Lưng Lộc Hàm cứng đờ, đối với việc Thế Huân ôm bả vai mình không biết nên làm sao, nhưng lại không dám lộn xộn, chỉ có thể cứng ngắt chăm chú nhìn vào tiết mục trên TV. Trong TV trùng hợp lại đang nói về kinh tế tài chính, Lộc Hàm chính là nhân viên tài chính, nên chỉ một lúc sau liền thật sự tập trung.

“Không nghĩ tới cậu lại có hứng thú với chương trình này, tôi còn nghĩ cậu bình thường chỉ xem GV để học hỏi làm sao lấy lòng đàn ông chứ.” Tiếng cười trêu tức của Thế Huân đột ngột vang lên bên tai Lộc Hàm. (au mà có ở đó chắc đánh cho thằng này chết quá TvT)

Đang chuyên chú xem TV, Lộc Hàm giật mình sửng sốt quay đầu nhìn Thế Huân, mắt anh hơi nhướng, lộ ra biểu tình châm chọc, Lộc Hàm không biết ứng phó thế nào, chỉ có thể cúi đầu không nói một lời.

“Mất hứng!?” Thế Huân đưa một ngón tay nâng cằm Lộc Hàm lên, bức cậu cùng với chính mình đối diện.

“Không…” Thanh âm Lộc Hàm biến mất khi Thế Huân bất ngờ tấn công miệng cậu.

Ngón tay Thế Huân cố định cằm Lộc Hàm, đầu lưỡi mạnh mẽ đỉnh tiến vào miệng cậu, bá đạo xâm lược mọi nơi trong miệng cậu. Lộc Hàm không thể động đậy, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn của Thế Huân, đầu lưỡi bị quấn lấy dùng sức mà mút, cảm giác đau đớn nhẹ nhẹ từ lưỡi lan ra toàn khoang miệng.

“Cho tôi xem MB lấy lòng đàn ông như thế nào đi.” Một hồi lâu sau Thế Huân mới thỏa mãn mà buông đôi môi Lộc Hàm ra, thay vào đó là dùng ngón tay vuốt lên cánh môi mềm mại đã ướt sũng. THế Huân liếm liếm môi, cơ thể ngã vào lưng ghế phía sau, thuận tay cầm lấy điều khiển tắt TV.

Yêu cầu của Thế Huân làm cho Lộc Hàm không biết phải làm sao, cậu sao có thể làm được điều đó. Nhưng tình huống hiện tại, Lộc Hàm không thể giải thích cho Thế Huân chuyện mình không phải MB, cũng không thể nói mình đã thầm yêu anh mười năm, huống chi bây giờ còn bị đang bị Thế Huân bao dưỡng. Lộc Hàm cũng chỉ đành cố gắng diễn tốt vai một MB.

Làm sao lấy lòng đàn ông!? Chắc là chính mình chủ động đi! Lộc Hàm thử vươn đầu lưỡi liếm ngón tay đang chơi đùa trên môi mình của Thế Huân, vừa cẩn thận quan sát phản ứng của anh.

Bị đầu lưỡi mềm mại liếm làm ngón tay trở nên ngứa ngái, Thế Huân câu môi cười, ngón tay bên trong miệng Lộc Hàm bắt đầu di động chơi đùa, Lộc Hàm cũng rất phối hợp không ngừng liếm mút ngón tay anh.

“Chỉ có thế này!?” Thế Huân nhướng mày rút ra ngón tay từ miệng Lộc Hàm, ngón tay bởi vì dính nước miếng mà trở nên thấp lộc trong suốt, anh còn cố ý ở trước mặt Lộc Hàm mà đưa ngón tay quơ qua quơ lại.

Lộc Hàm đỏ mặt, do dự một chút rồi nghiêng người ghé môi hôn lên miệng Thế Huân. Cậu không có kinh nghiệm hôn môi, cũng chỉ cùng với Thế Huân hôn qua vài lần, càng không có kỹ sảo gì, đại khái bắt chước bộ dáng hôn mình của Thế Huân lúc trước, dùng đầu lưỡi đỉnh khai răng nanh, đem đầu lưỡi xâm nhập vào miệng anh, lướt qua cuốn lấy lưỡi anh mà dây dưa.

Nụ hôn dịu dàng cẩn thận, thậm chí không gây nhiều cảm giác kích dục nơi Thế Huân, nhưng đôi môi mềm nhuyễn cùng đầu lưỡi thấp hoạt của Lộc Hàm làm anh kiềm lòng không được. Một tay ghì chặt thắt lưng của cậu, đem thân thể cậu nhập càng chặt hơn vào trong ngực mình.

Động tác của Thế Huân làm thân thể hai người lại càng xít xao, cảm giác gắn bó như môi với răng làm lòng Lộc Hàm một trận rung động, lại toàn tâm toàn ý hôn Thế Huân, thậm chí còn ẩn ẩn một chút cảm giác lấy lòng.

Hai người triền miên hôn một hồi lâu, thẳng đến khi Lộc Hàm cảm thấy khó thở mới lưu luyến rời khỏi môi Thế Huân, đầu ghé vào bên gáy của anh mà thở gấp.

“Tuy rằng kỹ thuật hôn của cậu quá tệ, nhưng đôi môi rất mềm, đầu lưỡi cũng trơn mượt nên có thể tạm thông qua.” Trong miệng mất đi cảm xúc ôn nhuyễn làm Thế Huân tiếc nuối liếm liếm môi, nhưng anh chắc chắn sẽ không nói ra bản thân bị một MB hôn cảm giác tốt đến cỡ nào, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ bình luận một câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện