Hồng Tề Thiên nhờ phủ Khai Phong hỗ trợ điều tra về “thôn Tông Tổ”.

Tuy quả thật Tông Tổ khiến cho người người phải căm giận nhưng manh mối lại quá ít, không thể nào xuống tay.

Mấy năm nay Hắc Phong Thành càng ngày càng lớn mạnh nên Tây Vực cũng càng thêm thái bình, mặt khác, Triệu Phổ con người này tuy không quan tâm đến ngai vị Hoàng đế nhưng khí thế bá chủ một phương vẫn có đủ, như thành ngữ có câu, có thái bình hay không thì phải xem vị vương ở đó có trấn được yêu ma không?!

Từ khi Tây Vực có vị Tôn thần Triệu Phổ này thì đám yêu ma quỷ quái trước kia đều trốn sạch, không cần nói nhiều, ngay cả vị “Tông Tổ” kia cũng ít nhất hơn mười năm không xuất hiện ở Tây Vực rồi.

Tuy căn cứ theo sách vở ghi chép thì người từng giao đấu chính diện với Tông Tổ rất giống ngoại công Lục Thiên Hàn của Bạch Ngọc Đường... nhưng đây cũng là chuyện năm mươi năm về trước, qua nhiều năm như vậy còn có thể tra ra được sao?

Tông Tổ hại rất nhiều người, nếu có thể thì mọi người của phủ Khai Phong đều muốn bắt chúng về chịu sự trừng phạt của pháp luật, như vậy cần phải bắt tay điều tra từ đâu?

“Bằng không bắt tay điều tra từ chỗ có nhiều dấu vết của thôn Tông Tổ trước?” Công Tôn gật đầu.

Triển Chiêu gật đầu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngoại công có thể giúp đỡ không?”

Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ —— dạo này trời càng lúc càng nóng, muốn ngoại công của hắn rời khỏi Băng Nguyên Đảo phỏng chừng rất khó khăn.

“Viết phong thư hỏi thử?” Triệu Phổ đề nghị.

“Ừm... Không bằng đi về một chuyến hỏi người đi?!” Bạch Ngọc Đường nói. “Ta cưỡi Yêu Yêu về, cả đi cả về mất nhiều lắm chỉ năm ngày.”

“Ta cũng đi!” Triển Chiên còn chưa từng được đến Băng Nguyên Đảo.

Tuy những người khác đều muốn đi nhưng lo lắng nếu muốn Yêu Yêu bay nhanh thì không thể mang theo quá nhiều người, cuối cùng vẫn chỉ có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi một chuyến đến cực Bắc…

Triệu Phổ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc gia tăng số lượng Hải Long Tích, nếu có nhiều con hơn thì tốt quá, Hải Long Tích mà bay thì đi tới đi lui giữa Hắc Phong Thành và Khai Phong chỉ mất có hai ngày là đủ.


...

Dùng bữa xong thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thu dọn ít hành lý đơn giản, an vị trên lưng Yêu Yêu khởi hành bay đến cực Bắc.

Yêu Yêu được Bạch Ngọc Đường dưỡng đến “cường tráng phì nhiêu”, sải cánh đã rộng hơn lúc trước gấp đôi.

Triển Chiêu vươn tay vỗ cái bụng phì phì của Yêu Yêu, “Mày xác định mày bay được chứ?”

Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu cảm giác có người đang vỗ bụng mình...  cúi đầu thì thấy Tiểu Tứ Tử không biết từ chỗ nào chui ra, đang bĩu môi vỗ bụng của hắn.

Triển Chiêu không hiểu mà nhìn Tiểu Tứ Tử.

Bên cạnh Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống đưa tay xoa đầu Tiểu Tứ Tử. “Tiểu Tứ Tử, loại người ăn nhiều mà lại không mập có phải rất đáng ghét không?”

“Vâng!” Tiểu Tứ Tử ra sức gật đầu, vừa liếc Triển Chiêu một cái. “Cháu hơi ghét Miêu Miêu rồi đó...”

Triển Chiêu hít một hơi khí lạnh —— bị Tiểu Tứ Tử ghét rồi...

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Yêu Yêu, nghiêng người đi lên vẫy tay với Triển Chiêu.

Tiểu Tứ Tử nhảy tưng tưng bên cạnh Yêu Yêu. “Cháu đi với!”

Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, hỏi. “Cha cháu đâu?”

Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang nhảy.

Yêu Yêu rướn người qua ngậm cổ áo bảo bối ném lên trên lưng.

Triển Chiêu vươn tay ra bắt lấy... Yêu Yêu liền dang rộng đôi cánh bay vút lên trời.

“A?!” Triển Chiêu nhìn quân doanh Hắc Phong Thành càng lúc càng xa, lại nhìn Tiểu Tứ Tử trong lòng đang loay hoay tìm vị trí ngồi thoải mái.

Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cháu không nói gì với cha cháu sao? Cháu chạy đi như vậy cha cháu không lo sao?”

“Cháu để lại tờ giấy cho phụ thân rồi.” Tiểu Tứ Tử tháo tiểu hà bao bên hông, lấy hai miếng điểm tâm ra chia cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bản thân cũng cầm một miếng gặm chơi. “Cháu muốn xem Thần tích.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, vẫn chưa hiểu.

Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử: “Cháu muốn đến cực Bắc xem Thần tích?”

“Vâng!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu tò mò, “Tiểu Tứ Tử, cháu từng đến Băng Nguyên Đảo ở cực Bắc rồi à?”

“Chưa nha?!” Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

Triển Chiêu lấy từ trong bao y phục ra một tấm chăn quấn Tiểu Tứ Tử lại, lấy nước cho bảo bối uống rồi hỏi, “Lại là thứ Thần lực kia mang đến dự cảm cho cháu à?”

“Không phải đâu, là có người nói cho cháu biết.” Tiểu Tứ Tử lấy một cái bọc giấy từ tiểu hà bao bên hông ra.

Bạch Ngọc Đường vươn tay nhận lấy mở ra, nháy mắt mấy cái rồi đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cầm lấy bọc giấy, hỏi Tiểu Tứ Tử. “Bánh đậu xanh á?”

“A!” Tiểu Tứ Tử nhanh chóng lấy bọc giấy về cất đi, lại lấy một bọc khác ra. “Lấy nhầm rồi!”

Triển Chiêu mở cái bọc giấy khác ra thì thấy bên trong có một đoạn xương kỳ dị.

“Đây là thứ gì?” Triển Chiêu tò mò.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy nghiên cứu một chút. “Dường như là xương cột sống… bất quá không quá lớn?!”

“Hơn nữa rất cứng, cứng còn hơn đá.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút. “Nhưng lại không nặng.”

“Từ đâu vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.

Tiểu Tứ Tử nghiêm trang chững chạc mà nói, “Từ rất lâu rất lâu trước kia...”

Triển Chiêu đang uống nước thì thiếu chút nữa liền phun ra.

Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười nhìn tiểu tử kia —— cháu mà cũng biết rất lâu rất lâu trước kia? Mới ra khỏi bụng mẹ được bao lâu?

Tiểu Tứ Tử mếu máo nhìn hai người.

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng ho khan một tiếng, Triển Chiêu nuốt ngụm nước xuống, nghiêm túc nhìn Tiểu Tứ Tử —— nói tiếp đi ~

Tiểu Tứ Tử nói, “Khi cháu và phụ thân rời khỏi phủ Thiệu Hưng, khi đó còn chưa gặp được mọi người.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, cẩn thậm ngẫm lại thì đích thực là chuyện rất lâu trước kia, Tiểu Tứ Tử khi đó còn là bé mập tròn vo trắng tinh, bây giờ thì bên trong đã hơi nhuộm đen rồi.

“Cháu và phụ thân đi ngang qua một thôn trang, có rất nhiều người đều đang lấy đồ.” Tiểu Tứ Tử nói tiếp. “Họ nói là sau khi núi lở thì chỗ đó xuất hiện một bộ xương rất lớn.”

“A…” Triển Chiêu dường như biết chuyện này. “Thỉnh thoảng cũng có chuyện đó xảy ra, hình như là hài cốt của loài động vật từ xa xưa chết đi, biến thành đá nằm sâu trong lòng đất đúng không?”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu. “Hầu như đều rất lớn, hình dạng chẳng khác nào quái thú vậy.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Bộ xương lúc đó đào ra được cao hơn cả người, lớn lắm. Người trong thôn đó đều xôn xao, có người nói đào ra có thể bán được tiền nhưng cũng có người bảo không được đụng vào vì sẽ xúc phạm đến thần linh.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không ngạc nhiên, tình huống hỗn loạn như vậy rất bình thường, thật ra đây chỉ là thi hài của một loài sinh vật cổ đại mà thôi.

“Đám người đó ầm ĩ một hồi thì đánh nhau, sau đó có rất nhiều người bị thương. Phụ thân là bằng hữu của Huyện lệnh nơi đó nên đi giúp đỡ chữa trị cho người bị thương.” Tiểu Tứ Tử lại kể. “Khi cháu đang ngồi chờ ở một bên thì có một thúc thúc đến bắt chuyện với cháu.”

Triển Chiêu lập tức lắc Tiểu Tứ Tử. “Có người đáng nghi đến bắt chuyện với cháu? Sau này nếu gặp phải mấy thúc thúc kì quái này thì đừng để ý đến họ!”

Tiểu Tứ Tử liền ngửa đầu lên nhìn Triển Chiêu. “Không phải lúc lần đầu gặp nhau Miêu Miêu cũng đến bắt chuyện với cháu sao?!”

“Sao thúc lại là thúc thúc kỳ quái được?!” Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử mà cọ liên tục chọc cho Tiểu Tứ Tử cười khanh khách.

Bạch Ngọc Đường bảo hai người đừng giỡn nữa nếu không nhỡ Yêu Yêu làm rơi cả bọn thì nguy.

Tiểu Tứ Tử lại nói tiếp. “Thúc thúc kia lạ lắm, thúc ấy hỏi cháu một vấn đề rất thú vị.”

“Hắn hỏi cháu chuyện gì?” Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng hỏi.

“Người đó hỏi cháu, ‘Ngươi nhìn nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa nhìn chán sao? Con người rốt cuộc có gì hay chứ?” Tiểu Tứ Tử nói. “Còn cười bảo ‘bất luận nhìn bao nhiêu đời, con người đều vẫn như vậy, chẳng bao giờ thay đổi’.”

 Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cau mày liếc mắt nhìn nhau —— là người nói vô tình người nghe có ý sao? Nghĩ đến thân phận của Tiểu Tứ Tử, luôn cảm thấy lời này rất vi diệu.

“Thế cháu trả lời như thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tiểu Tứ Tử gãi đầu. “Cháu không hiểu thúc ấy có ý gì nên chỉ biết nhìn thúc ấy thôi.”

“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Sau đó thúc ấy nhìn cháu chằm chằm, rồi xoa đầu cháu bảo là chắc thúc ấy nhận sai người vì cháu rất giống một người mà thúc ấy quen.”

“Khi đó cháu bao nhiêu tuổi?” Triển Chiêu hỏi.

Tiểu Tứ Tử ngẫm nghĩ, “Bốn tuổi?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy khả nghi... nhận sai người?

“Rồi người đó đưa cho cháu đoạn xương này.” Tiểu Tứ Tử nói, “Thúc ấy bảo mấy thứ mà những thôn dân kia đang đào bới chẳng kỳ lạ gì đâu, nếu cháu muốn xem những thứ kỳ lạ thật sự thì nên đi một chuyến đến cực Bắc.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Cực Bắc...”

Tiểu Tứ Tử bắt chước dáng vẻ của người đó lắc lắc ngón tay. “Cực Bắc có giấu Thần tích!”

Triển Chiêu nghe xong, ôm Tiểu Tứ Tử nhìn Bạch Ngọc Đường —— nhà ngoại công của ngươi có Thần tích gì vậy? Bạc nhiều đến mức kỳ tích sao?

Bạch Ngọc Đường cau mày, cũng vô cùng hoang mang —— Thần tích gì mới được?

“Chẳng lẽ là... bóng ma giao nhân phía dưới sông băng?” Ngũ gia suy đoán.

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử liếc nhìn nhau —— thứ kia quả thật rất thần kỳ.

“Đúng rồi.” Bạch Ngọc Đường chợt nghĩ ra, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cái người bắt chuyện với cháu có bộ dạng như thế nào?”

“Ừm, tuổi không khác với phụ thân bao nhiêu, mặc một bộ y phục thư sinh màu xám, đội mũ thư sinh luôn.” Tiểu Tứ Tử tuy có hơi ngốc ngốc nhưng trí nhớ rất tốt. “Ừm, bộ dạng thì, rất thanh tú….”

“Là người đó!”

Đột nhiên Bạch Ngọc Đường chỉ vào má bên trái của mình hỏi Tiểu Tứ Tử. “Có phải chỗ này có một cái bớt giống như hạt táo màu đỏ không?”

“Đúng vậy!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay.

Triển Chiêu vội hỏi Bạch Ngọc Đường. “Ngọc Đường, ngươi biết người đó sao?”

Ngũ gia gãi đầu, dường như tâm trạng rất phức tạp. “Đó là một người rất khó giải quyết…”

“Khó giải quyết?” Triển Chiêu có chút lo lắng, “Người xấu sao?”

“Không phải là người xấu...” Bạch Ngọc Đường đỡ trán, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyến đi cực Bắc lần này có thể gặp được ông ta.”

“A?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Người đó ở Băng Nguyên Đảo ư?”

“Đương nhiên.” Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Ông ấy là lão sư của ngoại công ta.”

...

Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời thì Triển Chiêu lẫn Tiểu Tứ Tử đồng thời ngây ra, sau đó đều kêu to. “A?!”

Đại khái là động tác của hai người hơi lớn nên Yêu Yêu đang nhắm thẳng hướng Bắc mà bay phải bất mãn quay đầu lại liếc nhìn cả hai, lắc lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Yêu Yêu trấn an.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử há hốc miệng, rơi vào trạng thái khiếp sợ.

“Hắn hắn hắn... hắn là sư phụ của ngoại công ngươi?!”

Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ vỗ Triển Chiêu đang lắp ba lắp bắp, “Không phải là sư phụ dạy ngoại công công phu mà dạy người thứ khác.”

“Thứ khác?” Tiểu Tứ Tử và Triển Chiêu cùng nghiêng đầu —— dạy cái gì?

“Ngoại công là hậu nhân danh môn...”

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều gật đầu —— cái này thì đúng, Lục gia ở cực Bắc nổi danh có tiền, Bạch Ngũ gia là công tử nhà giàu trong nhà giàu, nhà cha Bạch gia, nhà nương Lục gia cùng với Hãm Không Đảo bây giờ... nói theo lời của Triệu Trinh thì bên nào cũng nhiều tiền hơn cả Quốc khố. Ngay cả phái Thiên Sơn cũng tập hợp toàn quý nhân danh môn của võ lâm môn phái ở Trung Nguyên.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử thở dài, cả người Ngũ gia đều phát ra kim quang lóng lánh...

“Ngoại công thiên tư thông minh, nhưng tính cách quái dị, cơ hồ tất cả phu tử dạy văn đều không ở lâu với người được.”

 Triển Chiêu gật đầu —— ừ, Lục lão gia tử có loại khí chất như vậy.

Tiểu Tứ Tử cũng lắc đầu, “Cũng hay khi dễ phu tử như Cửu Cửu ạ?”

“Không hẳn là khi dễ.” Bạch Ngọc Đường nói. “Nghe nói khi ngoại công còn trẻ rất kiêu ngạo, tính cách quái dị, thái gia của ta cảm thấy nếu ngoại công cứ như vậy thì không tốt cho lắm, sau đó có người giới thiệu với thái gia vị phu tử này.”

(*) Thái gia là ông cố

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử tò mò, “Thế vị phu tử này ở chung với Lục lão gia tử được chứ?”

“Ta nghe đồn…” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Vị phu tử này có thể trị ngoại công ta đến chặt chẽ.”

 “Thật sao?!” Triển Chiêu cảm thấy không thể tin nổi.

“Thật, ông ấy hằng năm đều ở cực Bắc, thỉnh thoảng mới ra ngoài dạo chơi một vòng.” Bạch Ngọc Đường nói. “Chỉ là không hợp lắm với sư phụ ta, gặp mặt liền gây gổ.”

Triển Chiêu hỏi. “Vị phu tử đó tên gì vậy?”

“Nói đến cũng khéo, ông ấy có cùng họ với Tiểu Tứ Tử và Công Tôn tiên sinh.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười. “Họ kép Công Tôn, tên chỉ có một chữ ‘Mỗ’”.

(*)Mỗ có nghĩa là cái gì, nào đó, dùng cho một người hay một vật có tên nhưng không nói ra, thường dùng để tự xưng. Nhưng người này lại dùng chữ “Mỗ” làm tên thật.

Triển Chiêu lại lắp bắp kinh hãi, “Công Tôn Mỗ? Vị Công Tôn Mỗ không gì là không biết kia sao?”

Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên hỏi Triển Chiêu, “Không gì không biết ạ?”

“Tiểu Tứ Tử, ông ấy chính là đại tài tử đó, lại nói có phải nhà Công Tôn của cháu chuyên sinh ra tài tử không?” Triển Chiêu lắc Tiểu Tứ Tử nghiêm trang nói. “Ta thường nghe mấy lão nhân gia ở Ma Cung nhắc tới ông ấy, Tiểu Họa Thư nói ông ấy là người có học vấn cao nhất đương thời.”

Tiểu Tứ Tử tròn mắt mong chờ mà nhìn Bạch Ngọc Đường, “Vậy khi Bạch Bạch còn bé cũng theo ông ấy học ạ?”

“Ngược lại không có, ta rất ít khi ở cực Bắc, bất quá khi đọc sách viết chữ thì ngẫu nhiên ông ấy sẽ xuất hiện tán gẫu với ta vài câu.” Bạch Ngọc Đường thấy hai mắt Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đều đang lấp lánh, bất đắc dĩ xua tay. “Chỉ là một lão nhân ba hoa hay đi lừa rượu mà thôi.”

“Lão nhân...” Tiểu Tứ Tử giơ tay ra đếm ngón, “Nhưng mà… khi cháu thấy ông ấy thì cảm giác không khác với tuổi của phụ thân là bao.”

“Bây giờ dáng vẻ của ông ấy vẫn vậy.” Bạch Ngọc Đường bảo. “Ta cũng từng hỏi qua ông ấy vấn đề này, ông ấy không có võ nghệ cao cường như sư phụ của ta và ngoại công của Miêu Nhi, thậm chí ta còn không biết ông ấy có võ công hay không nữa mà lại có được tuổi xanh xuân vĩnh viễn.”

“Quả thật... trong các truyền thuyết về Công Tôn Mỗ cũng không hề đề cập đến việc ông ấy có võ công.” Triển Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái. “Vậy rốt cuộc ông ấy bao nhiêu tuổi? Ít nhất cũng phải cả trăm tuổi rồi? Không có võ công mà hơn trăm tuổi vẫn còn có thể trẻ trung như vậy?”

“Vì sao ông ấy lại không già đi?” Tiểu Tứ Tử hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cười cười, “Ông ấy bảo đây là bí mật, sau này mới nói cho ta biết.”

“Lần này chúng ta có thể gặp ông ấy?” Triển Chiêu không hiểu sao trở nên rất hưng phấn.

“Hẳn là vậy.” Bạch Ngọc Đường nói. “Bất quá ông ấy ở gần ôn tuyền trên núi vì dưới chân núi rất lạnh nên không thường ra ngoài.”

“Cực Bắc ít người ở, ông ấy trốn ở trong núi làm gì?” Triển Chiêu không hiểu.

“Đọc sách!” Bạch Ngọc Đường hỏi hai người. “Trong Long Đồ Các có nhiều sách phải không?”

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều gật đầu.

“Chỗ ông ấy ở sách còn nhiều hơn Long Đồ Các mấy lần.” Bạch Ngọc Đường nói xong, nhắc nhở. “Người này nói rất nhiều, nếu các ngươi gặp ông ấy thì đừng để bị ông ta chọc cho tức chết.”

Nhưng nhìn lại Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, cả hai người hoàn toàn không nghe thấy gì mà đều đang rất hưng phấn —— Thần nhân! Không chỉ có thể thấy Thần tích mà còn có thể gặp Thần nhân nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện