, còn đến bãi đỗ xe… nếu tính thời gian thì không thể mau như thế.
“Tôi giúp em cầm.” Thế Huân mới vừa chạy đến trước măt Lộc Hàm, liền vươn tay muốn bắt lấy thùng đồ trong tay cậu.
“Không… Không cần.” Lộc Hàm nào dám để Thế Huân cầm đồ giúp mình, ôm thùng đồ không chịu buông tay.
“Đưa cho tôi.” Thế Huân dùng thêm chút lực đoạt lấy thùng đồ trong tay Lộc Hàm, xoay người đi lại xe.
Lộc Hàm cũng chỉ đành tay không đi theo phía sau Thế Huân.
“Ngô tổng, cám ơn ngài cho tôi nhiều hơn hai tháng tiền lương.” Nhớ lại tiền lương lúc nãy, Lộc Hàm cảm thấy nên nói một lời cảm ơn với anh, dù sao quản lý chắc không có chuyện truyền lời cảm ơn của mình đến anh. Dù rằng lúc này cậu không còn là nhân viên Ngô thị, nhưng nếu đã nhắc tới tiền lương, Lộc Hàm nghĩ giải quyết công việc thì nên xưng hô là Ngô tổng.
“Không có gì. Sau này… Bất luận là ở đâu, em cứ trực tiếp gọi tôi là Thế Huân đi. ” Lộc Hàm cảm tạ làm cho Thế Huân bối rối, hơn nữa một tiếng “Ngô tổng” kia đặc biệt có vẻ khách sáo, trong lòng Thế Huân có chút không biết tư vị. Cho nên cố ý dặn lại một câu.
“Ân.” Lộc Hàm nhẹ nhàng đáp ứng. Dù biết là do mình đã rời khỏi Ngô thị nên Thế Huân mới nói thế, nhưng nghe đến Thế Huân chính miệng nói ra, trong lòng Lộc Hàm vẫn có chút cao hứng.
Thế Huân đem thùng đựng vật phẩm của Lộc Hàm bỏ vào phía sau xe, sau đó mở cửa xe ngồi vào, Lộc Hàm cũng ngồi xuống ghế phụ.
Thế Huân khởi động xe, bên trong giống như trước kia là một khoảng im lặng, có lẽ là sợ quấy rầy Thế Huân lái xe, cho nên bình thường khi Lộc Hàm ở trên xe rất ít khi mở miệng. Bình thường Thế Huân đều rất hài lòng cậu về điểm này, nhưng hôm nay không biết tại sao, từ kính hậu nhìn thấy Lộc Hàm mím môi không nói, làm Thế Huân cảm thấy không khí vô cùng áp lực, muốn nói gì đó để phá vỡ không khí yên lặng này.
“Đúng rồi, em buổi tối làm món kia… kêu tên là gì ấy nhỉ… chính là loại rau dại lần trước…” Nghĩ nửa ngày, Thế Huân cuối cùng cũng tìm được một đề tài mà cả hai cùng thấy hứng thú để nói.
“Được, lát nữa đi ngang qua chợ anh ngừng lại, em xuống xe đi mua một ít.” Thế Huân chủ động nói muốn ăn dĩ nhiên Lộc Hàm không thể không làm, nghiêng đầu tươi cười đáp ứng.
“Tôi một mình ngồi trên xe cũng buồn, cùng đi mua đi.” Nhìn thấy Lộc Hàm tươi cười, áp lực lúc nãy của Thế Huân đột nhiên hoàn toàn tan biến. Anh một tay cầm lái, tay kia thì trượt xuống cầm lấy tay Lộc Hàm.
“Ân.” Lộc Hàm trong lòng ấm áp, cũng trở tay cầm lấy tay Thế Huân.
Thế Huân lật xem tài liệu, nhưng luôn không có cách nào tập trung tinh thần.
Quản lý chắc đã đem đơn từ chức giao cho Lộc Hàm rồi đi!? Từ thời khắc này cậu đã không còn là nhân viên Ngô thị, có khi nào đã dọn đồ rời đi rồi không!? Thế Huân đứng lên đi về phía cửa sổ, hơn hai mươi tầng nhìn xuống, người ta tựa như con kiến, cái gì cũng không thấy rõ. Thế Huân đưa tay lên xem, cách giờ tan tầm còn một khoảng thời gian. Nếu hiện tại Lộc Hàm rời khỏi công ty, cậu có thể đi đâu!? Trong khoảng thời gian hai người sống chung, anh cũng chưa từng đưa chìa khóa nhà cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm ngưỡng đầu nhìn thật lâu, trừ bỏ cửa kính cái gì cũng nhìn không thấy. Cuối đầu thở dài một hơi định rời đi, nâng bước mới phát giác mình hiện tại không biết đi nơi nào.
Nếu bây giờ trở về nhà Thế Huân, cậu không có chìa khóa, gọi điện thoại hỏi Thế Huân, Lộc Hàm càng không có cái dũng khí đó. Nếu quay về nhà mình, lỡ bị mẹ nhìn thấy mình ôm một đống vật phẩm ở công ty thì làm sao giải thích đây. Lộc Hàm đã nói với mẹ mình chuyển công tác, cậu cũng không dám nói mình đã từ chức.
Lộc Hàm mờ mịt đứng trước cửa đại sảnh Ngô thị không biết nên đi nơi nào. Di động trong túi đột nhiên vang lên, Lộc Hàm đành phải để thùng đồ xuống đất, lấy điện thoại ra, vừa nhìn vào thì ra là Thế Huân gọi tới.
“Em hiện đang ở đâu!?” Lộc Hàm vừa bắt máy, trong điện thoại liền truyền ra tiếng nói vội vàng của Thế Huân.
“Em… Em ở trước cửa công ty.” Lộc Hàm bị Thế Huân hỏi bất ngờ, nói chuyện liền có chút nói lắp.
“Tôi cũng vừa xong việc. Hôm nay có thể về nhà sớm một chút, em cứ đi lại chỗ cũ chờ tôi, chúng ta lát nữa gặp lại!” Thế Huân vừa mới nói xong liền lặp tức cúp điện thoại.
Bên tai tiếng “Tút, tút” truyền đến một hồi lâu, Lộc Hàm mới hồi phục lại tinh thần, xoay người ôm lấy thùng đồ hướng chỗ hẹn của hai người mà đi.
Màn hình di động dần tối, Thế Huân quay đầu nhìn đống văn kiện chất cao thành núi nhíu mày, nhưng rồi lặp tức cầm lấy áo khoát rời khỏi văn phòng, cơ hồ là một mạch chạy tới thang máy, nóng vội đến mức ấn nút mấy cái liền, lúc vào thang máy mắt luôn nhìn chằm chằm các con số cho đến khi xuống đến tầng trệt, ra thang máy liền lập tức chạy nhanh ra bãi đỗ xe.
Cách nơi hai người hen gặp còn một khoảng, Lộc Hàm xa xa đã thấy xe của Thế Huân, tiếp theo trong tầm mắt liền xuất hiện thân ảnh của anh đang hướng chỗ mình rất nhanh chạy đến. Lộc Hàm trong lòng có chút kinh ngạc, từ lúc Thế Huân cúp điện thoại tới giờ chỉ mới một lúc, anh ra khỏi văn phòng, theo tháng máy xuống lầu, còn đến bãi đỗ xe… nếu tính thời gian thì không thể mau như thế.
“Tôi giúp em cầm.” Thế Huân mới vừa chạy đến trước măt Lộc Hàm, liền vươn tay muốn bắt lấy thùng đồ trong tay cậu.
“Không… Không cần.” Lộc Hàm nào dám để Thế Huân cầm đồ giúp mình, ôm thùng đồ không chịu buông tay.
“Đưa cho tôi.” Thế Huân dùng thêm chút lực đoạt lấy thùng đồ trong tay Lộc Hàm, xoay người đi lại xe.
Lộc Hàm cũng chỉ đành tay không đi theo phía sau Thế Huân.
“Ngô tổng, cám ơn ngài cho tôi nhiều hơn hai tháng tiền lương.” Nhớ lại tiền lương lúc nãy, Lộc Hàm cảm thấy nên nói một lời cảm ơn với anh, dù sao quản lý chắc không có chuyện truyền lời cảm ơn của mình đến anh. Dù rằng lúc này cậu không còn là nhân viên Ngô thị, nhưng nếu đã nhắc tới tiền lương, Lộc Hàm nghĩ giải quyết công việc thì nên xưng hô là Ngô tổng.
“Không có gì. Sau này… Bất luận là ở đâu, em cứ trực tiếp gọi tôi là Thế Huân đi. ” Lộc Hàm cảm tạ làm cho Thế Huân bối rối, hơn nữa một tiếng “Ngô tổng” kia đặc biệt có vẻ khách sáo, trong lòng Thế Huân có chút không biết tư vị. Cho nên cố ý dặn lại một câu.
“Ân.” Lộc Hàm nhẹ nhàng đáp ứng. Dù biết là do mình đã rời khỏi Ngô thị nên Thế Huân mới nói thế, nhưng nghe đến Thế Huân chính miệng nói ra, trong lòng Lộc Hàm vẫn có chút cao hứng.
Thế Huân đem thùng đựng vật phẩm của Lộc Hàm bỏ vào phía sau xe, sau đó mở cửa xe ngồi vào, Lộc Hàm cũng ngồi xuống ghế phụ.
Thế Huân khởi động xe, bên trong giống như trước kia là một khoảng im lặng, có lẽ là sợ quấy rầy Thế Huân lái xe, cho nên bình thường khi Lộc Hàm ở trên xe rất ít khi mở miệng. Bình thường Thế Huân đều rất hài lòng cậu về điểm này, nhưng hôm nay không biết tại sao, từ kính hậu nhìn thấy Lộc Hàm mím môi không nói, làm Thế Huân cảm thấy không khí vô cùng áp lực, muốn nói gì đó để phá vỡ không khí yên lặng này.
“Đúng rồi, em buổi tối làm món kia… kêu tên là gì ấy nhỉ… chính là loại rau dại lần trước…” Nghĩ nửa ngày, Thế Huân cuối cùng cũng tìm được một đề tài mà cả hai cùng thấy hứng thú để nói.
“Được, lát nữa đi ngang qua chợ anh ngừng lại, em xuống xe đi mua một ít.” Thế Huân chủ động nói muốn ăn dĩ nhiên Lộc Hàm không thể không làm, nghiêng đầu tươi cười đáp ứng.
“Tôi một mình ngồi trên xe cũng buồn, cùng đi mua đi.” Nhìn thấy Lộc Hàm tươi cười, áp lực lúc nãy của Thế Huân đột nhiên hoàn toàn tan biến. Anh một tay cầm lái, tay kia thì trượt xuống cầm lấy tay Lộc Hàm.
“Ân.” Lộc Hàm trong lòng ấm áp, cũng trở tay cầm lấy tay Thế Huân.
Danh sách chương