Đại khái là Vạn Chú Đài trong truyền thuyết quá mức thần bí, đến mức đám người Triển Chiêu không quá chắc chắn trước mắt mình những tường đất đổ nát này có phải là Vạn Chú Đài không.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng theo bản năng quay đầu nhìn lại Thiên Tôn cùng Ân Hậu một cái.
Mà lúc này, Nhị lão đứng ở trên lưng Yêu Yêu cũng là khẽ cau mày, mắt mang nghi hoặc nhìn về phía trước.
Hắc Thủy bà bà ngưỡng mặt lên, hỏi hai người: “Đây chính là Vạn Chú Đài sao?”
Thiên Tôn lắc đầu một cái.
Ân Hậu nói: “Vạn Chú Đài kích thước so với cái này lớn hơn gấp mười lần, bên trên có vạn chỉ ma nhãn, mỗi một con bên trong đều có một chú ngôn.”
Thiên Tôn ôm cánh tay: “Mỗi lần tiến đến gần Vạn Chú Đài một bước, đều cần mạo hiểm rất lớn, cùng với…”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cùng nhau đưa tay chỉ lên bầu trời chỗ tường cao bên kia, “Vạn Chú Đài hẳn là ở cái vị trí kia… Không có bậc thang, không có chú ngôn, Từ đâu lại mọc ra cái Vạn Chú Đài này?Không biết đây là loại chò chơi gì?!”
Nhị lão lời vừa dứt, bên trên khối tường tàn phá kia liền xuất hiện mấy người.
Những người này quần áo lụa đen, đầu đội một cái mũ cao màu đenquỷ dị, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra vị trí nơi con mắt. Nhưng quan sát ánh mắt bọn họ chung quanh đều có nếp nhăn, có thể đoán được bọn họ đã hết sức già nua.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu trong mắt xuất hiện càng nhiều điều nghi hoặc.
Lâm Dạ Hỏa hỏi: “Người nào?”
…
Bên trong quân doanh ở Hắc Phong Thành.
Triệu Phổ chắp tay sau lưng, ở bên ngoài soái trướng đi đi lại lại.
Cửu vương gia bất đắc dĩ liếc mắt nhìn soái trướng của mình… người ta không phải là không muốn đi vào, là bởi vì quả thực không có chỗ đặt chân a.
Mới vừa rồi, Công Tôn bưng một chồng giấy cùng một cái bàn tính toán chiếm lĩnh luôn cả bàn chủ soái của mình, vội vội vàng vàng liền bắt đầu bận bịu làm chuyện gì đó.
Triệu Phổ nhìn Thư ngố nhà mình, lúc này không giống chủ bộ cũng không giống như quân sư, mà là rất giống như một trướng phòng (nhân viên sổ sách) tiên sinh, tính toán cái này lưu, đầu ngón tay cũng bấm liên hồi đến nỗi xuất hiện cả tàn ảnh, cũng coi đây là một “Võ công” đấy chứ?
Rất nhanh trong soái trướng bày biện rất nhiều giấy tờ, Triệu Phổ nhặt lên mấy tờ nhìn một chút, phát hiện đều là một chút con số, cẩn thận nghiên cứu một chút, Công Tôn tựa hồ là đang tính toán xem ngày tháng còn có giờ giấc.
Lúc này, Hạ Nhất Hàng mang theo Thẩm Thiệu Tây đến tìm Triệu Phổ.
Thấy động tĩnh trong soái trướng, Hạ Nhất Hàng cũng thật tò mò, hỏi triệu Phổ: “Tiên sinh đang làm gì?”
Triệu Phổ nhún vai.
Lúc này, Công Tôn đột nhiên ngẩng đầu đi ra bên ngoài nhìn trời, hỏi Triệu Phổ, trong quân doanh, có hay không có người nào đặc biệt hiểu về việc tính toán?
Hạ Nhất Hàng cùng Triệu Phổ nháy mắt mấy cái, đồng thời đưa tay chỉ về phía Thẩm Thiệu Tây.
Manh tướng quân nghiêng đầu một chút, tò mò hỏi Công Tôn: “Tiên sinh có thể tính toàn là muốn cái gì?”
Công Tôn đối với Manh tướng quân ngoắc tay, ThẩmThiệu Tây liền đi vào, chuẩn xác tránh được giấy tờ trên đất, đi đến bên cạnh Công Tôn.
Công Tôn kéo người ngồi xuống, cầm tờ giấy trong tay, trên giấy có mấy ngày tháng.
Công Tôn báo một mốc thời gian cách đây hai trăm năm cùng một mốc thời gian cách đây một trăm năm, hỏi ThẩmThiệu Tây có thể hay không tính ra cách xa nhau là bao nhiêu ngày.
ThẩmThiệu Tây liền sờ cằm tính nhẩm trong lòng.
Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng nhìn nhau một cái, cũng đều chạy vào.
Chỉ thấy trong tay Công Tôn trên tờ giấy kia, thật ra thì đã tính ra được giữa hai mốc thời gian kia chênh lệch mấy ngày, đó là một chuỗi con số đặc biệt đặc biệt dài.
Ba người cũng nhìn chằm chằm ThẩmThiệu Tây.
Đại khái sau thời gian nửa chung trà, Thẩm Thiệu Tây trả lời một con số… Kết quả cùng Công Tôn tính ra mốc thời gian giống nhau như đúc.
Công Tôn gật đầu một cái, lại báo mấy tổ ngày tháng cho Manh tướng quân, Thẩm Thiệu Tây liền nhanh chóng tính nhẩm, cho ra mấy tổ kết quả, đếu giống Công Tôn xem như là cùng một đáp án.
Thẩm Thiệu Tây sờ cằm, suy nghĩ: “Trong này tựa hồ là có quy luật nào đó.”
Công Tôn trực gãi đầu: “Nếu là tính như vậy chính xác… Kia còn dư lại chưa tới một canh giờ rồi… Tới kịp không?”
Hạ Nhất Hàng cùng Triệu Phổ bị huyên náo rơi vào trong sương mù —— cái gì có kịp hay không a?
Công Tôn rốt cục thì buông bút xuống, “Hoắc” đứng lên, chạy ra ngoài.
Hạ Nhất Hàng nhìn Triệu Phổ đuổi theo Công Tôn chạy đi, liền nghe sau lưng Thẩm Thiệu Tây hỏi: “Đây là thế nào? Nhất kinh nhất sạ(đột nhiên hoảng sợ).”
Hạ Nhất Hàng thở dài lắc đầu một cái, ai biết được.
Triệu Phổ đi theo Công Tôn, một đường chạy tới chỗ nhốt mấy người binh mã Ác Đế Thành mới vừa rồi tới đầu hàng.
Công Tôn vọt vào, níu lại hoàng mao kia, hỏi: “Lúc trước ngươi nói Ác Đế không phải là người!”
Triệu Phổ ôm cánh tay đứng ở một bên nghe.
Hoàng mao nhìn một chút Công Tôn, gật đầu: “Ta đã nói qua, các ngươi muốn biết, liền đáp ứng điều kiện của ta…”
Chẳng qua là còn không chờ hắn nói xong, Công Tôn đã cắt ngang hắn, hỏi: ” các ngươi dốc sức lâu như vậy cái gọi là Ác Đế, có phải hay không chỉ là một cái cơ quan dùng để tính thời gian?”
Công Tôn bất thình lình nói một câu, đem hoàng mao kia nói cho sững sốt.
Từ lời Công Tôn nói, hắn nghe được trong nháy mắt, phản ứng đó đến xem —— Công Tôn nói đúng.
Cửu vương gia hơi chớp mắt… Đây chính là không ngờ nhất a! Nếu nói Ác Đế không phải là người, có thể là đi theo phương hướng bình thường mà đoán ra là yêu ma hay quỷ quái, mà lại mất hết nửa ngày trời, Ác Đế lại cũng chỉ là một cơ quan?
Triệu Phổ liền buồn bực —— cơ quan lại không mang theo hơi thở mà, cũng không biết nói chuyện làm sao lại gọi Ác Đế?
…
Một đầu khác, khốn hoặc giống vậy còn có Thiên Tôn cùng Ân Hậu.
Những người che mặt mặc quần áo đen kia đứng trên tường đất tàn phá, trận thế này, Triển Chiêu nhìn bọn họ thờ ơ, nhưng Thiên Tôn cùng Ân Hậu chính là nhíu mày.
Ân Hậu mở miệng, “Đây không phải là đám tay sai ám sát đội của Lý Biện sao…”
Thiên TÔN gật đầu một cái: “Là loại tổ côn trùng nào a?”
Đám người Triển Chiêu lập tức nghĩ tới trước kia Công Tôn Mỗ cùng bọn họ nhắc tới, “Ác chu tổ?”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng cười một tiếng: “Theo truyền thuyết đúng là còn có hai tổ đội nhân mã, dù sao đều là loại côn trùng có hại mà.”
“Còn có chu tổ cùng hạt tổ.”(chu là còn nhện, hạt là con bọ cạp a)
Lúc này, đứng ở chỗ cao nhất, một người quần áo đen, dùng thanh âm già nua trả lời.
Tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về người nọ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng tương đối gần, phán đoán một chút, cảm thấy người này cảm giác nội lực cũng chỉ vậy, tuổi tác chắc không giống Thiên Tôn, Ân Hậu lớn như vậy… còn lai lịch thì?
Đang nghi ngờ, chỉ thấy vị lão giả kia đưa tay, chậm rãi chặn cái rớt khăn che mặt của mình.
Hỏa phượng quan sát một chút, phát hiện ngoài trừ già một chút, cũng không khó nhìn lắm, không hiểu mang cái khăn che mặt này thì ý nghĩa ở chỗ nào.
Lão giả kia sau khi tháo xuống cái khăn che mặt, nhìn mọi người một cái, đưa tay từ phía sau lấy ra một quyển thánh chỉ sáng loáng giơ lên.
Triển Chiêu trừng mắt nhìn, thánh chỉ này kiểu dáng cùng bây giờ dường như không quá giống nhau.
Mà phía sau bọn họ Thiên Tôn cùng Ân Hậu trên mặt trong nháy mắt lóe lên một tia ghét bỏ.
Lão giả cười lạnh một tiếng mở miệng, giọng mang theo mấy phần ngạo mạn, “Hai vị đệ tử của Ngân yêu vương ngồi xuống, thấy Ngô hoàng thánh chỉ, còn không quỳ xuống tiếp chỉ!”
Bạch Long Vương cùng Thánh Linh Vương cũng sững sốt một chút. Phía trước,Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa chính là cũng yên lặng quay đầu, liếc mắt nhìn đại nhân nhà mình …
Quả nhiên, Thiên Tôn cùng Ân Hậu vào lúc này mí mắt đều bắt đầu nhíu lại.
Thiên Tôn nói chuyện mang theo ý ghét bỏ, không đứng đắn nói một câu, “Ngươi để cho bổn tọa quỳ là quỳlão quỷ rùa nào?”
Ân Hậu cũng bỉu môi một cái: “Đại gia một trăm năm nay đều không chửi qua lão rùa hoàng đế nhà ngươi! ”.
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cố gắng nhịn được mới không cười ra, nhưng trong cổ họng toàn là “ư ư” một tiếng, vội vàng cắn chặt răng lại.
Ngũ gia đứng hơi gần trước một ít, đang quan sát tường đất kia, luôn cảm thấy nơi này không phải quá đúng, còn có… Từ lúc vừa mới bắt đầu, Bạch Ngọc Đường liền nghe được một ít thanh âm hi hitẻ nhạt đích, giống như là Hoàng sa đang lưu động, mang theo quy luậtnào đó.
…
Công Tôn hỏi xong, lại liềnvội vả chạy ra ngoài, bộ dáng kia tựa hồ là muốn đi tìm Công Tôn Mưu.
Triệu Phổ rốt cục thì không nhịn được, nửa đường thuận tay liền đem Công Tôn cản lại.
Cửu vương gia hỏi: “Ngươi vội vã như vậy là làm gì?”
Công Tôn nhíu mày một cái: ” Ừ… Ta có một suy đoán…”
Triệu Phổ khoát tay chặn lại, “Ngươi ngay cả địa chấn cũng đã đoán đúng, cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, phát hiện cái gì mau mau nói với ta.”
Công Tôn nói: “Ta cảm thấy… Chúng ta có thể trúng kế!”
Triệu Phổ vẻ mặt cũng nghiêm túc mấy phần, làm một tướng quân chinh chiến nhiều năm, còn là một Thường Thắng tướng quân, Triệu Phổ thật ra vẫn là một người bình thường, không có năng lực đoán trước được.
Triệu Phổ sở dĩ bách chiến bách thắng là có nhiều phương diện nguyên nhân, trong đó dự cảm rất chính xác, chính là một cái đặc điểm nổi bật. Lần này… Cửu vương gia đích xác là mơ hồ có một loại cảm giác! Làm sao cũng không đúng lắm.
Đánh giặc để cho người sinh ra hoài nghi, là tiến triển quá thuận lợi! Nếu như đối thủ không phải ngu xuẩn tới cực điểm, như vậy quá thuận lợi liền chứng tỏ là có cạm bẫy!
Nhưng mà bọn họ chuyến này tới Hắc Phong Thành, một đường tiến triển tất cả đều là khó khăn, cuộc chiến này đánh không hề thông thuận triệt để như vậy, giống như việc đi qua quan ải vậy, từng bước đề là cạm bẫy, nhưng lúc gặp phải khó khăn thật sự lại luôn có thể tìm được biện pháp giải quyết kịp lúc, cho dù là có chút gian hiểm đi nữa, nhưng vận khí cũng không tệ.
Trên thực tế, Triệu Phổ xem ra, thuận cùng không thuận, cũng không phải là phán đoán tiêu chuẩn có hay không có cạm bẫy trực tiếp… Loại cảm giác này là rất khó nói.
Lần này, Triệu Phổ liền có một loại cảm giác mãnh liệt, khó khăn tới mất tự nhiên! Giống như đánh cờ gặp phải cao thủ, hắn từng bước từng bước đem ngươi dẫn vào cục diện đã bố trí, làm ra một chút khó khăn cho ngươi dần hóa giải, có cảm giác là một lão đạo sĩ.
Công Tôn chỉnh sửa một chút suy nghĩ của mình, kéo Triệu Phổ đến một bên, nghiêm túc nói, “Lần này chúng ta tới Ác Đế Thành, mỗi một bước đi đến chỗ nào, tựa hồ cũng có người thiết kế xong, để cho chúng ta từng bước hóa giải nguy nan, chỉ là vì…”
“Vì kéo dài thời gian.”
Không đợi Công Tôn nói xong, Triệu Phổ tiếp một câu.
Trên mặt Công Tôn trong nháy mắt lóe lên kinh ngạc lại mang theo vẻ mặt kính nể, để cho Cửu vương gia rất là hưởng thụ, mới vừa rồi vẻ buồn rầu mơ hồ kia cũng đã biến mất.
Cửu vương gia ôm cánh tay, “Ta nghĩ tới nghĩ lui đều không cảm thấy trận chiến Ác Đế Thành lần này địch nhân có cái gì phần thắng. Hơn nữa ngươi nói đối phương có nhân mã sao? Không có!”
Công Tôn gật đầu.
“Có mục đích nào không?”
Công Tôn tiếp tục lắc đầu, “Cũng không có!”
“Đều đã đến điểm nguy cấp cuối cùng rồi mà vẫn còn đang giãy giụa…” Cửu vương gia khẽ mỉm cười, ” Loại chuyện đánh giặc này vậy đều là tranh thủ thời gian, gặp nguy hiểm phải chạy, ít nhất phải giữ được mạng chờ đông sơn tái khởi. Có thể Ác Đế Thành này tựa hồ là dùng phương pháp trái ngược, nghĩ tới nghĩ lui, mặc dù không biết mục đích gì đến tột cùng là cái gì, kết quả chỉ có thể là… Vì kéo dài thời gian.”
Công Tôn gật đầu, “Vô luận là vị cao nhân nào làm ra cục diệm nay, nhưng thời gian này cùng trước kia căn cứ một ít vào thời điểm chín cột vòi rồng xuất hiện dường như lẫn nhau có quy luật!”
Công Tôn cũng không biết nên làm sao giải thích cặn kẽ cho Triệu Phổ, chẳng qua là suy đoán bước đầu.
Triệu Phổ yên lặng chốc lát, nhưng là lĩnh hội ý của Công Tôn, hỏi, “Ngươi cảm thấy… Toàn bộ Ác Đế Thành tồn tại, thậm chí nói trận chiến này mục đích thực sự, chính là vì chờ đợi lúc chín cột vòi rồng xuất hiện sao?”
Công Tôn hơi có vẻ rầu rỉ gật đầu, “Ta đoán vậy.”
Cửu vương gia chắp tay sau lưng tại chỗ đi mấy bước, cau mày, “Mục đích là cái gì chứ?”
Công Tôn gãi đầu, cũng không nghĩ ra được, thuận miệng đáp một câu: “Chẳng lẽ cũng giống chúng ta vậy, chờ đón Ngân Yêu Vương?”
Công Tôn tùy ý nói một câu, nhưng chân mày Triệu Phổ động một cái, nhìn chằm chằm Công Tôn.
Công Tôn biết mình câu nào có thể nhắc nhở, vội hỏi, “Ngươi nghĩ đến cái gì có phải hay không?”
Triệu Phổ nhẹ nhàng sờ cằm một cái, cười.
Công Tôn thấy hắn cười, càng kích động, truy hỏi, “Như thế nào?”
Cửu vương gia cũng không trả lời, hỏi ngược lại, “Ngươi cảm thấy, cõi đời này loại chiến pháp thủ thắng nào lợi hại nhất?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, “Lấy ít thắng nhiều?”
Triệu Phổ “Ha ha” cười một tiếng, khẽ lắc đầu một cái, “Là không chiến mà thắng!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng theo bản năng quay đầu nhìn lại Thiên Tôn cùng Ân Hậu một cái.
Mà lúc này, Nhị lão đứng ở trên lưng Yêu Yêu cũng là khẽ cau mày, mắt mang nghi hoặc nhìn về phía trước.
Hắc Thủy bà bà ngưỡng mặt lên, hỏi hai người: “Đây chính là Vạn Chú Đài sao?”
Thiên Tôn lắc đầu một cái.
Ân Hậu nói: “Vạn Chú Đài kích thước so với cái này lớn hơn gấp mười lần, bên trên có vạn chỉ ma nhãn, mỗi một con bên trong đều có một chú ngôn.”
Thiên Tôn ôm cánh tay: “Mỗi lần tiến đến gần Vạn Chú Đài một bước, đều cần mạo hiểm rất lớn, cùng với…”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cùng nhau đưa tay chỉ lên bầu trời chỗ tường cao bên kia, “Vạn Chú Đài hẳn là ở cái vị trí kia… Không có bậc thang, không có chú ngôn, Từ đâu lại mọc ra cái Vạn Chú Đài này?Không biết đây là loại chò chơi gì?!”
Nhị lão lời vừa dứt, bên trên khối tường tàn phá kia liền xuất hiện mấy người.
Những người này quần áo lụa đen, đầu đội một cái mũ cao màu đenquỷ dị, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra vị trí nơi con mắt. Nhưng quan sát ánh mắt bọn họ chung quanh đều có nếp nhăn, có thể đoán được bọn họ đã hết sức già nua.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu trong mắt xuất hiện càng nhiều điều nghi hoặc.
Lâm Dạ Hỏa hỏi: “Người nào?”
…
Bên trong quân doanh ở Hắc Phong Thành.
Triệu Phổ chắp tay sau lưng, ở bên ngoài soái trướng đi đi lại lại.
Cửu vương gia bất đắc dĩ liếc mắt nhìn soái trướng của mình… người ta không phải là không muốn đi vào, là bởi vì quả thực không có chỗ đặt chân a.
Mới vừa rồi, Công Tôn bưng một chồng giấy cùng một cái bàn tính toán chiếm lĩnh luôn cả bàn chủ soái của mình, vội vội vàng vàng liền bắt đầu bận bịu làm chuyện gì đó.
Triệu Phổ nhìn Thư ngố nhà mình, lúc này không giống chủ bộ cũng không giống như quân sư, mà là rất giống như một trướng phòng (nhân viên sổ sách) tiên sinh, tính toán cái này lưu, đầu ngón tay cũng bấm liên hồi đến nỗi xuất hiện cả tàn ảnh, cũng coi đây là một “Võ công” đấy chứ?
Rất nhanh trong soái trướng bày biện rất nhiều giấy tờ, Triệu Phổ nhặt lên mấy tờ nhìn một chút, phát hiện đều là một chút con số, cẩn thận nghiên cứu một chút, Công Tôn tựa hồ là đang tính toán xem ngày tháng còn có giờ giấc.
Lúc này, Hạ Nhất Hàng mang theo Thẩm Thiệu Tây đến tìm Triệu Phổ.
Thấy động tĩnh trong soái trướng, Hạ Nhất Hàng cũng thật tò mò, hỏi triệu Phổ: “Tiên sinh đang làm gì?”
Triệu Phổ nhún vai.
Lúc này, Công Tôn đột nhiên ngẩng đầu đi ra bên ngoài nhìn trời, hỏi Triệu Phổ, trong quân doanh, có hay không có người nào đặc biệt hiểu về việc tính toán?
Hạ Nhất Hàng cùng Triệu Phổ nháy mắt mấy cái, đồng thời đưa tay chỉ về phía Thẩm Thiệu Tây.
Manh tướng quân nghiêng đầu một chút, tò mò hỏi Công Tôn: “Tiên sinh có thể tính toàn là muốn cái gì?”
Công Tôn đối với Manh tướng quân ngoắc tay, ThẩmThiệu Tây liền đi vào, chuẩn xác tránh được giấy tờ trên đất, đi đến bên cạnh Công Tôn.
Công Tôn kéo người ngồi xuống, cầm tờ giấy trong tay, trên giấy có mấy ngày tháng.
Công Tôn báo một mốc thời gian cách đây hai trăm năm cùng một mốc thời gian cách đây một trăm năm, hỏi ThẩmThiệu Tây có thể hay không tính ra cách xa nhau là bao nhiêu ngày.
ThẩmThiệu Tây liền sờ cằm tính nhẩm trong lòng.
Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng nhìn nhau một cái, cũng đều chạy vào.
Chỉ thấy trong tay Công Tôn trên tờ giấy kia, thật ra thì đã tính ra được giữa hai mốc thời gian kia chênh lệch mấy ngày, đó là một chuỗi con số đặc biệt đặc biệt dài.
Ba người cũng nhìn chằm chằm ThẩmThiệu Tây.
Đại khái sau thời gian nửa chung trà, Thẩm Thiệu Tây trả lời một con số… Kết quả cùng Công Tôn tính ra mốc thời gian giống nhau như đúc.
Công Tôn gật đầu một cái, lại báo mấy tổ ngày tháng cho Manh tướng quân, Thẩm Thiệu Tây liền nhanh chóng tính nhẩm, cho ra mấy tổ kết quả, đếu giống Công Tôn xem như là cùng một đáp án.
Thẩm Thiệu Tây sờ cằm, suy nghĩ: “Trong này tựa hồ là có quy luật nào đó.”
Công Tôn trực gãi đầu: “Nếu là tính như vậy chính xác… Kia còn dư lại chưa tới một canh giờ rồi… Tới kịp không?”
Hạ Nhất Hàng cùng Triệu Phổ bị huyên náo rơi vào trong sương mù —— cái gì có kịp hay không a?
Công Tôn rốt cục thì buông bút xuống, “Hoắc” đứng lên, chạy ra ngoài.
Hạ Nhất Hàng nhìn Triệu Phổ đuổi theo Công Tôn chạy đi, liền nghe sau lưng Thẩm Thiệu Tây hỏi: “Đây là thế nào? Nhất kinh nhất sạ(đột nhiên hoảng sợ).”
Hạ Nhất Hàng thở dài lắc đầu một cái, ai biết được.
Triệu Phổ đi theo Công Tôn, một đường chạy tới chỗ nhốt mấy người binh mã Ác Đế Thành mới vừa rồi tới đầu hàng.
Công Tôn vọt vào, níu lại hoàng mao kia, hỏi: “Lúc trước ngươi nói Ác Đế không phải là người!”
Triệu Phổ ôm cánh tay đứng ở một bên nghe.
Hoàng mao nhìn một chút Công Tôn, gật đầu: “Ta đã nói qua, các ngươi muốn biết, liền đáp ứng điều kiện của ta…”
Chẳng qua là còn không chờ hắn nói xong, Công Tôn đã cắt ngang hắn, hỏi: ” các ngươi dốc sức lâu như vậy cái gọi là Ác Đế, có phải hay không chỉ là một cái cơ quan dùng để tính thời gian?”
Công Tôn bất thình lình nói một câu, đem hoàng mao kia nói cho sững sốt.
Từ lời Công Tôn nói, hắn nghe được trong nháy mắt, phản ứng đó đến xem —— Công Tôn nói đúng.
Cửu vương gia hơi chớp mắt… Đây chính là không ngờ nhất a! Nếu nói Ác Đế không phải là người, có thể là đi theo phương hướng bình thường mà đoán ra là yêu ma hay quỷ quái, mà lại mất hết nửa ngày trời, Ác Đế lại cũng chỉ là một cơ quan?
Triệu Phổ liền buồn bực —— cơ quan lại không mang theo hơi thở mà, cũng không biết nói chuyện làm sao lại gọi Ác Đế?
…
Một đầu khác, khốn hoặc giống vậy còn có Thiên Tôn cùng Ân Hậu.
Những người che mặt mặc quần áo đen kia đứng trên tường đất tàn phá, trận thế này, Triển Chiêu nhìn bọn họ thờ ơ, nhưng Thiên Tôn cùng Ân Hậu chính là nhíu mày.
Ân Hậu mở miệng, “Đây không phải là đám tay sai ám sát đội của Lý Biện sao…”
Thiên TÔN gật đầu một cái: “Là loại tổ côn trùng nào a?”
Đám người Triển Chiêu lập tức nghĩ tới trước kia Công Tôn Mỗ cùng bọn họ nhắc tới, “Ác chu tổ?”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng cười một tiếng: “Theo truyền thuyết đúng là còn có hai tổ đội nhân mã, dù sao đều là loại côn trùng có hại mà.”
“Còn có chu tổ cùng hạt tổ.”(chu là còn nhện, hạt là con bọ cạp a)
Lúc này, đứng ở chỗ cao nhất, một người quần áo đen, dùng thanh âm già nua trả lời.
Tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về người nọ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng tương đối gần, phán đoán một chút, cảm thấy người này cảm giác nội lực cũng chỉ vậy, tuổi tác chắc không giống Thiên Tôn, Ân Hậu lớn như vậy… còn lai lịch thì?
Đang nghi ngờ, chỉ thấy vị lão giả kia đưa tay, chậm rãi chặn cái rớt khăn che mặt của mình.
Hỏa phượng quan sát một chút, phát hiện ngoài trừ già một chút, cũng không khó nhìn lắm, không hiểu mang cái khăn che mặt này thì ý nghĩa ở chỗ nào.
Lão giả kia sau khi tháo xuống cái khăn che mặt, nhìn mọi người một cái, đưa tay từ phía sau lấy ra một quyển thánh chỉ sáng loáng giơ lên.
Triển Chiêu trừng mắt nhìn, thánh chỉ này kiểu dáng cùng bây giờ dường như không quá giống nhau.
Mà phía sau bọn họ Thiên Tôn cùng Ân Hậu trên mặt trong nháy mắt lóe lên một tia ghét bỏ.
Lão giả cười lạnh một tiếng mở miệng, giọng mang theo mấy phần ngạo mạn, “Hai vị đệ tử của Ngân yêu vương ngồi xuống, thấy Ngô hoàng thánh chỉ, còn không quỳ xuống tiếp chỉ!”
Bạch Long Vương cùng Thánh Linh Vương cũng sững sốt một chút. Phía trước,Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa chính là cũng yên lặng quay đầu, liếc mắt nhìn đại nhân nhà mình …
Quả nhiên, Thiên Tôn cùng Ân Hậu vào lúc này mí mắt đều bắt đầu nhíu lại.
Thiên Tôn nói chuyện mang theo ý ghét bỏ, không đứng đắn nói một câu, “Ngươi để cho bổn tọa quỳ là quỳlão quỷ rùa nào?”
Ân Hậu cũng bỉu môi một cái: “Đại gia một trăm năm nay đều không chửi qua lão rùa hoàng đế nhà ngươi! ”.
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cố gắng nhịn được mới không cười ra, nhưng trong cổ họng toàn là “ư ư” một tiếng, vội vàng cắn chặt răng lại.
Ngũ gia đứng hơi gần trước một ít, đang quan sát tường đất kia, luôn cảm thấy nơi này không phải quá đúng, còn có… Từ lúc vừa mới bắt đầu, Bạch Ngọc Đường liền nghe được một ít thanh âm hi hitẻ nhạt đích, giống như là Hoàng sa đang lưu động, mang theo quy luậtnào đó.
…
Công Tôn hỏi xong, lại liềnvội vả chạy ra ngoài, bộ dáng kia tựa hồ là muốn đi tìm Công Tôn Mưu.
Triệu Phổ rốt cục thì không nhịn được, nửa đường thuận tay liền đem Công Tôn cản lại.
Cửu vương gia hỏi: “Ngươi vội vã như vậy là làm gì?”
Công Tôn nhíu mày một cái: ” Ừ… Ta có một suy đoán…”
Triệu Phổ khoát tay chặn lại, “Ngươi ngay cả địa chấn cũng đã đoán đúng, cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, phát hiện cái gì mau mau nói với ta.”
Công Tôn nói: “Ta cảm thấy… Chúng ta có thể trúng kế!”
Triệu Phổ vẻ mặt cũng nghiêm túc mấy phần, làm một tướng quân chinh chiến nhiều năm, còn là một Thường Thắng tướng quân, Triệu Phổ thật ra vẫn là một người bình thường, không có năng lực đoán trước được.
Triệu Phổ sở dĩ bách chiến bách thắng là có nhiều phương diện nguyên nhân, trong đó dự cảm rất chính xác, chính là một cái đặc điểm nổi bật. Lần này… Cửu vương gia đích xác là mơ hồ có một loại cảm giác! Làm sao cũng không đúng lắm.
Đánh giặc để cho người sinh ra hoài nghi, là tiến triển quá thuận lợi! Nếu như đối thủ không phải ngu xuẩn tới cực điểm, như vậy quá thuận lợi liền chứng tỏ là có cạm bẫy!
Nhưng mà bọn họ chuyến này tới Hắc Phong Thành, một đường tiến triển tất cả đều là khó khăn, cuộc chiến này đánh không hề thông thuận triệt để như vậy, giống như việc đi qua quan ải vậy, từng bước đề là cạm bẫy, nhưng lúc gặp phải khó khăn thật sự lại luôn có thể tìm được biện pháp giải quyết kịp lúc, cho dù là có chút gian hiểm đi nữa, nhưng vận khí cũng không tệ.
Trên thực tế, Triệu Phổ xem ra, thuận cùng không thuận, cũng không phải là phán đoán tiêu chuẩn có hay không có cạm bẫy trực tiếp… Loại cảm giác này là rất khó nói.
Lần này, Triệu Phổ liền có một loại cảm giác mãnh liệt, khó khăn tới mất tự nhiên! Giống như đánh cờ gặp phải cao thủ, hắn từng bước từng bước đem ngươi dẫn vào cục diện đã bố trí, làm ra một chút khó khăn cho ngươi dần hóa giải, có cảm giác là một lão đạo sĩ.
Công Tôn chỉnh sửa một chút suy nghĩ của mình, kéo Triệu Phổ đến một bên, nghiêm túc nói, “Lần này chúng ta tới Ác Đế Thành, mỗi một bước đi đến chỗ nào, tựa hồ cũng có người thiết kế xong, để cho chúng ta từng bước hóa giải nguy nan, chỉ là vì…”
“Vì kéo dài thời gian.”
Không đợi Công Tôn nói xong, Triệu Phổ tiếp một câu.
Trên mặt Công Tôn trong nháy mắt lóe lên kinh ngạc lại mang theo vẻ mặt kính nể, để cho Cửu vương gia rất là hưởng thụ, mới vừa rồi vẻ buồn rầu mơ hồ kia cũng đã biến mất.
Cửu vương gia ôm cánh tay, “Ta nghĩ tới nghĩ lui đều không cảm thấy trận chiến Ác Đế Thành lần này địch nhân có cái gì phần thắng. Hơn nữa ngươi nói đối phương có nhân mã sao? Không có!”
Công Tôn gật đầu.
“Có mục đích nào không?”
Công Tôn tiếp tục lắc đầu, “Cũng không có!”
“Đều đã đến điểm nguy cấp cuối cùng rồi mà vẫn còn đang giãy giụa…” Cửu vương gia khẽ mỉm cười, ” Loại chuyện đánh giặc này vậy đều là tranh thủ thời gian, gặp nguy hiểm phải chạy, ít nhất phải giữ được mạng chờ đông sơn tái khởi. Có thể Ác Đế Thành này tựa hồ là dùng phương pháp trái ngược, nghĩ tới nghĩ lui, mặc dù không biết mục đích gì đến tột cùng là cái gì, kết quả chỉ có thể là… Vì kéo dài thời gian.”
Công Tôn gật đầu, “Vô luận là vị cao nhân nào làm ra cục diệm nay, nhưng thời gian này cùng trước kia căn cứ một ít vào thời điểm chín cột vòi rồng xuất hiện dường như lẫn nhau có quy luật!”
Công Tôn cũng không biết nên làm sao giải thích cặn kẽ cho Triệu Phổ, chẳng qua là suy đoán bước đầu.
Triệu Phổ yên lặng chốc lát, nhưng là lĩnh hội ý của Công Tôn, hỏi, “Ngươi cảm thấy… Toàn bộ Ác Đế Thành tồn tại, thậm chí nói trận chiến này mục đích thực sự, chính là vì chờ đợi lúc chín cột vòi rồng xuất hiện sao?”
Công Tôn hơi có vẻ rầu rỉ gật đầu, “Ta đoán vậy.”
Cửu vương gia chắp tay sau lưng tại chỗ đi mấy bước, cau mày, “Mục đích là cái gì chứ?”
Công Tôn gãi đầu, cũng không nghĩ ra được, thuận miệng đáp một câu: “Chẳng lẽ cũng giống chúng ta vậy, chờ đón Ngân Yêu Vương?”
Công Tôn tùy ý nói một câu, nhưng chân mày Triệu Phổ động một cái, nhìn chằm chằm Công Tôn.
Công Tôn biết mình câu nào có thể nhắc nhở, vội hỏi, “Ngươi nghĩ đến cái gì có phải hay không?”
Triệu Phổ nhẹ nhàng sờ cằm một cái, cười.
Công Tôn thấy hắn cười, càng kích động, truy hỏi, “Như thế nào?”
Cửu vương gia cũng không trả lời, hỏi ngược lại, “Ngươi cảm thấy, cõi đời này loại chiến pháp thủ thắng nào lợi hại nhất?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, “Lấy ít thắng nhiều?”
Triệu Phổ “Ha ha” cười một tiếng, khẽ lắc đầu một cái, “Là không chiến mà thắng!”
Danh sách chương