Huyết quang càng lúc càng chói lóa. Tiếng kiếm minh vang lên như u linh gào thét. Cuồng phong rít gào mạnh mẽ.
Triệu Thiên Bình thầm hô không tốt, nó vội vàng dùng lực nhảy đến vùng sáng để tấn công nhưng lập tức bị cuồng phong thổi bật lại, một chém rồi lại một chém nhưng chẳng thể xuyên qua bức tường huyết phong dày đặc, cuối cùng nó chỉ còn có thể trơ mắt đứng nhìn mọi thứ diễn ra trước mặt.
Huyết quang cuồn cuộn như lốc xoáy sau nửa canh giờ mới bắt đầu tiêu tán.
Hắc long đã nhuộm thành huyết long, huyết kiếm tỏa ra hào quang như thần minh khiến người ta không tự chủ được mà muốn quỳ xuống bái lại, từng đợt từng đợt uy áp như thái sơn không ngừng tỏa ra khiến mọi thứ như bị nghiền ép thành bụi.
Hộ kiếm giả cũng dần dần hiện lộ thân hình. Mái tóc bồng bềnh đã chuyển sang màu đỏ, một thân chiến giáp đã bị phá giờ lại được bao phủ bởi huyết sắc chiến y khiến gã như hồng hoang bá chủ. Cặp mắt màu máu trở nên lãnh khốc vô tình mang theo ý chí cao cao tại thượng, bễ nghễ thiên hạ.
Triệu Thiên Bình có cảm giác trước mặt mình thực sự là một vị thần chứ chẳng còn là kẻ địch nữa. Nếu không phải tâm trí nó đã được gọt rửa trong suốt thì giờ khắc này nó đã thủ phục xưng thần.
Một giọng nói từ tính mà huyền ảo vang lên:
- Hãy quỳ xuống trước đấng cứu thế của ngươi hỡi sinh vật hèn mọn.
Ngữ khí đã thay đổi, Triệu Thiên Bình có thể chắc rằng đây không còn là Hộ kiếm giả lúc trước nữa, chẳng lẽ Thần kiếm biết nói, cũng quá tà môn rồi, nhưng có lẽ cũng hợp lí thôi, vì nó được xưng tụng là thần cơ mà. Triệu Thiên Bình khinh bỉ nhổ ra một phát rồi cười nhạo:
- Nực cười, tà ma tanh tưởi như ngươi lại dám xưng mình là đấng cứu thế.
Vẫn là giọng nói lúc xa lúc gần vang lên:
- Hài tử vô tri, ta là Thần kiếm đồ diệt hắc ám.
Triệu Thiên Bình thầm nôn ọe trong tâm chín ngàn lần, nhưng để tranh thủ cơ hội hồi phục, nó lại nói:
- Ngươi cho mình là thần, tại sao lại tạo ra chiến trường đầy huyết tính như vậy, còn nạn Hải ma ngoài kia nữa, ta không tin là không có phần của ngươi trong đó.
Giọng nói trầm ổn rất kiên nhẫn đối đáp với nó:
- Hải ma chính là do ta tạo ra.
Triệu Thiên Bình nghe thế liền biết những phán đoán của mình là chính xác, nó chế giếu:
- Một thứ ghê tởm mang đến hắc ám lại tự mình xưng là Thần kiếm đồ diệt hắc ám, cười chết ta mất. Ha ha, hơ hơ,…
Tiếng cười không ra cười của Triệu Thiên Bình chưa được bao lâu thì Thần kiếm lại lên tiếng:
- Ngươi cho rằng Hải ma thật sự là hắc ám?
Triệu Thiên Bình ngưng cười lắc đầu:
- Không không không, thứ thật sự hắc ám ở đây chính là ngươi, chính là thứ được xưng là Thần kiếm ngươi, ngươi nên tự tru diệt chính mình để xứng đáng với hai chữ Thần kiếm.
Triệu Thiên Bình càng nói càng cảm thấy nực cười. Còn Thần kiếm thì chẳng mảy may bị những lời của nó ảnh hưởng mà vẫn tiếp tục thong dong:
- Hài tử vô tri, ngươi chỉ đứng ở góc độ con người mà cho rằng ta tàn sát vô tội nhưng ngươi không thấy được thứ rộng lớn hơn. Ta là Thần kiếm thủ hộ, nhưng không phải thủ hộ cho con người, mà là cho thế giới này, thủ hộ nó tránh khỏi hắc ám, đó chính là để thế giới này không bị bàn tay của con người phá hủy.
Triệu Thiên Bình sửng sốt, đây quả thực là điều nó chưa từng nghĩ đến, nó vẫn chưa hiểu lắm nên buộc miệng hỏi lại:
- Ý ngươi là sao?
Vẫn một giọng không vội không gấp, Thần kiếm từ tốn trả lời cho Triệu Thiên Bình:
- Thiên địa sinh ra có cây có con, có thứ dưới nước, có thứ trên bờ, qua vô số năm tháng vạn vật tiến hóa trong sự hài hòa. Sự tiến hóa diễn ra thịnh vượng như vậy đến khi con người xuất hiện, con người là đỉnh cao trong sự tiến hóa của tự nhiên, song cũng là điểm cuối của tự nhiên. Bản năng của con người là trí tuệ, bản năng vượt trội khiến con người tự cho mình là đỉnh cao ưu việt rồi quay sang tàn hại tự nhiên, đầu độc chính nơi đã sinh ra chúng. Sự tham lam vô bờ bến, sự tàn độc sâu thẳm trong bản năng khiến con người không chỉ tàn hại tự nhiên để sinh tồn mà còn để thỏa mãn tội lỗi. Một con mãnh hổ chỉ săn mồi để ăn, để sống, còn con người săn mồi không chỉ để tồn tại mà còn vì địa vị, vì thỏa mãn hư vinh. Mặt trái của trí tuệ càng ngày càng lộ rõ, và chính nơi sinh ra họ phải hứng chịu hậu quả bởi chính sự ích kỷ của bọn họ. Ta được tạo ra trong oán niệm của vạn vật sinh linh, tự nhiên sinh ra ta để kiềm hãm sự phá hoại của con người, để ngăn ngừa hắc ám hủy diệt toàn bộ sự sống trên thế giới này. Con người không biết đủ, chính họ đã tự phá hủy cuộc sống của mình, ta chỉ là một hệ quả tất yếu mà thôi.
- Hải ma được sinh ra để kiềm hãm sự phát triển quá độ của con người, Hộ kiếm giả được chọn ra thống nhất đại lục với mong muốn quản lí chung nhất để kiềm hãm sự phá hoại đó, giúp con người giảm bớt sự đau khổ. Ngươi tưởng rằng ngươi suy đoán được tất cả sao, thực chất ngươi không biết gì cả, hộ kiếm giả chẳng phải là vinh quang mà là trách nhiệm nặng nề. Tự nhiên luôn công bằng, ta vẫn luôn cho rằng mình quá nhân từ, nếu không con người đã bị tận diệt.
- Ngươi nói xem, ngươi đến đây để phá hủy ta, phá hủy sự cân bằng mong manh, để thế giới tiến về diệt vong,…vậy ta là hắc ám, hay…ngươi là hắc ám.
Triệu Thiên Bình không dám tin vào những gì mình nghe được, đầu óc linh hoạt của nó trở nên trì trệ, nó chẳng biết phân biệt đâu là thật đâu là giả. Vì nó quá ít tiếp xúc mùi đời, hay vì những lời của Thần kiếm là điều đúng đắn mà nó không thể tìm ra điều gì để phản bác lại được. Giọng nó run rẩy và nhỏ bé:
- Nhưng con người cũng là con của tự nhiên, cũng có lí do để tồn tại chứ? Hơn nữa con người cũng có người tốt kẻ xấu, đâu phải ai cũng là hiểm họa như ngươi nói.
Giọng nói kia vẫn bình thản khiến người ta cảm thấy vô lực:
- Người tốt và kẻ xấu thực ra chẳng có gì để phân biệt. Người tốt thường thật thà, kẻ xấu lại lắm thủ đoạn, mà tốt đến đâu lại thờ ơ với cái xấu thì cũng chỉ là đồng lõa. Con người các ngươi vẫn quan niệm tà bất thắng chính, nhưng cũng có câu thắng làm vua thua làm giặc, mà lịch sử lại do người thắng viết nên, che mờ hết thảy dấu vết tội ác. Con người sống thành xã hội, khi cái ác chiếm thế thượng phong thì xã hội đó sẽ mang màu hắc ám. Hậu quả để lại ngươi chẳng thể tính được. Để một mầm mống tai họa vô thường tự nhiên phát triển thì chẳng bằng kiểm soát nó thật tốt để nó không thể gây họa được.
Triệu Thiên Bình giọng nói buồn rầu:
- Chẳng lẽ không còn cơ hội nào sao. Ngươi có biết đại nạn hải ma ở ngoài kia và cả trường đồ sát ở đây sẽ gây ra bao nhiêu đau khổ hây không? Chẳng lẽ con người không thể sửa sai hay sao?
Thần kiếm vẫn thản nhiên chính khí:
- Ngươi vẫn mang suy nghĩ của một con người, họ đau khổ nhưng có biết tự nhiên cũng đau khổ, nếu chờ cho con người biết mình sai mà sửa có lẽ vẫn được, nhưng ngươi có tính đến để chờ đợi được nhận thức đó của con người thì bao nhiêu sinh linh sẽ phải đánh đổi, bao nhiêu chủng loài sẽ bị diệt vong?
Triệu Thiên Bình chần chừ một lúc rồi hỏi:
- Vậy ngươi có cho rằng chính mình sẽ bảo trì được sự cân bằng này mãi mãi sao?
Thần kiếm đáp:
- Thiên địa tương sinh tương khắc, không có căn cứ nào chắc rằng ta có thể vĩnh sinh bất diệt, nhưng chỉ cần ta còn tồn tại, ta sẽ vẫn hoàn thành trách nhiệm của mình.
Triệu Thiên Bình lấy lại chút sức lực hỏi tiếp với sự tôn trọng:
- Nếu ngài đã không chắc mình vĩnh hằng, lại không tận diệt con người, ta đoán ngài vẫn còn tồn tại chút ít hy vọng vào sự sửa chữa của con người, chi bằng cho họ một cơ hội khi ngài vẫn còn có thể kiểm soát được, tương lai ai nói trước được, dù là mỏng manh nhưng cơ hội vẫn có.
Thần kiếm hiếm khi có được sự trầm mặc giây lát, có lẽ nó đang đắn đo những lời nói của Triệu Thiên Bình. Bản thân Triệu Thiên Bình cũng không vội thúc giục mà chờ đợi câu trả lời có khả năng quyết định đến sự sống chết của ngàn ngàn vạn vạn con người. Một lúc sau, Thần kiếm hỏi nó:
- Ngươi tự nhận mình là người tốt hay kẻ xấu?
Triệu Thiên Bình hơi sững sờ về câu hỏi nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để suy nghĩ, nó đang hồi tưởng lại quá khứ, về những gì đã trải qua, nhất là trong thời gian gần đây mà ấn tượng vẫn còn mới mẻ là khi mình thông suốt suy nghĩ. Lát sau nó đáp:
- Tôi không phải người tốt, không phải là thánh nhân. Tôi có nhiều điều ham muốn đạt được, trong tâm trí thỉnh thoảng lại có nhiều dục vọng đen tối. Nhưng tôi cũng không phải kẻ tán tận thiên lương cùng hung cực ác, mặc dù cuộc sống không hẳn đã vui vẻ hạnh phúc nhưng tôi vẫn luôn yêu quý tất cả những gì tồn tại xung quanh mình. Hơn ai hết, tôi yêu và quý trọng sự sống, tôi tin rằng sinh linh tồn tại bản chất là thánh thiện. Đúng, là như vậy đó!
Thàn kiếm lại trầm mặc hồi lâu. Qua một lát, trong động bỗng nhiên bốc lên cuồng phong loạn vũ. Những tia gió cắt vào da thịt khiến Triệu Thiên Bình có cảm giác đau rát, nó đang không hiểu gì thì Thần kiếm lại cất liên giọng nói, lần này là sự uy nghiêm vô thượng bất khả xâm phạm:
- Muốn cơ hội, ngươi phải tự mình giành lấy. Đến đây và chứng tỏ ngươi xứng đáng!
Nghe được những lời đó, Triệu Thiên Bình rúng động tâm thần, nó biết nó đã thành công bước đầu, tuy không nhiều lí lẽ nhưng chắc nó đã phần nào đánh động được Thần kiếm. Thấy được cơ hội, Triệu Thiên Bình trở nên tinh thần phấn chấn.
Đây có lẽ là sinh tử chiến.
Nhưng không còn đau đớn phẫn nộ.
Chiến ý mãnh liệt sôi trào.
Một trận chiến nguy hiểm nhưng lại đầy sự thoải mái.
Triệu Thiên Bình thu kiếm khom người:
- Đa tạ.
Nói đoạn nó lật kiếm thủ thế giây lát rồi tung người tấn công. Nhưng chưa kịp tiếp cận đối thủ thì Hộ kiếm giả đã vung kiếm một cách nhẹ nhàng nhưng lại tạo ra một quang đoàn kiếm khí màu đỏ bắn tới cực nhanh. Triệu Thiên Bình hoảng hồn vội vàng vung kiếm chống trả.
Oành…ầm…
Nổ vang một tiếng, cả người Triệu Thiên Bình lẫn kiếm bị bắn ngược văng ra khỏi bình đài.
Nó chưa kịp ngồi dậy thì một luông kiếm khí khác bay thẳng đến trước mặt.
Oành…
Nó lại lăn ra xa một đoạn. Lần này nó không kịp ngơ ngác nữa mà vội vàng đứng dậy né tránh đợt tấn công tiếp theo.
Mỗi lần Hộ kiếm giả vung kiếm lại có một đợt kiếm khí cực nhanh quét thẳng về phía nó lúc ngang lúc dọc đủ mọi phương vị. Triệu Thiên Bình có thể tưởng tượng nếu nó không kịp chống đỡ hay né tránh thì chắc chắn sẽ bị cắt làm đôi.
Những luồng xung kích không chỉ nhanh mà còn mạnh, trước đó nó có thể trực tiếp va chạm với Hộ kiếm giả thì bây giờ, khi Thần kiếm thức tỉnh thì nó lại bị đánh bật bởi một đòn tấn công tầm xa.
Kiếm khí như mưa rào trút xuống khiến Triệu Thiên Bình dùng hết sức bình sinh cũng không thể tránh né được hết, mỗi lần vất vả ngăn cản một đạo kiếm khí cũng là một lần té lăn cù chật vật không chịu nổi.
Nó cần nhanh hơn và mạnh hơn nữa.
Nhưng mới vừa đột phá cực hạn, nó chẳng biết lấy đâu ra lực lượng thêm nữa.
Rốt cục phải làm sao? Nó không muốn hy vọng vừa le lói lại tắt ngấm.
Nhưng lực lượng của đối phương vẫn áp đảo tuyệt đối, dù tâm thái nó thoải mái những mỗi lần chống đỡ công kích cũng là khó khăn khôn cùng. Cứ tiếp tục e rằng đến cọng lông của đối phương cũng chẳng động được vào nữa, còn nó sẽ bị chấn đến chết mất.
Cũng may là đối phương vẫn đứng trên bình đài vung vẩy nên nó còn có thời gian mà nó tránh, nếu hắn mà áp sát tiếp cận chắc nó chẳng có lực mà hoàn thủ. Chỉ nghe những tiếng oành oành liên tục, Triệu Thiên Bình thì vắt giò chạy trốn, hết né đông lại tránh tây, trong đầu vẫn tìm kiếm hướng giải quyết.
Phải chi thân pháp nó tốt hơn, hoặc nó có được tuyệt học thân pháp thượng thừa.
“Đúng rồi, hình như mình biết một môn bộ pháp thì phải, hình như là vậy…”
Trong đầu Triệu Thiên Bình hiện lên những kí ức mông lung. Trong lúc chật vật né tránh, nó nhận ra hình như sâu trong bản năng có tồn tại một bộ pháp di chuyển thì phải, dù nó rất mơ hồ nhưng cảm giác mang đến lại chân thật.
Chân của Triệu Thiên Bình tự thôi động theo những gì cố gắng nhớ được. Những bước chân trúc trắc dần dần trở nên có tiết tấu, thân ảnh nó dần dần trở nên linh hoạt như một cơn gió né tránh hết thẩy những đòn tấn công. Càng lúc đàng điêu luyện.
Phong Hành Bộ.
Triệu Thiên Bình bỗng nhiên nhớ ra tên gọi của bộ pháp này, chẳng biết nó đã học từ đâu nhưng cứ như đã ăn sâu vào máu thịt và trở thành một phần bản năng của nó vậy. Bản năng dần dần thức tỉnh, bước chân nó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng uyển chuyển. Mọi công kích trở nên không còn đáng sợ, nếu cứ thế này nó tự tin có thể né tránh cả ngày mà chẳng hao tổn thêm cọng lông nào.
Nhưng nó biết sức nó có hạn, chỉ né tránh không phải là cách giải quyết, nó phải phản công. Mà đối thủ lại quá mạnh mẽ, nó không những nhanh mà phải thật mạnh nữa, liệu có thứ gì còn tồn tại trong thân thể khiến ó trở nên mạnh mẽ hơn không.
Lực lượng, lực lượng.
Triệu Thiên Bình tự thì thầm tròn lòng như muốn đánh thứ thứ gì đó đã ngủ say trong lòng.
Sức mạnh, sức mạnh vượt trội.
….
Lâu, thật lâu…
…
Bỗng nhiên Triệu Thiên Bình như nắm bắt được gì đó, những động tác kì lạ hiển hiện trong trí nhớ. Những động tác nó không hiểu, nhưng nó vẫn cố gắng nắm lấy. Phải nắm lấy, mới chiến thắng được.
Dần dần sự mơ hồ trở nên rõ ràng. Những động tác kết ấn và chú ngữ kì dị hiện ra. Triệu Thiên Bình mừng rỡ làm theo.
Nhưng không có gì xảy ra cả, mọi thứ cứ như nó đang diễn trò múa may lộn xộn vậy.
Nhưng Triệu Thiên Bình không từ bỏ, nó tin bản năng không lừa gạt chính mình, chắc hẳn mình vẫn còn thiếu sót ở đâu đó mà thôi. Triệu Thiên Bình dù đang né tránh nhưng bộ pháp như lưu thủy hành văn dần quen thuộc khiến nó chẳng chút khó khăn, phần lớn tinh thần nó tập trung tìm kiếm cái mình thiếu sót.
Pháp ấn dần dần trở nên quen thuộc, nhưng hiệu quả vẫn chưa thấy. Song Triệu Thiên Bình lại cảm nhận một thứ khác trỗi dậy trong cơ thể, một thứ kì lạ, giống như một thứ lực lượng đã ngủ say bấy lâu đang dần thức tỉnh. Lực lượng kì bí chẳng giúp nó mạnh thêm, nhưng bản năng mách bảo thứ lực lượng này cực kì quan trọng.
Bỗng nhiên Triệu Thiên Bình nghĩ đến pháp ấn, phải chăng thứ thiếu sót chính là loại lực lượng này. Nghĩ là làm, nó tìm cách dùng lực lượng mới lạ này để thôi động pháp ấn. Những tưởng sẽ khó khăn nhưng lại dễ như hạ bút thành văn, cái cảm giác này giống như đã từng tồn tại tròn người nó vậy.
Pháp ấn thôi động, trên tay Triệu Thiên Bình dần dần hiện lên một phù hình kì lạ mà quen thuộc. Chẳng cần nhắc nhở, như một lẽ thuận theo tự nhiên, phù hình sáng lên ánh vàng rồi nhanh chóng lan trang cả hai tay nó.
Cảm giác đầu tiên là thanh kiếm trên tay trở nên nhẹ bẫng. Triệu Thiên Bình cơ linh vừa động liền vung kiếm ngăn cản một đạo kiếm khí.
Oành…
Một tiếng nổ chát chúa quen thuộc, nhưng lần này Triệu Thiên Bình không mảy may tổn hại. Kiếm khí tiêu biến còn nó vẫn sừng sững tại chỗ. Nó kinh ngạc tột độ rồi nhanh chóng vui mừng như điên.
Sức lực nhờ lực lượng thần bí mà trở nên dồi dào trở lại, ấn chú kì lạ cũng giúp nó mạnh mẽ gấp bội. Sự vui sướng và tự tin tăng vọt, Triệu Thiên Bình lao thẳng lên bình đài.
Vụt vụt…
Thân pháp linh hoạt khiến Triệu Thiên Bình né tránh hầu hết kiếm khí, chỉ khi đến quá gần Hộ kiếm giả thì phải dùng kiếm chống đỡ vì lúc này đã rất khó né tránh. Dù vậy kiếm khí đã không thể làm khó được nó.
Oành oành…oành oành…
Kiếm va chạm đã trở thành sự va chạm của khí. Tiếng nổ rung trời, kiếm quang chói rực. Huyết quang như thượng cổ hưng thú cuồng mãnh, lục quang yếu ớt mà kiên cường với sự chống đỡ của kim quang vững chãi.
Cuộc đối đầu dần dần bỏ đi sự hoa lệ của chiêu thức mà trở thành những cú va chạm trực tiếp đầy mãnh liệt.
Mười lần…
Hai mươi lần…
Trăm lần…
…
Chẳng biết đã qua bao nhiêu va chạm, kim quang lu mờ, lục quang rạn nứt, nhưng huyết quang cũng dần dần ảm đạm.
Răng rắc…bùm
Lục quang vụn vỡ, Quang Tinh kiếm đi đến điểm giới hạn. Kim quang tiêu tán, Triệu Thiên Bình hết sức bị đánh bật ra một đoạn thổ huyết. Dù là tuyệt thế bảo kiếm nhưng vẫn không thể chịu nổi ác chiến. Nhưng nó đã hoàn thành được sứ mệnh của mình. Huyết quang biến mất. Huyết long kiếm trở lại thành hắc long.
Tất cả hào quang vụt tắt, trong đêm tối chỉ còn loe lói vài gợi sóng đỏ.
Giọng nói trầm khàn từ tính lại vang lên:
- Cơ hội đã đưa ra, nếu loài người không biết quý trọng thì có diệt vong cũng đừng than trách ai.
Nghe câu nói đó, Triệu Thiên Bình thầm thở ra một hơi, nhưng lại nhớ đến điều gì, nó lo lắng hỏi:
- Còn Hải ma thì sao.
Lần này không khí lâm vào im ắng, một lúc sau bỗng có tia sáng ập vào. Không gian trở nên quang đãng, xuất hiện trước mặt nó là một tráng niên mạnh khoe, gã nhìn nó rồi trả lời bằng giọng nói của Hộ kiếm giả lúc bình thường:
- Tự nhiên sẽ không còn.
Triệu Thiên Bình nghe vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm, đang tính ngồi dậy thì bông nhiên nó ngẩn ngơ ngoác to miệng. Hộ kiếm giả từ một tráng niên góc cạnh bỗng dần dần già đi, lưng khòm hẳn xuống, điều đáng kinh ngạc hơn cả là gã lại dần dần thành một bà lão, chính xác là một bà lão chư không phải ông lão.
Chẳng đợi nó kịp hết ngạc nhiên, bà bao nhìn nó cười từ tốn rồi khẽ bảo:
- Khá lắm hài tử, đến thúc tỉnh lại rồi.
Triệu Thiên Bình thầm hô không tốt, nó vội vàng dùng lực nhảy đến vùng sáng để tấn công nhưng lập tức bị cuồng phong thổi bật lại, một chém rồi lại một chém nhưng chẳng thể xuyên qua bức tường huyết phong dày đặc, cuối cùng nó chỉ còn có thể trơ mắt đứng nhìn mọi thứ diễn ra trước mặt.
Huyết quang cuồn cuộn như lốc xoáy sau nửa canh giờ mới bắt đầu tiêu tán.
Hắc long đã nhuộm thành huyết long, huyết kiếm tỏa ra hào quang như thần minh khiến người ta không tự chủ được mà muốn quỳ xuống bái lại, từng đợt từng đợt uy áp như thái sơn không ngừng tỏa ra khiến mọi thứ như bị nghiền ép thành bụi.
Hộ kiếm giả cũng dần dần hiện lộ thân hình. Mái tóc bồng bềnh đã chuyển sang màu đỏ, một thân chiến giáp đã bị phá giờ lại được bao phủ bởi huyết sắc chiến y khiến gã như hồng hoang bá chủ. Cặp mắt màu máu trở nên lãnh khốc vô tình mang theo ý chí cao cao tại thượng, bễ nghễ thiên hạ.
Triệu Thiên Bình có cảm giác trước mặt mình thực sự là một vị thần chứ chẳng còn là kẻ địch nữa. Nếu không phải tâm trí nó đã được gọt rửa trong suốt thì giờ khắc này nó đã thủ phục xưng thần.
Một giọng nói từ tính mà huyền ảo vang lên:
- Hãy quỳ xuống trước đấng cứu thế của ngươi hỡi sinh vật hèn mọn.
Ngữ khí đã thay đổi, Triệu Thiên Bình có thể chắc rằng đây không còn là Hộ kiếm giả lúc trước nữa, chẳng lẽ Thần kiếm biết nói, cũng quá tà môn rồi, nhưng có lẽ cũng hợp lí thôi, vì nó được xưng tụng là thần cơ mà. Triệu Thiên Bình khinh bỉ nhổ ra một phát rồi cười nhạo:
- Nực cười, tà ma tanh tưởi như ngươi lại dám xưng mình là đấng cứu thế.
Vẫn là giọng nói lúc xa lúc gần vang lên:
- Hài tử vô tri, ta là Thần kiếm đồ diệt hắc ám.
Triệu Thiên Bình thầm nôn ọe trong tâm chín ngàn lần, nhưng để tranh thủ cơ hội hồi phục, nó lại nói:
- Ngươi cho mình là thần, tại sao lại tạo ra chiến trường đầy huyết tính như vậy, còn nạn Hải ma ngoài kia nữa, ta không tin là không có phần của ngươi trong đó.
Giọng nói trầm ổn rất kiên nhẫn đối đáp với nó:
- Hải ma chính là do ta tạo ra.
Triệu Thiên Bình nghe thế liền biết những phán đoán của mình là chính xác, nó chế giếu:
- Một thứ ghê tởm mang đến hắc ám lại tự mình xưng là Thần kiếm đồ diệt hắc ám, cười chết ta mất. Ha ha, hơ hơ,…
Tiếng cười không ra cười của Triệu Thiên Bình chưa được bao lâu thì Thần kiếm lại lên tiếng:
- Ngươi cho rằng Hải ma thật sự là hắc ám?
Triệu Thiên Bình ngưng cười lắc đầu:
- Không không không, thứ thật sự hắc ám ở đây chính là ngươi, chính là thứ được xưng là Thần kiếm ngươi, ngươi nên tự tru diệt chính mình để xứng đáng với hai chữ Thần kiếm.
Triệu Thiên Bình càng nói càng cảm thấy nực cười. Còn Thần kiếm thì chẳng mảy may bị những lời của nó ảnh hưởng mà vẫn tiếp tục thong dong:
- Hài tử vô tri, ngươi chỉ đứng ở góc độ con người mà cho rằng ta tàn sát vô tội nhưng ngươi không thấy được thứ rộng lớn hơn. Ta là Thần kiếm thủ hộ, nhưng không phải thủ hộ cho con người, mà là cho thế giới này, thủ hộ nó tránh khỏi hắc ám, đó chính là để thế giới này không bị bàn tay của con người phá hủy.
Triệu Thiên Bình sửng sốt, đây quả thực là điều nó chưa từng nghĩ đến, nó vẫn chưa hiểu lắm nên buộc miệng hỏi lại:
- Ý ngươi là sao?
Vẫn một giọng không vội không gấp, Thần kiếm từ tốn trả lời cho Triệu Thiên Bình:
- Thiên địa sinh ra có cây có con, có thứ dưới nước, có thứ trên bờ, qua vô số năm tháng vạn vật tiến hóa trong sự hài hòa. Sự tiến hóa diễn ra thịnh vượng như vậy đến khi con người xuất hiện, con người là đỉnh cao trong sự tiến hóa của tự nhiên, song cũng là điểm cuối của tự nhiên. Bản năng của con người là trí tuệ, bản năng vượt trội khiến con người tự cho mình là đỉnh cao ưu việt rồi quay sang tàn hại tự nhiên, đầu độc chính nơi đã sinh ra chúng. Sự tham lam vô bờ bến, sự tàn độc sâu thẳm trong bản năng khiến con người không chỉ tàn hại tự nhiên để sinh tồn mà còn để thỏa mãn tội lỗi. Một con mãnh hổ chỉ săn mồi để ăn, để sống, còn con người săn mồi không chỉ để tồn tại mà còn vì địa vị, vì thỏa mãn hư vinh. Mặt trái của trí tuệ càng ngày càng lộ rõ, và chính nơi sinh ra họ phải hứng chịu hậu quả bởi chính sự ích kỷ của bọn họ. Ta được tạo ra trong oán niệm của vạn vật sinh linh, tự nhiên sinh ra ta để kiềm hãm sự phá hoại của con người, để ngăn ngừa hắc ám hủy diệt toàn bộ sự sống trên thế giới này. Con người không biết đủ, chính họ đã tự phá hủy cuộc sống của mình, ta chỉ là một hệ quả tất yếu mà thôi.
- Hải ma được sinh ra để kiềm hãm sự phát triển quá độ của con người, Hộ kiếm giả được chọn ra thống nhất đại lục với mong muốn quản lí chung nhất để kiềm hãm sự phá hoại đó, giúp con người giảm bớt sự đau khổ. Ngươi tưởng rằng ngươi suy đoán được tất cả sao, thực chất ngươi không biết gì cả, hộ kiếm giả chẳng phải là vinh quang mà là trách nhiệm nặng nề. Tự nhiên luôn công bằng, ta vẫn luôn cho rằng mình quá nhân từ, nếu không con người đã bị tận diệt.
- Ngươi nói xem, ngươi đến đây để phá hủy ta, phá hủy sự cân bằng mong manh, để thế giới tiến về diệt vong,…vậy ta là hắc ám, hay…ngươi là hắc ám.
Triệu Thiên Bình không dám tin vào những gì mình nghe được, đầu óc linh hoạt của nó trở nên trì trệ, nó chẳng biết phân biệt đâu là thật đâu là giả. Vì nó quá ít tiếp xúc mùi đời, hay vì những lời của Thần kiếm là điều đúng đắn mà nó không thể tìm ra điều gì để phản bác lại được. Giọng nó run rẩy và nhỏ bé:
- Nhưng con người cũng là con của tự nhiên, cũng có lí do để tồn tại chứ? Hơn nữa con người cũng có người tốt kẻ xấu, đâu phải ai cũng là hiểm họa như ngươi nói.
Giọng nói kia vẫn bình thản khiến người ta cảm thấy vô lực:
- Người tốt và kẻ xấu thực ra chẳng có gì để phân biệt. Người tốt thường thật thà, kẻ xấu lại lắm thủ đoạn, mà tốt đến đâu lại thờ ơ với cái xấu thì cũng chỉ là đồng lõa. Con người các ngươi vẫn quan niệm tà bất thắng chính, nhưng cũng có câu thắng làm vua thua làm giặc, mà lịch sử lại do người thắng viết nên, che mờ hết thảy dấu vết tội ác. Con người sống thành xã hội, khi cái ác chiếm thế thượng phong thì xã hội đó sẽ mang màu hắc ám. Hậu quả để lại ngươi chẳng thể tính được. Để một mầm mống tai họa vô thường tự nhiên phát triển thì chẳng bằng kiểm soát nó thật tốt để nó không thể gây họa được.
Triệu Thiên Bình giọng nói buồn rầu:
- Chẳng lẽ không còn cơ hội nào sao. Ngươi có biết đại nạn hải ma ở ngoài kia và cả trường đồ sát ở đây sẽ gây ra bao nhiêu đau khổ hây không? Chẳng lẽ con người không thể sửa sai hay sao?
Thần kiếm vẫn thản nhiên chính khí:
- Ngươi vẫn mang suy nghĩ của một con người, họ đau khổ nhưng có biết tự nhiên cũng đau khổ, nếu chờ cho con người biết mình sai mà sửa có lẽ vẫn được, nhưng ngươi có tính đến để chờ đợi được nhận thức đó của con người thì bao nhiêu sinh linh sẽ phải đánh đổi, bao nhiêu chủng loài sẽ bị diệt vong?
Triệu Thiên Bình chần chừ một lúc rồi hỏi:
- Vậy ngươi có cho rằng chính mình sẽ bảo trì được sự cân bằng này mãi mãi sao?
Thần kiếm đáp:
- Thiên địa tương sinh tương khắc, không có căn cứ nào chắc rằng ta có thể vĩnh sinh bất diệt, nhưng chỉ cần ta còn tồn tại, ta sẽ vẫn hoàn thành trách nhiệm của mình.
Triệu Thiên Bình lấy lại chút sức lực hỏi tiếp với sự tôn trọng:
- Nếu ngài đã không chắc mình vĩnh hằng, lại không tận diệt con người, ta đoán ngài vẫn còn tồn tại chút ít hy vọng vào sự sửa chữa của con người, chi bằng cho họ một cơ hội khi ngài vẫn còn có thể kiểm soát được, tương lai ai nói trước được, dù là mỏng manh nhưng cơ hội vẫn có.
Thần kiếm hiếm khi có được sự trầm mặc giây lát, có lẽ nó đang đắn đo những lời nói của Triệu Thiên Bình. Bản thân Triệu Thiên Bình cũng không vội thúc giục mà chờ đợi câu trả lời có khả năng quyết định đến sự sống chết của ngàn ngàn vạn vạn con người. Một lúc sau, Thần kiếm hỏi nó:
- Ngươi tự nhận mình là người tốt hay kẻ xấu?
Triệu Thiên Bình hơi sững sờ về câu hỏi nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để suy nghĩ, nó đang hồi tưởng lại quá khứ, về những gì đã trải qua, nhất là trong thời gian gần đây mà ấn tượng vẫn còn mới mẻ là khi mình thông suốt suy nghĩ. Lát sau nó đáp:
- Tôi không phải người tốt, không phải là thánh nhân. Tôi có nhiều điều ham muốn đạt được, trong tâm trí thỉnh thoảng lại có nhiều dục vọng đen tối. Nhưng tôi cũng không phải kẻ tán tận thiên lương cùng hung cực ác, mặc dù cuộc sống không hẳn đã vui vẻ hạnh phúc nhưng tôi vẫn luôn yêu quý tất cả những gì tồn tại xung quanh mình. Hơn ai hết, tôi yêu và quý trọng sự sống, tôi tin rằng sinh linh tồn tại bản chất là thánh thiện. Đúng, là như vậy đó!
Thàn kiếm lại trầm mặc hồi lâu. Qua một lát, trong động bỗng nhiên bốc lên cuồng phong loạn vũ. Những tia gió cắt vào da thịt khiến Triệu Thiên Bình có cảm giác đau rát, nó đang không hiểu gì thì Thần kiếm lại cất liên giọng nói, lần này là sự uy nghiêm vô thượng bất khả xâm phạm:
- Muốn cơ hội, ngươi phải tự mình giành lấy. Đến đây và chứng tỏ ngươi xứng đáng!
Nghe được những lời đó, Triệu Thiên Bình rúng động tâm thần, nó biết nó đã thành công bước đầu, tuy không nhiều lí lẽ nhưng chắc nó đã phần nào đánh động được Thần kiếm. Thấy được cơ hội, Triệu Thiên Bình trở nên tinh thần phấn chấn.
Đây có lẽ là sinh tử chiến.
Nhưng không còn đau đớn phẫn nộ.
Chiến ý mãnh liệt sôi trào.
Một trận chiến nguy hiểm nhưng lại đầy sự thoải mái.
Triệu Thiên Bình thu kiếm khom người:
- Đa tạ.
Nói đoạn nó lật kiếm thủ thế giây lát rồi tung người tấn công. Nhưng chưa kịp tiếp cận đối thủ thì Hộ kiếm giả đã vung kiếm một cách nhẹ nhàng nhưng lại tạo ra một quang đoàn kiếm khí màu đỏ bắn tới cực nhanh. Triệu Thiên Bình hoảng hồn vội vàng vung kiếm chống trả.
Oành…ầm…
Nổ vang một tiếng, cả người Triệu Thiên Bình lẫn kiếm bị bắn ngược văng ra khỏi bình đài.
Nó chưa kịp ngồi dậy thì một luông kiếm khí khác bay thẳng đến trước mặt.
Oành…
Nó lại lăn ra xa một đoạn. Lần này nó không kịp ngơ ngác nữa mà vội vàng đứng dậy né tránh đợt tấn công tiếp theo.
Mỗi lần Hộ kiếm giả vung kiếm lại có một đợt kiếm khí cực nhanh quét thẳng về phía nó lúc ngang lúc dọc đủ mọi phương vị. Triệu Thiên Bình có thể tưởng tượng nếu nó không kịp chống đỡ hay né tránh thì chắc chắn sẽ bị cắt làm đôi.
Những luồng xung kích không chỉ nhanh mà còn mạnh, trước đó nó có thể trực tiếp va chạm với Hộ kiếm giả thì bây giờ, khi Thần kiếm thức tỉnh thì nó lại bị đánh bật bởi một đòn tấn công tầm xa.
Kiếm khí như mưa rào trút xuống khiến Triệu Thiên Bình dùng hết sức bình sinh cũng không thể tránh né được hết, mỗi lần vất vả ngăn cản một đạo kiếm khí cũng là một lần té lăn cù chật vật không chịu nổi.
Nó cần nhanh hơn và mạnh hơn nữa.
Nhưng mới vừa đột phá cực hạn, nó chẳng biết lấy đâu ra lực lượng thêm nữa.
Rốt cục phải làm sao? Nó không muốn hy vọng vừa le lói lại tắt ngấm.
Nhưng lực lượng của đối phương vẫn áp đảo tuyệt đối, dù tâm thái nó thoải mái những mỗi lần chống đỡ công kích cũng là khó khăn khôn cùng. Cứ tiếp tục e rằng đến cọng lông của đối phương cũng chẳng động được vào nữa, còn nó sẽ bị chấn đến chết mất.
Cũng may là đối phương vẫn đứng trên bình đài vung vẩy nên nó còn có thời gian mà nó tránh, nếu hắn mà áp sát tiếp cận chắc nó chẳng có lực mà hoàn thủ. Chỉ nghe những tiếng oành oành liên tục, Triệu Thiên Bình thì vắt giò chạy trốn, hết né đông lại tránh tây, trong đầu vẫn tìm kiếm hướng giải quyết.
Phải chi thân pháp nó tốt hơn, hoặc nó có được tuyệt học thân pháp thượng thừa.
“Đúng rồi, hình như mình biết một môn bộ pháp thì phải, hình như là vậy…”
Trong đầu Triệu Thiên Bình hiện lên những kí ức mông lung. Trong lúc chật vật né tránh, nó nhận ra hình như sâu trong bản năng có tồn tại một bộ pháp di chuyển thì phải, dù nó rất mơ hồ nhưng cảm giác mang đến lại chân thật.
Chân của Triệu Thiên Bình tự thôi động theo những gì cố gắng nhớ được. Những bước chân trúc trắc dần dần trở nên có tiết tấu, thân ảnh nó dần dần trở nên linh hoạt như một cơn gió né tránh hết thẩy những đòn tấn công. Càng lúc đàng điêu luyện.
Phong Hành Bộ.
Triệu Thiên Bình bỗng nhiên nhớ ra tên gọi của bộ pháp này, chẳng biết nó đã học từ đâu nhưng cứ như đã ăn sâu vào máu thịt và trở thành một phần bản năng của nó vậy. Bản năng dần dần thức tỉnh, bước chân nó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng uyển chuyển. Mọi công kích trở nên không còn đáng sợ, nếu cứ thế này nó tự tin có thể né tránh cả ngày mà chẳng hao tổn thêm cọng lông nào.
Nhưng nó biết sức nó có hạn, chỉ né tránh không phải là cách giải quyết, nó phải phản công. Mà đối thủ lại quá mạnh mẽ, nó không những nhanh mà phải thật mạnh nữa, liệu có thứ gì còn tồn tại trong thân thể khiến ó trở nên mạnh mẽ hơn không.
Lực lượng, lực lượng.
Triệu Thiên Bình tự thì thầm tròn lòng như muốn đánh thứ thứ gì đó đã ngủ say trong lòng.
Sức mạnh, sức mạnh vượt trội.
….
Lâu, thật lâu…
…
Bỗng nhiên Triệu Thiên Bình như nắm bắt được gì đó, những động tác kì lạ hiển hiện trong trí nhớ. Những động tác nó không hiểu, nhưng nó vẫn cố gắng nắm lấy. Phải nắm lấy, mới chiến thắng được.
Dần dần sự mơ hồ trở nên rõ ràng. Những động tác kết ấn và chú ngữ kì dị hiện ra. Triệu Thiên Bình mừng rỡ làm theo.
Nhưng không có gì xảy ra cả, mọi thứ cứ như nó đang diễn trò múa may lộn xộn vậy.
Nhưng Triệu Thiên Bình không từ bỏ, nó tin bản năng không lừa gạt chính mình, chắc hẳn mình vẫn còn thiếu sót ở đâu đó mà thôi. Triệu Thiên Bình dù đang né tránh nhưng bộ pháp như lưu thủy hành văn dần quen thuộc khiến nó chẳng chút khó khăn, phần lớn tinh thần nó tập trung tìm kiếm cái mình thiếu sót.
Pháp ấn dần dần trở nên quen thuộc, nhưng hiệu quả vẫn chưa thấy. Song Triệu Thiên Bình lại cảm nhận một thứ khác trỗi dậy trong cơ thể, một thứ kì lạ, giống như một thứ lực lượng đã ngủ say bấy lâu đang dần thức tỉnh. Lực lượng kì bí chẳng giúp nó mạnh thêm, nhưng bản năng mách bảo thứ lực lượng này cực kì quan trọng.
Bỗng nhiên Triệu Thiên Bình nghĩ đến pháp ấn, phải chăng thứ thiếu sót chính là loại lực lượng này. Nghĩ là làm, nó tìm cách dùng lực lượng mới lạ này để thôi động pháp ấn. Những tưởng sẽ khó khăn nhưng lại dễ như hạ bút thành văn, cái cảm giác này giống như đã từng tồn tại tròn người nó vậy.
Pháp ấn thôi động, trên tay Triệu Thiên Bình dần dần hiện lên một phù hình kì lạ mà quen thuộc. Chẳng cần nhắc nhở, như một lẽ thuận theo tự nhiên, phù hình sáng lên ánh vàng rồi nhanh chóng lan trang cả hai tay nó.
Cảm giác đầu tiên là thanh kiếm trên tay trở nên nhẹ bẫng. Triệu Thiên Bình cơ linh vừa động liền vung kiếm ngăn cản một đạo kiếm khí.
Oành…
Một tiếng nổ chát chúa quen thuộc, nhưng lần này Triệu Thiên Bình không mảy may tổn hại. Kiếm khí tiêu biến còn nó vẫn sừng sững tại chỗ. Nó kinh ngạc tột độ rồi nhanh chóng vui mừng như điên.
Sức lực nhờ lực lượng thần bí mà trở nên dồi dào trở lại, ấn chú kì lạ cũng giúp nó mạnh mẽ gấp bội. Sự vui sướng và tự tin tăng vọt, Triệu Thiên Bình lao thẳng lên bình đài.
Vụt vụt…
Thân pháp linh hoạt khiến Triệu Thiên Bình né tránh hầu hết kiếm khí, chỉ khi đến quá gần Hộ kiếm giả thì phải dùng kiếm chống đỡ vì lúc này đã rất khó né tránh. Dù vậy kiếm khí đã không thể làm khó được nó.
Oành oành…oành oành…
Kiếm va chạm đã trở thành sự va chạm của khí. Tiếng nổ rung trời, kiếm quang chói rực. Huyết quang như thượng cổ hưng thú cuồng mãnh, lục quang yếu ớt mà kiên cường với sự chống đỡ của kim quang vững chãi.
Cuộc đối đầu dần dần bỏ đi sự hoa lệ của chiêu thức mà trở thành những cú va chạm trực tiếp đầy mãnh liệt.
Mười lần…
Hai mươi lần…
Trăm lần…
…
Chẳng biết đã qua bao nhiêu va chạm, kim quang lu mờ, lục quang rạn nứt, nhưng huyết quang cũng dần dần ảm đạm.
Răng rắc…bùm
Lục quang vụn vỡ, Quang Tinh kiếm đi đến điểm giới hạn. Kim quang tiêu tán, Triệu Thiên Bình hết sức bị đánh bật ra một đoạn thổ huyết. Dù là tuyệt thế bảo kiếm nhưng vẫn không thể chịu nổi ác chiến. Nhưng nó đã hoàn thành được sứ mệnh của mình. Huyết quang biến mất. Huyết long kiếm trở lại thành hắc long.
Tất cả hào quang vụt tắt, trong đêm tối chỉ còn loe lói vài gợi sóng đỏ.
Giọng nói trầm khàn từ tính lại vang lên:
- Cơ hội đã đưa ra, nếu loài người không biết quý trọng thì có diệt vong cũng đừng than trách ai.
Nghe câu nói đó, Triệu Thiên Bình thầm thở ra một hơi, nhưng lại nhớ đến điều gì, nó lo lắng hỏi:
- Còn Hải ma thì sao.
Lần này không khí lâm vào im ắng, một lúc sau bỗng có tia sáng ập vào. Không gian trở nên quang đãng, xuất hiện trước mặt nó là một tráng niên mạnh khoe, gã nhìn nó rồi trả lời bằng giọng nói của Hộ kiếm giả lúc bình thường:
- Tự nhiên sẽ không còn.
Triệu Thiên Bình nghe vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm, đang tính ngồi dậy thì bông nhiên nó ngẩn ngơ ngoác to miệng. Hộ kiếm giả từ một tráng niên góc cạnh bỗng dần dần già đi, lưng khòm hẳn xuống, điều đáng kinh ngạc hơn cả là gã lại dần dần thành một bà lão, chính xác là một bà lão chư không phải ông lão.
Chẳng đợi nó kịp hết ngạc nhiên, bà bao nhìn nó cười từ tốn rồi khẽ bảo:
- Khá lắm hài tử, đến thúc tỉnh lại rồi.
Danh sách chương