Sau khi về nước, Diệp Tân chuyển hắn đến biệt thự nhà Tôn Thanh Hạ.
Trong sân vườn, Tôn lão gia tử cùng chiến hữu cùng thế hệ đang đánh cờ, rôm rả trò chuyện. Nhà ai có con gái mới gả, nhà ai vừa lấy về con dâu, mọi chủ đề bị lôi ra bàn luận, mọi người trong viện ai ai cũng ăn mặc như đi dự tiệc, coi bộ cực kỳ náo nhiệt. Nhưng hiện tại đột nhiên nhiều thêm một Diệp Tân lạ mặt, khiến mấy ông lão thế hệ trước hiếu kỳ, đám con cháu đồng lứa cũng càng thêm tò mò.
Diệp Tân tan tầm về nhà, từ cửa lớn đi thẳng vào bên trong, mọi người xung quanh đều nhìn tò mò nhìn về phía cậu, làm cậu tự nhiên sinh ra cảm giác lo lắng, sợ hãi.
Mấy người nhà giàu đều có vẻ khắc nghiệt như vậy sao? Lúc này, Tôn lão gia tử đang ngồi ngay cửa ra vườn, cạnh lồng chim, lồng chim được trùm một tấm khăn nhung dày, chỉ lộ ra một lỗ nhỏ. Trên bàn đá là bàn cờ đang chơi được một nửa.
Diệp Tân bước tới gần, ngồi xuống một băng ghế nhỏ, nhỏ giọng chào: “Ông nội”.
Tôn lão gia tử ngẩng đầu lên “ừ” một tiếng.
Cậu thoáng do dự: “Người trong nhà…. Vì sao…ừm….hình như có gì đó quái quái?”
Tôn lão gia tử bật cười, đặt lồng chim qua một bên, không lập tức trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói: “Có biết đánh cờ không?”
Diệp Tân ngồi thẳng người, thành thật đáp: “Cháu có biết một chút”.
Kết quả của biết một chút chính là, Tôn lão gia tử bao năm bất bại cuối cùng cũng gặp kỳ phùng địch thủ. Ông nhìn bàn cờ không thể tiến lùi thêm một bước nào nữa, thoáng trầm ngâm.
Diệp Tân thì có vẻ càng lo lắng, rõ ràng cậu đã rất chú ý nhường: “Xin lỗi ông nội, cháu không định thắng…..”. Càng vội càng loạn.
“Ừm…..?” Tôn lão gia tử giả vờ tỏ vẻ khó tin ngắt lời cậu, giọng nói cố tình ngân dài.
Tân Diệp muốn khóc, xong rồi.
Cậu xụ mặt, thành thật nói: “Cháu…. Bình sinh có hai sở thích lớn, một trong số đó chính là chơi cờ, nhiều năm rồi chưa từng bại trận”.
Từ hồi học cấp hai Diệp Tân đã có hứng thú với chơi cờ, vừa bắt đầu học còn có thể thua vài lần, sau này học đại học, tham gia CLB cờ của trường, nắm vững phương pháp, biết thêm kỹ xảo, không đối thủ nào có thể làm khó cậu được nữa, trở thành kiện tướng bất bại. Về sau tốt nghiệp đi làm, cậu mới dần dần thích, thậm chí thật tâm thích, không thể dứt khỏi bàn cờ.
Kể xong Diệp Tân lại rầu rĩ: “Ông nội đừng giận cháu”.
Nếu bị Tôn Thanh Hạ biết thì phải làm sao bây giờ?
“Ừ.” Tôn lão gia tử gật đầu, “Còn một sở thích lớn nữa là gì, nói cho ông nội nghe xem”.
Diệp Tân nghe ông hỏi như vậy, mặt nhất thời bùng cháy, thẹn nửa ngày mới ngập ngừng đáp: “Một sở thích khác là…. Tôn Thanh Hạ”.
Tôn lão gia tử tai thính, nhịn không được cười ha hả, vui vẻ đến mức nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm vài phần. Ông đảo tay trộn lại quân cờ: “Thằng nhóc kia nói cháu rất thú vị quả nhiên không sai”.
Còn nhỏ mà đã dùng từ “bình sinh” để nói về sở thích, thậm chí còn kể nghiêm túc như thế.
“Ông không giận cháu đấy chứ?” Diệp Tân cẩn thận hỏi.
Trên người khác chiếc áo bông dài màu xanh quân đội, Tôn lão gia tử nhấc lồng chim đứng dậy, “Sao ông phải giận?”, rồi xoay người vào nhà, “Đi thôi, tới giờ cơm rồi”.
Đi được mấy bước ông lại dừng lại, xoay người về phía sau nói: “Lần sau có người nhìn chằm chằm vào cháu, cháu cứ thoải mái chòng chọc nhìn lại”, rồi tiếp tục đường hoàng tùy ý: “Nói cho đám ngoài kia sự thật cũng không sao, họ không dám bàn tán linh tinh đâu”.
…
Diệp Tân rất đươc trưởng bối nhà họ Tôn yêu thích, dáng vẻ ngoan ngoãn nên làm gì cũng khiến người ta thấy thuận mắt.
Nhưng gần đây Diệp Tân có vẻ luôn cố sức, hiện tại lượng cơm cậu tiêu thụ gấp 2 lần ngày trước. Thấy cậu ăn xong bát cơm thứ hai, mẹ Tôn lại mục thêm cho cậu bát canh hoa cúc: “Đứa nhỏ này sức ăn xem chừng rất tốt”.
Người đời trước đều chú ý câu “Ăn được là có phúc”, nên thấy Diệp Tân ăn nhiều, lòng tự nhiên cũng thấy vui vẻ.
Diệp Tân nhận bát canh, ực một cái uống cạn, uống xong mới chột dạ, lén lút dịch lại gần Tôn Thanh Hạ, thấp giọng hỏi hắn: “Ngày nào em cũng ăn nhiều như thế, liệu mọi người có phản cảm với em không?”
Tôn Thanh Hạ mỉm cười, để đũa xuống: “Trong nhà không thiếu em vài bữa cơm”, bóp bóp gương mặt nhỏ nhắn tắng nõn của Diệp Tân, hắn cảm thấy cậu ngày càng thêm dễ thương, “Em cứ mặc sức mà ăn”.
Diệp Tân nghe xong thoáng yên tâm, tiếp tục xiên một miếng quả cắt nhỏ bỏ vào miệng.
Liên tiếp vài ngày ăn không tiết chế, hậu quả là khi Tôn Thanh Hạ vội vàng chạy tới bệnh viện, Diệp Tân đã nằm trên giường bệnh truyền được non nửa chai dịch.
Bác sĩ nói vì dạ dày luôn trong tình trạng chướng đầy hơi trong thời gian dài, dẫn đến niêm mạng dạ dày bị tổn thương, dịch dạ dày phân bố quá nhiều sinh ra bệnh trạng tiêu hóa kém, may mà tình huống không quá nghiêm trọng, truyền dịch là phương pháp trị liệu nhanh nhất.
Tiễn bác sĩ chuyên môn rời đi, Tôn Thanh Hạ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhìn chằm chằm Diệp Tân trên giường bệnh, trong mắt lộ vẻ hơi bất đắc dĩ.
Buổi trưa ở công ty, Diệp Tân ăn xong cơm thì dạ dày bắt đầu đau, ngồi trong chốc lát nhưng cơn đau càng dữ, thật sự không chịu nổi liền nằm bệt ra bàn. Đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy, tốt tính hỏi han vài câu, nhìn cậu giữa mùa đông mà đau đến mức toát mồ hôi, vội vàng đưa cậu vào bệnh viện, còn chu đáo gọi điện thoại cho người nhà.
Một người đàn ông trưởng thành phải nhập viện vì ăn quá nhiều đã hết sức mất thể diện rồi, lúc này Diệp Tân còn bị Tôn Thanh Hạ nhìn không chớp mắt, càng cảm thấy khó chịu muốn chết, mặt đỏ phừng phừng vì xấu hổ, không dám nhìn đối phương, dáng vẻ còn trông cực kỳ oan ức.
“Rõ ràng đã no sao còn miễn cưỡng bản thân ăn thêm?” Tôn Thanh Hạ cũng bắt đầu phát giác lượng cơm Diệp Tân ăn gần đây lớn gấp mấy lần hồi hai người mới quen biết.
Diệp Tân mặt càng đỏ, chột dạ nói: “Vì đói”.
Tôn Thanh Hạ bị cậu chọc giận vẫn cười hỏi: “Em biết vì sao mình phải nhập viện không?”
Nghe giọng hắn đầy ý chất vấn, viền mắt Diệp Tân có chút hồng hồng, oan ức lí nhí, “Lần trước anh nói xúc cảm không tốt, em…..”. Diệp Tân nói không được nữa, mím môi.
Tôn Thanh Hạ sửng sốt, hắn đương nhiên biết cậu nói lần trước là lần nào.
Đó là lần đầu tiên hai người làm chuyện ấy, hắn chỉ buột miệng nói giỡn một câu, chẳng qua là sở thích tình thú trên giường mà thôi, không ngờ Diệp Tân lại cho là thật, để ở trong lòng, còn nghe lời cố gắng ăn nhiều hơn.
Nhìn Diệp Tân sắc mặt trắng bệch, tinh thần mệt mỏi, Tôn Thanh Hạ không biết trong lòng đang cuộn trào loại cảm xúc gì, hắn nhích lại gần ôm cậu vào lòng, trong mắt bất giác chất chứa sự dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra, giọng nói trầm thấp ấm áp như cánh chim vuốt ve trái tim bất an của Diệp Tân, hòa tan nó thành nước.
“Mèo ngốc”.
Hắn nhớ ra mấy hôm trước Trình Viêm gọi điện thoại qua, nói tất cả mọi người đang phán đoán thân phận cậu thanh niên mới tới là ai, thân làm bạn bè lâu năm Trình Viêm cũng rất tò mò, còn nói đùa hắn không khác nào siêu sao điện ảnh, mang một người về nhà còn khiến bao người hiếu kỳ ngóng trông.
Hắn ra vẻ thoải mái đáp: “Cậu có bảo bối của cậu, tôi cũng có mèo nhỏ của tôi”, nhưng thâm tâm lại vô cùng khó chịu.
Hiện tại xem ra, Diệp Tân không chỉ là một con mèo nhỏ, mà còn là một con mèo nhỏ vừa ngốc vừa ngô nghê.
Ngốc như vậy….. khiến ai cũng phải quan tâm để ý.
Trong sân vườn, Tôn lão gia tử cùng chiến hữu cùng thế hệ đang đánh cờ, rôm rả trò chuyện. Nhà ai có con gái mới gả, nhà ai vừa lấy về con dâu, mọi chủ đề bị lôi ra bàn luận, mọi người trong viện ai ai cũng ăn mặc như đi dự tiệc, coi bộ cực kỳ náo nhiệt. Nhưng hiện tại đột nhiên nhiều thêm một Diệp Tân lạ mặt, khiến mấy ông lão thế hệ trước hiếu kỳ, đám con cháu đồng lứa cũng càng thêm tò mò.
Diệp Tân tan tầm về nhà, từ cửa lớn đi thẳng vào bên trong, mọi người xung quanh đều nhìn tò mò nhìn về phía cậu, làm cậu tự nhiên sinh ra cảm giác lo lắng, sợ hãi.
Mấy người nhà giàu đều có vẻ khắc nghiệt như vậy sao? Lúc này, Tôn lão gia tử đang ngồi ngay cửa ra vườn, cạnh lồng chim, lồng chim được trùm một tấm khăn nhung dày, chỉ lộ ra một lỗ nhỏ. Trên bàn đá là bàn cờ đang chơi được một nửa.
Diệp Tân bước tới gần, ngồi xuống một băng ghế nhỏ, nhỏ giọng chào: “Ông nội”.
Tôn lão gia tử ngẩng đầu lên “ừ” một tiếng.
Cậu thoáng do dự: “Người trong nhà…. Vì sao…ừm….hình như có gì đó quái quái?”
Tôn lão gia tử bật cười, đặt lồng chim qua một bên, không lập tức trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói: “Có biết đánh cờ không?”
Diệp Tân ngồi thẳng người, thành thật đáp: “Cháu có biết một chút”.
Kết quả của biết một chút chính là, Tôn lão gia tử bao năm bất bại cuối cùng cũng gặp kỳ phùng địch thủ. Ông nhìn bàn cờ không thể tiến lùi thêm một bước nào nữa, thoáng trầm ngâm.
Diệp Tân thì có vẻ càng lo lắng, rõ ràng cậu đã rất chú ý nhường: “Xin lỗi ông nội, cháu không định thắng…..”. Càng vội càng loạn.
“Ừm…..?” Tôn lão gia tử giả vờ tỏ vẻ khó tin ngắt lời cậu, giọng nói cố tình ngân dài.
Tân Diệp muốn khóc, xong rồi.
Cậu xụ mặt, thành thật nói: “Cháu…. Bình sinh có hai sở thích lớn, một trong số đó chính là chơi cờ, nhiều năm rồi chưa từng bại trận”.
Từ hồi học cấp hai Diệp Tân đã có hứng thú với chơi cờ, vừa bắt đầu học còn có thể thua vài lần, sau này học đại học, tham gia CLB cờ của trường, nắm vững phương pháp, biết thêm kỹ xảo, không đối thủ nào có thể làm khó cậu được nữa, trở thành kiện tướng bất bại. Về sau tốt nghiệp đi làm, cậu mới dần dần thích, thậm chí thật tâm thích, không thể dứt khỏi bàn cờ.
Kể xong Diệp Tân lại rầu rĩ: “Ông nội đừng giận cháu”.
Nếu bị Tôn Thanh Hạ biết thì phải làm sao bây giờ?
“Ừ.” Tôn lão gia tử gật đầu, “Còn một sở thích lớn nữa là gì, nói cho ông nội nghe xem”.
Diệp Tân nghe ông hỏi như vậy, mặt nhất thời bùng cháy, thẹn nửa ngày mới ngập ngừng đáp: “Một sở thích khác là…. Tôn Thanh Hạ”.
Tôn lão gia tử tai thính, nhịn không được cười ha hả, vui vẻ đến mức nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm vài phần. Ông đảo tay trộn lại quân cờ: “Thằng nhóc kia nói cháu rất thú vị quả nhiên không sai”.
Còn nhỏ mà đã dùng từ “bình sinh” để nói về sở thích, thậm chí còn kể nghiêm túc như thế.
“Ông không giận cháu đấy chứ?” Diệp Tân cẩn thận hỏi.
Trên người khác chiếc áo bông dài màu xanh quân đội, Tôn lão gia tử nhấc lồng chim đứng dậy, “Sao ông phải giận?”, rồi xoay người vào nhà, “Đi thôi, tới giờ cơm rồi”.
Đi được mấy bước ông lại dừng lại, xoay người về phía sau nói: “Lần sau có người nhìn chằm chằm vào cháu, cháu cứ thoải mái chòng chọc nhìn lại”, rồi tiếp tục đường hoàng tùy ý: “Nói cho đám ngoài kia sự thật cũng không sao, họ không dám bàn tán linh tinh đâu”.
…
Diệp Tân rất đươc trưởng bối nhà họ Tôn yêu thích, dáng vẻ ngoan ngoãn nên làm gì cũng khiến người ta thấy thuận mắt.
Nhưng gần đây Diệp Tân có vẻ luôn cố sức, hiện tại lượng cơm cậu tiêu thụ gấp 2 lần ngày trước. Thấy cậu ăn xong bát cơm thứ hai, mẹ Tôn lại mục thêm cho cậu bát canh hoa cúc: “Đứa nhỏ này sức ăn xem chừng rất tốt”.
Người đời trước đều chú ý câu “Ăn được là có phúc”, nên thấy Diệp Tân ăn nhiều, lòng tự nhiên cũng thấy vui vẻ.
Diệp Tân nhận bát canh, ực một cái uống cạn, uống xong mới chột dạ, lén lút dịch lại gần Tôn Thanh Hạ, thấp giọng hỏi hắn: “Ngày nào em cũng ăn nhiều như thế, liệu mọi người có phản cảm với em không?”
Tôn Thanh Hạ mỉm cười, để đũa xuống: “Trong nhà không thiếu em vài bữa cơm”, bóp bóp gương mặt nhỏ nhắn tắng nõn của Diệp Tân, hắn cảm thấy cậu ngày càng thêm dễ thương, “Em cứ mặc sức mà ăn”.
Diệp Tân nghe xong thoáng yên tâm, tiếp tục xiên một miếng quả cắt nhỏ bỏ vào miệng.
Liên tiếp vài ngày ăn không tiết chế, hậu quả là khi Tôn Thanh Hạ vội vàng chạy tới bệnh viện, Diệp Tân đã nằm trên giường bệnh truyền được non nửa chai dịch.
Bác sĩ nói vì dạ dày luôn trong tình trạng chướng đầy hơi trong thời gian dài, dẫn đến niêm mạng dạ dày bị tổn thương, dịch dạ dày phân bố quá nhiều sinh ra bệnh trạng tiêu hóa kém, may mà tình huống không quá nghiêm trọng, truyền dịch là phương pháp trị liệu nhanh nhất.
Tiễn bác sĩ chuyên môn rời đi, Tôn Thanh Hạ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhìn chằm chằm Diệp Tân trên giường bệnh, trong mắt lộ vẻ hơi bất đắc dĩ.
Buổi trưa ở công ty, Diệp Tân ăn xong cơm thì dạ dày bắt đầu đau, ngồi trong chốc lát nhưng cơn đau càng dữ, thật sự không chịu nổi liền nằm bệt ra bàn. Đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy, tốt tính hỏi han vài câu, nhìn cậu giữa mùa đông mà đau đến mức toát mồ hôi, vội vàng đưa cậu vào bệnh viện, còn chu đáo gọi điện thoại cho người nhà.
Một người đàn ông trưởng thành phải nhập viện vì ăn quá nhiều đã hết sức mất thể diện rồi, lúc này Diệp Tân còn bị Tôn Thanh Hạ nhìn không chớp mắt, càng cảm thấy khó chịu muốn chết, mặt đỏ phừng phừng vì xấu hổ, không dám nhìn đối phương, dáng vẻ còn trông cực kỳ oan ức.
“Rõ ràng đã no sao còn miễn cưỡng bản thân ăn thêm?” Tôn Thanh Hạ cũng bắt đầu phát giác lượng cơm Diệp Tân ăn gần đây lớn gấp mấy lần hồi hai người mới quen biết.
Diệp Tân mặt càng đỏ, chột dạ nói: “Vì đói”.
Tôn Thanh Hạ bị cậu chọc giận vẫn cười hỏi: “Em biết vì sao mình phải nhập viện không?”
Nghe giọng hắn đầy ý chất vấn, viền mắt Diệp Tân có chút hồng hồng, oan ức lí nhí, “Lần trước anh nói xúc cảm không tốt, em…..”. Diệp Tân nói không được nữa, mím môi.
Tôn Thanh Hạ sửng sốt, hắn đương nhiên biết cậu nói lần trước là lần nào.
Đó là lần đầu tiên hai người làm chuyện ấy, hắn chỉ buột miệng nói giỡn một câu, chẳng qua là sở thích tình thú trên giường mà thôi, không ngờ Diệp Tân lại cho là thật, để ở trong lòng, còn nghe lời cố gắng ăn nhiều hơn.
Nhìn Diệp Tân sắc mặt trắng bệch, tinh thần mệt mỏi, Tôn Thanh Hạ không biết trong lòng đang cuộn trào loại cảm xúc gì, hắn nhích lại gần ôm cậu vào lòng, trong mắt bất giác chất chứa sự dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra, giọng nói trầm thấp ấm áp như cánh chim vuốt ve trái tim bất an của Diệp Tân, hòa tan nó thành nước.
“Mèo ngốc”.
Hắn nhớ ra mấy hôm trước Trình Viêm gọi điện thoại qua, nói tất cả mọi người đang phán đoán thân phận cậu thanh niên mới tới là ai, thân làm bạn bè lâu năm Trình Viêm cũng rất tò mò, còn nói đùa hắn không khác nào siêu sao điện ảnh, mang một người về nhà còn khiến bao người hiếu kỳ ngóng trông.
Hắn ra vẻ thoải mái đáp: “Cậu có bảo bối của cậu, tôi cũng có mèo nhỏ của tôi”, nhưng thâm tâm lại vô cùng khó chịu.
Hiện tại xem ra, Diệp Tân không chỉ là một con mèo nhỏ, mà còn là một con mèo nhỏ vừa ngốc vừa ngô nghê.
Ngốc như vậy….. khiến ai cũng phải quan tâm để ý.
Danh sách chương