Lần nhập trận này chiến đội Vân Trung Hoàng Phong lại phân chia một tám như lúc ban đầu mà không tụ hợp như trận vừa rồi. Mặc dù Trận phù lưu vô cùng mạnh mẽ nhưng chiến thuật này không nên lạm dụng vì nó mặc dù bá đạo mạnh mẽ nhưng lại có một nhược điểm vô cùng lớn đó là sự tiêu hao năng lượng, càng dùng lâu càng hao tổn, nếu trong thời gian ngắn không thể giành chiến thắng thì sẽ cạn kiệt linh lực. Do vậy chiến thuật này chỉ nên sử dụng khi phải đối đầu với chiến đội hùng hổ như Thanh Long và điều kiện tiên quyết là đối phương bị bất ngờ không kịp phòng bị. Với chiến đội Thiên Tước, bọn Triệu Thiên Bình không thể liều lĩnh như vậy.
Bố trí chiến thuật tám người là dựa vào khả năng phối hợp ăn ý của tám vị sư huynh và bản năng đơn chiến tập kích của Triệu Thiên Bình, nếu phát huy được hết khả năng thì chiến thắng là điều có thể.
Triệu Thiên Bình độc thân độc hành vừa tiện ứng biến vừa tiện do thám tình hình đối thủ, với thân pháp cực nhanh của mình nó tương đối tự tin duy trì khoảng cách để tránh bị đối phương tập kích.
Triệu Thiên Bình đang băng băng thẳng tiến thì đột nhiên phía trước xuất hiện bóng người đang di chuyển cực nhanh. Cả hai đều nhận ra sự xuất hiện của đối phương liền lập tức dừng bước.
Chợt thấy đối phương bỗng thủ ấn nhanh gọn kết ra rồi “Bùm” một tiếng, khói bụi đầy trời khiến tầm mắt của Triệu Thiên Bình bị cản trở. Nó định đuổi theo nhưng lại chẳng thấy gì, lại lo đối phương có mai phục nên Triệu Thiên Bình đành lùi lại một chút. Khi khói bụi tán đi, chẳng còn ai nữa.
- Chẳng lẽ đối phương chỉ có một người, chắc hẳn là thế nên mới vừa gặp đã trốn đi. Chẳng lẽ đối phương lại nhận ra mình, hay vì lí do gì mà vừa gặp đã tẩu đi, nhưng trong Mộc nhân cảnh chẳng thể nhận biết được ai ra ai mới đúng.
Triệu Thiên Bình đăm chiêu một lúc rồi chợt tỉnh:
- Bọn họ cũng như ta, là thăm dò, nhưng lại chia ra nhiều lực lượng hơn. Như vậy hẳn đã có tình báo về bố trí của bọn ta, như vậy nếu họ lấy cả chín người bố trận để đối phó với mấy vị sư huynh hoặc phái nhiều người hơn tiến hành hành vây hãm ta vậy thì không ổn.
Mấy người Triệu Thiên Bình đã phân chia lộ tuyến để dễ bề hành động và hỗ trợ lẫn nhau, bản thân Triệu Thiên Bình chỉ có một người vốn dĩ dễ dàng né tránh ánh mắt nhưng không ngờ đối phương lại tỏa lưới điều tra. Bên nó đã thế, bên mấy vị sư huynh thanh thế càng rền rang nên bị phát hiện chắc hẳn là điều không thể tránh khỏi, như vậy chẳng khác nào đối thủ đã nắm rõ bố trí của chúng ta.
Tình hình có chút bất lợi nhưng bây giờ tụ họp thay đổi chiến thuật thì không được, vì chiến thuật đưa ra từ trước, nếu là chiến đội khác còn có thể linh động thay đổi, chỉ là Vân Trung Hoàng Phong lại có Triệu Thiên Bình là mắc xích rời rạc khó mà thích ứng kịp, do vậy dù có linh động cũng chỉ nằm trong khuôn khổ tám người mà thôi.
Triệu Thiên Bình thay đổi phương hướng về phía đội hình của mấy sư huynh.
Cách thức di chuyển cũng khác, thay vì chạy trên mặt đất thì lại bay nhảy giữa những cành cây, vừa lợi dụng rừng rậm để ẩn nấu vừa có tầm quan sát rộng hơn. Trên đường Triệu Thiên Bình cũng phát giác được hai người do thám nữa nhưng vừa nhìn thấy thì họ lại tung hỏa mù đi mất. Chẳng mấy chốc Triệu Thiên Bình đã áp sát mấy vị sư huynh ở vùng đất trung tâm.
Vẫn chưa có gì xảy ra, tám người vẫn trong trận hình chặt chẽ chờ đợi đối phương xuất hiện. Bản thân Triệu Thiên Bình thì im mình ở mé rừng quan sát.
Từng chút thời gian trôi qua.
Đột nhiên mạn rừng đằng trước xuất hiện một lam sắc quang cầu nhanh như chớp bắn ra. Có điều uy lực không quá mạnh, mà bọn Linh Vân vốn đã đề phòng nên chẳng chút khăn phá bỏ.
Chẳng để họ rảnh tay, lại một hoàng sắc kiếm khí bắn phá, cứ thế công kích nối tiếp công kích, nhưng chẳng thể làm khó được bọn Linh Vân.
Nhưng chẳng ai dám lơ là vì biết đó chỉ là thăm dò của đối phương.
Quả đúng như vậy, chẳng mấy chốc sau công kích liền xuất hiện ở hai hướng, rồi ba hướng, công kích nhanh dần, trong nhẹ lại có nặng khiến việc chống đỡ cũng khó khăn hơn một chút. Nhưng điều này chỉ nói nên đối phương tăng cường thăm dò chứ chưa đến công kích mạnh mẽ thực sự.
Lại một lát, đột nhiên một quang hoa cực lớn xuất hiện ở mé tả một đường sét vang chớp giật đánh uỳnh vào lớp phòng thủ của Hoàng phong.
Uy lực mạnh mẽ và bất ngờ, đủ làm tám người đang ở thế thủ cũng không nhịn được có chút rung chuyển.
Sau quang hoa, trên không liền vọt ra bốn người với Tứ tượng hợp nhất kiếm khí lấy thế thái sơn áp đỉnh mà lao xuống. Không chỉ vậy, dưới dất cũng đồng thời xuất hiện năm người với thế trận phân tán khó hiều tiến nhanh về phía trận hình Hoàng Phong.
Triệu Thiên Bình ở xa qua sát khá lo lắng nhưng cũng nhận ra công kích của đối thủ tuy lăng lệ nhanh chóng nhưng uy lực còn thiếu lắm. Với Bát quái thuẫn của mấy người Vũ Thanh Hà thì dư sức chống đỡ.
Đột nhiên nó thầm hô không tốt.
Lúc đầu Triệu Thiên Bình nhìn năm người tiến ra kia có vẻ như muốn yểm trợ công kích của bốn người trên không kia, vì thế công của họ rất khó hoàn thủ. Nhưng nếu chú ý của công kích kia thì có điểm rất kì dị, đó là thanh thế quá lớn, lớn đến không bình thường, bản thân nó sở dĩ nhận ra công kích kia là yếu vì nó tinh thông ảo trận, mà trong công kích kia lại xảo hợp dùng ảo thuật để tạo ra thanh thế. Nhưng ảo thuật này rất tinh vi, bọn sư huynh trong nhất thời khó mà nhận ra được.
Nếu vì đánh giá sai lầm mà công kích sai lầm thì mới tạo nên nguy hiểm trí mạng, năm kẻ phân tán kia mới thực sự là nguy hiểm.
Dù chưa nhận ra đối phương muốn làm gì nhưng Triệu Thiên Bình không thể ngồi yên được nữa, nó từ ngọn cây nhảy xuống rồi với tốc độ nhanh nhất để tiến lại viện trợ.
Nhưng đã muộn.
Công kích “đầy uy thế” chạm vào Bát quái thuẫn liền bật ra, bốn kẻ kia cũng theo đó mà văng ra hơn chục trượng, nhưng nhờ có chuẩn bị trước mà thực chất va chạm cũng không mấy kinh thiên nên chẳng ai có tổn thương gì.
Có điều lúc này năm kẻ phân tán kia đã hoàn toàn vây quanh tám người bọn Linh Vân ở giữa. Lúc này trong tay cả năm người đều đồng loạt giương kiếm múa lên một kiếm chiêu quái dị rồi nhắm thẳng vào bàn chân trái mình mà cắm xuống. Đúng vậy, là nhắm thẳng vào chính chân trái của mình, không một chút do dự.
Triệu Thiên Bình vừa nhìn thấy hành động kì quái kia thì lập tức quay đầu bỏ chạy. Bỏ chạy càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ lâm vào tình cảnh một chọi bốn, vì nó biến thủ kiếm kia là như thế nào.
Định thân ngũ phương kết giới, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Nếu đôi phương hoàn thành trận thế thì tám vị sư huynh sẽ chính thức bị giam lại trong kết giới, mặc dù không nguy hiểm nhưng tất cả sẽ bất động, từ năm kẻ thi pháp cho tới tám vị sư huynh đều vô pháp dịch chuyển.
Nhưng vấn đề là bên ngoài còn mỗi Triệu Thiên Bình mà đối thủ còn đến bốn người có thể tự do hoạt động. Trận hình này nó đã xem qua nên chẳng lạ gì, vì thế nên không chút chần chờ mà đào tẩu, mà bốn kẻ kia cũng chẳng phí phạm chút thời gian tiến hành truy đuổi.
Ý đồ của đối phương lúc này đã lộ, rõ ràng là muốn tiêu diệt nó để lấy lợi thế đối đầu với mấy vị sư huynh.
Nhưng dù Triệu Thiên Bình có chạy nhanh đến mấy vẫn cảm giác được bị người ta truy theo, dù cố gắng hết sức nhưng chẳng thể cắt đuôi được. Nó sực nhớ lại hỏa mù lúc trước, đó không chỉ là che mắt mà còn có thể là thuật đánh giấu nữa, như vậy dù nó có chạy đến kiệt sức cũng không thể thoát được thuật truy tung của đối phương.
Chỉ có chiến.
Nhưng một chọi bốn thì làm sao mà thắng.
Không thắn tức bại, nếu thế thì bọn sư huynh sẽ lâm vào hoàn cảnh thua người, mà chiến đội như Thiên Tước nếu có lợi thế hơn người thì tức nhiên sẽ chiến thắng.
Vậy nó không thể thua, hoặc tối thiểu không thể thua đơn giản như vậy được.
Trăm ngàn suy tính trôi qua trong khoảnh khắc, bản thân nó mạnh nhất về trận pháp nhưng hiện giờ lại không mang trận kỳ, những thủ đoạn khác khó mà dùng được khi dính phải thuật truy tung, hoặc chạy trốn, hoặc chiến đấu trực diện, nhưng ở cái địa hình không quá lớn như thế này thì chạy trốn được mấy khi, rồi chẳng mấy chốc sẽ bị vây khốn, như vậy chẳng bằng liều một trận cũng tốt, lại có khả năng thay đổi tình thế.
Nhưng tính ra cũng không phải liều mạng vô ích, tuy là một đấu bốn nhưng nếu may mắn lấy được một chút lợi thế thì tình hình sẽ đảo ngược. Hiện giờ nhìn thì có vẻ Thiên Tước chiếm thế nhưng nếu chỉ một người trong số họ bị hạ thì mọi chuyện sẽ xoay chuyển hoàn toàn. Vì khi đó tám người bên mình vẫn bảo tồn nguyên trạng mà đối phương lại có hao tổn ít nhiều.
Nó cân nhắc một chút rồi vòng lại chỗ mấy sư huynh. Mặc dù biết Định thân giới không thể công phá từ bên ngoài mà chỉ có thể hao mòn từ bên trong, khổ nỗi mấy sư huynh lại chẳng biết gì về kết giới này cả vì nó cũng xuất phát từ Tàng thư các, nhưng Triệu Thiên Bình không có ý phá kết giới mà chỉ muốn ra vẻ cố gắng để đánh lừa đối thủ. Hơn nữa chỉ duy nhất chỗ này có địa hình trống trải bằng phẳng để thân pháp linh hoạt của nó dễ bề phát huy.
Nhưng mọi chuyện không được thuận lợi, có vẻ đối phương đoán biết được phần nào ý đồ của nó mà bọn họ vừa try tung vừa phong tỏa đường ra. Đội hình bốn người bố trí không xa không gần, đủ gần để viện trợ lẫn nhau lại đủ xa để nới rộng phạm vi bao vây. Nhiều lần Triệu Thiên Bình muốn đột phá nhưng không thành, mặc dù nhìn trận hình đối phương thưa thớt nhưng hành động lại cực kì liên kết, hợp tản một cách vô cùng khôn khéo, lại nắm rõ hành tung của Triệu Thiên Bình nên bản thân nó gặp phải khó khăn cực lớn.
Dẫu biết chỉ huy của đối phương cực kì lợi hại nhưng chẳng ngờ lại khó chơi đến như vậy, trận hình phối hợp Triệu Thiên Bình không nhịn được phải thầm khen ngợi.
Lại thử tấn công vài lần, Triệu Thiên Bình quyết định chọn một người để cường công đột phá, có điều nó chưa kịp ra tay thì đối thủ đã tụ hợp lại thành nhóm hai người khiến ý đồ của nó càng thêm thất bại. Bốn người chia hai đội hình thành thế gọng kìm cực kì khó chịu, nếu kéo dài thời gian thì dù tốc độ bản thân nó có nhanh đến đâu hơn nữa thì cũng sẽ lâm vào thế khó, bởi lẽ muốn thi triển Phong hành bộ tất dùng linh lực, mà trạng thái mộc nhân của nó lại chẳng chứa linh lực quá nhiều.
Nếu đã như thế Triệu Thiên Bình chỉ còn có thể lui về đại lộ mà thôi. Dù không gian ở đại lộ không thoải mái như bình nguyên, nhưng so với những địa hình vô cùng bất lợi khác như rừng rậm hoặc sông suối thì còn tốt hơn nhiều.
Quyết định như vậy, Triệu Thiên Bình bèn tăng tốc.
Địa hình không lớn, chẳng mấy chốc nó đã thoát khỏi rừng rậm. Đối phương cũng chẳng buông tha, ngay lập tức nó bị dồn vào tình thế hai mặt giáp công.
Tình hình trước mặt khiến Triệu Thiên Bình cực kì khổ não. Đối phương cứ như nắm rõ từng dự định của bản thân nó mà ra bố trí, điều này khiến tâm lý nó có cảm giác khó chịu cực kì. Tiến ra đại lộ những tưởng sẽ có không gian tung hoành, nhưng rốt cuộc lại lâm vào thế vây hãm càng thêm chặt chẽ.
Lúc này chỉ có thể đấu.
Không chút chần chừ Triệu Thiên Bình liền lao vào tấn công chiếm thế chủ động không để đối phương kịp bố trí thêm thứ khó chịu gì.
Nhắm thẳng một đối tượng, Triệu Thiên Bình liền xuất kiếm. Kiếm phong cực nhanh chỉ trong chốc lát đã áp sát đối thủ, nhưng dừng như kẻ kia cũng không ham chiến, thế phòng ngự vừa ra, nàng ta liền lập tức triệt thoái.
Kiếm phong va chạm vào quang mang phòng ngự liền bị kiềm chế, đúng lúc này tiếng gió phía sau đột nhiên vun vút, Triệu Thiên Bình liền lập tức lăn xả qua một bên tránh né mới thấy được có hai người nhân cơ hội muốn đánh vào đằng sau nó.
Lại qua vài lần giao thủ, mặc dù kiếm chiêu của Triệu Thiên Bình tinh diệu nhưng chẳng thể thoát ra sự giáp công của hai nàng kia. Tình thế lập tức căn go vì Triệu Thiên Bình lúc này không chỉ đấu với hai người hợp công mà ở xa còn một cặp tu sĩ luôn sẵn sàng đạo thuât trên thay mà ném nó bất kì lúc nào.
Đột nhiên áp lực bạo tăng, trong hai người giáp công bỗng có một nàng kiếm chiêu trở nên lăng lệ mạnh mẽ, khiến Triệu Thiên Bình buộc phải chuyền từ tư thế giao thủ sang phòng thủ, nhưng kiếm thuật của đối phương không dừng tại đó mà liên tục tăng cường khiến Triệu Thiên Bình vừa kinh vừa sợ. Không ngờ đối phương lại có người sử kiếm diệu đến thế, nhưng trước đến nay trong chiến đội Thiên Tước chưa có nghe qua người nào lợi hại như vậy, kiếm của người này so ra chẳng hề kém Khổng Thương Bá, chỉ khác một chút là Bá kiếm như cuồng phong, như hỏa bạo thì kiếm của người này lại nhu mềm như nước, nước chảy không ngừng, uyển chuyển lại không thiếu sự mạnh mẽ của sóng lớn, của thác dữ.
Không chỉ ứng phó với kẻ địch lợi hại, bên cạnh còn một kẻ quấy phá, lại thêm hai tu sĩ bên ngoài có thể xuất kỳ bất ý tấn công, nếu không phải gần đây Triệu Thiên Bình có chút tiến bộ về kiếm thuật bản năng thì lúc này đã bại vong rồi.
Khổ nỗi những đường kiếm của nó chỉ là học tập về kiếm chiêu bên ngoài, còn kiếm quyết kiếm pháp lại mù tịt nên so ra kém đối phương rất nhiều.
Đây cũng là hạn chế bất đắc dĩ.
Phải biết rằng muốn kiếm chiêu phát huy tối đa uy lực cũng không phải chỉ có mỗi kiếm chiêu tinh diệu về ngoài như vậy, mà nội ngoại kết hợp mới là chân lí. Ngoại là ngoại công, thể hiện ở chiêu thức, thân pháp còn nội tức là khí, nội công thể hiện ở việc điều khiển chân lực nhập kiếm. Nội công ở người tu đạo là linh lực còn ở người luyện võ là nội lực, mà bản thân Triệu Thiên Bình thì linh lực yếu kém không chỉ trong Mộc nhân cảnh mà kể cả bên ngoài nên sự thấu hiểu với linh lực không quá cao. Còn về nội lực, bản thân nó chẳng phải võ tu nên chẳng thể hiểu, nếu là một võ giả khác, tỉ như tiên thiên võ giả chẳng hạn lựa chọn Mộc nhân cận chiến thì với sự am hiểu nội lực để kích phát sức mạnh thân thể của họ sẽ phát huy kiếm quyết mạnh hơn Triệu Thiên Bình bội phần.
Bản thân Triệu Thiên Bình lựa chọn cận thân chiến đấu, nhưng không chọn đường nội lực mà lựa chọn linh lực, điều này cũng là bất đắc dĩ nên khiến bản thân linh lực của nó không nhiều, lại không có nội lực để kích phát sức mạnh nên thành ra nằm vào tình thế ngô không ra ngô mà khoai cũng chẳng ra khoai.
Bố trí chiến thuật tám người là dựa vào khả năng phối hợp ăn ý của tám vị sư huynh và bản năng đơn chiến tập kích của Triệu Thiên Bình, nếu phát huy được hết khả năng thì chiến thắng là điều có thể.
Triệu Thiên Bình độc thân độc hành vừa tiện ứng biến vừa tiện do thám tình hình đối thủ, với thân pháp cực nhanh của mình nó tương đối tự tin duy trì khoảng cách để tránh bị đối phương tập kích.
Triệu Thiên Bình đang băng băng thẳng tiến thì đột nhiên phía trước xuất hiện bóng người đang di chuyển cực nhanh. Cả hai đều nhận ra sự xuất hiện của đối phương liền lập tức dừng bước.
Chợt thấy đối phương bỗng thủ ấn nhanh gọn kết ra rồi “Bùm” một tiếng, khói bụi đầy trời khiến tầm mắt của Triệu Thiên Bình bị cản trở. Nó định đuổi theo nhưng lại chẳng thấy gì, lại lo đối phương có mai phục nên Triệu Thiên Bình đành lùi lại một chút. Khi khói bụi tán đi, chẳng còn ai nữa.
- Chẳng lẽ đối phương chỉ có một người, chắc hẳn là thế nên mới vừa gặp đã trốn đi. Chẳng lẽ đối phương lại nhận ra mình, hay vì lí do gì mà vừa gặp đã tẩu đi, nhưng trong Mộc nhân cảnh chẳng thể nhận biết được ai ra ai mới đúng.
Triệu Thiên Bình đăm chiêu một lúc rồi chợt tỉnh:
- Bọn họ cũng như ta, là thăm dò, nhưng lại chia ra nhiều lực lượng hơn. Như vậy hẳn đã có tình báo về bố trí của bọn ta, như vậy nếu họ lấy cả chín người bố trận để đối phó với mấy vị sư huynh hoặc phái nhiều người hơn tiến hành hành vây hãm ta vậy thì không ổn.
Mấy người Triệu Thiên Bình đã phân chia lộ tuyến để dễ bề hành động và hỗ trợ lẫn nhau, bản thân Triệu Thiên Bình chỉ có một người vốn dĩ dễ dàng né tránh ánh mắt nhưng không ngờ đối phương lại tỏa lưới điều tra. Bên nó đã thế, bên mấy vị sư huynh thanh thế càng rền rang nên bị phát hiện chắc hẳn là điều không thể tránh khỏi, như vậy chẳng khác nào đối thủ đã nắm rõ bố trí của chúng ta.
Tình hình có chút bất lợi nhưng bây giờ tụ họp thay đổi chiến thuật thì không được, vì chiến thuật đưa ra từ trước, nếu là chiến đội khác còn có thể linh động thay đổi, chỉ là Vân Trung Hoàng Phong lại có Triệu Thiên Bình là mắc xích rời rạc khó mà thích ứng kịp, do vậy dù có linh động cũng chỉ nằm trong khuôn khổ tám người mà thôi.
Triệu Thiên Bình thay đổi phương hướng về phía đội hình của mấy sư huynh.
Cách thức di chuyển cũng khác, thay vì chạy trên mặt đất thì lại bay nhảy giữa những cành cây, vừa lợi dụng rừng rậm để ẩn nấu vừa có tầm quan sát rộng hơn. Trên đường Triệu Thiên Bình cũng phát giác được hai người do thám nữa nhưng vừa nhìn thấy thì họ lại tung hỏa mù đi mất. Chẳng mấy chốc Triệu Thiên Bình đã áp sát mấy vị sư huynh ở vùng đất trung tâm.
Vẫn chưa có gì xảy ra, tám người vẫn trong trận hình chặt chẽ chờ đợi đối phương xuất hiện. Bản thân Triệu Thiên Bình thì im mình ở mé rừng quan sát.
Từng chút thời gian trôi qua.
Đột nhiên mạn rừng đằng trước xuất hiện một lam sắc quang cầu nhanh như chớp bắn ra. Có điều uy lực không quá mạnh, mà bọn Linh Vân vốn đã đề phòng nên chẳng chút khăn phá bỏ.
Chẳng để họ rảnh tay, lại một hoàng sắc kiếm khí bắn phá, cứ thế công kích nối tiếp công kích, nhưng chẳng thể làm khó được bọn Linh Vân.
Nhưng chẳng ai dám lơ là vì biết đó chỉ là thăm dò của đối phương.
Quả đúng như vậy, chẳng mấy chốc sau công kích liền xuất hiện ở hai hướng, rồi ba hướng, công kích nhanh dần, trong nhẹ lại có nặng khiến việc chống đỡ cũng khó khăn hơn một chút. Nhưng điều này chỉ nói nên đối phương tăng cường thăm dò chứ chưa đến công kích mạnh mẽ thực sự.
Lại một lát, đột nhiên một quang hoa cực lớn xuất hiện ở mé tả một đường sét vang chớp giật đánh uỳnh vào lớp phòng thủ của Hoàng phong.
Uy lực mạnh mẽ và bất ngờ, đủ làm tám người đang ở thế thủ cũng không nhịn được có chút rung chuyển.
Sau quang hoa, trên không liền vọt ra bốn người với Tứ tượng hợp nhất kiếm khí lấy thế thái sơn áp đỉnh mà lao xuống. Không chỉ vậy, dưới dất cũng đồng thời xuất hiện năm người với thế trận phân tán khó hiều tiến nhanh về phía trận hình Hoàng Phong.
Triệu Thiên Bình ở xa qua sát khá lo lắng nhưng cũng nhận ra công kích của đối thủ tuy lăng lệ nhanh chóng nhưng uy lực còn thiếu lắm. Với Bát quái thuẫn của mấy người Vũ Thanh Hà thì dư sức chống đỡ.
Đột nhiên nó thầm hô không tốt.
Lúc đầu Triệu Thiên Bình nhìn năm người tiến ra kia có vẻ như muốn yểm trợ công kích của bốn người trên không kia, vì thế công của họ rất khó hoàn thủ. Nhưng nếu chú ý của công kích kia thì có điểm rất kì dị, đó là thanh thế quá lớn, lớn đến không bình thường, bản thân nó sở dĩ nhận ra công kích kia là yếu vì nó tinh thông ảo trận, mà trong công kích kia lại xảo hợp dùng ảo thuật để tạo ra thanh thế. Nhưng ảo thuật này rất tinh vi, bọn sư huynh trong nhất thời khó mà nhận ra được.
Nếu vì đánh giá sai lầm mà công kích sai lầm thì mới tạo nên nguy hiểm trí mạng, năm kẻ phân tán kia mới thực sự là nguy hiểm.
Dù chưa nhận ra đối phương muốn làm gì nhưng Triệu Thiên Bình không thể ngồi yên được nữa, nó từ ngọn cây nhảy xuống rồi với tốc độ nhanh nhất để tiến lại viện trợ.
Nhưng đã muộn.
Công kích “đầy uy thế” chạm vào Bát quái thuẫn liền bật ra, bốn kẻ kia cũng theo đó mà văng ra hơn chục trượng, nhưng nhờ có chuẩn bị trước mà thực chất va chạm cũng không mấy kinh thiên nên chẳng ai có tổn thương gì.
Có điều lúc này năm kẻ phân tán kia đã hoàn toàn vây quanh tám người bọn Linh Vân ở giữa. Lúc này trong tay cả năm người đều đồng loạt giương kiếm múa lên một kiếm chiêu quái dị rồi nhắm thẳng vào bàn chân trái mình mà cắm xuống. Đúng vậy, là nhắm thẳng vào chính chân trái của mình, không một chút do dự.
Triệu Thiên Bình vừa nhìn thấy hành động kì quái kia thì lập tức quay đầu bỏ chạy. Bỏ chạy càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ lâm vào tình cảnh một chọi bốn, vì nó biến thủ kiếm kia là như thế nào.
Định thân ngũ phương kết giới, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Nếu đôi phương hoàn thành trận thế thì tám vị sư huynh sẽ chính thức bị giam lại trong kết giới, mặc dù không nguy hiểm nhưng tất cả sẽ bất động, từ năm kẻ thi pháp cho tới tám vị sư huynh đều vô pháp dịch chuyển.
Nhưng vấn đề là bên ngoài còn mỗi Triệu Thiên Bình mà đối thủ còn đến bốn người có thể tự do hoạt động. Trận hình này nó đã xem qua nên chẳng lạ gì, vì thế nên không chút chần chờ mà đào tẩu, mà bốn kẻ kia cũng chẳng phí phạm chút thời gian tiến hành truy đuổi.
Ý đồ của đối phương lúc này đã lộ, rõ ràng là muốn tiêu diệt nó để lấy lợi thế đối đầu với mấy vị sư huynh.
Nhưng dù Triệu Thiên Bình có chạy nhanh đến mấy vẫn cảm giác được bị người ta truy theo, dù cố gắng hết sức nhưng chẳng thể cắt đuôi được. Nó sực nhớ lại hỏa mù lúc trước, đó không chỉ là che mắt mà còn có thể là thuật đánh giấu nữa, như vậy dù nó có chạy đến kiệt sức cũng không thể thoát được thuật truy tung của đối phương.
Chỉ có chiến.
Nhưng một chọi bốn thì làm sao mà thắng.
Không thắn tức bại, nếu thế thì bọn sư huynh sẽ lâm vào hoàn cảnh thua người, mà chiến đội như Thiên Tước nếu có lợi thế hơn người thì tức nhiên sẽ chiến thắng.
Vậy nó không thể thua, hoặc tối thiểu không thể thua đơn giản như vậy được.
Trăm ngàn suy tính trôi qua trong khoảnh khắc, bản thân nó mạnh nhất về trận pháp nhưng hiện giờ lại không mang trận kỳ, những thủ đoạn khác khó mà dùng được khi dính phải thuật truy tung, hoặc chạy trốn, hoặc chiến đấu trực diện, nhưng ở cái địa hình không quá lớn như thế này thì chạy trốn được mấy khi, rồi chẳng mấy chốc sẽ bị vây khốn, như vậy chẳng bằng liều một trận cũng tốt, lại có khả năng thay đổi tình thế.
Nhưng tính ra cũng không phải liều mạng vô ích, tuy là một đấu bốn nhưng nếu may mắn lấy được một chút lợi thế thì tình hình sẽ đảo ngược. Hiện giờ nhìn thì có vẻ Thiên Tước chiếm thế nhưng nếu chỉ một người trong số họ bị hạ thì mọi chuyện sẽ xoay chuyển hoàn toàn. Vì khi đó tám người bên mình vẫn bảo tồn nguyên trạng mà đối phương lại có hao tổn ít nhiều.
Nó cân nhắc một chút rồi vòng lại chỗ mấy sư huynh. Mặc dù biết Định thân giới không thể công phá từ bên ngoài mà chỉ có thể hao mòn từ bên trong, khổ nỗi mấy sư huynh lại chẳng biết gì về kết giới này cả vì nó cũng xuất phát từ Tàng thư các, nhưng Triệu Thiên Bình không có ý phá kết giới mà chỉ muốn ra vẻ cố gắng để đánh lừa đối thủ. Hơn nữa chỉ duy nhất chỗ này có địa hình trống trải bằng phẳng để thân pháp linh hoạt của nó dễ bề phát huy.
Nhưng mọi chuyện không được thuận lợi, có vẻ đối phương đoán biết được phần nào ý đồ của nó mà bọn họ vừa try tung vừa phong tỏa đường ra. Đội hình bốn người bố trí không xa không gần, đủ gần để viện trợ lẫn nhau lại đủ xa để nới rộng phạm vi bao vây. Nhiều lần Triệu Thiên Bình muốn đột phá nhưng không thành, mặc dù nhìn trận hình đối phương thưa thớt nhưng hành động lại cực kì liên kết, hợp tản một cách vô cùng khôn khéo, lại nắm rõ hành tung của Triệu Thiên Bình nên bản thân nó gặp phải khó khăn cực lớn.
Dẫu biết chỉ huy của đối phương cực kì lợi hại nhưng chẳng ngờ lại khó chơi đến như vậy, trận hình phối hợp Triệu Thiên Bình không nhịn được phải thầm khen ngợi.
Lại thử tấn công vài lần, Triệu Thiên Bình quyết định chọn một người để cường công đột phá, có điều nó chưa kịp ra tay thì đối thủ đã tụ hợp lại thành nhóm hai người khiến ý đồ của nó càng thêm thất bại. Bốn người chia hai đội hình thành thế gọng kìm cực kì khó chịu, nếu kéo dài thời gian thì dù tốc độ bản thân nó có nhanh đến đâu hơn nữa thì cũng sẽ lâm vào thế khó, bởi lẽ muốn thi triển Phong hành bộ tất dùng linh lực, mà trạng thái mộc nhân của nó lại chẳng chứa linh lực quá nhiều.
Nếu đã như thế Triệu Thiên Bình chỉ còn có thể lui về đại lộ mà thôi. Dù không gian ở đại lộ không thoải mái như bình nguyên, nhưng so với những địa hình vô cùng bất lợi khác như rừng rậm hoặc sông suối thì còn tốt hơn nhiều.
Quyết định như vậy, Triệu Thiên Bình bèn tăng tốc.
Địa hình không lớn, chẳng mấy chốc nó đã thoát khỏi rừng rậm. Đối phương cũng chẳng buông tha, ngay lập tức nó bị dồn vào tình thế hai mặt giáp công.
Tình hình trước mặt khiến Triệu Thiên Bình cực kì khổ não. Đối phương cứ như nắm rõ từng dự định của bản thân nó mà ra bố trí, điều này khiến tâm lý nó có cảm giác khó chịu cực kì. Tiến ra đại lộ những tưởng sẽ có không gian tung hoành, nhưng rốt cuộc lại lâm vào thế vây hãm càng thêm chặt chẽ.
Lúc này chỉ có thể đấu.
Không chút chần chừ Triệu Thiên Bình liền lao vào tấn công chiếm thế chủ động không để đối phương kịp bố trí thêm thứ khó chịu gì.
Nhắm thẳng một đối tượng, Triệu Thiên Bình liền xuất kiếm. Kiếm phong cực nhanh chỉ trong chốc lát đã áp sát đối thủ, nhưng dừng như kẻ kia cũng không ham chiến, thế phòng ngự vừa ra, nàng ta liền lập tức triệt thoái.
Kiếm phong va chạm vào quang mang phòng ngự liền bị kiềm chế, đúng lúc này tiếng gió phía sau đột nhiên vun vút, Triệu Thiên Bình liền lập tức lăn xả qua một bên tránh né mới thấy được có hai người nhân cơ hội muốn đánh vào đằng sau nó.
Lại qua vài lần giao thủ, mặc dù kiếm chiêu của Triệu Thiên Bình tinh diệu nhưng chẳng thể thoát ra sự giáp công của hai nàng kia. Tình thế lập tức căn go vì Triệu Thiên Bình lúc này không chỉ đấu với hai người hợp công mà ở xa còn một cặp tu sĩ luôn sẵn sàng đạo thuât trên thay mà ném nó bất kì lúc nào.
Đột nhiên áp lực bạo tăng, trong hai người giáp công bỗng có một nàng kiếm chiêu trở nên lăng lệ mạnh mẽ, khiến Triệu Thiên Bình buộc phải chuyền từ tư thế giao thủ sang phòng thủ, nhưng kiếm thuật của đối phương không dừng tại đó mà liên tục tăng cường khiến Triệu Thiên Bình vừa kinh vừa sợ. Không ngờ đối phương lại có người sử kiếm diệu đến thế, nhưng trước đến nay trong chiến đội Thiên Tước chưa có nghe qua người nào lợi hại như vậy, kiếm của người này so ra chẳng hề kém Khổng Thương Bá, chỉ khác một chút là Bá kiếm như cuồng phong, như hỏa bạo thì kiếm của người này lại nhu mềm như nước, nước chảy không ngừng, uyển chuyển lại không thiếu sự mạnh mẽ của sóng lớn, của thác dữ.
Không chỉ ứng phó với kẻ địch lợi hại, bên cạnh còn một kẻ quấy phá, lại thêm hai tu sĩ bên ngoài có thể xuất kỳ bất ý tấn công, nếu không phải gần đây Triệu Thiên Bình có chút tiến bộ về kiếm thuật bản năng thì lúc này đã bại vong rồi.
Khổ nỗi những đường kiếm của nó chỉ là học tập về kiếm chiêu bên ngoài, còn kiếm quyết kiếm pháp lại mù tịt nên so ra kém đối phương rất nhiều.
Đây cũng là hạn chế bất đắc dĩ.
Phải biết rằng muốn kiếm chiêu phát huy tối đa uy lực cũng không phải chỉ có mỗi kiếm chiêu tinh diệu về ngoài như vậy, mà nội ngoại kết hợp mới là chân lí. Ngoại là ngoại công, thể hiện ở chiêu thức, thân pháp còn nội tức là khí, nội công thể hiện ở việc điều khiển chân lực nhập kiếm. Nội công ở người tu đạo là linh lực còn ở người luyện võ là nội lực, mà bản thân Triệu Thiên Bình thì linh lực yếu kém không chỉ trong Mộc nhân cảnh mà kể cả bên ngoài nên sự thấu hiểu với linh lực không quá cao. Còn về nội lực, bản thân nó chẳng phải võ tu nên chẳng thể hiểu, nếu là một võ giả khác, tỉ như tiên thiên võ giả chẳng hạn lựa chọn Mộc nhân cận chiến thì với sự am hiểu nội lực để kích phát sức mạnh thân thể của họ sẽ phát huy kiếm quyết mạnh hơn Triệu Thiên Bình bội phần.
Bản thân Triệu Thiên Bình lựa chọn cận thân chiến đấu, nhưng không chọn đường nội lực mà lựa chọn linh lực, điều này cũng là bất đắc dĩ nên khiến bản thân linh lực của nó không nhiều, lại không có nội lực để kích phát sức mạnh nên thành ra nằm vào tình thế ngô không ra ngô mà khoai cũng chẳng ra khoai.
Danh sách chương