Vì lời nói của Thế Huân, Lộc Hàm cảm thấy thực đau lòng, đứa nhỏ! Đây là vấn đề vô pháp giải quyết giữa hai người đàn ông, cho nên Quan Lâm mới chia tay, Thế Huân thậm chí ngay cả nhờ người mang thay hộ cũng đồng ý … Đang lúc Lộc Hàm miên mang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên. Lộc Hàm mở điện thoại, là mẹ cậu gọi.

“Tôi không có đi, anh buông tay để tôi nghe điện thoại.” Lộc Hàm bị Thế Huân chế trụ không có biện pháp nghe máy, thở dài, vỗ nhẹ cánh tay đang ôm thắt lưng của mình.

Người uống sai tâm tình không ổn định, đại khái cũng dễ bị lừa, Thế Huân thật sự liền buông lỏng tay ra. Lộc Hàm đi đến một bên thấp giọng nghe điện thoại, mẹ hỏi cậu khi nào thì về nhà, Lộc Hàm thoáng suy nghĩ, sau đó nói công việc của cậu còn chưa làm xong, kêu bà đi ngủ trước đừng chờ cửa cậu..

“Mẹ của tôi…” Cúp điện thoại, Lộc Hàm định nói với Thế Huân mẹ cậu giục cậu về nhà, chính là mới vừa há mồm liền lại bị Thế Huân ôm lấy.

“Lâm, mẹ em lại bắt chúng ta chia tay đúng không!? Anh sẽ không để em đi đâu!” Thế Huân cường ngạnh ôm lấy Lộc Hàm.

“Tôi không phải ngô… Ngô…” Bị người mình thầm yêu nhiều lần ngộ nhận là người khác, ai ở trong lòng cũng sẽ không dễ chịu, Lộc Hàm một bên kịch liệt giãy ra, một bên hướng Thế Huân giải thích. Nhưng kẻ say rượu như Thế Huân nào có để ý đến lời Lộc Hàm nói, anh đưa người trong lòng đặt lên vách tường, cuối đầu hôn lên.

Lưỡi Thế Huân tiến quân thần tốc, mũi Lộc Hàm lập tức ngập tràn hương vị của cồn.

Đây là nụ hôn đầu tiên của Lộc Hàm trong gần ba mươi năm qua, đáng được ăn mừng chính là nụ hôn đầu tiên của cậu là bị người cậu yêu mến đoạt đi, nhưng thật không may anh lại đem Lộc Hàm trở thành người khác mà hôn.

Lộc Hàm vì bất ngờ bị hôn mà quên cả giãy giụa, mà Thế Huân cảm giác được cậu không phản kháng, nụ hôn mãnh liệt cũng trở nên dịu dàng triền miên hơn. Đầu lưỡi Thế Huân từng tất từng tất tinh tế liếm qua khoang miệng của Lộc Hàm, quấn quanh lấy đầu lưỡi của cậu chơi đùa không rời. Là người thầm yêu đến mười năm. Lộc Hàm thật sự là vô pháp chống cự loại hấp dẫn dịu dàng này, bắt đầu chậm rãi đáp lại Thế Huân.

Thế Huân hôn đến nhập tâm, đôi môi hai người gắt gao cọ xát cùng một chỗ, đầu lưỡi quấn quanh càng thêm dây dưa, Lộc Hàm nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm thụ nụ hôn này của Thế Huân.

“Lâm… Lâm… Không cần chia tay…” Hôn môi hơi lâu khiến cả hai đều có chút khó thở, lưỡi Thế Huân rời khỏi khoang miệng Lộc Hàm, nhưng đôi môi vẫn như cũ quyến luyến, thanh âm run rẩy không kiềm chế thoát ra khỏi miệng.

“Thế Huân!” Tim của Lộc Hàm chính vì một tiếng “Hiền” này của Thế Huân mà đau nhói, liền bởi vì cảm giác ướt át trên mặt mà lặp tức mở mắt.

Hốc mắt Thế Huân đỏ bừng, cộng thêm men say làm hai mắt đã ngập nước của anh càng trở nên mờ mịt. Dù là tân sinh viên trên bục hăng hái phát biểu năm đó, hay là tổng giám đốc tài năng trên thường trường sau này, thì ở trong lòng Lộc Hàm, Thế Huân luôn là người ưu tú nhất, mạnh mẽ nhất, hiên ngang đứng trước mọi người. Bộ dáng yếu ớt của người đàn ông trước mặt này, làm cho lòng Lộc Hàm dậy sóng, ý nghĩ muốn buông tay từ bỏ lặp tức bị sụp đổ.

“Thế Huân, chúng ta sẽ không chia tay.” Lộc Hàm nhìn vào trong mắt Thế Huân, khóe miệng câu lên một nụ cười dịu dàng.

“Lâm…” Thế Huân nhìn Lộc Hàm tươi cười mà sửng sốt, rồi mới lần thứ hai hôn lên môi cậu.

Quan Lâm cũng được, mà Lộc Hàm cũng thế, một người say đến độ này rồi sao có thể ý thức được ai đang ở trước mắt. Mà Lộc Hàm biết, kỳ thật Thế Huân cũng không say đến độ ngay cả Quan Lâm hay là Lộc Hàm cũng không phân biệt được, chỉ là anh đang say ở thế giới của mình, không muốn tỉnh lại mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện