Bích Thủy Trấn ở Hi Châu Phủ, bởi vì có phái Thiên Sơn tồn tại nên một thị trấn nhỏ bình thường không có gì đặc biệt, không biết từ khi nào, trở thành thánh địa của võ lâm Trung Nguyên.
Người mộ danh đến học võ nhiều vô số kể, đừng nhìn Thiên Tôn thu đồ đệ đặc biệt kén chọn, phái Thiên Sơn lại thu đồ đệ rất rộng rãi. Chỉ cần không phải là kẻ phạm tội, chỉ cần thật tâm muốn học võ, như vậy thật ra muốn vào môn phái cũng không khó khăn gì.
Mấy đại môn phái của võ lâm Trung Nguyên như Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, Thanh Thành gì đó, phần lớn môn quy sâm nghiêm, cánh cổng cũng cao, nếu không phải từ nhỏ nhập môn thì cũng phải xuất gia tu đạo, vả lại mấy đại môn phái thường tham gia vào tranh chấp giang hồ, nhập môn thì dễ nhưng xuất môn lại khó, môn hạ đệ tử có thể vì môn phái tranh đấu mà nguy đến tính mạng.
Phái Thiên Sơn thì không phải, nó tựa như là thế ngoại đào nguyên của người luyện võ. Thiên Tôn chỉ có ba yêu cầu đối với môn hạ của mình, thứ nhất, tập trung luyện công; thứ hai, không được làm việc xấu; thứ ba, ít xen vào chuyện giang hồ.
Các đời Chưởng môn của phái Thiên Sơn đều nổi tiếng là tính tình rất tốt, họ không tham gia vào mấy chuyện giang hồ phân tranh gì đó, nếu các môn phái khác có gì bất mãn, vậy tìm Thiên Tôn mà nói đi.
Võ học của phái Thiên Sơn mặc dù bác đại tinh thâm nhưng chân chính để phái Thiên Sơn vượt qua các môn phái khác chính là nội công tâm pháp. Nói cho đơn giản một chút chính là trụ cột tốt hơn mấy nhà khác, nội lực luyện tốt thì công phu đương nhiên cũng dễ dàng học được.
Học võ công của phái Thiên Sơn bình thường được chia làm ba giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất là đặt trụ cột, luyện cho tốt nội lực. Quá trình này cần khoảng ba đến năm năm.
Giai đoạn thứ hai là tinh tiến võ công, chính là tiến thêm một bước trong việc luyện tốt nội lực. Quá trình này mất khoảng chừng mười năm.
Giai đoạn thứ ba là xem thử có tài năng hay không.
Công phu của phái Thiên Sơn nói dễ học thì đúng là rất dễ học, cho dù không có nền móng tốt, cho dù bốn mươi, năm mươi tuổi mới bắt đầu luyện, cũng có thể học tốt.
Nhưng nói khó học thì cũng đúng là rất khó học, người thường không ai muốn luyện một hơi hơn mười hay hai mươi năm, hiểu thấu đáo một chút tâm pháp, luyện cả một thân nội lực rồi mới biết mình rốt cuộc có tài năng không, có thích hợp luyện công không.
Cũng chính vì vậy mà đệ tử của phái Thiên Sơn tuy nhiều nhưng không nhiều người ở lại Thiên Sơn, có nhiều người luyện xong hai giai đoạn đầu thì sẽ rời đi.
Nhưng đừng nhìn thời gian luyện không lâu, được lợi lại là cả đời.
Bình thường, luyện xong giai đoạn thứ nhất, công phu có thể không tồi, phòng thân tự vệ như vậy là đủ rồi.
Luyện xong giai đoạn thứ hai thì đã có thể lăn lộn ở võ lâm Trung Nguyên làm một nhân vật nho nhỏ gì đó, muốn vận tiêu, tòng quân, lập môn phái mưu sinh cũng là dư dả.
Đến tầng thứ ba thì đã là cao thủ thật sự, những người này cơ bản đều ở lại phái Thiên Sơn tiếp tục tu luyện, có thể nói thí dụ như thập đại cao thủ của phái Thiên Sơn hiện tại đều thuộc vào giai đoạn này. Nếu rời đi thì cũng đã ở vào cấp bậc hiệp khách, nghĩa sĩ.
Phái Thiên Sơn nhập phái dễ mà xuất phái cũng dễ, giữa đường về nhà, qua mười năm, hai mươi năm quay lại cũng vẫn được.
Mặt khác, nội lực của phái Thiên Sơn thuần hậu chính khí, muốn luyện nội lực thì trước tiên phải tu tâm. Trên Thiên Sơn thường thấy một tấm bia đá, đa phần là một số yêu cầu về lòng dạ nhân phẩm đối với người luyện võ do Thiên Tôn viết ra, một khi tâm thuật bất chính thì rất khó luyện tốt nội lực của phái Thiên Sơn.
Trước kia tại Khai Phong Phủ, Triển Chiêu từng làm thống kê, những kẻ giang hồ gây chuyện thị phi vi phạm pháp luật, đến từ phái Thiên Sơn chính là ít nhất.
Hơn nữa nội lực của phái Thiên Sơn lấy “hàn” là chính, cho dù bỏ dở nửa chừng cũng sẽ không tổn thương thân thể, tình huống luyện đến tẩu hỏa nhập ma càng ít, bởi vậy rất được tôn sùng.
Hai năm nay, danh tiếng của Bạch Ngọc Đường càng lúc càng lớn, nội đấu nghiêm trọng tại phái Thiên Sơn đã dịu đi rất nhiều, trở nên càng thêm đoàn kết... Cho nên phái Thiên Sơn tại võ lâm Trung Nguyên có xu thế một mình siêu quần xuất chúng, ngay cả toàn vùng Bích Thủy Trấn và Tây Châu Phủ đều là một vùng thịnh vượng.
...
Sáng sớm hôm nay, tiết trời trong xanh, tuyết rơi suốt hai ngày đã ngừng, các đệ tử phái Thiên Sơn đều ra ngoài luyện công.
Thập đại cao thủ cũng tụ tập ở gần Bích Thủy Đàm luận bàn võ nghệ, Lục Phong ngồi bên bàn, đang trò chuyện gì đó với Nghiêu Tử Lăng.
Vương Lạc trong thập đại cao thủ cũng ngồi bên bàn, một bên nhìn mấy sư huynh đệ luyện công bên đầm nước, một bên nghe Nghiêu Tử Lăng và Lục Phong trò chuyện, thỉnh thoảng góp vào vài câu.
Đang nói, bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu quét qua một cơn gió bất thường, đồng thời... trên khoảng không vốn tràn ngập ánh nắng sáng của Bích Thủy Đàm, xuất hiện một bóng đen.
Lục Phong và Nghiêu Tử Lăng hơi sửng sốt, ngưỡng mặt lên nhìn thì thấy trên không trung có một chú bạch long cực lớn đang giương cánh lượn quanh.
Lúc này, chợt nghe thấy vài đệ tử đứng ở trên đường núi kích động hô to, “Sư thúc tổ, tôn sư thúc tổ, sư tổ...”
Mấy người ngồi bên bàn ngẩng đầu nhìn, không cần phải hỏi, xưng hô hỗn loạn như vậy, hơn nữa thêm vào bạch long trên đầu —— hẳn là Bạch Ngọc Đường đến.
Nghiêu Tử Lăng nhịn không được cười cười, “Đúng là trùng hợp, đang nhắc đến hắn thì hắn đã tới rồi.”
Đang nói chuyện, chỉ thấy trên đường núi, Bạch Ngọc Đường tay cầm ngân đao sau lưng, tiêu tiêu sái sái đi đến.
Mỗi lần Vương Lạc nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đều vươn tay sờ vết thương trên cổ, đồng thời cảm khái một chút —— vị tiểu sư tổ này đúng là rất bản lĩnh, mỗi lần gặp mặt đều soái khí hơn một chút so với lần trước.
Thấy Bạch Ngọc Đường một mình đi lên, Nghiêu Tử Lăng thoáng có chút ngạc nhiên —— Triển Chiêu không đi cùng hắn sao?
Lục Phong đứng dậy, các đệ tử trên núi lẫn dưới núi đều đến đây, hành lễ với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thấy mọi người tập trung đông đủ, ngay cả Nghiêu Tử Lăng cũng có mặt thì có chút bất ngờ.
Bất quá không chờ bọn họ hành lễ, Ngũ gia liền nhẹ vươn tay ngăn lại, ý bảo bọn họ... nhìn phía sau.
Mọi người hơi sửng sốt, nhìn về phía sau Bạch Ngọc Đường... chỉ thấy còn một người khác đang từ từ đi đến.
Khi nhìn thấy mái tóc bạc khẽ phất phơ theo gió, chúng đệ tử phái Thiên Sơn đều kinh hô, “Sư tôn!”
Thiên Tôn cứ mỗi lần đến phái Thiên Sơn cơ bản đều chuẩn bị tạo hình rất tốt, mỗi bước đi lên núi đều là tiên khí bức người, hơn nữa ánh mặt trời hôm nay rất tốt, Thiên Tôn đi trong nền tuyết trắng dưới ánh mặt trời là có lực sát thương nhất. Lão gia tử đi đến bên đầm nước, mỉm cười với các tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn, gật đầu, “Ừm, đều lớn hơn không ít, có cố gắng luyện công không?”
Phái Thiên Sơn trên dưới nháy mắt sôi trào, các đệ tử bất luận già trẻ một đám kích động đến rơi nước mắt, nhìn Thiên Tôn chằm chằm như nhìn Bồ Tát hạ phàm.
Ngũ gia ở một bên yên lặng oán thầm —— người cứ giả vờ đi! Người có thể nhận ra ai trong số những người ở đây là Lục Phong đã không tệ rồi!
Cơ hội mà thập đại cao thủ lẫn Lục Phong có thể nhìn thấy Thiên Tôn cũng không nhiều hơn các tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn bao nhiêu, cũng đều kích động không thôi.
Bên này đang chào hỏi, đầu kia, đột nhiên bọt nước trong Bích Thủy Đàm sôi lên, bọt nước nổi cuồn cuộn, sau đó “rào” một tiếng, một con rùa rất lớn trồi lên mặt nước.
Tất cả mọi người đều biết rùa thần kia, từ trước tới giờ toàn bị nhầm là kỳ lân, rùa “Địa Tôn”.
Thiên Tôn liếc mắt một cái liền vô cùng vui vẻ, đi đến bên bờ Bích Thủy Đàm, vươn tay sờ đầu chú rùa đang liều mạng ngóc đầu rướn cổ chào hỏi với mình, “A Địa, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Yêu Yêu vừa mới đáp xuống, ngồi xổm phía sau Thiên Tôn, tò mò mà nhìn chú rùa lớn trong nước, đôi mắt to nhìn chằm chằm không chớp, giống như đang nói —— Oa! Rùa thật lớn!
Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Tôn chỉ thiếu điều ôm A Địa cọ hai cái, cảm giác “nhị” dường như bắt đầu phát ra bên ngoài, hình tượng “tiên nhân” sắp sửa bể nát.
Ngũ gia vội vàng nhìn mọi người phái Thiên Sơn.
Nhưng ai biết, chúng đệ tử ngoại trừ say mê và sùng bái như cũ ra, lúc này còn có thêm tràn đầy sủng nịch trong mắt.
Mấy nữ đệ tử cắn khăn tay giậm chân, “Á! Thiên Tôn vậy mà còn có một mặt đáng yêu như thế!”
Ngũ gia nhìn trời, ngày đó hắn than thở với Triển Chiêu việc đệ tử phái Thiên Sơn sùng bái Thiên Tôn đến mức mù quái, mèo kia đã nói gì —— người ta đó là cách ba thước đứng sau kính lưu ly mà nhìn Thiên Tôn, hoàn mỹ vô khuyết! Không cho phép phản bác! Ngươi đừng có ở trước mặt người ta mà chê bai Thiên Tôn, cẩn thận bị đánh!
Để mặc Thiên Tôn giao lưu tình cảm với A Địa và một đám tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn vây quanh kích động, Bạch Ngọc Đường đến bên bàn ngồi xuống, hỏi Nghiêu Tử Lăng, “Không phải người đang ở Sở Châu sao? Sao lại quay về?”
Nghiêu Tử Lăng đáp, “Ta nghe được chút chuyện nên về hỏi Chưởng môn một chút, ngược lại sao ngươi lại đến đây? Không phải đang ở Hắc Phong Thành sao? Trận chiến ở Vọng Tinh Than Triệu Phổ thắng rất đẹp, toàn bộ võ lâm đều chấn động.”
Bạch Ngọc Đường bưng chén trà, vừa nghĩ đến cái gọi là trận chiến ở Vọng Tinh Than chính là do mình khống chế Giao Giao cùng Triệu Phổ diễn trò thì liền nhịn không được muốn cười, lắc đầu nói, “Sư phụ nói muốn về Thiên Sơn xem thử, cho nên cùng người đi một chuyến.”
Lục Phong lại kích động, “Để sư tôn lo lắng...”
“Triển Chiêu không đến?” Khi Nghiêu Tử Lăng hỏi câu này, trong giọng nói dường như có mang theo chút thất vọng.
Bạch Ngọc Đường trái lại khá bất ngờ, hắn nhìn Nghiêu Tử Lăng.
Ai cũng biết Nghiêu Tử Lăng và Triển Chiêu thật ra không phải quá hợp nhau, hai người không hợp ý, giao tình không sâu, hơn nữa thêm vào quan hệ với Bạch Ngọc Đường nên Nghiêu Tử Lăng nhìn thấy Triển Chiêu luôn mất tự nhiên. Triển Chiêu lại là “trẻ hư”, luôn “khi dễ” hắn, bởi vậy Nghiêu Tử Lăng mà nhìn thấy Triển Chiêu thì sẽ đi đường vòng, có thể không chạm mặt liền không chạm mặt, hôm nay thế nhưng lại muốn gặp?
Thấy Bạch Ngọc Đường tỏ ra nghi hoặc, Nghiêu Tử Lăng tỏ ra bất đắc dĩ, “Trước kia khi ta ở Khai Phong từng thấy Triển Chiêu mang theo một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, mắt đỏ, một đầu tóc bạc.”
Bạch Ngọc Đường bưng chén trà gật đầu, Nghiêu Tử Lăng hẳn là đang nói đến Hắc Thủy Bà Bà.
Ngũ gia không nói thêm điều gì, chỉ là nhìn Nghiêu Tử Lăng, ý là —— có vấn đề gì?
“Vị kia... có phải là Hắc Thủy Yêu Bà trong truyền thuyết không?” Nghiêu Tử Lăng hạ giọng hỏi.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày —— người giang hồ, đặc biệt là những người giang hồ có cùng bậc với sư phụ hắn và Ân Hậu, có một số thường xuyên bị người nhắc đến, một số lại là thế ngoại siêu nhiên.
Nếu nói sư phụ hắn, Ân Hậu, Yêu Trường Thiên, Ngô Nhất Họa, Hồng Cửu Nương... luôn luôn được người đời nhắc đến, như vậy thì những người như ngoại công Lục Thiên Hàn của hắn, Vô Sa, Vi Trần... thì lại là không ai nhớ đến. Mà càng đặc biệt hơn, giống như Cửu Đầu Nãi Nãi ở Ma Cung, Thiên Thi Quái, Tu La vương... cơ bản đều là cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, không ai có cừu cừu oán oán với họ, thậm chí không ai nhớ đến sự tồn tại của họ. Hắc Thủy Bà Bà chính là thuộc về loại cuối cùng này... Bà Bà thậm chí có thể không được tính vào trong phạm trù này! Một nửa thời gian trong một năm của lão thái thái đều là ngủ đông, nửa thời gian còn lại liền lặng lẽ mà bay tới bay lui, không nói lời nào, ngẫu nhiên “hoắc hoắc” cười hai tiếng, cùng mấy di nương đánh mã điếu dưỡng xà gì đó, vì sao Nghiêu Tử Lăng lại hỏi đến bà?
Thấy Bạch Ngọc Đường không trả lời, Nghiêu Tử Lăng lại hỏi, “Gần đây ngươi ở Hắc Phong Thành, không nghe đến việc võ lâm Tây Vực rối loạn sao?”
Mày kiếm của Ngũ gia càng nhíu chặt hơn —— võ lâm Tây Vực cũng rối loạn?
“Võ lâm Tây Vực rối loạn thì có quan hệ gì với Hắc Thủy Bà Bà?” Ngũ gia hỏi lại.
“Có vấn đề gì với vị Bà Bà kia hay không thì ta không biết, bất quá chắc chắn là có quan hệ với Hắc Thủy Cung.”
“Có quan hệ gì với Hắc Thủy Cung?”
Không đợi Bạch Ngọc Đường hỏi, bên cạnh truyền đến một giọng nói khác.
Mọi người quay người lại, liền giật mình... không biết Thiên Tôn đã đến bên cạnh bọn họ từ khi nào, đang ngồi xuống.
Ngũ gia rót cho Thiên Tôn chén trà, lại nhìn xung quanh, đám đồ đệ kích động đã bị Lục Phong đuổi đi, Thiên Tôn còn bảo các tiểu đồ đệ đang lưu luyến không rời vẫy tay nói “Gặp lại!” với mình, “Lát nữa để Ngọc Đường phát tiền mừng tuổi cho các ngươi!”
Ngũ gia đỡ trán, phỏng chừng… các tiểu đồ đệ mười sáu mười bảy tuổi trong mắt Thiên Tôn đều cùng một dạng mới vừa cai sữa như Tiểu Tứ Tử.
Thiên Tôn bưng chén trà hỏi Nghiêu Tử Lăng.
Nghiêu Tử Lăng giải thích, “Gần đây võ lâm Tây Vực chết rất nhiều cao thủ, trạng thái chết đều là miệng nôn máu đen, toàn bộ nội tạng trong cơ thể hóa thành hắc thủy.”
Ngũ gia nghe cũng hiểu được kỳ quái, liền nhìn Thiên Tôn.
Lão gia tử bưng chén trà chậm rãi uống, không nói chuyện, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.
Nghiêu Tử Lăng liền tiếp tục nói, “Hơn nữa nghe nói, khi hung án phát sinh, có người nhìn thấy mây mù màu đen hình người.”
“Mây mù màu đen hình người?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, hỏi Thiên Tôn, “Đó là cái gì?”
Thiên Tôn uống trà, buông chén trầm mặc một hồi, mở miệng nói, “Tà linh.”
...
Trong Hắc Phong Thành, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử mang theo Tiểu Ngũ đi dạo phố, hai người chạy khắp thành cả buổi sáng, mua được nhiều dược liệu, để Tiểu Ngũ “gánh” sọt thuốc.
Hình ảnh vua bách thú gánh hai giỏ thuốc cũng không dễ nhìn thấy nhiều cho lắm, Tiểu Ngũ cũng chẳng có chút tự giác, vừa đi vừa ngoắc đuôi, một chút nguyên tắc làm lão hổ đều không có.
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đi dạo một vòng, một lớn một nhỏ cả đường đều tán gẫu về chuyện nhặt thi thể.
Hai người đoán chừng dựa theo quy luật trước giờ, rất nhanh có thể nhặt được một cỗ thi thể, nhưng kỳ quặc chính là... hai người đi từ sáng sớm tới trưa, đều đến giờ ăn cơm mà vẫn chẳng đụng trúng vụ án mạng nào.
“A.” Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé, “Miêu Miêu, chúc mừng nha!”
Triển Chiêu cũng là dở khóc dở cười, bản thân mình đi dạo phố một buổi sáng không nhặt được thi thể vậy mà cũng đáng để chúc mừng, cái vận xui này!
Vào Thái Bạch Cư, hai người quen thuộc đi lên lầu hai.
Tiểu Lục Tử vui vẻ hớn hở chạy ra tiếp đón, “Triển gia, Tiểu vương gia, hôm nay trù phòng có đùi dê, trời lạnh thế này có muốn dùng thử một nồi không?”
Triển Chiêu cười tủm tỉm đáp, “Được nha, có cái nào sống không? Mang một cái cho Tiểu Ngũ.”
Tiểu Lục Tử vội nói có, rướn người qua lan can thét to bảo mang thức ăn lên với dưới lầu.
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử hai người chọn một bàn nhỏ trên lầu hai ngồi, chỉ thấy khách rất đông.
“Tiểu Lục Tử, gần đây trong Hắc Phong Thành có án liên quan đến mạng người không?” Triển Chiêu hỏi tiểu nhị đang vội châm trà cho hai người họ.
“Gần đây trái lại không có án mạng, ngay cả mấy người giang hồ.” Tiểu Lục Tử đáp, “Đều là đại môn phái, bình thường tại Hắc Phong Thành rất hiếm thấy cao tăng Thiếu Lâm gì đó, mấy ngày nay lại thấy một số.”
Triển Chiêu khẽ cau mày, Hắc Phong Thành không quá giống những nơi khác, thuộc loại trọng điểm quân sự, đối với người có võ lui tới quản lý tương đối nghiêm khắc. Bình thường tất cả các địa phương đều có môn phái giang hồ, nhưng tại Hắc Phong Thành hoàn toàn không có, đừng nói tới môn phái, ngay cả võ quán còn không được mở, sao lại có đại môn phái đến đây?
“Bất quá cũng không phải là đến Hắc Phong Thành, đều là đi ngang qua.” Tiểu Lục Tử tiếp một câu, “Ăn một bữa cơm liền ra thành, đi về phía Tây Vực.”
“Tây Vực à...”
Chuyện này vốn Triển Chiêu chẳng để ý, nhưng vừa rồi nghe chuyện của Lê Yên, vẫn thoáng cảm thấy khả nghi.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn nhất tề được dọn lên, tay nghề của trù tử Thái Bạch Cư trước sau như một rất tốt, Triển Chiêu hạnh phúc xé đùi dê, cùng Tiểu Tứ Tử ăn ngấu nghiến, ngay cả Tiểu Ngũ cũng ăn ngon đến gầm gừ.
Đang ăn, trên thang lầu vang lên tiếng bước chân.
Triển Chiêu không để ý, đang cầm đũa gắp thịt dê đút cho Tiểu Tứ Tử.
Lại nghe thấy một thanh âm truyền đến mang theo vài phần kinh ngạc, “Triển Chiêu?”
Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt có hai người đang đứng, quen mặt!
Triển Chiêu cầm đũa tỉ mỉ quan sát hai người quen như không quen trước mặt, hai người trước mắt dường như có chút xấu hổ, hai bên nhìn nhau một chốc, Triển Chiêu nghiêng đầu, “Hai ngươi đi ăn cơm hả? Thịt dê không tồi.”
Tiểu Tứ Tử phồng má vừa nhai vừa gật đầu —— đúng là không tồi nha.
Người mộ danh đến học võ nhiều vô số kể, đừng nhìn Thiên Tôn thu đồ đệ đặc biệt kén chọn, phái Thiên Sơn lại thu đồ đệ rất rộng rãi. Chỉ cần không phải là kẻ phạm tội, chỉ cần thật tâm muốn học võ, như vậy thật ra muốn vào môn phái cũng không khó khăn gì.
Mấy đại môn phái của võ lâm Trung Nguyên như Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, Thanh Thành gì đó, phần lớn môn quy sâm nghiêm, cánh cổng cũng cao, nếu không phải từ nhỏ nhập môn thì cũng phải xuất gia tu đạo, vả lại mấy đại môn phái thường tham gia vào tranh chấp giang hồ, nhập môn thì dễ nhưng xuất môn lại khó, môn hạ đệ tử có thể vì môn phái tranh đấu mà nguy đến tính mạng.
Phái Thiên Sơn thì không phải, nó tựa như là thế ngoại đào nguyên của người luyện võ. Thiên Tôn chỉ có ba yêu cầu đối với môn hạ của mình, thứ nhất, tập trung luyện công; thứ hai, không được làm việc xấu; thứ ba, ít xen vào chuyện giang hồ.
Các đời Chưởng môn của phái Thiên Sơn đều nổi tiếng là tính tình rất tốt, họ không tham gia vào mấy chuyện giang hồ phân tranh gì đó, nếu các môn phái khác có gì bất mãn, vậy tìm Thiên Tôn mà nói đi.
Võ học của phái Thiên Sơn mặc dù bác đại tinh thâm nhưng chân chính để phái Thiên Sơn vượt qua các môn phái khác chính là nội công tâm pháp. Nói cho đơn giản một chút chính là trụ cột tốt hơn mấy nhà khác, nội lực luyện tốt thì công phu đương nhiên cũng dễ dàng học được.
Học võ công của phái Thiên Sơn bình thường được chia làm ba giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất là đặt trụ cột, luyện cho tốt nội lực. Quá trình này cần khoảng ba đến năm năm.
Giai đoạn thứ hai là tinh tiến võ công, chính là tiến thêm một bước trong việc luyện tốt nội lực. Quá trình này mất khoảng chừng mười năm.
Giai đoạn thứ ba là xem thử có tài năng hay không.
Công phu của phái Thiên Sơn nói dễ học thì đúng là rất dễ học, cho dù không có nền móng tốt, cho dù bốn mươi, năm mươi tuổi mới bắt đầu luyện, cũng có thể học tốt.
Nhưng nói khó học thì cũng đúng là rất khó học, người thường không ai muốn luyện một hơi hơn mười hay hai mươi năm, hiểu thấu đáo một chút tâm pháp, luyện cả một thân nội lực rồi mới biết mình rốt cuộc có tài năng không, có thích hợp luyện công không.
Cũng chính vì vậy mà đệ tử của phái Thiên Sơn tuy nhiều nhưng không nhiều người ở lại Thiên Sơn, có nhiều người luyện xong hai giai đoạn đầu thì sẽ rời đi.
Nhưng đừng nhìn thời gian luyện không lâu, được lợi lại là cả đời.
Bình thường, luyện xong giai đoạn thứ nhất, công phu có thể không tồi, phòng thân tự vệ như vậy là đủ rồi.
Luyện xong giai đoạn thứ hai thì đã có thể lăn lộn ở võ lâm Trung Nguyên làm một nhân vật nho nhỏ gì đó, muốn vận tiêu, tòng quân, lập môn phái mưu sinh cũng là dư dả.
Đến tầng thứ ba thì đã là cao thủ thật sự, những người này cơ bản đều ở lại phái Thiên Sơn tiếp tục tu luyện, có thể nói thí dụ như thập đại cao thủ của phái Thiên Sơn hiện tại đều thuộc vào giai đoạn này. Nếu rời đi thì cũng đã ở vào cấp bậc hiệp khách, nghĩa sĩ.
Phái Thiên Sơn nhập phái dễ mà xuất phái cũng dễ, giữa đường về nhà, qua mười năm, hai mươi năm quay lại cũng vẫn được.
Mặt khác, nội lực của phái Thiên Sơn thuần hậu chính khí, muốn luyện nội lực thì trước tiên phải tu tâm. Trên Thiên Sơn thường thấy một tấm bia đá, đa phần là một số yêu cầu về lòng dạ nhân phẩm đối với người luyện võ do Thiên Tôn viết ra, một khi tâm thuật bất chính thì rất khó luyện tốt nội lực của phái Thiên Sơn.
Trước kia tại Khai Phong Phủ, Triển Chiêu từng làm thống kê, những kẻ giang hồ gây chuyện thị phi vi phạm pháp luật, đến từ phái Thiên Sơn chính là ít nhất.
Hơn nữa nội lực của phái Thiên Sơn lấy “hàn” là chính, cho dù bỏ dở nửa chừng cũng sẽ không tổn thương thân thể, tình huống luyện đến tẩu hỏa nhập ma càng ít, bởi vậy rất được tôn sùng.
Hai năm nay, danh tiếng của Bạch Ngọc Đường càng lúc càng lớn, nội đấu nghiêm trọng tại phái Thiên Sơn đã dịu đi rất nhiều, trở nên càng thêm đoàn kết... Cho nên phái Thiên Sơn tại võ lâm Trung Nguyên có xu thế một mình siêu quần xuất chúng, ngay cả toàn vùng Bích Thủy Trấn và Tây Châu Phủ đều là một vùng thịnh vượng.
...
Sáng sớm hôm nay, tiết trời trong xanh, tuyết rơi suốt hai ngày đã ngừng, các đệ tử phái Thiên Sơn đều ra ngoài luyện công.
Thập đại cao thủ cũng tụ tập ở gần Bích Thủy Đàm luận bàn võ nghệ, Lục Phong ngồi bên bàn, đang trò chuyện gì đó với Nghiêu Tử Lăng.
Vương Lạc trong thập đại cao thủ cũng ngồi bên bàn, một bên nhìn mấy sư huynh đệ luyện công bên đầm nước, một bên nghe Nghiêu Tử Lăng và Lục Phong trò chuyện, thỉnh thoảng góp vào vài câu.
Đang nói, bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu quét qua một cơn gió bất thường, đồng thời... trên khoảng không vốn tràn ngập ánh nắng sáng của Bích Thủy Đàm, xuất hiện một bóng đen.
Lục Phong và Nghiêu Tử Lăng hơi sửng sốt, ngưỡng mặt lên nhìn thì thấy trên không trung có một chú bạch long cực lớn đang giương cánh lượn quanh.
Lúc này, chợt nghe thấy vài đệ tử đứng ở trên đường núi kích động hô to, “Sư thúc tổ, tôn sư thúc tổ, sư tổ...”
Mấy người ngồi bên bàn ngẩng đầu nhìn, không cần phải hỏi, xưng hô hỗn loạn như vậy, hơn nữa thêm vào bạch long trên đầu —— hẳn là Bạch Ngọc Đường đến.
Nghiêu Tử Lăng nhịn không được cười cười, “Đúng là trùng hợp, đang nhắc đến hắn thì hắn đã tới rồi.”
Đang nói chuyện, chỉ thấy trên đường núi, Bạch Ngọc Đường tay cầm ngân đao sau lưng, tiêu tiêu sái sái đi đến.
Mỗi lần Vương Lạc nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đều vươn tay sờ vết thương trên cổ, đồng thời cảm khái một chút —— vị tiểu sư tổ này đúng là rất bản lĩnh, mỗi lần gặp mặt đều soái khí hơn một chút so với lần trước.
Thấy Bạch Ngọc Đường một mình đi lên, Nghiêu Tử Lăng thoáng có chút ngạc nhiên —— Triển Chiêu không đi cùng hắn sao?
Lục Phong đứng dậy, các đệ tử trên núi lẫn dưới núi đều đến đây, hành lễ với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thấy mọi người tập trung đông đủ, ngay cả Nghiêu Tử Lăng cũng có mặt thì có chút bất ngờ.
Bất quá không chờ bọn họ hành lễ, Ngũ gia liền nhẹ vươn tay ngăn lại, ý bảo bọn họ... nhìn phía sau.
Mọi người hơi sửng sốt, nhìn về phía sau Bạch Ngọc Đường... chỉ thấy còn một người khác đang từ từ đi đến.
Khi nhìn thấy mái tóc bạc khẽ phất phơ theo gió, chúng đệ tử phái Thiên Sơn đều kinh hô, “Sư tôn!”
Thiên Tôn cứ mỗi lần đến phái Thiên Sơn cơ bản đều chuẩn bị tạo hình rất tốt, mỗi bước đi lên núi đều là tiên khí bức người, hơn nữa ánh mặt trời hôm nay rất tốt, Thiên Tôn đi trong nền tuyết trắng dưới ánh mặt trời là có lực sát thương nhất. Lão gia tử đi đến bên đầm nước, mỉm cười với các tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn, gật đầu, “Ừm, đều lớn hơn không ít, có cố gắng luyện công không?”
Phái Thiên Sơn trên dưới nháy mắt sôi trào, các đệ tử bất luận già trẻ một đám kích động đến rơi nước mắt, nhìn Thiên Tôn chằm chằm như nhìn Bồ Tát hạ phàm.
Ngũ gia ở một bên yên lặng oán thầm —— người cứ giả vờ đi! Người có thể nhận ra ai trong số những người ở đây là Lục Phong đã không tệ rồi!
Cơ hội mà thập đại cao thủ lẫn Lục Phong có thể nhìn thấy Thiên Tôn cũng không nhiều hơn các tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn bao nhiêu, cũng đều kích động không thôi.
Bên này đang chào hỏi, đầu kia, đột nhiên bọt nước trong Bích Thủy Đàm sôi lên, bọt nước nổi cuồn cuộn, sau đó “rào” một tiếng, một con rùa rất lớn trồi lên mặt nước.
Tất cả mọi người đều biết rùa thần kia, từ trước tới giờ toàn bị nhầm là kỳ lân, rùa “Địa Tôn”.
Thiên Tôn liếc mắt một cái liền vô cùng vui vẻ, đi đến bên bờ Bích Thủy Đàm, vươn tay sờ đầu chú rùa đang liều mạng ngóc đầu rướn cổ chào hỏi với mình, “A Địa, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Yêu Yêu vừa mới đáp xuống, ngồi xổm phía sau Thiên Tôn, tò mò mà nhìn chú rùa lớn trong nước, đôi mắt to nhìn chằm chằm không chớp, giống như đang nói —— Oa! Rùa thật lớn!
Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Tôn chỉ thiếu điều ôm A Địa cọ hai cái, cảm giác “nhị” dường như bắt đầu phát ra bên ngoài, hình tượng “tiên nhân” sắp sửa bể nát.
Ngũ gia vội vàng nhìn mọi người phái Thiên Sơn.
Nhưng ai biết, chúng đệ tử ngoại trừ say mê và sùng bái như cũ ra, lúc này còn có thêm tràn đầy sủng nịch trong mắt.
Mấy nữ đệ tử cắn khăn tay giậm chân, “Á! Thiên Tôn vậy mà còn có một mặt đáng yêu như thế!”
Ngũ gia nhìn trời, ngày đó hắn than thở với Triển Chiêu việc đệ tử phái Thiên Sơn sùng bái Thiên Tôn đến mức mù quái, mèo kia đã nói gì —— người ta đó là cách ba thước đứng sau kính lưu ly mà nhìn Thiên Tôn, hoàn mỹ vô khuyết! Không cho phép phản bác! Ngươi đừng có ở trước mặt người ta mà chê bai Thiên Tôn, cẩn thận bị đánh!
Để mặc Thiên Tôn giao lưu tình cảm với A Địa và một đám tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn vây quanh kích động, Bạch Ngọc Đường đến bên bàn ngồi xuống, hỏi Nghiêu Tử Lăng, “Không phải người đang ở Sở Châu sao? Sao lại quay về?”
Nghiêu Tử Lăng đáp, “Ta nghe được chút chuyện nên về hỏi Chưởng môn một chút, ngược lại sao ngươi lại đến đây? Không phải đang ở Hắc Phong Thành sao? Trận chiến ở Vọng Tinh Than Triệu Phổ thắng rất đẹp, toàn bộ võ lâm đều chấn động.”
Bạch Ngọc Đường bưng chén trà, vừa nghĩ đến cái gọi là trận chiến ở Vọng Tinh Than chính là do mình khống chế Giao Giao cùng Triệu Phổ diễn trò thì liền nhịn không được muốn cười, lắc đầu nói, “Sư phụ nói muốn về Thiên Sơn xem thử, cho nên cùng người đi một chuyến.”
Lục Phong lại kích động, “Để sư tôn lo lắng...”
“Triển Chiêu không đến?” Khi Nghiêu Tử Lăng hỏi câu này, trong giọng nói dường như có mang theo chút thất vọng.
Bạch Ngọc Đường trái lại khá bất ngờ, hắn nhìn Nghiêu Tử Lăng.
Ai cũng biết Nghiêu Tử Lăng và Triển Chiêu thật ra không phải quá hợp nhau, hai người không hợp ý, giao tình không sâu, hơn nữa thêm vào quan hệ với Bạch Ngọc Đường nên Nghiêu Tử Lăng nhìn thấy Triển Chiêu luôn mất tự nhiên. Triển Chiêu lại là “trẻ hư”, luôn “khi dễ” hắn, bởi vậy Nghiêu Tử Lăng mà nhìn thấy Triển Chiêu thì sẽ đi đường vòng, có thể không chạm mặt liền không chạm mặt, hôm nay thế nhưng lại muốn gặp?
Thấy Bạch Ngọc Đường tỏ ra nghi hoặc, Nghiêu Tử Lăng tỏ ra bất đắc dĩ, “Trước kia khi ta ở Khai Phong từng thấy Triển Chiêu mang theo một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, mắt đỏ, một đầu tóc bạc.”
Bạch Ngọc Đường bưng chén trà gật đầu, Nghiêu Tử Lăng hẳn là đang nói đến Hắc Thủy Bà Bà.
Ngũ gia không nói thêm điều gì, chỉ là nhìn Nghiêu Tử Lăng, ý là —— có vấn đề gì?
“Vị kia... có phải là Hắc Thủy Yêu Bà trong truyền thuyết không?” Nghiêu Tử Lăng hạ giọng hỏi.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày —— người giang hồ, đặc biệt là những người giang hồ có cùng bậc với sư phụ hắn và Ân Hậu, có một số thường xuyên bị người nhắc đến, một số lại là thế ngoại siêu nhiên.
Nếu nói sư phụ hắn, Ân Hậu, Yêu Trường Thiên, Ngô Nhất Họa, Hồng Cửu Nương... luôn luôn được người đời nhắc đến, như vậy thì những người như ngoại công Lục Thiên Hàn của hắn, Vô Sa, Vi Trần... thì lại là không ai nhớ đến. Mà càng đặc biệt hơn, giống như Cửu Đầu Nãi Nãi ở Ma Cung, Thiên Thi Quái, Tu La vương... cơ bản đều là cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, không ai có cừu cừu oán oán với họ, thậm chí không ai nhớ đến sự tồn tại của họ. Hắc Thủy Bà Bà chính là thuộc về loại cuối cùng này... Bà Bà thậm chí có thể không được tính vào trong phạm trù này! Một nửa thời gian trong một năm của lão thái thái đều là ngủ đông, nửa thời gian còn lại liền lặng lẽ mà bay tới bay lui, không nói lời nào, ngẫu nhiên “hoắc hoắc” cười hai tiếng, cùng mấy di nương đánh mã điếu dưỡng xà gì đó, vì sao Nghiêu Tử Lăng lại hỏi đến bà?
Thấy Bạch Ngọc Đường không trả lời, Nghiêu Tử Lăng lại hỏi, “Gần đây ngươi ở Hắc Phong Thành, không nghe đến việc võ lâm Tây Vực rối loạn sao?”
Mày kiếm của Ngũ gia càng nhíu chặt hơn —— võ lâm Tây Vực cũng rối loạn?
“Võ lâm Tây Vực rối loạn thì có quan hệ gì với Hắc Thủy Bà Bà?” Ngũ gia hỏi lại.
“Có vấn đề gì với vị Bà Bà kia hay không thì ta không biết, bất quá chắc chắn là có quan hệ với Hắc Thủy Cung.”
“Có quan hệ gì với Hắc Thủy Cung?”
Không đợi Bạch Ngọc Đường hỏi, bên cạnh truyền đến một giọng nói khác.
Mọi người quay người lại, liền giật mình... không biết Thiên Tôn đã đến bên cạnh bọn họ từ khi nào, đang ngồi xuống.
Ngũ gia rót cho Thiên Tôn chén trà, lại nhìn xung quanh, đám đồ đệ kích động đã bị Lục Phong đuổi đi, Thiên Tôn còn bảo các tiểu đồ đệ đang lưu luyến không rời vẫy tay nói “Gặp lại!” với mình, “Lát nữa để Ngọc Đường phát tiền mừng tuổi cho các ngươi!”
Ngũ gia đỡ trán, phỏng chừng… các tiểu đồ đệ mười sáu mười bảy tuổi trong mắt Thiên Tôn đều cùng một dạng mới vừa cai sữa như Tiểu Tứ Tử.
Thiên Tôn bưng chén trà hỏi Nghiêu Tử Lăng.
Nghiêu Tử Lăng giải thích, “Gần đây võ lâm Tây Vực chết rất nhiều cao thủ, trạng thái chết đều là miệng nôn máu đen, toàn bộ nội tạng trong cơ thể hóa thành hắc thủy.”
Ngũ gia nghe cũng hiểu được kỳ quái, liền nhìn Thiên Tôn.
Lão gia tử bưng chén trà chậm rãi uống, không nói chuyện, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.
Nghiêu Tử Lăng liền tiếp tục nói, “Hơn nữa nghe nói, khi hung án phát sinh, có người nhìn thấy mây mù màu đen hình người.”
“Mây mù màu đen hình người?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, hỏi Thiên Tôn, “Đó là cái gì?”
Thiên Tôn uống trà, buông chén trầm mặc một hồi, mở miệng nói, “Tà linh.”
...
Trong Hắc Phong Thành, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử mang theo Tiểu Ngũ đi dạo phố, hai người chạy khắp thành cả buổi sáng, mua được nhiều dược liệu, để Tiểu Ngũ “gánh” sọt thuốc.
Hình ảnh vua bách thú gánh hai giỏ thuốc cũng không dễ nhìn thấy nhiều cho lắm, Tiểu Ngũ cũng chẳng có chút tự giác, vừa đi vừa ngoắc đuôi, một chút nguyên tắc làm lão hổ đều không có.
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đi dạo một vòng, một lớn một nhỏ cả đường đều tán gẫu về chuyện nhặt thi thể.
Hai người đoán chừng dựa theo quy luật trước giờ, rất nhanh có thể nhặt được một cỗ thi thể, nhưng kỳ quặc chính là... hai người đi từ sáng sớm tới trưa, đều đến giờ ăn cơm mà vẫn chẳng đụng trúng vụ án mạng nào.
“A.” Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé, “Miêu Miêu, chúc mừng nha!”
Triển Chiêu cũng là dở khóc dở cười, bản thân mình đi dạo phố một buổi sáng không nhặt được thi thể vậy mà cũng đáng để chúc mừng, cái vận xui này!
Vào Thái Bạch Cư, hai người quen thuộc đi lên lầu hai.
Tiểu Lục Tử vui vẻ hớn hở chạy ra tiếp đón, “Triển gia, Tiểu vương gia, hôm nay trù phòng có đùi dê, trời lạnh thế này có muốn dùng thử một nồi không?”
Triển Chiêu cười tủm tỉm đáp, “Được nha, có cái nào sống không? Mang một cái cho Tiểu Ngũ.”
Tiểu Lục Tử vội nói có, rướn người qua lan can thét to bảo mang thức ăn lên với dưới lầu.
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử hai người chọn một bàn nhỏ trên lầu hai ngồi, chỉ thấy khách rất đông.
“Tiểu Lục Tử, gần đây trong Hắc Phong Thành có án liên quan đến mạng người không?” Triển Chiêu hỏi tiểu nhị đang vội châm trà cho hai người họ.
“Gần đây trái lại không có án mạng, ngay cả mấy người giang hồ.” Tiểu Lục Tử đáp, “Đều là đại môn phái, bình thường tại Hắc Phong Thành rất hiếm thấy cao tăng Thiếu Lâm gì đó, mấy ngày nay lại thấy một số.”
Triển Chiêu khẽ cau mày, Hắc Phong Thành không quá giống những nơi khác, thuộc loại trọng điểm quân sự, đối với người có võ lui tới quản lý tương đối nghiêm khắc. Bình thường tất cả các địa phương đều có môn phái giang hồ, nhưng tại Hắc Phong Thành hoàn toàn không có, đừng nói tới môn phái, ngay cả võ quán còn không được mở, sao lại có đại môn phái đến đây?
“Bất quá cũng không phải là đến Hắc Phong Thành, đều là đi ngang qua.” Tiểu Lục Tử tiếp một câu, “Ăn một bữa cơm liền ra thành, đi về phía Tây Vực.”
“Tây Vực à...”
Chuyện này vốn Triển Chiêu chẳng để ý, nhưng vừa rồi nghe chuyện của Lê Yên, vẫn thoáng cảm thấy khả nghi.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn nhất tề được dọn lên, tay nghề của trù tử Thái Bạch Cư trước sau như một rất tốt, Triển Chiêu hạnh phúc xé đùi dê, cùng Tiểu Tứ Tử ăn ngấu nghiến, ngay cả Tiểu Ngũ cũng ăn ngon đến gầm gừ.
Đang ăn, trên thang lầu vang lên tiếng bước chân.
Triển Chiêu không để ý, đang cầm đũa gắp thịt dê đút cho Tiểu Tứ Tử.
Lại nghe thấy một thanh âm truyền đến mang theo vài phần kinh ngạc, “Triển Chiêu?”
Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt có hai người đang đứng, quen mặt!
Triển Chiêu cầm đũa tỉ mỉ quan sát hai người quen như không quen trước mặt, hai người trước mắt dường như có chút xấu hổ, hai bên nhìn nhau một chốc, Triển Chiêu nghiêng đầu, “Hai ngươi đi ăn cơm hả? Thịt dê không tồi.”
Tiểu Tứ Tử phồng má vừa nhai vừa gật đầu —— đúng là không tồi nha.
Danh sách chương