Trận đấu với Vũ Thanh Hà không mấy khó khăn, xét về uy lực thì trận pháp gã bày ra rất ấn tượng, một trận pháp lấy kim hệ làm chủ có khả năng khóa chết đối thủ khá lợi hại, chỉ tiếc nhược điểm của nó là sự ổn định không được cao. Nếu Triệu Thiên Bình muốn muốn nhanh chóng phá trận thì đơn giản chỉ cần tăng cường kim linh lực kích phá khiến kim hệ lực lượng vượt ngưỡng ổn định thì trận pháp sẽ tự phá, còn muốn thu trận thì tốn công sức hơn chút là dùng mộc lực bào mòn đi kim hệ lực lượng rồi một kích hóa giải, chỉ là phức tạp hơn một chút trong việc sử dụng lực lượng tinh tế hơn mà thôi. Dù sao, trận đầu nó vẫn dễ dàng thắng cuộc, còn Vũ Thanh Hà tuy có chút chán nản nhưng vẫn hoan hỉ vì người thắng là người một nhà.
Sau giờ thi đấu, Triệu Thiên Bình cùng mấy vị sư huynh đến Vân Trung Cư gặp sư phụ. Vì một lí do chỉ Triệu Thiên Bình biết mà trong mấy ngày gần đây Bạch Vân Chân Nhân thường xuyên gặp mặt mấy đệ tử của mình, giảng thuật truyền đạo, hết tâm hết sức. Trước kia có những thứ vì lí do tu vi của đệ tử còn hạn chế mà lão không truyền đạt thì giờ chẳng giữ lại thứ gì, thậm chí những tâm đắc tu luyện còn chuyên môn biên thành chín quyển giao cho bọn họ rồi dặn dò sau này phải chuyên tâm nghiên cứu. Mấy vị sư huynh cực kì hoan hỉ, kể cả người cộc cằn như lão Tam cũng hưng phấn ra mặt, chỉ có Triệu Thiên Bình miệng cười nhưng mày chẳng thể giãn ra.
Nhìn bóng lưng mấy vị sư huynh dần khuất phía xa, Triệu Thiên Bình tâm trạng bề bộn chẳng biết nói gì cho phải.
- Đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.
Sau lưng vang lên tiếng nói của sư phụ, Triệu Thiên Bình hơi bất ngờ chút rồi thở ra:
- Con chỉ hy vọng được như vậy.
Bạch Vân Chân Nhân tọa xuống một bồ đoàn như mây, Triệu Thiên Bình chần chừ một lát rồi ngồi xuống đối diện:
- Sau những chuyện vừa qua, con thật có nhiều điều không rõ.
Bạch Vân Chân Nhân khẽ vuốt râu chờ đợi nó nói tiếp.
- Thắc mắc lớn nhất trong lòng con là tại sao chưởng môn sư bá lại tín nhiệm con đến vậy, ngay cả cấm địa cũng mở ra.
Bạch Vân Chân Nhân hơi ngạc nhiên:
- Mở ra cấm địa, ý con là Thạch Vân Các?
Triệu Thiên Bình không ngạc nhiên khi Bạch Vân Chân Nhân biết điều này, dù sao ông ta cũng là Phong chủ, tuy không được tiếp xúc nhưng biết thì vẫn phải biết, dù sao ngọn núi này nói nhỏ không nhỏ, nhưng chẳng lớn tới đâu. Triệu Thiên Bình nghe hỏi chỉ gật đầu rồi chờ đợi, Bạch Vân Chân Nhân bỗng chốc chìm trong suy tư.
- Đây hẳn là một cách lôi kéo, cũng là cách uy hiếp ràng buộc.
Qua hồi lâu Bạch Vân Chân Nhân mới nói một câu mập mờ, Triệu Thiên Bình nghe xong thì thấy lạ:
- Tựa hồ có chút hơi quá vội vàng.
Bạch Vân Chân Nhân mỉm cười lắc đầu:
- Trong lúc phi thường thì cần dùng thủ đoạn phi thường, hẳn những thứ bên trong cấm địa kia có lợi cho cuộc chiến?
Triệu Thiên Bình gật đầu, Bạch Vân Chân Nhân lại nói:
- Ta không hiểu lắm suy nghĩ của chưởng môn, có điều hẳn là hắn khá vội vàng, còn vội vàng tại vì sao thì rất khó nói, vì hắn quan tâm đến thành bại hay quan tâm đến điều gì khác?
Triệu Thiên Bình gãi đầu suy nghĩ rồi đáp:
- Đệ tử thấy sư thúc hẳn có rất nhiều cách vượt qua chuyện này, nhưng vẫn mạo hiểm sử dụng phương pháp của đệ tử, lại còn phá lệ mở ra cấm địa, hẳn là có lí do nào đấy.
Bạch Vân Chân Nhân nhíu mày:
- Là như vậy sao?
Rồi lão như nghĩ ra điều gì, chỉ khẽ thở dài:
- Hắn là một người có tham vọng, có thể nói phá lệ cho con là lần đầu tiên, nhưng chưa hẳn sẽ là cuối cùng, chỉ e sau này quy củ sẽ cải biến.
Triệu Thiên Bình nghe ra sư phụ có chút bất an thì hỏi:
- Chẳng lẽ có điều gì không tốt sẽ xảy ra sao?
Bạch Vân Chân Nhân nhìn tầng mây xa xăm thở dài:
- Tốt hay không thì sau này tự nhiên sẽ rõ, tương lai khó thể đoán định, chỉ tiếc là sau này Lưu Vân sẽ không còn yên bình như bây giờ nữa.
Sẽ không còn yên bình sao, có chút hiểu chút không, Triệu Thiên Bình lâm vào suy nghĩ.
Ngoài thời gian tham gia tam luận, tất cả tinh lực của Triệu Thiên Bình đều tập trung vào trận chiến sắp tới, kế hoạch đã vạch ra, nhìn như trôi chảy nhưng thực hiện lại vô cùng phức tạp, tỉ như chỉ vì một cái trận pháp con thôi mà Triệu Thiên Bình đã tiêu hao hết mấy ngày công sức mới hoàn thành.
Vân Ảnh Trận, một trận pháp mà Triệu Thiên Bình bỏ rất nhiều tinh lực kết hợp từ Nhân ảnh trận và Mộng ảo trận cộng thêm Diệu Vân Bí pháp Thao Vân Thuật, mục đích là tạo những bản sao bằng mây từ người thật làm một thành phần của đại ảo trận sắp đến.
Trận pháp hoàn thành, Triệu Thiên Bình khắc vào một cặp âm dương trận bàn rồi sắp đặt ở cửa vào Tam Luận Hội Đường. Nếu có người bước qua thì trận pháp sẽ lưu giữ lại khí tức và thân ảnh để tiện việc bố trí sau này.
Nhiều bố trí phức tạp tất nhiên một mình Triệu Thiên Bình không thể làm hết, mà cũng chẳng thể làm được, có rất nhiều việc quan trọng phải ủy thác cho chưởng môn cùng mấy vị thái thượng trưởng lão giúp đỡ. Vừa thực hiện, vừa không ngừng hoàn thiện, đến cuối cùng dựa vào một bộ khuôn định sẵn để hoàn tất công việc, một quá trì lâu dài đầy tỉ mỉ, và mệt mỏi.
Bố cân đã phải khảm thêm linh ngọc, nếu không nó đã chẳng chịu nổi.
Dù vậy Triệu Thiên Bình vẫn đặc áp lực rất lớn cho mình trong việc thi đấu.
Ngày đại hội thứ bảy là ngày diễn ra bốn trận đấu tổ hợp vòng bảng đầu tiên. Mở đầu là trận đấu ở Long bảng giữa chiến đội Lưu Vân Thái Thượng của Hoàng Gia Bảo và chiến đội Tả Huyền Phong.
Lưu Vân Thái Thượng lấy Cửu cung biến hóa vệ lĩnh làm chính trận, lấy Ngũ hành Lưỡng nghi Thái cực làm phụ trận chia ra đội hình thiên về thủ với Ngũ hành trận gồm năm võ giả đóng vai trò phòng ngự, Lưỡng nghi với hai tu giả ngự kiếm tấn công còn tâm trận Thái cực lấy Hoàng Gia Bảo cùng Kim Liên thao khống biến hóa. Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Gia Bảo, trận hình Lưu Vân Thái Thượng dù linh động nhưng không hề lộ ra chút sơ hở nào, phòng thủ không góc chết, tấn công lại biến hóa đa dạng khiến trận hình của Tả Huyền Phong dù bố trí theo kiểu Bát quái tụ Nhất tinh vững chắc nhất vẫn cực kì gian nan trong việc chống trả.
Với ưu thế dù không quá lớn nhưng sự chắc chắn lại có thừa, Lưu Vân Thái Thượng dần dần áp đảo, Tả Huyền Phong dù làm hết sức nhưng dưới áp lực càng lúc càng khổng lồ thì không thể tránh khỏi tan vỡ. Từ một thành viên bị áp lực đánh bại mà tạo ra sơ hở chí mạng, Tả Huyền Phong liền bị Lưu Vân Thái Thượng nhanh chóng một kích xẻ nát đội hình, đến đây thì thắng bại coi như đã định.
Một trận đấu hơn hai canh giờ, tuy dài hơi nhưng không hề suy kém về độ hấp dẫn, có thể nói mỗi thời khắc đi qua đều tồn tại sự đấu tranh âm ỉ không ngừng nghỉ, áp lực luôn luôn được đề thăng khiến người xem cũng hồi hộp không thôi.
Một trận đấu thể hiện được sức mạnh của đương kim đệ nhất chiến đội, tinh thần đoàn kết, sự tập trung cao độ, khả năng phối hợp ăn ý lẫn tài lãnh đạo kiểm soát thế trận không chút sơ hở, đến khi loại bỏ người cuối cùng vẫn không xảy ra một chút vấn đề nào.
- Quả không hổ danh là đương kim vô địch, một trận chiến thật hoàn mỹ.
- Dù là trận hình không quá phức tạp vẫn có khả năng nghiền ép không cho đối thủ một chút hy vọng, thật sự lợi hại a.
- Kinh Vân sư huynh thật sự không thể xem thường a.
- Trình độ thao tác trận pháp của Kim Liên Tiên Tử cũng là tuyệt đỉnh a.
- …
Vô số thời cảm thán vang lên xung quanh, dù biết là trận đấu này không quá khó khăn với Lưu Vân Thái Thượng nhưng những gì họ thể hiện thật đáng kinh ngạc, nhất là khi trải qua giao chiến hơn hai canh giờ nhưng tinh thần mỗi người vẫn rất sung túc, không chút mệt mỏi, cũng không vì thắng lợi mà tỏ vẻ vui mừng.
- Thật là một chiến đội đáng sợ!
Triệu Thiên Bình vừa phân tích trận đấu vừa âm thầm tặc lưỡi, một đối thủ cực kì đáng gờm, hơn nữa họ lại chưa thể hiện hết sức mạnh của mình.
So với sự chiến đấu chậm rãi ở trận đầu thì ở trận thứ hai của Lân bảng có vẻ sôi động hơn nhiều. Với lối đánh ăn miếng trả miếng có phần khốc liệt, cuối cùng chiến đội Bạch Phong nhờ kĩ năng cá nhân cũng như chiến trận vượt trên một bậc mà thắng được Lan Hoa Thanh Phong.
Có điều sự ấn tượng ở trận này lại dành cho Thanh Phong nhiều hơn, bản thân Triệu Thiên Bình cũng rất ngạc nhiên vì một đội toàn nữ nhân lại có thể chiến đấu với phong cách mạnh mẽ đến vậy. Cũng may đây là mộc nhân trận, đánh nhau với toàn mộc nhân, nếu thực một trận chiến ngoài đời thì chưa chắc Bạch Phong có thể thắng được, bởi chưa đánh đã chùng tay mất rồi còn đâu.
Trận thứ ba là của Quy bảng, chiến đội Tân Hoàng Phong vậy mà giành chiến thắng khá dễ dàng với chiến thuật phân tán du kích như đồ tể xén đi từng miếng thịt của nạn nhân.
Qua nửa ngày chờ đợi, cuối cùng Triệu Thiên Bình cũng được tham chiến. Chiến đội Vân Trung Hoàng Phong của nó giáp mặt với một chiến đội khác của Thanh Phong là Ngọc Thanh Phong. Lại một chiến đội toàn nữ, có điều đã chứng kiến qua sự dã man của Lan Hoa Thanh Phong nên Triệu Thiên Bình không dám có ý xem thường bọn họ chút nào.
Trước tiên là chào hỏi đối thủ, đứng trước chín cô gái nhan sắc như hoa mỗi người một vẻ mà bọn Triệu Thiên Bình kẻ ngại ngùng người toe toét. Triệu Thiên Bình đánh giá đối thủ một lượt, nếu đem ra ngoài thì những tỉ tỉ này tầm tuổi mười tám đôi mươi nhưng ánh mắt bọn họ đều sục sôi chiến ý không thể xem thường.
Hai bên đánh giá lẫn nhau, bản thân Triệu Thiên Bình thì chẳng ai để mắt đến, có lẽ do nó quá nhỏ không được xem trọng.
Truyền ý thức vào Mộc Nhân Phù, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi. Một chiến địa hình bầu dục với phía bắc là núi, ở giữa là một bình địa lớn với đại lộ nối dài, kế đến là một dòng sông khúc khuỷa và cuối cùng phía nam là một tiểu lộ quanh co, ngoài ra còn vài ba dải rừng trúc nhỏ đan xen. Một địa hình không quá rộng lớn nhưng có nhiều yếu tố để bố trí chiến thuật.
Chiến đội của Triệu Thiên Bình xuất hiện ở khai cục phía đông, tại đây mỗi người được lựa chọn hai loại trang bị phù hợp với cách chiến đấu của mình.
Triệu Thiên Bình lựa chọn một thanh kiếm sắc và một đôi bao tay có khả năng bảo vệ rất tốt, những người khác đều chọn giáp trụ cộng với một món vũ khí để cân bằng công thủ. Lão Đại, lão Nhị và lão Bát lựa chọn phi kiếm, lão Tam thì chọn cự kiếm, lão Tứ chọn trường tiên, lão Ngũ chọn năm trận kỳ, lão Lục chọn phất trần còn lão Thất thì sử dụng một cự ấn.
Khi mọi người đã lựa chọn xong trang bị liền bố trí thành Tam tài tam hợp trận, lấy ba tiểu trận Tam tài làm cơ bản. Triệu Thiên Bình cùng Chu Đại Lực và Dương Cửu hợp thành bộ tam tiên phong với Dương Cửu đóng vai trò hỗ trợ, Linh Vân cùng với Phiên Vũ là chủ lực tấn công với sự hỗ trợ của Vũ Thanh Hà, còn ba người kia đóng vai trò điều chỉnh đội hình và quấy phá địch nhân.
Tuy đã luyện tập nhiều nhưng lần đầu tiên bước vào một trận Mộc nhân chiến thật sự nên Triệu Thiên Bình có chút hồi hộp, tinh thần nó đề cao dẫn đầu đoàn đội tiến về bình địa trung tâm.
Đánh trực tiếp là những gì chiến đội Triệu Thiên Bình mong muốn. Nói thực ra điều này cũng là bất đắc dĩ bởi bản thân Triệu Thiên Bình chẳng có mấy lần tham gia luyện tập nên các kiểu chiến thuật dựa vào địa hình hoàn toàn bị hủy bỏ, chỉ đành dựa vào chiến thuật trận hình và kĩ năng chiến đấu để đánh bại đối thủ.
Tuy là bất lợi chiến thuật nhưng được cái quang minh chính đại, tuy là bất đắc dĩ nhưng khí thế nhờ đó cũng được nâng cao vài phần.
Đội hình chín người nhanh chóng tiến vào bình đài rồi lẳng lặng chờ đợi đối thủ.
Triệu Thiên Bình đưa mắt nhìn quanh cảnh giác, khi đối thủ chưa xuất hiện thì mọi thứ vẫn phải đề phòng.
Một lát sau vẫn chưa thấy động tĩnh, Vũ Thanh Hà than vãn:
- Mấy vị tỉ tỉ kia làm gì vậy trời, đợi thật lâu quá đi.
Linh Vân Đạo Nhân nhíu mày:
- Kiên nhẫn đi lão Bát, bọn họ bị đánh giá thấp hơn nên không lí nào lại chính diện chiến đấu với chúng ta hết cả đâu.
Độc Cô Truy Dương nhìn về hướng bắc rồi nói:
- Ở hướng đó có ba động linh lực kì lạ.
Triệu Thiên Bình cũng nhằm theo hướng bắc mà cẩn thận cảm giác thì bắt được một tia ba động lúc có lúc không nhưng rất quen thuộc, suy nghĩ một chút nó liền thất thanh:
- Mấy huynh cẩn thận, là Thất sát huyễn tâm trận. Mấy kẻ đó điên rồi.
Linh Vân Đạo Nhân không quá hiểu về trận pháp nên hỏi:
- Đó là thứ gì?
Độc Cô Truy Dương nghe tên đấy thì mày chau trầm trọng:
- Là một loại huyễn sát trận cực đoan, dĩ hư hóa thực, trong mê vụ ẩn chứa sát cơ khó lường, ảo ảnh không có sát thương, nhưng nếu cảm giác tin là thật thì vết thương sẽ hóa thành thực chất, một loại thủ đoạn công kích quỷ dị.
Linh Vân Đạo Nhân nghiêm nghị hỏi lại:
- Có cách gì ứng phó hay không?
Độc Cô Truy Dương suy tính một lát nhưng rốt cuộc nặng nề lắc đầu:
- Đây không phải trận pháp bình thường, nó là một dị bản của huyết sát hiến tế, cần hóa thân nhập trận khiến trận pháp mang theo ý chí huyết sát, thủ đoạn bình thường không thể phá giải được.
Phiên Vũ Đạo Nhân nhìn qua Triệu Thiên Bình hỏi:
- Lão Cửu có cao kiến gì không?
Mọi người cùng quay qua nhìn Triệu Thiên Bình đầy mong đợi. Qua vài ngày đại hội, ai cũng nhìn ra được vị tiểu sư đệ này rất có thiên phú về trận pháp, đặc biệt là những đề mục đưa ra lại toàn là ảo trận tinh diệu, thậm chí khiến Vũ Thanh Hà khóc rống bất lực mà thua, mà trước mắt lại có một trận pháp mang màu sắc huyễn hoặc thì trông đợi vào nó là điều hiển nhiên.
Triệu Thiên Bình không trả lời vội mà đang chìm trong suy tính. Trận này chưa gặp bao giờ nhưng đã đọc qua ở thư viện, tuy không quá thâm ảo nhưng chứa đựng lệ khí khá khó nhằn. Muốn hóa giải lệ khí biện pháp tốt nhất là thiền niệm, nhưng phật pháp tu luyện lại nằm ở Võ Thần Đảo chứ chẳng mấy liên quan đến Lưu Vân Tông, hơn nữa muốn thiền cũng chưa chắc đã thiền được, huống chi muốn thiền định niệm sinh càng khó khăn.
Giải pháp trung hòa không được thì còn giải pháp bạo lực, đó là dùng lệ khí huyết sát mạnh mẽ hơn thôn phệ trận pháp kia, nhưng cái này càng khó, chẳng thể nhất thời kiếm đâu ra ma tu sát nghiệp nặng nề cả.
Vậy nếu phá không được thì chỉ còn cách tạm thời chống đỡ mà thôi. Triệu Thiên Bình hướng Độc Cô Truy Dương mà nói:
- Huyễn sát trận này quá cực đoan, phá giải trực tiếp là không thể, ngũ sư huynh nên bố trí một Ngũ hành la yên tráo để phòng ngự, biện pháp tốt nhất bây giờ là tiêu hao chiến.
Độc Cô Truy Dương gật đầu đồng ý với Triệu Thiên Bình, lập tức hắn ném năm kỳ trận ra xung quang rồi nhanh chóng điểm quyết bố trí một quang tráo bao phủ tất cả mọi người lại.
Quang hoa ngũ sắc tuy không quá hoành tráng nhưng lại mang đến sự vững chắc khiến người ta yên tâm. Chỉ là bất giác Triệu Thiên Bình nhíu chặt mày, mọi việc không thể quá đơn giản như vậy.
Sau giờ thi đấu, Triệu Thiên Bình cùng mấy vị sư huynh đến Vân Trung Cư gặp sư phụ. Vì một lí do chỉ Triệu Thiên Bình biết mà trong mấy ngày gần đây Bạch Vân Chân Nhân thường xuyên gặp mặt mấy đệ tử của mình, giảng thuật truyền đạo, hết tâm hết sức. Trước kia có những thứ vì lí do tu vi của đệ tử còn hạn chế mà lão không truyền đạt thì giờ chẳng giữ lại thứ gì, thậm chí những tâm đắc tu luyện còn chuyên môn biên thành chín quyển giao cho bọn họ rồi dặn dò sau này phải chuyên tâm nghiên cứu. Mấy vị sư huynh cực kì hoan hỉ, kể cả người cộc cằn như lão Tam cũng hưng phấn ra mặt, chỉ có Triệu Thiên Bình miệng cười nhưng mày chẳng thể giãn ra.
Nhìn bóng lưng mấy vị sư huynh dần khuất phía xa, Triệu Thiên Bình tâm trạng bề bộn chẳng biết nói gì cho phải.
- Đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.
Sau lưng vang lên tiếng nói của sư phụ, Triệu Thiên Bình hơi bất ngờ chút rồi thở ra:
- Con chỉ hy vọng được như vậy.
Bạch Vân Chân Nhân tọa xuống một bồ đoàn như mây, Triệu Thiên Bình chần chừ một lát rồi ngồi xuống đối diện:
- Sau những chuyện vừa qua, con thật có nhiều điều không rõ.
Bạch Vân Chân Nhân khẽ vuốt râu chờ đợi nó nói tiếp.
- Thắc mắc lớn nhất trong lòng con là tại sao chưởng môn sư bá lại tín nhiệm con đến vậy, ngay cả cấm địa cũng mở ra.
Bạch Vân Chân Nhân hơi ngạc nhiên:
- Mở ra cấm địa, ý con là Thạch Vân Các?
Triệu Thiên Bình không ngạc nhiên khi Bạch Vân Chân Nhân biết điều này, dù sao ông ta cũng là Phong chủ, tuy không được tiếp xúc nhưng biết thì vẫn phải biết, dù sao ngọn núi này nói nhỏ không nhỏ, nhưng chẳng lớn tới đâu. Triệu Thiên Bình nghe hỏi chỉ gật đầu rồi chờ đợi, Bạch Vân Chân Nhân bỗng chốc chìm trong suy tư.
- Đây hẳn là một cách lôi kéo, cũng là cách uy hiếp ràng buộc.
Qua hồi lâu Bạch Vân Chân Nhân mới nói một câu mập mờ, Triệu Thiên Bình nghe xong thì thấy lạ:
- Tựa hồ có chút hơi quá vội vàng.
Bạch Vân Chân Nhân mỉm cười lắc đầu:
- Trong lúc phi thường thì cần dùng thủ đoạn phi thường, hẳn những thứ bên trong cấm địa kia có lợi cho cuộc chiến?
Triệu Thiên Bình gật đầu, Bạch Vân Chân Nhân lại nói:
- Ta không hiểu lắm suy nghĩ của chưởng môn, có điều hẳn là hắn khá vội vàng, còn vội vàng tại vì sao thì rất khó nói, vì hắn quan tâm đến thành bại hay quan tâm đến điều gì khác?
Triệu Thiên Bình gãi đầu suy nghĩ rồi đáp:
- Đệ tử thấy sư thúc hẳn có rất nhiều cách vượt qua chuyện này, nhưng vẫn mạo hiểm sử dụng phương pháp của đệ tử, lại còn phá lệ mở ra cấm địa, hẳn là có lí do nào đấy.
Bạch Vân Chân Nhân nhíu mày:
- Là như vậy sao?
Rồi lão như nghĩ ra điều gì, chỉ khẽ thở dài:
- Hắn là một người có tham vọng, có thể nói phá lệ cho con là lần đầu tiên, nhưng chưa hẳn sẽ là cuối cùng, chỉ e sau này quy củ sẽ cải biến.
Triệu Thiên Bình nghe ra sư phụ có chút bất an thì hỏi:
- Chẳng lẽ có điều gì không tốt sẽ xảy ra sao?
Bạch Vân Chân Nhân nhìn tầng mây xa xăm thở dài:
- Tốt hay không thì sau này tự nhiên sẽ rõ, tương lai khó thể đoán định, chỉ tiếc là sau này Lưu Vân sẽ không còn yên bình như bây giờ nữa.
Sẽ không còn yên bình sao, có chút hiểu chút không, Triệu Thiên Bình lâm vào suy nghĩ.
Ngoài thời gian tham gia tam luận, tất cả tinh lực của Triệu Thiên Bình đều tập trung vào trận chiến sắp tới, kế hoạch đã vạch ra, nhìn như trôi chảy nhưng thực hiện lại vô cùng phức tạp, tỉ như chỉ vì một cái trận pháp con thôi mà Triệu Thiên Bình đã tiêu hao hết mấy ngày công sức mới hoàn thành.
Vân Ảnh Trận, một trận pháp mà Triệu Thiên Bình bỏ rất nhiều tinh lực kết hợp từ Nhân ảnh trận và Mộng ảo trận cộng thêm Diệu Vân Bí pháp Thao Vân Thuật, mục đích là tạo những bản sao bằng mây từ người thật làm một thành phần của đại ảo trận sắp đến.
Trận pháp hoàn thành, Triệu Thiên Bình khắc vào một cặp âm dương trận bàn rồi sắp đặt ở cửa vào Tam Luận Hội Đường. Nếu có người bước qua thì trận pháp sẽ lưu giữ lại khí tức và thân ảnh để tiện việc bố trí sau này.
Nhiều bố trí phức tạp tất nhiên một mình Triệu Thiên Bình không thể làm hết, mà cũng chẳng thể làm được, có rất nhiều việc quan trọng phải ủy thác cho chưởng môn cùng mấy vị thái thượng trưởng lão giúp đỡ. Vừa thực hiện, vừa không ngừng hoàn thiện, đến cuối cùng dựa vào một bộ khuôn định sẵn để hoàn tất công việc, một quá trì lâu dài đầy tỉ mỉ, và mệt mỏi.
Bố cân đã phải khảm thêm linh ngọc, nếu không nó đã chẳng chịu nổi.
Dù vậy Triệu Thiên Bình vẫn đặc áp lực rất lớn cho mình trong việc thi đấu.
Ngày đại hội thứ bảy là ngày diễn ra bốn trận đấu tổ hợp vòng bảng đầu tiên. Mở đầu là trận đấu ở Long bảng giữa chiến đội Lưu Vân Thái Thượng của Hoàng Gia Bảo và chiến đội Tả Huyền Phong.
Lưu Vân Thái Thượng lấy Cửu cung biến hóa vệ lĩnh làm chính trận, lấy Ngũ hành Lưỡng nghi Thái cực làm phụ trận chia ra đội hình thiên về thủ với Ngũ hành trận gồm năm võ giả đóng vai trò phòng ngự, Lưỡng nghi với hai tu giả ngự kiếm tấn công còn tâm trận Thái cực lấy Hoàng Gia Bảo cùng Kim Liên thao khống biến hóa. Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Gia Bảo, trận hình Lưu Vân Thái Thượng dù linh động nhưng không hề lộ ra chút sơ hở nào, phòng thủ không góc chết, tấn công lại biến hóa đa dạng khiến trận hình của Tả Huyền Phong dù bố trí theo kiểu Bát quái tụ Nhất tinh vững chắc nhất vẫn cực kì gian nan trong việc chống trả.
Với ưu thế dù không quá lớn nhưng sự chắc chắn lại có thừa, Lưu Vân Thái Thượng dần dần áp đảo, Tả Huyền Phong dù làm hết sức nhưng dưới áp lực càng lúc càng khổng lồ thì không thể tránh khỏi tan vỡ. Từ một thành viên bị áp lực đánh bại mà tạo ra sơ hở chí mạng, Tả Huyền Phong liền bị Lưu Vân Thái Thượng nhanh chóng một kích xẻ nát đội hình, đến đây thì thắng bại coi như đã định.
Một trận đấu hơn hai canh giờ, tuy dài hơi nhưng không hề suy kém về độ hấp dẫn, có thể nói mỗi thời khắc đi qua đều tồn tại sự đấu tranh âm ỉ không ngừng nghỉ, áp lực luôn luôn được đề thăng khiến người xem cũng hồi hộp không thôi.
Một trận đấu thể hiện được sức mạnh của đương kim đệ nhất chiến đội, tinh thần đoàn kết, sự tập trung cao độ, khả năng phối hợp ăn ý lẫn tài lãnh đạo kiểm soát thế trận không chút sơ hở, đến khi loại bỏ người cuối cùng vẫn không xảy ra một chút vấn đề nào.
- Quả không hổ danh là đương kim vô địch, một trận chiến thật hoàn mỹ.
- Dù là trận hình không quá phức tạp vẫn có khả năng nghiền ép không cho đối thủ một chút hy vọng, thật sự lợi hại a.
- Kinh Vân sư huynh thật sự không thể xem thường a.
- Trình độ thao tác trận pháp của Kim Liên Tiên Tử cũng là tuyệt đỉnh a.
- …
Vô số thời cảm thán vang lên xung quanh, dù biết là trận đấu này không quá khó khăn với Lưu Vân Thái Thượng nhưng những gì họ thể hiện thật đáng kinh ngạc, nhất là khi trải qua giao chiến hơn hai canh giờ nhưng tinh thần mỗi người vẫn rất sung túc, không chút mệt mỏi, cũng không vì thắng lợi mà tỏ vẻ vui mừng.
- Thật là một chiến đội đáng sợ!
Triệu Thiên Bình vừa phân tích trận đấu vừa âm thầm tặc lưỡi, một đối thủ cực kì đáng gờm, hơn nữa họ lại chưa thể hiện hết sức mạnh của mình.
So với sự chiến đấu chậm rãi ở trận đầu thì ở trận thứ hai của Lân bảng có vẻ sôi động hơn nhiều. Với lối đánh ăn miếng trả miếng có phần khốc liệt, cuối cùng chiến đội Bạch Phong nhờ kĩ năng cá nhân cũng như chiến trận vượt trên một bậc mà thắng được Lan Hoa Thanh Phong.
Có điều sự ấn tượng ở trận này lại dành cho Thanh Phong nhiều hơn, bản thân Triệu Thiên Bình cũng rất ngạc nhiên vì một đội toàn nữ nhân lại có thể chiến đấu với phong cách mạnh mẽ đến vậy. Cũng may đây là mộc nhân trận, đánh nhau với toàn mộc nhân, nếu thực một trận chiến ngoài đời thì chưa chắc Bạch Phong có thể thắng được, bởi chưa đánh đã chùng tay mất rồi còn đâu.
Trận thứ ba là của Quy bảng, chiến đội Tân Hoàng Phong vậy mà giành chiến thắng khá dễ dàng với chiến thuật phân tán du kích như đồ tể xén đi từng miếng thịt của nạn nhân.
Qua nửa ngày chờ đợi, cuối cùng Triệu Thiên Bình cũng được tham chiến. Chiến đội Vân Trung Hoàng Phong của nó giáp mặt với một chiến đội khác của Thanh Phong là Ngọc Thanh Phong. Lại một chiến đội toàn nữ, có điều đã chứng kiến qua sự dã man của Lan Hoa Thanh Phong nên Triệu Thiên Bình không dám có ý xem thường bọn họ chút nào.
Trước tiên là chào hỏi đối thủ, đứng trước chín cô gái nhan sắc như hoa mỗi người một vẻ mà bọn Triệu Thiên Bình kẻ ngại ngùng người toe toét. Triệu Thiên Bình đánh giá đối thủ một lượt, nếu đem ra ngoài thì những tỉ tỉ này tầm tuổi mười tám đôi mươi nhưng ánh mắt bọn họ đều sục sôi chiến ý không thể xem thường.
Hai bên đánh giá lẫn nhau, bản thân Triệu Thiên Bình thì chẳng ai để mắt đến, có lẽ do nó quá nhỏ không được xem trọng.
Truyền ý thức vào Mộc Nhân Phù, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi. Một chiến địa hình bầu dục với phía bắc là núi, ở giữa là một bình địa lớn với đại lộ nối dài, kế đến là một dòng sông khúc khuỷa và cuối cùng phía nam là một tiểu lộ quanh co, ngoài ra còn vài ba dải rừng trúc nhỏ đan xen. Một địa hình không quá rộng lớn nhưng có nhiều yếu tố để bố trí chiến thuật.
Chiến đội của Triệu Thiên Bình xuất hiện ở khai cục phía đông, tại đây mỗi người được lựa chọn hai loại trang bị phù hợp với cách chiến đấu của mình.
Triệu Thiên Bình lựa chọn một thanh kiếm sắc và một đôi bao tay có khả năng bảo vệ rất tốt, những người khác đều chọn giáp trụ cộng với một món vũ khí để cân bằng công thủ. Lão Đại, lão Nhị và lão Bát lựa chọn phi kiếm, lão Tam thì chọn cự kiếm, lão Tứ chọn trường tiên, lão Ngũ chọn năm trận kỳ, lão Lục chọn phất trần còn lão Thất thì sử dụng một cự ấn.
Khi mọi người đã lựa chọn xong trang bị liền bố trí thành Tam tài tam hợp trận, lấy ba tiểu trận Tam tài làm cơ bản. Triệu Thiên Bình cùng Chu Đại Lực và Dương Cửu hợp thành bộ tam tiên phong với Dương Cửu đóng vai trò hỗ trợ, Linh Vân cùng với Phiên Vũ là chủ lực tấn công với sự hỗ trợ của Vũ Thanh Hà, còn ba người kia đóng vai trò điều chỉnh đội hình và quấy phá địch nhân.
Tuy đã luyện tập nhiều nhưng lần đầu tiên bước vào một trận Mộc nhân chiến thật sự nên Triệu Thiên Bình có chút hồi hộp, tinh thần nó đề cao dẫn đầu đoàn đội tiến về bình địa trung tâm.
Đánh trực tiếp là những gì chiến đội Triệu Thiên Bình mong muốn. Nói thực ra điều này cũng là bất đắc dĩ bởi bản thân Triệu Thiên Bình chẳng có mấy lần tham gia luyện tập nên các kiểu chiến thuật dựa vào địa hình hoàn toàn bị hủy bỏ, chỉ đành dựa vào chiến thuật trận hình và kĩ năng chiến đấu để đánh bại đối thủ.
Tuy là bất lợi chiến thuật nhưng được cái quang minh chính đại, tuy là bất đắc dĩ nhưng khí thế nhờ đó cũng được nâng cao vài phần.
Đội hình chín người nhanh chóng tiến vào bình đài rồi lẳng lặng chờ đợi đối thủ.
Triệu Thiên Bình đưa mắt nhìn quanh cảnh giác, khi đối thủ chưa xuất hiện thì mọi thứ vẫn phải đề phòng.
Một lát sau vẫn chưa thấy động tĩnh, Vũ Thanh Hà than vãn:
- Mấy vị tỉ tỉ kia làm gì vậy trời, đợi thật lâu quá đi.
Linh Vân Đạo Nhân nhíu mày:
- Kiên nhẫn đi lão Bát, bọn họ bị đánh giá thấp hơn nên không lí nào lại chính diện chiến đấu với chúng ta hết cả đâu.
Độc Cô Truy Dương nhìn về hướng bắc rồi nói:
- Ở hướng đó có ba động linh lực kì lạ.
Triệu Thiên Bình cũng nhằm theo hướng bắc mà cẩn thận cảm giác thì bắt được một tia ba động lúc có lúc không nhưng rất quen thuộc, suy nghĩ một chút nó liền thất thanh:
- Mấy huynh cẩn thận, là Thất sát huyễn tâm trận. Mấy kẻ đó điên rồi.
Linh Vân Đạo Nhân không quá hiểu về trận pháp nên hỏi:
- Đó là thứ gì?
Độc Cô Truy Dương nghe tên đấy thì mày chau trầm trọng:
- Là một loại huyễn sát trận cực đoan, dĩ hư hóa thực, trong mê vụ ẩn chứa sát cơ khó lường, ảo ảnh không có sát thương, nhưng nếu cảm giác tin là thật thì vết thương sẽ hóa thành thực chất, một loại thủ đoạn công kích quỷ dị.
Linh Vân Đạo Nhân nghiêm nghị hỏi lại:
- Có cách gì ứng phó hay không?
Độc Cô Truy Dương suy tính một lát nhưng rốt cuộc nặng nề lắc đầu:
- Đây không phải trận pháp bình thường, nó là một dị bản của huyết sát hiến tế, cần hóa thân nhập trận khiến trận pháp mang theo ý chí huyết sát, thủ đoạn bình thường không thể phá giải được.
Phiên Vũ Đạo Nhân nhìn qua Triệu Thiên Bình hỏi:
- Lão Cửu có cao kiến gì không?
Mọi người cùng quay qua nhìn Triệu Thiên Bình đầy mong đợi. Qua vài ngày đại hội, ai cũng nhìn ra được vị tiểu sư đệ này rất có thiên phú về trận pháp, đặc biệt là những đề mục đưa ra lại toàn là ảo trận tinh diệu, thậm chí khiến Vũ Thanh Hà khóc rống bất lực mà thua, mà trước mắt lại có một trận pháp mang màu sắc huyễn hoặc thì trông đợi vào nó là điều hiển nhiên.
Triệu Thiên Bình không trả lời vội mà đang chìm trong suy tính. Trận này chưa gặp bao giờ nhưng đã đọc qua ở thư viện, tuy không quá thâm ảo nhưng chứa đựng lệ khí khá khó nhằn. Muốn hóa giải lệ khí biện pháp tốt nhất là thiền niệm, nhưng phật pháp tu luyện lại nằm ở Võ Thần Đảo chứ chẳng mấy liên quan đến Lưu Vân Tông, hơn nữa muốn thiền cũng chưa chắc đã thiền được, huống chi muốn thiền định niệm sinh càng khó khăn.
Giải pháp trung hòa không được thì còn giải pháp bạo lực, đó là dùng lệ khí huyết sát mạnh mẽ hơn thôn phệ trận pháp kia, nhưng cái này càng khó, chẳng thể nhất thời kiếm đâu ra ma tu sát nghiệp nặng nề cả.
Vậy nếu phá không được thì chỉ còn cách tạm thời chống đỡ mà thôi. Triệu Thiên Bình hướng Độc Cô Truy Dương mà nói:
- Huyễn sát trận này quá cực đoan, phá giải trực tiếp là không thể, ngũ sư huynh nên bố trí một Ngũ hành la yên tráo để phòng ngự, biện pháp tốt nhất bây giờ là tiêu hao chiến.
Độc Cô Truy Dương gật đầu đồng ý với Triệu Thiên Bình, lập tức hắn ném năm kỳ trận ra xung quang rồi nhanh chóng điểm quyết bố trí một quang tráo bao phủ tất cả mọi người lại.
Quang hoa ngũ sắc tuy không quá hoành tráng nhưng lại mang đến sự vững chắc khiến người ta yên tâm. Chỉ là bất giác Triệu Thiên Bình nhíu chặt mày, mọi việc không thể quá đơn giản như vậy.
Danh sách chương