Dương vật hàm trong miệng lại cứng thêm vài phần, khi đầu lưỡi liếm qua quy đầu, chất lỏng trong suốt không ngừng theo lỗ nhỏ tràn ra. Bên tai Thế Huân còn truyền đến tiếng rên rỉ đứt quản của Lộc Hàm, thanh âm không lớn, còn dẫn theo giọng mũi không rõ ràng, một tiếng rên nhẹ khàn khàn triền miên câu lấy trái tim anh làm nó phát run. Vốn nghĩ muốn giống lần trước để Lộc Hàm bắn trong miệng mình, nhưng Thế Huân thật sự là nhịn không được, buông ra dương vật rất nhanh đứng dậy, gấp gáp lột bỏ quần áo trên người, thuận tiện cũng đem cái áo sơ mi đã đầy nếp nhăn duy nhất trên người Lộc Hàm xé xuống. Giờ anh không có tâm tình nhìn ngắm bộ dáng chỉ mặc mỗi một cái áo của Lộc Hàm, anh chỉ nghĩ mau chống đem con người trần trụi kia nhanh kéo vào trong lòng ngực, bừa bãi âu yếm hôn môi.
Thế Huân ôm hôn Lộc Hàm ngã xuống giường, xoay người đặt cậu dưới thân. Khi ngẩn đầu, nhìn thấy Lộc Hàm nhìn mình đầy si mê, tín nhiệm, ỷ lại, khát vọng… Thế Huân trong lòng run động, cúi đầu đưa lưỡi trực tiếp xâm nhập vào trong miệng cậu, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của đối phương cố sức mút vào, tựa hồ như muốn đem người kia ăn luôn vào trong bụng.
Lộc Hàm còn chưa từ khoái cảm của việc khẩu giao phục hồi lại, liền bị Thế Huân hôn đến đầu óc choáng váng. Thế Huân hung hăn mút, làm đầu lưỡi có cảm giác đau, nhưng Lộc Hàm lại không muốn anh rời đi môi mình, không cần biết có đau hay không, chỉ cần được anh hôn đã ngập tràn hạnh phúc. Hai tay quàng lấy cổ Thế Huân, ngẩng đầu lên chủ động đem môi của mình dán lại.
Lộc Hàm ngoan ngoãn nghênh hợp làm nụ hôn của Thế Huân cũng từ từ trở nên ôn nhu, không còn hung hăng mút, đầu lưỡi rời khỏi, liếm lên đôi môi vài cái, ở khóe miệng hạ xuống một nụ hôn dịu dàng. Kế tiếp môi anh lướt qua cái trán Lộc Hàm, lông mi, ánh mắt, chóp mũi… Mỗi một tất trên gương mặt Lộc Hàm đều bị Thế Huân dày đặc hôn xuống.
“Thế Huân… Thế Huân…” Hai người triền miên như vậy làm sóng mũi Lộc Hàm đột nhiên thấy cay cay, lại dùng sức chui vào trong ngực của anh.
“Sau này ngoan ngoãn theo tôi, đừng tìm gã đàn ông nào khác nữa, chỉ hai chúng ta thôi được không!?” Một tiếng khẽ gọi của Lộc Hàm đã làm tận sâu đáy lòng Thế Huân rún động, trong nhất thời tâm hồn liền ấm áp, kìm lòng không được thốt lời.
Chỉ hai chúng ta thôi!!! Nếu nói vừa rồi Lộc Hàm còn bán tính bán nghi Thế Huân có phải thích mình rồi hay không, thì giờ khắc này cậu lại nghĩ có phải tình yêu dấu kính mười năm của mình đã thành sự thật rồi hay không!? “Hảo!” Lộc Hàm gật đầu thật mạnh, cố gắng nở nụ cười, muốn để Thế Huân nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nhất của mình, nhưng nháy mắt, nước mắt lại tràn mi mà ra.
Thế Huân không nói, chỉ cúi đầu hôn lên khóe mắt ướt sủng của Lộc Hàm, rồi mới xê dịch thân thể xuống dưới, từ hai má Lộc Hàm bắt đầu hôn xuống.
Sau khi nói xong, Thế Huân mới ý thức được mình vừa nói cái gì, trong lòng cũng có chút hối hận, lời này sao giống thề hẹn quá, giống như sau này hai người sẽ sống cùng nhau vậy, nhưng làm sao có khả năng mình sẽ bao dưỡng MB này cả đời. Nhưng nhìn bộ dáng cao hứng của Lộc Hàm, kích động đến rơi nước mắt, anh lại không đành lòng sửa miệng, chỉ có thể lặng yên không nói.
Hầu kết, xương quai xanh, đầu vú… Mỗi chỗ trên thân đều được đôi môi ấm áp của Thế Huân chạm qua, Lộc Hàm vừa động tâm vừa động tình, cậu cảm thấy thân thể củamình sắp bị hòa tan bởi những nụ hôn của anh rồi, chân tay không có nửa điểm khí lực, thân thể mềm nhũn nằm dưới thân Thế Huân.
Thế Huân càng hôn càng xuống phía dưới, dương vật giữa háng lại càng cứng rắn đứng thẳng. Tách ra hai chân Lộc Hàm, môi liền hôn vào phần da thịt bên trong đùi non. Làn da Lộc Hàm so với đàn ông bình thường trắng hơn nhiều, nên chỉ cần Thế Huân nhẹ mút một chút, bên trong đùi non liền xuất hiện một dấu hôn mờ mờ. Anh cảm thấy thú vị, liếm mút thêm một hồi lâu, làm cho hai bên đùi của Lộc Hàm dày đặt một mảng hôn ngân.
“A a… Thế Huân Thế Huân…” Tầm mắt Lộc Hàm chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu màu đen của Thế Huân không ngừng nhấp nhô ở giữa háng mình, nhưng hai chân bị anh hôn đến ngứa ngái, khoái cảm như điện lưu lan tỏa toàn thân, làm thân thể không thể khống chế bất giác run rẩy.
Càng tới gần phần đùi trong, da thịt càng trắng nõn non mịn, cảm xúc mềm mượt làm Thế Huân hôn đến nghiện, đem hai chân Lộc Hàm tách ra đến mức tận cùng, cơ hồ sắp song song thành 1800, thậm chí ngay cả huyệt khẩu đóng kính cũng đã lộ ra một khe hở.
Thế Huân ôm hôn Lộc Hàm ngã xuống giường, xoay người đặt cậu dưới thân. Khi ngẩn đầu, nhìn thấy Lộc Hàm nhìn mình đầy si mê, tín nhiệm, ỷ lại, khát vọng… Thế Huân trong lòng run động, cúi đầu đưa lưỡi trực tiếp xâm nhập vào trong miệng cậu, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của đối phương cố sức mút vào, tựa hồ như muốn đem người kia ăn luôn vào trong bụng.
Lộc Hàm còn chưa từ khoái cảm của việc khẩu giao phục hồi lại, liền bị Thế Huân hôn đến đầu óc choáng váng. Thế Huân hung hăn mút, làm đầu lưỡi có cảm giác đau, nhưng Lộc Hàm lại không muốn anh rời đi môi mình, không cần biết có đau hay không, chỉ cần được anh hôn đã ngập tràn hạnh phúc. Hai tay quàng lấy cổ Thế Huân, ngẩng đầu lên chủ động đem môi của mình dán lại.
Lộc Hàm ngoan ngoãn nghênh hợp làm nụ hôn của Thế Huân cũng từ từ trở nên ôn nhu, không còn hung hăng mút, đầu lưỡi rời khỏi, liếm lên đôi môi vài cái, ở khóe miệng hạ xuống một nụ hôn dịu dàng. Kế tiếp môi anh lướt qua cái trán Lộc Hàm, lông mi, ánh mắt, chóp mũi… Mỗi một tất trên gương mặt Lộc Hàm đều bị Thế Huân dày đặc hôn xuống.
“Thế Huân… Thế Huân…” Hai người triền miên như vậy làm sóng mũi Lộc Hàm đột nhiên thấy cay cay, lại dùng sức chui vào trong ngực của anh.
“Sau này ngoan ngoãn theo tôi, đừng tìm gã đàn ông nào khác nữa, chỉ hai chúng ta thôi được không!?” Một tiếng khẽ gọi của Lộc Hàm đã làm tận sâu đáy lòng Thế Huân rún động, trong nhất thời tâm hồn liền ấm áp, kìm lòng không được thốt lời.
Chỉ hai chúng ta thôi!!! Nếu nói vừa rồi Lộc Hàm còn bán tính bán nghi Thế Huân có phải thích mình rồi hay không, thì giờ khắc này cậu lại nghĩ có phải tình yêu dấu kính mười năm của mình đã thành sự thật rồi hay không!? “Hảo!” Lộc Hàm gật đầu thật mạnh, cố gắng nở nụ cười, muốn để Thế Huân nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nhất của mình, nhưng nháy mắt, nước mắt lại tràn mi mà ra.
Thế Huân không nói, chỉ cúi đầu hôn lên khóe mắt ướt sủng của Lộc Hàm, rồi mới xê dịch thân thể xuống dưới, từ hai má Lộc Hàm bắt đầu hôn xuống.
Sau khi nói xong, Thế Huân mới ý thức được mình vừa nói cái gì, trong lòng cũng có chút hối hận, lời này sao giống thề hẹn quá, giống như sau này hai người sẽ sống cùng nhau vậy, nhưng làm sao có khả năng mình sẽ bao dưỡng MB này cả đời. Nhưng nhìn bộ dáng cao hứng của Lộc Hàm, kích động đến rơi nước mắt, anh lại không đành lòng sửa miệng, chỉ có thể lặng yên không nói.
Hầu kết, xương quai xanh, đầu vú… Mỗi chỗ trên thân đều được đôi môi ấm áp của Thế Huân chạm qua, Lộc Hàm vừa động tâm vừa động tình, cậu cảm thấy thân thể củamình sắp bị hòa tan bởi những nụ hôn của anh rồi, chân tay không có nửa điểm khí lực, thân thể mềm nhũn nằm dưới thân Thế Huân.
Thế Huân càng hôn càng xuống phía dưới, dương vật giữa háng lại càng cứng rắn đứng thẳng. Tách ra hai chân Lộc Hàm, môi liền hôn vào phần da thịt bên trong đùi non. Làn da Lộc Hàm so với đàn ông bình thường trắng hơn nhiều, nên chỉ cần Thế Huân nhẹ mút một chút, bên trong đùi non liền xuất hiện một dấu hôn mờ mờ. Anh cảm thấy thú vị, liếm mút thêm một hồi lâu, làm cho hai bên đùi của Lộc Hàm dày đặt một mảng hôn ngân.
“A a… Thế Huân Thế Huân…” Tầm mắt Lộc Hàm chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu màu đen của Thế Huân không ngừng nhấp nhô ở giữa háng mình, nhưng hai chân bị anh hôn đến ngứa ngái, khoái cảm như điện lưu lan tỏa toàn thân, làm thân thể không thể khống chế bất giác run rẩy.
Càng tới gần phần đùi trong, da thịt càng trắng nõn non mịn, cảm xúc mềm mượt làm Thế Huân hôn đến nghiện, đem hai chân Lộc Hàm tách ra đến mức tận cùng, cơ hồ sắp song song thành 1800, thậm chí ngay cả huyệt khẩu đóng kính cũng đã lộ ra một khe hở.
Danh sách chương