Tạ Lê Thần lại bị thương.
Truyền thông công bố ảnh chụp Tạ Lê Thần vai được băng bó, các phóng viên đều trêu ghẹo y, hỏi y lại gặp phải nguy hiểm gì.
Mà Tào Văn Đức không thể làm gì khác hơn là giải thích giúp mọi người, nói là lúc quay phim làm động tác nguy hiểm bị thương.
Bất quá chuỗi ngày thụ thương cũng không tệ, vốn chỉ là bị thương vai mà thôi, Tạ Lê Thần lại giả vờ không thể tự gánh vác cuộc sống, bắt Vinh Kính làm chân chạy cho y.
Lúc thì muốn ăn cái này, lúc lại muốn dùng cái kia, Vinh Kính không thể làm gì khác hơn là từng chuyến từng chuyến làm giúp y, còn phải mặc quần áo cho y.
"Tay anh không phải có thể cử động sao?" Vinh Kính vừa bóc cam vừa hỏi, rất giống như muốn nhét toàn bộ vỏ cam vào miệng y.
Tạ Lê Thần tựa ở trên sô pha, "Ai nha, đau quá! Mặc quần áo thật phiền phức."
Vinh Kính liền cảm giác máu nóng dồn lên tận đỉnh đầu, rồi hạ xuống, quên đi... Đi qua giúp y mặc quần áo.
"Hắc hắc." Tạ Lê Thần ngẩng mặt nhìn anh, "Thỏ, Kolo có liên hệ gì với cậu không?"
"Liên hệ tôi làm gì?" Vinh Kính thuận miệng trả lời, "Anh bị thương, thế nên gần đây chúng ta không có hành động, dưỡng bệnh cho tốt đi."
"Thế cậu nam sinh kia?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ, "Cậu ta thực sự có siêu năng lực?"
Vinh Kính cài nút áo cho y, "Không biết."
"Sao vậy, cả tôi cũng không thể nói?"
Vinh Kính khẽ nhíu mày, "Đây là cơ mật, Kolo sẽ không nói cho tôi biết, tôi cũng không hỏi, là hành vi chuyên nghiệp thường ngày."
"Vậy chúng ta tự tâm sự đi!" Tạ Lê Thần hình như cảm thấy rất hứng thú, "Cậu nghĩ, bọn họ có thể là đưa nam sinh kia trở về nghiên cứu không?"
"Nghiên cứu là chắc chắn rồi, bất quá hẳn là sẽ không tàn nhẫn giả phẫu người gí đó đâu." Vinh Kính thật ra rất chắc chắn, "Tôi trước đây cũng gặp qua một nữ sinh có năng lực nằm mơ biết trước sự việc, Kolo đều có cách sử dụng năng lực của cô ấy làm việc."
"Năng lực của nam sinh kia ngoại trừ phá hủy, cũng không có gì khác cả." Tạ Lê Thần cười cười, "Có thể, cậu ta cũng thành CROW các loại hay không?"
Vinh Kính mặc quần áo cho y xong, đến một bên ngồi xuống, quan sát y, "Anh đang suy nghĩ cái gì?"
Tạ Lê Thần hơi nhún vai, "Không có gì."
"Anh có phải đang sợ, Kolo cũng sẽ kéo anh đi làm nghiên cứu?" Vinh Kính hỏi.
"Tôi không có siêu năng lực mà." Tạ Lê Thần nhún nhún vai.
Vinh Kính cười cười, "Như anh đây không gọi siêu năng lực thì gọi cái gì?"
"Đừng nói mò a, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đó thỏ!" Tạ Lê Thần cười hì hì nói sang chuyện khác.
Vinh Kính lườm y một cái, đứng lên thay quần áo, "Ngày hôm nay anh có làm việc không? Không phải còn có một cuộc họp báo sao?""Ừ..." Tạ Lê Thần gật đầu, thấy Vinh Kính thay quần áo, đột nhiên hỏi, "Kolo có thể sai nam sinh kia đi giết người hay không? Làm sát thủ các loại ấy."
Vinh Kính thở dài, "Không biết a, anh hỏi tôi chuyện cơ mật như vậy làm gì, tôi chỉ là một nhân công."
"Kính Kính, cậu làm sao chắc chắn những chuyện Kolo giao cho cậu làm đều là chính nghĩa?" Tạ Lê Thần có nghi vấn.
"Chính nghĩa hay không đều không quan trọng." Vinh Kính đeo caravat cho mình, "Có thể giữ cho đại đa số người là được rồi, trên thế giới này không có gì là chính nghĩa tuyệt đối!"
Tạ Lê Thần nghe Vinh Kính nói như vậy, cũng không truy hỏi nữa.
Hai người lái xe chạy tới nơi họp báo, trên đường lại gặp tắc đường.
"Xong rồi!" Tạ Lê Thần thăm dò nhìn đoàn xe thật dài, "Tình hình này thoạt nhìn chí ít cũng phải một giờ? Dù gì cũng đến muộn."
"Chờ thôi." Vinh Kính buồn chán, mở máy tính, liên hệ với Sara.
"Sara, vũ khí mới thế nào rồi?"
"Đã gửi qua bưu điện cho cậu, tính năng thì có thể phải phiền cậu điều tra một chút." Sara nói, đột nhiên ôm microphone nhỏ giọng nói, "Kính Kính, có muốn nghe chuyện bát quái không?"
"Muốn!" Tạ Lê Thần vươn qua, che ở phía trước Vinh Kính nói vào camera, "Vừa lúc tắc đường rất buồn chán."
"Vậy thì!" Sara nhỏ giọng nói, "Cái cậu có quái lực kia đã thêm vào Kolo, hiện tại là Black Crow."
"CROW?" Vinh Kính nhíu mày, "Trẻ tuổi như vậy, hơn nữa cậu ta có tự giác khống chế năng lực của mình không?"
"Chúng tôi đã tiến hành nghiên cứu nhất định với cậu ta." Sara giải thích cho Vinh Kính và Tạ Lê Thần, "Phát hiện cậu ta có thể di động vật thể loại nhỏ, thế nhưng không thể di động những vật đặc biệt lớn. Muốn cho mấy thứ lớn ngã xuống, đều là nhờ di động vật nhỏ chống đỡ, ví dụ như giá điều hòa, hoặc là xích khóa khung cửa."
"Vậy cột rổ giải thích thế nào?" Tạ Lê Thần nhíu mày.
"Đây là bát quái đó!" Sara nhỏ giọng nói, "Cột rổ kia không phải do cậu ta giở trò quỷ, là cha con Thomas."
"Cái gì?" Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều sửng sốt.
"Ngày đó Thomas con lúc luyện tập, thả một máy áp suất hơi nước điều khiển từ xa khống chế phóng khí phía dưới cột rổ." Sara nói, "Thứ này tuyệt đối là sản phẩm quân sự công nghiệp, lực đẩy mạnh bằng lực phóng hỏa tiễn loại nhỏ, vì vậy cái cột rổ chốc lát đã bị đẩy ra! Đè chết nam sinh kia chỉ là ngẫu nhiên."
"Nói cách khác, có tổ chức ám sát khác cũng muốn cậu ta?" Vinh Kính nhíu mày, "Nhưng giáo sư lịch sử và đội trưởng đội bóng trước đây, là nam sinh kia giết chết không sai chứ? Cứ thế mà cho qua?"
Sara bất đắc dĩ cười cười, "Kính Kính, cho dù có tống cậu ta vào ngục, chưa biết chừng cậu ta sẽ giết càng nhiều người."
"Người như thế các ông xác định có thể khống chế được?" Tạ Lê Thần hỏi ngược.
"Vấn đề này tôi không thể trả lời cậu ." Sara nhún vai, vẫy tay với hai người, "Bát quái xong rồi, kẹt đường vui vẻ." Nói xong, tắt video.Vinh Kính thở dài, tiếp tục ngắm phong cảnh... Nhưng nhìn đến kính chiếu hậu, nhíu mày, "Chậc."
"Làm sao vậy?" Tạ Lê Thần nhìn anh.
Vinh Kính ý bảo y nhìn kính chiếu hậu.
Tạ Lê Thần thấy thần sắc anh nghiêm túc, vươn qua, "Thấy cái gì?"
Vinh Kính chỉ chỉ kính chiếu hậu cho Tạ Lê Thần nhìn, thấy chỗ ngoặt phía sau không xa có một chiếc xe đặc biệt nhìn quen mắt, nhìn người trong xe, Tạ Lê Thần nhếch miệng, "Lại là hắn ta?!"
Ngồi trong xe phía sau, chính là Đằng Thành.
Vinh Kính sắc mặt âm trầm, "Âm hồn không tiêu tán!" Nói rồi, cởi dây an toàn ra định xuống xe.
"Ai!" Tạ Lê Thần kéo anh, "Cậu đừng để ý đến hắn ta, thằng đó thần kinh có vấn đề!"
"Tôi không để ý tới hắn ta, khó tránh khỏi hắn ta lại bắn lén anh, không phải lần nào cũng may mắn như vậy!" Vinh Kính nói, đi ra sau. Tới bên cạnh cái xe kia, giơ tay gõ gõ cửa sổ.
Một lúc lâu, cửa sổ xe mới hạ xuống.
"Trùng hợp vậy a..." Đằng Thành trầm mặc một hồi, hỏi.
Vinh Kính "ha ha" cười, không đáp hỏi ngược, "Trùng hợp?"
Đằng Thành thở dài, tháo kính xuống nhìn Vinh Kính, "Tạ Lê Thần thương thế thế nào?"
Vinh Kính hơi nhún vai, "Rất may mắn, xét các mặt mà nói."
Đằng Thành từ một cái bao bên cạnh lấy ra một túi văn kiện, đưa cho Vinh Kính.
Vinh Kính cầm, mở nhìn, thấy bên trong là ảnh chụp, còn có một chút tài liệu. Trên ảnh là một người phụ nữ... Chính là người ngày đó theo dõi anh và Tạ Lê Thần.
"Tôi vận dụng chút quan hệ, tra xét một chút, bất quá tài liệu về người phụ nữ này cơ bản đều bí mật, thế nên... Thân phận tuyệt đối không đơn giản." Đằng Thành đeo kính râm, "Tôi đã đồng ý với hai người, hai người giúp tôi phá vụ án Thomas, tôi sẽ đưa tài liệu cho hai người."
Vinh Kính cầm tài liệu chuẩn bị đi.
"Thiếu niên kia, có phải cũng có năng lực khác biệt?" Đằng Thành đột nhiên hỏi, "Tạ Lê Thần cũng có, phải không?"
Vinh Kính nhíu mày, Đằng Thành tuy rằng nhân phẩm không hay lắm, bất quá mặt chuyên nghiệp đúng là rất nhạy cảm, cũng rất có kinh nghiệm.
Nhưng Vinh Kính vẫn không phản ứng, tiếp tục đi.
"Tạ Lê Thần có một ngày sẽ trở thành sát thủ không thể ngăn cản!" Đằng Thành ở phía sau hết với Vinh Kính, "Ngày đó sẽ không lâu đâu!"
Vinh Kính dở khóc dở cười, quay đầu lại chỉ chỉ đầu với hắn ta, ý bảo —— nhanh chóng đến gặp bác sĩ tâm thần đi! Đi trở về bên cạnh xe mình, mở cửa ngồi vào.
Tạ Lê Thần đang ghé vào lưng ghế, y cũng nghe được Đằng Thành nói, "Thằng đó có thù oán với tôi a, suốt ngày nhìn chằm chằm không tha."
"Đừng để ý đến hắn ta." Vinh Kính nói, lấy tài liệu ra xem.
"Oa... Người phụ nữ này theo dõi chúng ta đã lâu a?" Tạ Lê Thần bắt được ảnh chụp, cũng khiếp sợ."Cô ta chỉ đang chụp ảnh!" Vinh Kính lấy ảnh kiểm tra."Trên ống kính có phản quang, có thể gửi cho Sara phân tích xem trong ống kính phản chiếu ai!"
"Toàn bộ chuyện gì cậu làm đều phải báo cáo với Kolo sao?" Tạ Lê Thần đột nhiên hỏi.
Vinh Kính khẽ nhíu mày, nhìn y, "Có ý gì?"
"Phân tích hình trong ống kính thôi mà, chỉ cần dùng một phần mềm là rất nhanh là có thể đối phó!" Tạ Lê Thần nhướn nhướn mày với Vinh Kính, "Chúng ta cũng có thể tự làm, không cần cái gì cũng đều báo cáo với Kolo chứ?"
Vinh Kính thu hồi ảnh chụp, có chút không hiểu nhìn Tạ Lê Thần, "Vì sao anh vẫn một mực khuyên tôi giấu diếm một chút với Kolo?"
"Như vậy sai sao?" Tạ Lê Thần hỏi ngược, "Ông ta với cậu không thân chẳng quen, cậu không thể cứ hoàn hoàn chỉnh chỉnh toàn bộ giao mình cho người khác nắm trong tay chứ? Thỏ khôn có ba hang, chúng ta không đào hang động, chí ít cũng lưu một đường lui chứ!"
Lúc này, dòng xe đã dần bớt, bắt đầu chuyển động về phía trước, xem ra là đã khơi thông.
"Tạm thời đừng đàm chuyện này!" Vinh Kính khởi động xe.
Tạ Lê Thần nhìn kính chiếu hậu, "Đằng Thành vẫn còn đang theo."
"Cố chấp cuồng hết thuốc chữa , hắn ta phỏng chừng gần đây bị cách chức tạm thời, thế nên có thời gian theo dõi anh!" Vinh Kính lắc đầu, "Cậu xem sự chấp nhất hắn đã từng dùng khi truy đuổi Seven đó, có thể suy ra, hắn ta thà rằng từ chức, cũng sẽ gắt gao theo sát anh!"
Tạ Lê Thần nhìn trời, "Lần trước hẳn là nên nói niên thiếu có quái lực kia trực tiếp dùng cabin đập chết hắn ta đi!"
Vinh Kính cười cười.
Tạ Lê Thần vươn qua, "Cười rồi? Cười lại một lần nữa xem!"
"Đừng nháo, đang lái xe!" Vinh Kính nâng mặt.
Tạ Lê Thần thở dài, "Không thú vị! Thỏ mặt than! Con thỏ cả ngày phụng phịu không phải thỏ tốt!"
Xe chạy vào chỗ họp báo, lần này là tuyên truyền cho bộ phim mới, Tạ Lê Thần nhận kịch bản mới, nam diễn viên hợp tác là một tân binh tên là Thiệu Dịch, bất quá bản thân Tạ Lê Thần khá tán thưởng người này, nói tân binh ấy rất có tiền đồ.
Vinh Kính ngồi ở bên ngoài phòng họp báo, lật xem kịch bản Tạ Lê Thần vừa nhận, một bộ phim viễn tưởng bạo lực, đề tài rất mới mẻ độc đáo, Tạ Lê Thần diễn một thiên sứ. Đương nhiên, không phải loại thiên sứ bình thường, mà là thiên sứ bạo lực bị trục xuất khỏi thiên đường.
Đang xem, Vinh Kính cảm giác, có một người đi tới bên người mình, ngồi xuống, "Hi."
Vinh Kính ngẩng đầu nhìn, thấy ngồi ở bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, bộ dáng cũng không tệ, bất quá Vinh Kính theo Tạ Lê Thần đi tới đi lui, thấy toàn tuấn nam mỹ nữ, cũng không có cảm giác gì mấy.
Thấy người đó nói với mình, Vinh Kính không hiểu gì nhìn, chờ xem còn nói tiếp gì không.
Chàng trai cười cười, giơ tay bắt tay Vinh Kính, tự giới thiệu, "Tôi là Hà Đống."Vinh Kính tựu nghĩ người này có chút quen mắt, thoáng chốc nhớ ra, thường hay thấy trên tạp chí giải trí, hình như là Siêu sao giống Tạ Lê Thần, hơn nữa hành động cũng rất lợi hại, có vẻ cũng là chuyên nghiệp.
"Cậu là vệ sĩ của Tạ Lê Thần, phải không?" Hà Đống hiếu kỳ hỏi.
Vinh Kính gật đầu.
"Tôi đi thẳng vào vấn đề." Hà Đống mỉm cười, "Tạ Lê Thần trả cho cậu bao nhiêu tiền? Tôi trả gấp đôi."
Vinh Kính ngẩn người rồi, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.
"Gấp ba?" Gã vẫn kiên trì.
"Anh có trả gấp 10 cũng vô dụng!" Tạ Lê Thần cầm một hộp takoyaki, không biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt hai người.
Vinh Kính gấp kịch bản lại, nhận cái hộp Tạ Lê Thần đưa qua, dùng tăm cắm ăn.
"Tự tin thế?" Hà Đống đứng lên, "Nhưng mà, anh mời vệ sĩ, điểm này tôi thực sự rất bất ngờ."
Tạ Lê Thần hơi nhún vai, "Biến thái giờ nhiều lắm." Nói xong, kéo Vinh Kính, "Đi thôi thỏ, đến gần sân khấu rồi ăn xem tôi ghi hình."
Vinh Kính nhai nhai viên bạch tuộc gật đầu, phía sau Hà Đống lại đi theo.
"Anh tới làm gì vậy?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"À, ngày hôm qua đạo diễn liên hệ người đại diện của tôi, muốn tôi với anh diễn đối thủ, tân binh kia diễn vai phụ." Hà Đống cười hòa ái.
"Anh cũng coi như thâm niên rồi, đi giành cơ hội của tân binh, có xấu hổ hay không vậy?" Tạ Lê Thần rất không khách khí.
Hà Đống nhếch khóe miệng, "Ai mà không bắt đầu từ tân binh chứ? Tạ Siêu sao." Nói xong, tay đút túi, nét cười đầy mặt tiến vào.
Tạ Lê Thần lắc đầu, thoáng nhìn phía ngoài phòng họp báo, Đằng Thành đang lượn qua lượn lại.
"Chậc chậc." Tạ Lê Thần lắc đầu, "Thù trong giặc ngoài!"
"Gã là ai vậy?" Vinh Kính nhai nhai, "Thế nào như thế có thể trêu chọc biến thái a?"
Nói xong, ăn nốt viên bạch tuộc cuối cùng, vứt hộp đi, "Toilet ở đâu?"
Tạ Lê Thần chỉ, Vinh Kính chạy đi, Tạ Lê Thần một mình tiến vào tham gia họp báo.
Vinh Kính vào toilet cách gian, lấy ra máy tính cầm tay, tra xét một chút tài liệu về Hà Đống, nghĩ không có gì đặc biệt khả nghi, hẳn là không phải vì Tạ Lê Thần mà đến, chuẩn bị thu thập đồ đi ra. Mới mở cửa cách gian, thấy trước bồn rửa mặt, một người đang tự hắt nước vào người.
Người đó còn đang ồn ào, "Đáng ghét đáng ghét!"
Vinh Kính xấu hổ đứng đó, tiến thoái lưỡng nan.
Rồi người kia cũng ngẩng đầu, thấy được Vinh Kính liền sửng sốt, nhanh chóng rút giấy lau mặt, sau đó vội vã chạy ra.
Vinh Kính tựa ở cạnh cửa suy nghĩ một chút —— người này hình như đã thấy trên tạp chí giải trí rồi, chính là tân binh bị Hà Đống giành vai phải không? Tên là cái gì mà...
Truyền thông công bố ảnh chụp Tạ Lê Thần vai được băng bó, các phóng viên đều trêu ghẹo y, hỏi y lại gặp phải nguy hiểm gì.
Mà Tào Văn Đức không thể làm gì khác hơn là giải thích giúp mọi người, nói là lúc quay phim làm động tác nguy hiểm bị thương.
Bất quá chuỗi ngày thụ thương cũng không tệ, vốn chỉ là bị thương vai mà thôi, Tạ Lê Thần lại giả vờ không thể tự gánh vác cuộc sống, bắt Vinh Kính làm chân chạy cho y.
Lúc thì muốn ăn cái này, lúc lại muốn dùng cái kia, Vinh Kính không thể làm gì khác hơn là từng chuyến từng chuyến làm giúp y, còn phải mặc quần áo cho y.
"Tay anh không phải có thể cử động sao?" Vinh Kính vừa bóc cam vừa hỏi, rất giống như muốn nhét toàn bộ vỏ cam vào miệng y.
Tạ Lê Thần tựa ở trên sô pha, "Ai nha, đau quá! Mặc quần áo thật phiền phức."
Vinh Kính liền cảm giác máu nóng dồn lên tận đỉnh đầu, rồi hạ xuống, quên đi... Đi qua giúp y mặc quần áo.
"Hắc hắc." Tạ Lê Thần ngẩng mặt nhìn anh, "Thỏ, Kolo có liên hệ gì với cậu không?"
"Liên hệ tôi làm gì?" Vinh Kính thuận miệng trả lời, "Anh bị thương, thế nên gần đây chúng ta không có hành động, dưỡng bệnh cho tốt đi."
"Thế cậu nam sinh kia?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ, "Cậu ta thực sự có siêu năng lực?"
Vinh Kính cài nút áo cho y, "Không biết."
"Sao vậy, cả tôi cũng không thể nói?"
Vinh Kính khẽ nhíu mày, "Đây là cơ mật, Kolo sẽ không nói cho tôi biết, tôi cũng không hỏi, là hành vi chuyên nghiệp thường ngày."
"Vậy chúng ta tự tâm sự đi!" Tạ Lê Thần hình như cảm thấy rất hứng thú, "Cậu nghĩ, bọn họ có thể là đưa nam sinh kia trở về nghiên cứu không?"
"Nghiên cứu là chắc chắn rồi, bất quá hẳn là sẽ không tàn nhẫn giả phẫu người gí đó đâu." Vinh Kính thật ra rất chắc chắn, "Tôi trước đây cũng gặp qua một nữ sinh có năng lực nằm mơ biết trước sự việc, Kolo đều có cách sử dụng năng lực của cô ấy làm việc."
"Năng lực của nam sinh kia ngoại trừ phá hủy, cũng không có gì khác cả." Tạ Lê Thần cười cười, "Có thể, cậu ta cũng thành CROW các loại hay không?"
Vinh Kính mặc quần áo cho y xong, đến một bên ngồi xuống, quan sát y, "Anh đang suy nghĩ cái gì?"
Tạ Lê Thần hơi nhún vai, "Không có gì."
"Anh có phải đang sợ, Kolo cũng sẽ kéo anh đi làm nghiên cứu?" Vinh Kính hỏi.
"Tôi không có siêu năng lực mà." Tạ Lê Thần nhún nhún vai.
Vinh Kính cười cười, "Như anh đây không gọi siêu năng lực thì gọi cái gì?"
"Đừng nói mò a, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đó thỏ!" Tạ Lê Thần cười hì hì nói sang chuyện khác.
Vinh Kính lườm y một cái, đứng lên thay quần áo, "Ngày hôm nay anh có làm việc không? Không phải còn có một cuộc họp báo sao?""Ừ..." Tạ Lê Thần gật đầu, thấy Vinh Kính thay quần áo, đột nhiên hỏi, "Kolo có thể sai nam sinh kia đi giết người hay không? Làm sát thủ các loại ấy."
Vinh Kính thở dài, "Không biết a, anh hỏi tôi chuyện cơ mật như vậy làm gì, tôi chỉ là một nhân công."
"Kính Kính, cậu làm sao chắc chắn những chuyện Kolo giao cho cậu làm đều là chính nghĩa?" Tạ Lê Thần có nghi vấn.
"Chính nghĩa hay không đều không quan trọng." Vinh Kính đeo caravat cho mình, "Có thể giữ cho đại đa số người là được rồi, trên thế giới này không có gì là chính nghĩa tuyệt đối!"
Tạ Lê Thần nghe Vinh Kính nói như vậy, cũng không truy hỏi nữa.
Hai người lái xe chạy tới nơi họp báo, trên đường lại gặp tắc đường.
"Xong rồi!" Tạ Lê Thần thăm dò nhìn đoàn xe thật dài, "Tình hình này thoạt nhìn chí ít cũng phải một giờ? Dù gì cũng đến muộn."
"Chờ thôi." Vinh Kính buồn chán, mở máy tính, liên hệ với Sara.
"Sara, vũ khí mới thế nào rồi?"
"Đã gửi qua bưu điện cho cậu, tính năng thì có thể phải phiền cậu điều tra một chút." Sara nói, đột nhiên ôm microphone nhỏ giọng nói, "Kính Kính, có muốn nghe chuyện bát quái không?"
"Muốn!" Tạ Lê Thần vươn qua, che ở phía trước Vinh Kính nói vào camera, "Vừa lúc tắc đường rất buồn chán."
"Vậy thì!" Sara nhỏ giọng nói, "Cái cậu có quái lực kia đã thêm vào Kolo, hiện tại là Black Crow."
"CROW?" Vinh Kính nhíu mày, "Trẻ tuổi như vậy, hơn nữa cậu ta có tự giác khống chế năng lực của mình không?"
"Chúng tôi đã tiến hành nghiên cứu nhất định với cậu ta." Sara giải thích cho Vinh Kính và Tạ Lê Thần, "Phát hiện cậu ta có thể di động vật thể loại nhỏ, thế nhưng không thể di động những vật đặc biệt lớn. Muốn cho mấy thứ lớn ngã xuống, đều là nhờ di động vật nhỏ chống đỡ, ví dụ như giá điều hòa, hoặc là xích khóa khung cửa."
"Vậy cột rổ giải thích thế nào?" Tạ Lê Thần nhíu mày.
"Đây là bát quái đó!" Sara nhỏ giọng nói, "Cột rổ kia không phải do cậu ta giở trò quỷ, là cha con Thomas."
"Cái gì?" Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều sửng sốt.
"Ngày đó Thomas con lúc luyện tập, thả một máy áp suất hơi nước điều khiển từ xa khống chế phóng khí phía dưới cột rổ." Sara nói, "Thứ này tuyệt đối là sản phẩm quân sự công nghiệp, lực đẩy mạnh bằng lực phóng hỏa tiễn loại nhỏ, vì vậy cái cột rổ chốc lát đã bị đẩy ra! Đè chết nam sinh kia chỉ là ngẫu nhiên."
"Nói cách khác, có tổ chức ám sát khác cũng muốn cậu ta?" Vinh Kính nhíu mày, "Nhưng giáo sư lịch sử và đội trưởng đội bóng trước đây, là nam sinh kia giết chết không sai chứ? Cứ thế mà cho qua?"
Sara bất đắc dĩ cười cười, "Kính Kính, cho dù có tống cậu ta vào ngục, chưa biết chừng cậu ta sẽ giết càng nhiều người."
"Người như thế các ông xác định có thể khống chế được?" Tạ Lê Thần hỏi ngược.
"Vấn đề này tôi không thể trả lời cậu ." Sara nhún vai, vẫy tay với hai người, "Bát quái xong rồi, kẹt đường vui vẻ." Nói xong, tắt video.Vinh Kính thở dài, tiếp tục ngắm phong cảnh... Nhưng nhìn đến kính chiếu hậu, nhíu mày, "Chậc."
"Làm sao vậy?" Tạ Lê Thần nhìn anh.
Vinh Kính ý bảo y nhìn kính chiếu hậu.
Tạ Lê Thần thấy thần sắc anh nghiêm túc, vươn qua, "Thấy cái gì?"
Vinh Kính chỉ chỉ kính chiếu hậu cho Tạ Lê Thần nhìn, thấy chỗ ngoặt phía sau không xa có một chiếc xe đặc biệt nhìn quen mắt, nhìn người trong xe, Tạ Lê Thần nhếch miệng, "Lại là hắn ta?!"
Ngồi trong xe phía sau, chính là Đằng Thành.
Vinh Kính sắc mặt âm trầm, "Âm hồn không tiêu tán!" Nói rồi, cởi dây an toàn ra định xuống xe.
"Ai!" Tạ Lê Thần kéo anh, "Cậu đừng để ý đến hắn ta, thằng đó thần kinh có vấn đề!"
"Tôi không để ý tới hắn ta, khó tránh khỏi hắn ta lại bắn lén anh, không phải lần nào cũng may mắn như vậy!" Vinh Kính nói, đi ra sau. Tới bên cạnh cái xe kia, giơ tay gõ gõ cửa sổ.
Một lúc lâu, cửa sổ xe mới hạ xuống.
"Trùng hợp vậy a..." Đằng Thành trầm mặc một hồi, hỏi.
Vinh Kính "ha ha" cười, không đáp hỏi ngược, "Trùng hợp?"
Đằng Thành thở dài, tháo kính xuống nhìn Vinh Kính, "Tạ Lê Thần thương thế thế nào?"
Vinh Kính hơi nhún vai, "Rất may mắn, xét các mặt mà nói."
Đằng Thành từ một cái bao bên cạnh lấy ra một túi văn kiện, đưa cho Vinh Kính.
Vinh Kính cầm, mở nhìn, thấy bên trong là ảnh chụp, còn có một chút tài liệu. Trên ảnh là một người phụ nữ... Chính là người ngày đó theo dõi anh và Tạ Lê Thần.
"Tôi vận dụng chút quan hệ, tra xét một chút, bất quá tài liệu về người phụ nữ này cơ bản đều bí mật, thế nên... Thân phận tuyệt đối không đơn giản." Đằng Thành đeo kính râm, "Tôi đã đồng ý với hai người, hai người giúp tôi phá vụ án Thomas, tôi sẽ đưa tài liệu cho hai người."
Vinh Kính cầm tài liệu chuẩn bị đi.
"Thiếu niên kia, có phải cũng có năng lực khác biệt?" Đằng Thành đột nhiên hỏi, "Tạ Lê Thần cũng có, phải không?"
Vinh Kính nhíu mày, Đằng Thành tuy rằng nhân phẩm không hay lắm, bất quá mặt chuyên nghiệp đúng là rất nhạy cảm, cũng rất có kinh nghiệm.
Nhưng Vinh Kính vẫn không phản ứng, tiếp tục đi.
"Tạ Lê Thần có một ngày sẽ trở thành sát thủ không thể ngăn cản!" Đằng Thành ở phía sau hết với Vinh Kính, "Ngày đó sẽ không lâu đâu!"
Vinh Kính dở khóc dở cười, quay đầu lại chỉ chỉ đầu với hắn ta, ý bảo —— nhanh chóng đến gặp bác sĩ tâm thần đi! Đi trở về bên cạnh xe mình, mở cửa ngồi vào.
Tạ Lê Thần đang ghé vào lưng ghế, y cũng nghe được Đằng Thành nói, "Thằng đó có thù oán với tôi a, suốt ngày nhìn chằm chằm không tha."
"Đừng để ý đến hắn ta." Vinh Kính nói, lấy tài liệu ra xem.
"Oa... Người phụ nữ này theo dõi chúng ta đã lâu a?" Tạ Lê Thần bắt được ảnh chụp, cũng khiếp sợ."Cô ta chỉ đang chụp ảnh!" Vinh Kính lấy ảnh kiểm tra."Trên ống kính có phản quang, có thể gửi cho Sara phân tích xem trong ống kính phản chiếu ai!"
"Toàn bộ chuyện gì cậu làm đều phải báo cáo với Kolo sao?" Tạ Lê Thần đột nhiên hỏi.
Vinh Kính khẽ nhíu mày, nhìn y, "Có ý gì?"
"Phân tích hình trong ống kính thôi mà, chỉ cần dùng một phần mềm là rất nhanh là có thể đối phó!" Tạ Lê Thần nhướn nhướn mày với Vinh Kính, "Chúng ta cũng có thể tự làm, không cần cái gì cũng đều báo cáo với Kolo chứ?"
Vinh Kính thu hồi ảnh chụp, có chút không hiểu nhìn Tạ Lê Thần, "Vì sao anh vẫn một mực khuyên tôi giấu diếm một chút với Kolo?"
"Như vậy sai sao?" Tạ Lê Thần hỏi ngược, "Ông ta với cậu không thân chẳng quen, cậu không thể cứ hoàn hoàn chỉnh chỉnh toàn bộ giao mình cho người khác nắm trong tay chứ? Thỏ khôn có ba hang, chúng ta không đào hang động, chí ít cũng lưu một đường lui chứ!"
Lúc này, dòng xe đã dần bớt, bắt đầu chuyển động về phía trước, xem ra là đã khơi thông.
"Tạm thời đừng đàm chuyện này!" Vinh Kính khởi động xe.
Tạ Lê Thần nhìn kính chiếu hậu, "Đằng Thành vẫn còn đang theo."
"Cố chấp cuồng hết thuốc chữa , hắn ta phỏng chừng gần đây bị cách chức tạm thời, thế nên có thời gian theo dõi anh!" Vinh Kính lắc đầu, "Cậu xem sự chấp nhất hắn đã từng dùng khi truy đuổi Seven đó, có thể suy ra, hắn ta thà rằng từ chức, cũng sẽ gắt gao theo sát anh!"
Tạ Lê Thần nhìn trời, "Lần trước hẳn là nên nói niên thiếu có quái lực kia trực tiếp dùng cabin đập chết hắn ta đi!"
Vinh Kính cười cười.
Tạ Lê Thần vươn qua, "Cười rồi? Cười lại một lần nữa xem!"
"Đừng nháo, đang lái xe!" Vinh Kính nâng mặt.
Tạ Lê Thần thở dài, "Không thú vị! Thỏ mặt than! Con thỏ cả ngày phụng phịu không phải thỏ tốt!"
Xe chạy vào chỗ họp báo, lần này là tuyên truyền cho bộ phim mới, Tạ Lê Thần nhận kịch bản mới, nam diễn viên hợp tác là một tân binh tên là Thiệu Dịch, bất quá bản thân Tạ Lê Thần khá tán thưởng người này, nói tân binh ấy rất có tiền đồ.
Vinh Kính ngồi ở bên ngoài phòng họp báo, lật xem kịch bản Tạ Lê Thần vừa nhận, một bộ phim viễn tưởng bạo lực, đề tài rất mới mẻ độc đáo, Tạ Lê Thần diễn một thiên sứ. Đương nhiên, không phải loại thiên sứ bình thường, mà là thiên sứ bạo lực bị trục xuất khỏi thiên đường.
Đang xem, Vinh Kính cảm giác, có một người đi tới bên người mình, ngồi xuống, "Hi."
Vinh Kính ngẩng đầu nhìn, thấy ngồi ở bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, bộ dáng cũng không tệ, bất quá Vinh Kính theo Tạ Lê Thần đi tới đi lui, thấy toàn tuấn nam mỹ nữ, cũng không có cảm giác gì mấy.
Thấy người đó nói với mình, Vinh Kính không hiểu gì nhìn, chờ xem còn nói tiếp gì không.
Chàng trai cười cười, giơ tay bắt tay Vinh Kính, tự giới thiệu, "Tôi là Hà Đống."Vinh Kính tựu nghĩ người này có chút quen mắt, thoáng chốc nhớ ra, thường hay thấy trên tạp chí giải trí, hình như là Siêu sao giống Tạ Lê Thần, hơn nữa hành động cũng rất lợi hại, có vẻ cũng là chuyên nghiệp.
"Cậu là vệ sĩ của Tạ Lê Thần, phải không?" Hà Đống hiếu kỳ hỏi.
Vinh Kính gật đầu.
"Tôi đi thẳng vào vấn đề." Hà Đống mỉm cười, "Tạ Lê Thần trả cho cậu bao nhiêu tiền? Tôi trả gấp đôi."
Vinh Kính ngẩn người rồi, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.
"Gấp ba?" Gã vẫn kiên trì.
"Anh có trả gấp 10 cũng vô dụng!" Tạ Lê Thần cầm một hộp takoyaki, không biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt hai người.
Vinh Kính gấp kịch bản lại, nhận cái hộp Tạ Lê Thần đưa qua, dùng tăm cắm ăn.
"Tự tin thế?" Hà Đống đứng lên, "Nhưng mà, anh mời vệ sĩ, điểm này tôi thực sự rất bất ngờ."
Tạ Lê Thần hơi nhún vai, "Biến thái giờ nhiều lắm." Nói xong, kéo Vinh Kính, "Đi thôi thỏ, đến gần sân khấu rồi ăn xem tôi ghi hình."
Vinh Kính nhai nhai viên bạch tuộc gật đầu, phía sau Hà Đống lại đi theo.
"Anh tới làm gì vậy?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"À, ngày hôm qua đạo diễn liên hệ người đại diện của tôi, muốn tôi với anh diễn đối thủ, tân binh kia diễn vai phụ." Hà Đống cười hòa ái.
"Anh cũng coi như thâm niên rồi, đi giành cơ hội của tân binh, có xấu hổ hay không vậy?" Tạ Lê Thần rất không khách khí.
Hà Đống nhếch khóe miệng, "Ai mà không bắt đầu từ tân binh chứ? Tạ Siêu sao." Nói xong, tay đút túi, nét cười đầy mặt tiến vào.
Tạ Lê Thần lắc đầu, thoáng nhìn phía ngoài phòng họp báo, Đằng Thành đang lượn qua lượn lại.
"Chậc chậc." Tạ Lê Thần lắc đầu, "Thù trong giặc ngoài!"
"Gã là ai vậy?" Vinh Kính nhai nhai, "Thế nào như thế có thể trêu chọc biến thái a?"
Nói xong, ăn nốt viên bạch tuộc cuối cùng, vứt hộp đi, "Toilet ở đâu?"
Tạ Lê Thần chỉ, Vinh Kính chạy đi, Tạ Lê Thần một mình tiến vào tham gia họp báo.
Vinh Kính vào toilet cách gian, lấy ra máy tính cầm tay, tra xét một chút tài liệu về Hà Đống, nghĩ không có gì đặc biệt khả nghi, hẳn là không phải vì Tạ Lê Thần mà đến, chuẩn bị thu thập đồ đi ra. Mới mở cửa cách gian, thấy trước bồn rửa mặt, một người đang tự hắt nước vào người.
Người đó còn đang ồn ào, "Đáng ghét đáng ghét!"
Vinh Kính xấu hổ đứng đó, tiến thoái lưỡng nan.
Rồi người kia cũng ngẩng đầu, thấy được Vinh Kính liền sửng sốt, nhanh chóng rút giấy lau mặt, sau đó vội vã chạy ra.
Vinh Kính tựa ở cạnh cửa suy nghĩ một chút —— người này hình như đã thấy trên tạp chí giải trí rồi, chính là tân binh bị Hà Đống giành vai phải không? Tên là cái gì mà...
Danh sách chương