Tôn Thanh Hạ biết Dư Viễn Sơn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định. Nụ cười của y bề ngoài có vẻ vô hại, nhưng chất chứa bên trong rất nhiều tâm tư xoay chuyển, cũng là những thứ khó để người khác biết.
Một đời kết thù, bất kể y có tỏ vẻ chính trực lễ độ, hay điên cuồng sau khi mất đi hết thảy, bản chất con người y luôn là kẻ dùng thủ đoạn để chiếm hữu. Kể cả chiếm không được, y cũng sẽ hao hết tâm sức khiến tất cả mọi người đồng quy vu tận.
Tôn Thanh Hạ nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo hơn bình thường vài phần, trong đầu rất nhanh phân tích tình huống.
Từ công ty về nhà Diệp Tân cách khoảng 40 phút lộ trình, trong điện thoại nói sau 10 phút lên xe, Diệp Tân đã bị mang trật đường, điều đó có nghĩa những kẻ bắt cóc và Diệp Tân ngồi xe đi đường ít nhất khoảng nửa giờ. Có thể trong nửa giờ cắt đuôi vệ sĩ chuyên nghiệp dĩ nhiên không phải người bình thường.
Mà Dư Viễn Sơn…. ở thành phố này, mọi căn cơ gốc rễ của Dư Viễn Sơn đã bị nhổ không sót cọng cỏ nào kể từ ngày y mang theo Dư lão gia tử sang Mỹ.
Thời thế hiện nay, hai giới hắc bạch vẫn chẳng thể chọc vào quân đội và quan chức cao cấp. Mặc cho bình thường Dư Viễn Sơn điệu thấp ra sao, hai phe không thể không nể mặt hắn. Chưa kể Diệp Tân là người bình thường, có ai sẽ quan tâm đến cậu, cũng càng không ngờ cậu và hắn có quan hệ với nhau.
Với phong cách làm việc của Dư Viễn Sơn, tuyệt đối sẽ không giao việc cho đám du côn vô danh tiểu tốt, đầu đường xó chợ. Cho nên người lái xe nếu không phải là sát thủ chuyên nghiệp, vậy chỉ có thể là….. Dư Viễn Sơn.
Tôn Thanh Hạ trầm mặc chốc lát, sau đó mở điện thoại gọi đi hai cuộc. Khi cuộc gọi thứ hai bị ngắt, đầu ngón tay hắn siết chặt di động cũng đã căng cứng, mất hồi lâu mới có thể bình tĩnh trở lại. Đôi mắt đào hoa thường xuyên dạt dào ý cười hiện tại không còn tia sáng, u tối lạnh lẽo. Đứng trên lầu cao, hắn cau mày nhìn xuống phía dưới, người người san sát, xe cộ tấp nập, nhưng không biết đâu mới là người hắn muốn tìm.
Tại một khu nhà cũ kỹ, xung quanh cỏ dại rậm rạp, cành cao che khuất ánh sáng.
Trong phòng, Dư Viễn Sơn ngồi đối diện Diệp Tân, im lặng nhìn cậu: “Tôi chỉ định kể cho cậu nghe vài câu chuyện cũ mà thôi, nào ngờ cậu ta lại vội vàng gọi điện thoại tới như thế”.
Tay chân bị trói trên ghế, Diệp Tân không thể tự do hoạt động, thậm chí chẳng còn sức lực giãy dụa. Dư Viễn Sơn thờ ơ, tiếp tục nói: “Cậu ta vì Trình Viêm mà khiến tôi thân bại danh liệt, thê thảm chật vật, mọi người đều ghét bỏ tôi, thậm chí còn tỏ vẻ hả hê…”
Trên gương mặt lãnh đạm luôn không rõ tâm tình bất chợt xuất hiện vết nứt: “Hiện tại tôi không còn yêu, chỉ có hận”.
Y nói: “Yêu sẽ làm người ta vui sướng, tôi không cần vui vẻ, tôi chỉ có hận, tôi muốn khiến Tôn Thanh Hạ phải chịu nỗi hận này cùng tôi!”
Diệp Tâm vẫn luôn trầm mặc đột ngột lên tiếng: “Vậy nên anh không xứng đáng”.
“Cái gì?”
Diệp Tân cố sức giữ đầu óc tỉnh táo, nhìn chằm chằm Dư Viễn Sơn: “Sở dĩ anh không thể có được Trình Viêm là bởi anh không hề thực sự thích anh ấy. Hoặc là nói, niềm yêu thích của anh không khác nào gông cùm xiềng xích anh áp đặt cho người khác”.
Trong mắt Diệp Tân là sự bình thản, sáng tỏ, cũng thêm vài phần chật vật, khổ sở: “Anh cho rằng anh đã hiểu anh ấy trăm phần trăm, nhưng mức trăm phần trăm này đối với người khác lại nhỏ bé không đáng kể. Mà người hiểu anh ấy nhất cũng chính là người chân chính xứng đôi với anh ấy, cũng chỉ người đó biết anh ấy muốn gì”.
Càng nói về sau, giọng Diệp Tân càng nhỏ. Cậu hiện tại cũng khổ sở như vậy không phải sao, vì cho tới giờ cậu cũng chưa từng hiểu rõ Tôn Thanh Hạ, dựa vào cái gì mà đòi chung sống bên anh? Trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp vô hạn của Trình Viêm, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng nắn bóp mặt Trình Viêm của Tôn Thanh Hạ, cũng với ánh mắt lưu luyến không nỡ của anh ngày ấy. Hiện giờ vừa nghĩ, tất cả những khó hiểu, thắc mắc đều đang nối lại thành đường, để cậu chợt hiểu ra mọi thứ.
Diệp Tân muốn dùng tay che mặt, lại phát hiện hai tay vẫn bị trói chặt sau lưng, không thể động đậy, chỉ có thể nhíu mày cúi đầu, che đi dòng suy nghĩ của bản thân.
Dư Viễn Sơn lạnh nhạt nhìn cậu: “Cậu ta cũng không chiếm được mới có sự tồn tại của cậu hiện tại”.
Diệp Tân biết y đang nói đến Tôn Thanh Hạ, trong lòng chua xót khó chịu, sắc mặt trắng bệch: “Không phải, anh ấy đã có được”.
“Anh ấy dùng thân phận bạn bè ở bên anh ấy, bảo vệ anh ấy, còn có thể đổi được một câu quan tâm, một nụ cười chân thành, giữa thế gian rộng lớn này còn cần gì hơn sao!”
Có thể thường xuyên thăm hỏi, có thể thường xuyên đùa giỡn, vẫn là bạn bè thân thiết lâu năm. Một người cam tâm tình nguyện chịu đựng, một người thoải mái tiếp nhận quan tâm.
Gió lạnh len qua khe cửa sổ chui vào phòng, trái tim Diệp Tân càng thêm giá lạnh, cậu hoảng hốt mở mắt, lông mi run rẩy: “Những thứ này anh có thể làm được không?”
Câu hỏi bất chợt khiến Dư Viễn Sơn thoáng sửng sốt. Y bắt đầu tự hỏi, mình có thể làm được sao? Sau đó im lặng bao trùm, y suy nghĩ, y có thể cho phép Trình Viêm rời khỏi y trong chốc lát, nhưng không phải cả đời.
Nói cách khác, trái tim Trình Viêm có thể không có y, nhưng linh hồn và thể xác chắc chắn phải thuộc về y.
Đây chính là ranh giới cuối cùng.
Cho nên, nếu Trình Viêm không thể là của Dư Viễn Sơn y, vậy cũng không thể là của bất luận kẻ nào.
Kết luận cuối cùng, y không làm được.
“Tôi phải hủy diệt cậu ta”. Dư Viễn Sơn đáp, “Mà hạ thủ từ cậu chính là một chiêu trí mạng”.
Y thuận tay từ dưới đất nhặt lên một thanh gỗ dài, vung tay đập mạnh một phát vào gáy Diệp Tân. Diệp Tân choáng váng, chỉ cảm thấy đau đớn chết lặng, một giây trước khi ngất đi, cậu muốn nói:
“Tôi không hề quan trọng đến vậy”.
Cuối cùng mí mắt khép lại, Diệp Tân hôn mê.
Một đời kết thù, bất kể y có tỏ vẻ chính trực lễ độ, hay điên cuồng sau khi mất đi hết thảy, bản chất con người y luôn là kẻ dùng thủ đoạn để chiếm hữu. Kể cả chiếm không được, y cũng sẽ hao hết tâm sức khiến tất cả mọi người đồng quy vu tận.
Tôn Thanh Hạ nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo hơn bình thường vài phần, trong đầu rất nhanh phân tích tình huống.
Từ công ty về nhà Diệp Tân cách khoảng 40 phút lộ trình, trong điện thoại nói sau 10 phút lên xe, Diệp Tân đã bị mang trật đường, điều đó có nghĩa những kẻ bắt cóc và Diệp Tân ngồi xe đi đường ít nhất khoảng nửa giờ. Có thể trong nửa giờ cắt đuôi vệ sĩ chuyên nghiệp dĩ nhiên không phải người bình thường.
Mà Dư Viễn Sơn…. ở thành phố này, mọi căn cơ gốc rễ của Dư Viễn Sơn đã bị nhổ không sót cọng cỏ nào kể từ ngày y mang theo Dư lão gia tử sang Mỹ.
Thời thế hiện nay, hai giới hắc bạch vẫn chẳng thể chọc vào quân đội và quan chức cao cấp. Mặc cho bình thường Dư Viễn Sơn điệu thấp ra sao, hai phe không thể không nể mặt hắn. Chưa kể Diệp Tân là người bình thường, có ai sẽ quan tâm đến cậu, cũng càng không ngờ cậu và hắn có quan hệ với nhau.
Với phong cách làm việc của Dư Viễn Sơn, tuyệt đối sẽ không giao việc cho đám du côn vô danh tiểu tốt, đầu đường xó chợ. Cho nên người lái xe nếu không phải là sát thủ chuyên nghiệp, vậy chỉ có thể là….. Dư Viễn Sơn.
Tôn Thanh Hạ trầm mặc chốc lát, sau đó mở điện thoại gọi đi hai cuộc. Khi cuộc gọi thứ hai bị ngắt, đầu ngón tay hắn siết chặt di động cũng đã căng cứng, mất hồi lâu mới có thể bình tĩnh trở lại. Đôi mắt đào hoa thường xuyên dạt dào ý cười hiện tại không còn tia sáng, u tối lạnh lẽo. Đứng trên lầu cao, hắn cau mày nhìn xuống phía dưới, người người san sát, xe cộ tấp nập, nhưng không biết đâu mới là người hắn muốn tìm.
Tại một khu nhà cũ kỹ, xung quanh cỏ dại rậm rạp, cành cao che khuất ánh sáng.
Trong phòng, Dư Viễn Sơn ngồi đối diện Diệp Tân, im lặng nhìn cậu: “Tôi chỉ định kể cho cậu nghe vài câu chuyện cũ mà thôi, nào ngờ cậu ta lại vội vàng gọi điện thoại tới như thế”.
Tay chân bị trói trên ghế, Diệp Tân không thể tự do hoạt động, thậm chí chẳng còn sức lực giãy dụa. Dư Viễn Sơn thờ ơ, tiếp tục nói: “Cậu ta vì Trình Viêm mà khiến tôi thân bại danh liệt, thê thảm chật vật, mọi người đều ghét bỏ tôi, thậm chí còn tỏ vẻ hả hê…”
Trên gương mặt lãnh đạm luôn không rõ tâm tình bất chợt xuất hiện vết nứt: “Hiện tại tôi không còn yêu, chỉ có hận”.
Y nói: “Yêu sẽ làm người ta vui sướng, tôi không cần vui vẻ, tôi chỉ có hận, tôi muốn khiến Tôn Thanh Hạ phải chịu nỗi hận này cùng tôi!”
Diệp Tâm vẫn luôn trầm mặc đột ngột lên tiếng: “Vậy nên anh không xứng đáng”.
“Cái gì?”
Diệp Tân cố sức giữ đầu óc tỉnh táo, nhìn chằm chằm Dư Viễn Sơn: “Sở dĩ anh không thể có được Trình Viêm là bởi anh không hề thực sự thích anh ấy. Hoặc là nói, niềm yêu thích của anh không khác nào gông cùm xiềng xích anh áp đặt cho người khác”.
Trong mắt Diệp Tân là sự bình thản, sáng tỏ, cũng thêm vài phần chật vật, khổ sở: “Anh cho rằng anh đã hiểu anh ấy trăm phần trăm, nhưng mức trăm phần trăm này đối với người khác lại nhỏ bé không đáng kể. Mà người hiểu anh ấy nhất cũng chính là người chân chính xứng đôi với anh ấy, cũng chỉ người đó biết anh ấy muốn gì”.
Càng nói về sau, giọng Diệp Tân càng nhỏ. Cậu hiện tại cũng khổ sở như vậy không phải sao, vì cho tới giờ cậu cũng chưa từng hiểu rõ Tôn Thanh Hạ, dựa vào cái gì mà đòi chung sống bên anh? Trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp vô hạn của Trình Viêm, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng nắn bóp mặt Trình Viêm của Tôn Thanh Hạ, cũng với ánh mắt lưu luyến không nỡ của anh ngày ấy. Hiện giờ vừa nghĩ, tất cả những khó hiểu, thắc mắc đều đang nối lại thành đường, để cậu chợt hiểu ra mọi thứ.
Diệp Tân muốn dùng tay che mặt, lại phát hiện hai tay vẫn bị trói chặt sau lưng, không thể động đậy, chỉ có thể nhíu mày cúi đầu, che đi dòng suy nghĩ của bản thân.
Dư Viễn Sơn lạnh nhạt nhìn cậu: “Cậu ta cũng không chiếm được mới có sự tồn tại của cậu hiện tại”.
Diệp Tân biết y đang nói đến Tôn Thanh Hạ, trong lòng chua xót khó chịu, sắc mặt trắng bệch: “Không phải, anh ấy đã có được”.
“Anh ấy dùng thân phận bạn bè ở bên anh ấy, bảo vệ anh ấy, còn có thể đổi được một câu quan tâm, một nụ cười chân thành, giữa thế gian rộng lớn này còn cần gì hơn sao!”
Có thể thường xuyên thăm hỏi, có thể thường xuyên đùa giỡn, vẫn là bạn bè thân thiết lâu năm. Một người cam tâm tình nguyện chịu đựng, một người thoải mái tiếp nhận quan tâm.
Gió lạnh len qua khe cửa sổ chui vào phòng, trái tim Diệp Tân càng thêm giá lạnh, cậu hoảng hốt mở mắt, lông mi run rẩy: “Những thứ này anh có thể làm được không?”
Câu hỏi bất chợt khiến Dư Viễn Sơn thoáng sửng sốt. Y bắt đầu tự hỏi, mình có thể làm được sao? Sau đó im lặng bao trùm, y suy nghĩ, y có thể cho phép Trình Viêm rời khỏi y trong chốc lát, nhưng không phải cả đời.
Nói cách khác, trái tim Trình Viêm có thể không có y, nhưng linh hồn và thể xác chắc chắn phải thuộc về y.
Đây chính là ranh giới cuối cùng.
Cho nên, nếu Trình Viêm không thể là của Dư Viễn Sơn y, vậy cũng không thể là của bất luận kẻ nào.
Kết luận cuối cùng, y không làm được.
“Tôi phải hủy diệt cậu ta”. Dư Viễn Sơn đáp, “Mà hạ thủ từ cậu chính là một chiêu trí mạng”.
Y thuận tay từ dưới đất nhặt lên một thanh gỗ dài, vung tay đập mạnh một phát vào gáy Diệp Tân. Diệp Tân choáng váng, chỉ cảm thấy đau đớn chết lặng, một giây trước khi ngất đi, cậu muốn nói:
“Tôi không hề quan trọng đến vậy”.
Cuối cùng mí mắt khép lại, Diệp Tân hôn mê.
Danh sách chương