Mạc Mặc sững sờ, đứa nhỏ này sao lại đột nhiên tuyệt tình với bà như vậy, còn gọi bà là “Bà Tống”, bà thật sự kinh ngạc, tuy rằng đoạn ngày tháng ở chung cuối cùng không mấy vui vẻ, nhưng Già Già ở nhà họ Nghê sống không tốt, cũng từng gọi điện thoại khóc lóc kể khổ với bà.

Đời trước Nghê Già đi theo bà ta ăn không ít khổ, nhưng dù sao vẫn xem bà ta là mẹ. Mãi đến tận ngày ấy, cô ngồi xổm trước cửa phòng, cầm bút ghi âm, nghe Mạc Mặc cùng Mạc Doãn Nhi nói chuyện, không nói tiếng nào, nước mắt cứ rơi như mưa.

Hiện tại, Mạc Mặc còn chưa đem bí mật này cùng bất kỳ người nào nói qua, đương nhiên không biết Nghê Già đã nhìn thấu bộ mặt thật của bà ta, còn lộ vẻ người mẹ giàu lòng bao dung tha thứ cho sai lầm của con gái, thân mật nói:

“Ừ, con là Già Già! Có điều, tâm tình Già Già hôm nay hình như không tốt lắm, có muốn hay không cùng mẹ…”

“Bà Tống!” Ngữ điệu Nghê Già lạnh đi một phần, “Xin chú ý cách dùng từ, bà không phải mẹ tôi!”

Tiếng cô không nhỏ, người xung quanh liền nhìn lại.

Hôm nay là sinh nhật Mạc Mặc, người trẻ tuổi đến rất ít, đa số là các phu nhân nhà giàu cùng tuổi với bà ta, người ở độ tuổi này, thích nghe nhất là chuyện bát quái!

“Già Già, con…” Mạc Mặc kinh ngạc, “Làm sao có thể nói chuyện như thế với mẹ?”

Ngữ điệu Nghê Già không tốt, “Bà Tống, lúc tôi vừa mới lên đại học, bà muốn bán tôi, giúp bà kiếm tiền! Bởi vì chuyện này, chúng ta cãi nhau cắt đứt quan hệ, chả lẽ bà không nhớ rõ?”

Sắc mặt Mạc Mặc trắng bệch, hai người cãi nhau, Nghê Già trốn về trường học không trở về nhà. Nhưng hai người vẫn còn liên hệ, không có triệt để cắt đứt!

Người chung quanh mặc dù không nhìn về phía này, nhưng rõ ràng đều đang dựng thẳng lỗ tai nghe!

Mạc Mặc quyết định, nói dối không chớp mắt: “Già Già, con đang nói linh tinh cái gì thế, mẹ nghe không hiểu…”

Nghê Già trực tiếp đánh gãy: “Dùng hạnh phúc của Mạc Doãn Nhi thề, bà thật sự không hiểu!”

Trong nháy mắt Mạc Mặc chần chờ.

Nghê Già không cho bà ta thời gian suy nghĩ hoặc nói dối, lập tức cười gằn:

“Bà Tống, có một số việc, trời biết bà biết, là được rồi. Ít nhất còn chút lương tâm, xin bà đừng lại tỏ vẻ thân thiết với tôi, được chứ? Bà cũng đã là phu nhân Tống gia, chẳng lẽ còn muốn đánh chủ ý lên người tôi, muốn lấy thứ gì từ nhà họ Nghê sao?”

Mạc Mặc mắt thấy Nghê Già nói như vậy, sợ sẽ mất hết.

Bà ta từng làm diễn viên, trong phút chốc lập tức trở nên thương tâm:

“Già Già, con là do mẹ nuôi lớn! Không có huyết thống, cũng có tình thân, mẹ đối với con ít nhất có dưỡng dục…”

“Tôi chuyển vào Nghê gia nửa năm nay, bà chưa từng chủ động liên lạc với tôi, đây chính là tình thân của bà sao? Nói tới công ơn nuôi dưỡng, Nghê gia nuôi con gái bà 18 năm, bà cũng nói xem muốn trả lại thế nào đây? Hơn nữa, “

Nghê Già lạnh lùng vạch trần, “Còn không biết bà là với ai sinh con gái rơi, tôi còn nhớ rõ, vợ nhà người ta tìm tới cửa nhiều lần, thiếu một chút đem tôi bán cho bọn buôn người. Chí ít, mẹ tôi cũng không để con gái rơi của bà phải chịu tội này chứ?”

Lời này vừa nói ra liền trực tiếp tổn hại đến danh dự của Mạc Mặc cùng Mạc Doãn Nhi.

Vừa bắt đầu, Mạc Mặc đối ngoại giới giải thích là, Mạc Doãn Nhi mồ côi cha từ trong bụng mẹ, cha là sĩ quan, trong lúc thi hành nhiệm vụ thì bất ngờ qua đời.

Nhưng hiện tại Nghê Già lại đưa ra yêu sách này, toàn bộ người chung quanh liền suy đoán, lẽ nào Mạc Mặc là kẻ thứ ba? Mạc Doãn Nhi là con gái rơi? Ánh mắt người xung quanh nhìn Mạc Mặc lạnh nhạt lại xem thường, tiến lùi không được. Ngày hôm nay là sinh nhật bà ta, bà ta còn phải tiếp khách!

Bà ta nào nghĩ đến Nghê Già sẽ đem chuyện cũ vạch ra ngoài, tổn hại mặt mũi bà ta, liền ngay cả con gái bảo bối của bà ta cũng phải chịu sỉ nhục. Vốn 18 năm không thể chăm sóc tốt Mạc Doãn Nhi, trong lòng Mạc Mặc vô cùng hổ thẹn, mấy ngày nay, ngày ngày đều muốn bồi thường cho cô ta, nhưng Nghê Già lúc này lại vạch ra.

Mạc Mặc bình tĩnh lại tâm trạng, thực sự không hiểu nổi đứa con gái nói gì nghe nấy trước đây, làm sao đột nhiên lại biến thành người khác, có lẽ cô cũng không như vậy dễ dàng đi vào tròng của bà.

Mạc Mặc cười đến tao nhã: “Già Già, làm sao có thể nói lung tung như vậy? ba Doãn Nhi là sĩ quan, sớm đã qua đời. Những người con nói đến bắt con, cũng chỉ là người lớn còn tư tưởng cũ trong nhà mẹ đẻ của mẹ. Nhưng mà, sau khi con trở thành đại tiểu thư Nghê gia, trở nên rất có phong cách, trước đây biết nghe lời như vậy, nhưng lúc này…”

Mạc Mặc làm bộ khoan dung chọn một cụm từ: “Quá bướng bỉnh rồi!”

“Mẹ với con có hiểu lầm, con không muốn gọi mẹ là mẹ cũng được. Tốt xấu gì hiện tại mẹ cũng là vợ của dượng con.”

“Thế tôi cũng không thể gọi bà là cô!” Nghê Già thấy bà ta lịch thiệp như vậy, cũng cười rất vui vẻ, “Tôi có một người cô, nhưng lại là người sống thực vật. Nếu như lại gọi bà là cô, đây không phải là nguyền rủa bà sao?”

Mặt Mạc Mặc co giật, hiểu ý gật đầu, “Con cái gia tộc lớn, đúng là biết tính toán. Nửa năm không gặp, càng ngày càng có giáo dưỡng rồi!”

Mỉa mai nói cô không có giáo dục?

Nghê Già ngây thơ cười rực rỡ mở miệng: “Đó là đương nhiên, giáo dưỡng của tôi, đều nhờ Tống phu nhân đây dạy dỗ mà ra!”

Mạc Mặc nghẹn họng, hai gò má đỏ chót.

Nghê Già cười khẽ: “Tống phu nhân, sinh nhật vui vẻ!”

Dứt lời, đi vào phòng khách.

Chỉ là ánh mắt vừa quét qua, thì nhìn thấy một người phụ nữ thanh lịch mà sắc sảo, đang nhìn cô, đôi môi đỏ sậm ngậm lấy một vệt ý cười, phảng phất một lời khen ngợi khó hiểu.

Nghê Già thoáng hoàn hồn, đó chẳng phải là mẹ của Ninh Cẩm Niên và Ninh Cẩm Nguyệt, Tương Na!

Cô lễ phép nở nụ cười, khẽ cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Mà Mạc Mặc vẫn đứng đó, trước ánh mắt phán xét chỉ trích của người xung quanh, lại cười trên nỗi đau của người khác, cảm giác như có gai sau lưng vậy! Bà còn muốn mượn cơ hội này để phô bày hình tượng tao nhã của mình một chút, rồi hòa nhập vào vòng giao thiệp đó, nhưng vừa bắt đầu thì đã bị Nghê Già phá rối rồi.

Bà ta mời Nghê Già đến đây, hoàn toàn là tiện thể bố thí tình mẹ, bà ta thậm chí nghĩ tới phải cố gắng lợi dụng đại tiểu thư Nghê gia.

Nhưng hôm nay…

Đứa con gái này không nghe lời bà ta, cũng trở nên hung hăng, chuyện xấu trước đây của bà ta, Nghê Già biết đến rõ rõ ràng ràng! Phải làm sao mới được đây!

Mạc Mặc cả người gượng gạo, các phu nhân nhà giàu tụ cùng một chỗ, tiếp tục trò chuyện vui vẻ như trước.

Nhưng bà ta rất rõ ràng, các bà mỗi một người đều đã thành tinh, làm sao sẽ nghe không ra chuyện giữa hai người từ những hàng chữ điện quang hỏa thạch kia? Mặt ngoài bọn họ cười khanh khách, nói không chừng ánh mắt đang trao đổi với nhau:

“Nhìn xem, người phụ nữ không biết kềm chế, chỉ biết dựa dẫm lên người có tiền, trách sao toàn thân tràn ngập sự ti tiện!”

Mạc Mặc cảm thấy đời này chưa từng xấu hổ như vậy, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Trương Lan đứng ở một bên, nhìn bà ta, không có vẻ mặt gì.

Mạc Mặc còn nghĩ thì ra là người bạn thân nhẹ dạ vô dụng, đi lên kéo tay của bà: “Lan nhi, chị đến rồi, em nãy giờ không thấy…”

Trương Lan đẩy tay bà ta ra, do xung quanh có người, vẻ mặt tươi cười, hạ thấp giọng, ngữ điệu lại cực lạnh: “Mạc Mặc, Già Già đã nói hết với tôi rồi! Thì ra những năm này, cô vẫn luôn ngược đãi con bé! Cô lại dám đối xử như thế với con gái của tôi sao?”

Khuôn mặt tươi cười của Mạc Mặc cứng đờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại:

“Lan nhi, chị sao có thể nói như vậy? Chỉ là cuộc sống em quá khổ, không thể cho con bé cuộc sống vật chất tốt mà thôi! Em cũng không biết con bé là con gái chị, lại còn là con ruột! Trách em không có cái năng lực kia, không được như chị!”

Trương Lan nghiêm mặt, không nói lời nào.

Mặc kệ Mạc Mặc nói thế nào, bà chỉ cần nghĩ đến những khổ cực Già Già phải trải qua, liền cảm thấy khó chịu! Những năm này bà đối với Mạc Doãn Nhi tốt như vậy, Mạc Mặc ngược lại đối với Già Già như thế!!

Vừa lúc Mạc Doãn Nhi đi tới, tâm trạng Trương Lan không tốt, trên mặt cũng không có nụ cười.

Mạc Doãn Nhi khó hiểu, mới vừa rồi đi đến đây, ánh mắt những phu nhân kia đều dõi theo cô ta, làm cho cô ta rất không thoải mái; mà hiện tại, mẹ Trương Lan cũng không nhiệt tình như trước, phải nói là bà đang khó chịu.

Mạc Doãn Nhi biết Trương Lan thích ăn mềm không ăn cứng, lúc này cười tươi như hoa, lập tức đi tới, thân mật kéo lấy tay bà, âm thanh vô cùng ngọt: “Mẹ, từ hôm sinh nhật Lạc Lạc đến giờ, đã mấy ngày không gặp mẹ! Con nhớ người muốn chết!” Nói xong, còn làm nũng tựa đầu lên vai Trương Lan, “Thật muốn mỗi ngày ở cùng một chỗ với mẹ, mỗi ngày đều nhìn thấy mẹ!”

Lời này của Mạc Doãn Nhi trái lại có mấy phần thật. Nói thật, so với Mạc Mặc, cô ta càng hi vọng mẹ của cô ta là Trương Lan.

Trương Lan tuy rằng thường ngày ở nhà cũng không quyết đoán, có lẽ bà đã được hun đúc trong vòng tròn này hơn hai mươi năm, cuộc sống cũng chưa từng trải qua chuyện phiền muộn nào, lại nhàn nhã, bất luận đi tới đâu, đều là hình mẫu lý tưởng, tính tình tốt, đồng thời cũng là hình tượng người mẹ điển hình. Giống như ngày hôm nay, một bộ váy lễ phục dài màu vàng, mặc trên người bà lại giống như minh tinh điện ảnh ở tuổi trung niên.

Mạc Mặc ngược lại, tuy rằng bảo dưỡng rất kỹ, nhưng quanh năm trải qua chuyện không tốt, da dẻ kém cỏi, chỉ có thể trang điểm đậm che khuyết điểm, nhìn thế nào cũng có chút mùi vị phong trần. Cho dù bà ta mặc váy channel trên người, vẫn luôn có cảm giác không thích hợp, căn bản không phải bà ta muốn là có thể có được.

Đương nhiên điểm quan trọng nhất là, Mạc Mặc không có tiền như Trương Lan.

Mạc Mặc thấy Trương Lan không muốn nói chuyện, thiếu chút nữa mất mặt, đúng lúc Mạc Doãn Nhi đến đây kéo bà làm nũng, lập tức tận dụng mọi thứ nói: “Chị xem, Doãn Nhi vẫn chỉ thân thiết với chị, mẹ ruột như em đây, thực sự là muốn ăn dấm mà!”

Bà ta nói đùa một câu, nhưng lại đổi lấy tác dụng ngược.

Trương Lan nhanh chóng nghĩ, đúng đấy, Doãn Nhi cùng bà thân thiết như vậy, Già Già nhìn thấy, lại muốn ăn dấm, không, là thương tâm!

Trương Lan sững sờ, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, liền thấy Nghê Già ngồi ở bàn nhỏ cách đó không xa, vừa ăn hoa quả , vừa nhìn bà, giống như nghẹn cười, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Nội tâm Trương Lan đau xót, khóe miệng cứng đờ giật nhẹ, nói: “Cô muốn cùng tôi ghen cái gì, nói thế nào đi nữa, Doãn Nhi là con ruột của cô, huyết thống có thiên tính, làm sao có thể quá thân thiết với tôi được?”

Mạc Mặc che miệng khẽ cười, còn chưa nghe ra ý tứ lời nói đó, cho là Trương Lan nói lời xu nịnh.

Mạc Doãn Nhi lại cảm thấy lời này giống như có gì đó không đúng, một giây sau, Trương Lan đẩy mở tay Mạc Doãn Nhi ra, nhẹ nhàng nói: “Già Già chỉ ngồi một mình, ai cũng không biết, tôi đến chỗ con bé!”

Mạc Doãn Nhi nhìn bóng lưng Trương Lan đi về phía Nghê Già, không thể tin được! Mẹ Trương Lan ngày hôm nay là làm sao? Sao lại đột nhiên đối xử với Nghê Già tốt như vậy? Hơn nữa câu nói mới vừa rồi, có phải là ám chỉ Mạc Doãn Nhi cô cho dù có gần gũi bà thế nào, cũng không bằng con ruột Nghê Già?

Lẽ nào mẹ Trương Lan sau này muốn đứng về phía Nghê Già sao?

Trương Lan đi tới ngồi xuống bên cạnh Nghê Già, cùng cô ăn hoa quả, lại thấy các bà mẹ khác đều ngồi trên ghế salon trên sân thượng tán gẫu, liền kéo tay Nghê Già, thân mật nói: “Già Già, nói ra, nhiều người ở đây con đều không biết! Mẹ dẫn con đi làm quen, có được không?”

Nghê Già nghĩ bác sĩ Trương Minh còn một lúc nữa mới tới, ngồi ở đây cũng thật tẻ nhạt, hơn nữa hai người cũng nói qua ở nơi công cộng phải là một đôi mẹ con thân thiết, nên cùng Trương Lan đi qua.

Trên sân thượng, Tống Nghiên Nhi, Mạc Doãn Nhi đang ngồi tán gẫu cùng các phu nhân môn gia kia, vui cười từng trận.

Thấy Trương Lan cùng Nghê Già đến đây, một dì đặc biệt xinh đẹp lại hiền hòa nở nụ cười: “Đây là đại tiểu thư Nghê gia – Già Già đi! Cũng thật là xinh đẹp!”

Nghê Già nhanh chóng cúi người lễ phép chào hỏi, xấu hổ cười cười.

Trương Lan giới thiệu: “Đây là mẹ Doãn Thiên Dã, bác gái của Việt trạch, con cũng từng gặp Thiên Dã cùng Việt Trạch rồi!”

“Con chào dì!” Nghê Già nghe nói là bác gái, cười đến sáng lạn. Trong lòng còn âm thầm nghĩ, chẳng trách Doãn Thiên Dã cùng Việt Trạch đều đẹp trai như vậy, từ thân thích hoàn toàn có thể nhìn ra nguyên do.

Nghê Già lúc này lại nhìn thấy mẹ của Ninh Cẩm Niên, Tương Na, vẫn như trước là một bộ ánh mắt đánh giá cùng hứng thú, đúng là nữ doanh nhân thành đạt, ánh mắt cho dù nhu hòa đến thế nào, đều lộ ra vẻ sắc bén.

Điều này làm Nghê Già cảm thấy, hơi bối rối.

Sau khi Nghê Già chào hỏi hết thảy các bà mẹ, mới theo Trương Lan ngồi xuống. Tống Nghiên Nhi cũng dịch đến bên cạnh Nghê Già, ôm cô nói chuyện.

Trương Lan thấy, liền cười cô: “Biết quan hệ hai chị em họ con rất tốt, cũng không cần thân như thế đi!”

Tống Nghiên Nhi cười hì hì, trái lại đem Nghê Già ôm càng chặt hơn: “Già Già là tốt nhất, con thích nhất Già Già!”

Nghê Già không nói gì, tùy ý cô. Người chung quanh thì lại cười đùa trêu ghẹo.

Mạc Doãn Nhi cười cứng ngắc, vẻ mặt không được tốt lắm.

Trải qua sự kiện bức ảnh kia, ngay cả Tống Nghiên Nhi bởi vì áy náy, cũng đối với Nghê Già tốt hơn rất nhiều. Chuyện này tạm thời không nói, then chốt là hết thảy sự chú ý của các bà mẹ đều đặt trên người Nghê Già, làm cô ta rất không vui.

Thế nhưng hết cách rồi, đối với các bà mẹ này xem ra, cho dù Mạc Doãn Nhi cô ta trước đây tao nhã khéo léo thế nào, cuối cùng cũng là đứa con gái không rõ lai lịch, tuyệt đối sẽ không có bà mẹ nào cân nhắc đến chuyện tuyển cô ta làm con dâu; coi như là cân nhắc đến Tống gia, vẫn còn Tống Nghiên Nhi hoàn mỹ trước mắt được trưởng bối chống đỡ, căn bản không tới phiên cô ta.

Hơn nữa, nếu như thân phận con gái rơi của cô ta bị phát hiện, tình hình sẽ càng tệ hơn, cô ta thật hy vọng ba mình là sĩ quan đã chết trong lời Mạc Mặc đã nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện