Lúc bước vào phòng nghỉ bãi tập, Nghê Già hơi chút lo lắng, cô còn nghĩ sẽ gặp được Ninh Cẩm Hạo. Thế nhưng, nhìn một vòng, không có! Nháy mắt trong lòng không biết là thất vọng, hay là nhẹ nhõm.

Phải nói lại, kiếp trước, Nghê Già từng rất có tình cảm với Ninh Cẩm Hạo.

Ông nội Ninh Cẩm Hạo và ông nội Ninh Cẩm Niên là anh em ruột, ông nội Ninh Cẩm Niên thì con cháu vẫn phát triển được đến bây giờ, trở thành một vùng biên rìa của cụm gia tộc chính trị nhà họ Ninh, còn chi bên ông nội Ninh Cẩm Hạo, là trung tâm nhà họ Ninh. Mà Ninh Cẩm Hạo lại là cháu đích tôn đại diện cho cả nhà họ Ninh.

Ninh Cẩm Hạo là người có biểu cảm mặt liệt nhất trong số những người trong cái giới này, Ninh Cẩm Niên thì lại tương phản hoàn toàn, mặt lúc nào cũng có ý cười tao nhã.

Nhưng chính là như thế, Nghê Già căm hận Ninh Cẩm Niên vạn người mê, lại có tình cảm với cái tủ lạnh Ninh Cẩm Hạo.

Đơn giản là, anh ta từng đưa cô một chiếc khăn tay.

Tiệc sinh nhật 19 của kiếp trước, Ninh Cẩm Niên vốn nên cùng Nghê Già khiêu vũ mở màn hoàn toàn bị Mạc Doãn Nhi hấp dẫn đi, thành ra đoạt mất màn khiêu vũ của cô. Nghê Già dao dĩa không dùng tốt, bộ đồ ăn không biết đặt, cũng không uống được sâm panh, đi giày cao gót thì đi xiêu vẹo, thành một trò cười.

Khi đứng một mình ở ngoài bật khóc, nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo kì lạ nhưng lại làm cho cô thấy ấm áp đến mãi sau này:

“Ai làm cô buồn vậy?”

Cô ngước đôi mắt ướt nhạt nhòa, đã nhìn thấy một khuôn mặt còn lạnh hơn bóng đêm, đẹp như tượng khắc, không có độ ấm, nhưng trong tay anh ta là một chiếc khăn tay, im lặng đưa trước mặt cô.

Cảm giác đó thật đẹp làm sao, bây giờ nghĩ lại, cũng thấy ấm áp.

(dipM : vậy tại sao không phải anh là nam chính!!!)

Chỉ là, hôm nay không gặp anh, ngược lại gặp được Ninh Cẩm Niên, còn có Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi – hai người đang thân thiết bám lấy nhau nói chuyện. Vừa là bạn thân vừa là chị em, giờ lại còn cùng diễn một phim chiếu rạp, ngày nào cũng cùng nhau làm tuyên truyền, chị em tình thương mến thương trong lời truyền thông quả cũng không ngoa.

Không cần nhìn cũng biết, Ninh Cẩm Hạo có lẽ là nửa đường có việc không đến được, cho nên giao lại vị trí chủ nhân cho Ninh Cẩm Niên, người này đương nhiên mời bạn gái tin đồn Tống Nghiên Nhi đến, cô ta tới Mạc Doãn Nhi nhất định cũng muốn bám theo. Dù sao, một vòng đám huynh đệ của Ninh Cẩm Hạo, ai cũng không phải là người bình thường.

Nơi đông đàn ông, sao có thể không có Mạc Doãn Nhi? Chỉ có điều, hôm nay cũng không tổ chức đông lắm, người tới chỉ có Việt Trạch, Doãn Thiên Dã, và một vài người Nghê Già không quen, cộng thêm một vài cô gái, còn có, em gái ruột Ninh Cẩm Niên, Ninh Cẩm Nguyệt?

Đó là một kẻ nội tâm tàn nhẫn âm hiểm không khác gì Ninh Cẩm Niên đấy!

Nghê Già cười nhạt, ai, hôm nay vui rồi đây!

Chưa đi được hai bước, Tần Cảnh đã nhìn thấy cô, từ xa vẫy vẫy tay: “Nghê Già!”

Những người khác nhìn lại, Nghê Già đang mặc một chiếc áo sa tanh trắng in hoa có thắt lưng, và một chiếc quần bò mài màu nhạt ống côn , đi giày cao gót, bước đi như một người mẫu trên sàn diễn.

Mộ Dực Thần liếc Tần Cảnh cười: “Bạn chị đúng là mỹ nữ nha!”

Cao Hàn cũng ồn ào: “Cầu giới thiệu!”

Mạc Doãn Nhi không ngờ Nghê Già sẽ đến, có chút không vừa ý, lại nghe đàn ông khen cô như thế, ghen tị, cô ta liếc Mộ Dực Thần, cảm thấy một thôi thúc kích thích muốn người đàn ông này cũng quỳ dưới váy cô ta.

Nhưng, cô ta nhịn một chút, kích thích hôm nay rất nhiều.

Cô và Tống Nghiên Nhi đến sớm nhất, cùng với Ninh Cẩm Niên. Mỗi người đàn ông đến, trái tim nhỏ của cô ta đều hưng phấn đập bình bịch run cả người, toàn cực phẩm cả!

Việt Trạch kia, quá có khí chất làm người ta mù mắt luôn được không hả? Doãn Thiên Dã kia, mặt giời rực rỡ vô cùng moe vô cùng đáng yêu được không hả?

Loại hình lạnh lùng như Việt Trạch rất khiêu chiến đây, người có quyền thế, mà yên tĩnh nội liễm, thâm sâu khó lường rất hấp dẫn a;

Mà loại sớm đã có vợ như Doãn Thiên Dã cũng làm cô ta ngứa ngáy! Lại nói bà xã Tần Cảnh của anh cũng là nhờ chuyện kết hôn chớp nhoáng này mà thành một truyền kỳ đấy, nếu như, một câu chuyện công chúa lọ lem hủy trong tay Mạc Doãn Nhi cô ta, một đôi mọi người đều hâm mộ như thế bởi vì cô ta mà chia tay, đơn giản là quá có cảm giác thành tựu quá kiêu ngạo!

Nghĩ như thế, cô ta đã kích động đến sắp cao trào rồi!

Chỉ tiếc, mục tiêu bây giờ của cô ta là Ninh Cẩm Niên!

Cô ta ghét Nghê Già, cũng ghét Tống Nghiên Nhi, đều là con gái của bố, vì sao cô ta không thể được công khai, bằng cái gì mà Tống Nghiên Nhi là đại tiểu thư nhà họ Tống, mà cô ta lại vì thân thế đáng xấu hổ mà bị Nghê Già chế nhạo, trở thành con gái kế của nhà giàu trong mắt người ta?

Tống Nghiên Nhi đã hưởng thụ vị trí chủ nhân Tống gia bao nhiêu năm thế rồi, cô ta vừa nghĩ đã giận dữ, Tống Nghiên Nhi mà có, cô ta nhất định cũng phải có, nhất là đàn ông!

Hơn nữa, tiệc lần trước, Nghê Già rõ ràng có hứng thú với Ninh Cẩm Niên, người đàn ông này, cô ta càng không thể không nắm!

Nghê Già đi tới, ngồi vào giữa Tần Cảnh và Tống Nghiên Nhi.

Tống Nghiên Nhi vừa gặp Nghê Già thì đã thấp thỏm, rất sợ cô hiểu lầm cô ta có ý bỏ rơi cô, vì vậy bám vào người Tần Cảnh như bạch tuộc, vô cùng thân thiết giải thích: “Già Già, tớ không nghĩ cậu cũng đến cưỡi ngựa, cho nên không mời cậu, cậu nghìn vạn lần đừng trách tớ!”

“Không sao!” Nghê Già trả lời rất ngắn gọn, không có hứng thú với lời cầu xin tha thứ của cô ta.

Mạc Doãn Nhi thì hoàn toàn lên mode gặp đàn ông, giọng nói rất mềm mại: “Nghê Già, trước đây hẳn là cậu rất ít cưỡi ngựa nhỉ! Lát nữa không cần sợ, ngựa là loại động vật rất ngoan hiền, rất thích được người ta cưỡi đấy!”

Nghê Già gật gật đầu, chớp chớp mắt: “Ừm, Doãn Nhi cô thật dịu dàng quá, vừa nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ ngay đến con ngựa ngoan hiền chờ có người cưỡi rồi, đáng yêu quá!”

“Phụt!” Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh hai người cùng lúc sặc nước, những người khác đều nín cười, Mộ Dực Thần và Cao Hàn nghẹn cười đến đỏ mặt, ngay cả Việt Trạch, trong đôi mắt lành lạnh cũng hiện ra ý cười.

Những câu Nghê Già nói hoàn toàn là nhắc lại lời Mạc Doãn Nhi, nghe thì không thấy có gì, nhưng, lại rất có gì.

Mạc Doãn Nhi mặt đỏ như máu, cô ta vậy mà lấy ngựa để so với mình, còn mình chờ người ta cưỡi? Hạ lưu! Nhưng quan trọng là, chính mình mới là người nói “rất thích được người cưỡi” sao?

Câu này thì không ai ép cô ta chứ?

Lần này quá mất mặt, cô ta làm sao ngờ Nghê Già bỗng nhiên chơi đấu chữ với cô ta như thế chứ?

Mọi người ở đây đều nghe ra ý bóng gió, chỉ có Tống Nghiên Nhi nghĩ Nghê Già thật sự lấy sự ôn nhu ngoan ngoãn của ngựa ra làm ví dụ, tốt quá còn gì, hơn nữa, khi Nghê Già nói, cả trước cả sau đều bình tĩnh như không, ai nghĩ được cô đang châm biếm chứ!

Các cô gái trong số đây, trừ Tống Nghiên Nhi ra, đều dựa vào trực giác của phụ nữ, cảm thấy loại phong cách yếu ớt lại khiến cho đàn ông ngoái nhìn này có chút giả tạo, cho nên, không có cảm tình lắm.

Mà Tần Cảnh càng nhìn kiểu cách nữ tính của Mạc Doãn Nhi, ngay khi xung quanh không có đàn ông nữa, lập tức buồn bã ỉu xìu chẳng nói năng gì, cho nên, cũng chẳng có cảm tình gì.

Về phần các anh ở đây, trừ Ninh Cẩm Niên, với Mạc Doãn Nhi không phải là không thích, nhưng Nghê Già giống như kiểu cô gái tinh quái lại hay ra vẻ khẩu vị nặng, cảm giác rất thú vị, cho nên, bọn họ cũng không đến mức có ấn tượng xấu với Nghê Già.

Ninh Cẩm Niên thấy Mạc Doãn Nhi chịu nhục không mấy vui vẻ, vừa định giúp đỡ chỉ trích Nghê Già.

Nghê Già cũng không cho hắn cơ hội, nhìn thẳng phía Việt Trạch: “Việt tiên sinh, tôi nghe nói Tây Tư đã mua một công ty trang thiết bị của Đức. Công ty đó có 5 bộ dây chuyền sản xuất Hoa thị trả hàng, tôi muốn mua lại chúng với giá gốc, anh thấy thế nào?”

Việt Trạch quay đầu, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ thủy tinh tạo thành một từng vầng sáng trên mái tóc ngắn lòa xòa của anh, khiến người ta không thấy rõ con ngươi, anh đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, toàn thân bình thản, nói một chữ.

“A!”

Nghê Già: …

Móa, thật là muốn lật bàn!

Anh tưởng anh là Cơ Vô Mệnh à mà giữ chữ như vàng? Nếu như anh muốn tỏ vẻ lạnh lùng sang chảnh, “được” và “không” cũng đều là một chữ đấy!

Nghê Già nhịn xuống vô số em lạc đà không bướu chạy tung tăng trong đầu vào lòng, vô cùng hiền hòa hỏi: “A ~~ là được hay là không?”

Việt Trạch liếc nhìn cô một cái, vô cùng là thản nhiên, có điều vô cùng khốn nạn lặp lại đúng cấu trúc câu của cô, trả lời: “A ~~ là nửa được nửa không!”

Nghê Già: …

Thật sự vô liêm sỉ!

Má nó chứ nếu mà là Nghê Lạc, tuyệt đối cô đã đánh đá cho cậu mặt mũi bầm dập đến mẹ cũng nhận không ra rồi!

Nghê Già: “Việt tiên sinh, bộ thiết bị này chế tạo theo đơn đặt hàng của Hoa thị, hiện tại Hoa thị muốn nhận lại, phía các anh có thể được nhận tiền; ném đi thì rất đáng tiếc! Cho dù là để không, tiền bảo dưỡng cũng không ít!”

Việt Trạch ánh mắt sâu ẩn ý, lướt qua cô, nhìn sang một người nào đó: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, bán cho ai thì tốt hơn?”

Nghê Già sững sờ.

Bên cạnh truyền đến giọng nói hờn dỗi, mềm oặt như sợi tơ: “Mình nói việc này với Việt gia ca ca trước mà, Nghê Già, cậu phải xếp hàng đi thôi!”

Nghê Già quay đầu, lạnh lùng liếc cô ta: “Giọng cô nghe hay thật đấy, cô giáo Thương Tỉnh đóng phim hành động cũng không động lòng người được bằng một nửa cô đâu. Có điều, gặp người đàn ông nào cũng nũng nịu như thế, không sợ hiểu nhầm có quan hệ bất chính, làm người ta nghĩ cô chỉ toàn đi quyến rũ đàn ông sao? Hay là, bản thân cô sinh ra đã thích như thế?”

Im phăng phắc.

Ngay cả Mộ Dực Thần hi hi ha ha cũng thấy tóc gáy dựng ngược, cô gái này đúng là ác khẩu! Việt Trạch nhẹ mím môi mỏng, ý vị sâu xa liếc Nghê Già.

Mạc Doãn Nhi lưỡi cứng đờ, không nói nổi lời nào, muốn nặn ra nước mắt, lại không ra được, chỉ thiếu nước tức quá chết luôn.

Tống Nghiên Nhi mặt đỏ bừng, khẽ khẽ kéo Nghê Già, nhỏ giọng nói: “Già Già, Doãn Nhi là vì tớ mới giúp nhà họ Ninh lấy bộ máy móc đó, cậu đừng làm khó em ấy!”

Nghê Già nắm tay càng chặt, Mạc Doãn Nhi đồ đê tiện!!!

Mạc Doãn Nhi biết rõ dây chuyền đó là hạt nhân sản xuất của Hoa thị, biết rõ công ty thiết bị trữ năng lượng thuộc về tập đoàn năng lượng nhà họ Ninh là đối thủ của Hoa thị, cô ta lại có thể đem chuyện cơ mật như thế nói cho Ninh Cẩm Niên, còn giúp nhà họ Ninh đoạt được bộ máy này!

Là cô đánh giá cô ta quá thấp, không ngờ, đôi cẩu nam nữ này đã bám lấy nhau nhanh như thế!

Cô thực sự tức giận, đã thế Ninh Cẩm Niên lại còn thấy Mạc Doãn Nhi có vẻ oan ức đau lòng như muốn khóc, thế là trầm giọng chất vấn Nghê Già: “Nghê Già tiểu thư, tôi nghĩ cô tuy rằng 18 năm không được dạy dỗ tốt, nhưng không thể đến mức nói ra những lời khiến người khác muốn ghê tởm như vậy!”

Nghê Già nhìn hắn khinh miệt: “Nói tôi không được dạy dỗ tốt, hẳn là anh đang muốn xúc phạm mẹ đẻ của Mạc Doãn Nhi Mạc Mặc nhỉ!”

Ninh Cẩm Niên ngậm miệng, vội vàng xin lỗi Mạc Doãn Nhi, người kia thì nhanh nhảu lắc đầu nói không sao cả, thật ra thì cô ta đâu quan tâm người khác coi Mạc Mặc là cái gì, cô ta chỉ là khổ tâm muốn dính lấy Ninh Cẩm Niên thôi, thoáng cái, nước mắt đã rơi được xuống.

Ninh Cẩm Niên thấy Mạc Doãn Nhi như thế chịu trăm nghìn oan ức mà rơi nước mắt, càng giận dữ: “Doãn Nhi ngây thơ như thế, sao cô cứ cố nhằm vào cô ấy vậy?”

Nghê Già nháy mắt lạnh mặt, không nhìn thẳng Ninh Cẩm Niên mà mắt sáng quắc nhìn thẳng Mạc Doãn Nhi khóc như hoa lê sau mưa, giọng nói sang sảng như từng phát roi đánh vào mặt:

“Mạc Doãn Nhi tiểu thư ngây thơ vô tội ạ, Nghê gia nuôi cô 18 năm ròng, cho cô một sự giáo dục tốt như thế. Vậy nhưng, quay người, cô đã đem bí mật kinh doanh quan trọng như thế của Hoa thị, của nhà họ Nghê tiết lộ cho đối thủ cạnh tranh, còn định giúp nhà họ Ninh cướp dây chuyền sản xuất quan trọng của Hoa thị. Cô đúng là quá ngây thơ!”

Câu nói này đúng là không khác gì một phát tát vào mặt Mạc Doãn Nhi.

Tôi không được dạy dỗ tốt, nhưng ít ra tôi không phản bội gia tộc mình đúng không?

Cô ta hồn nhiên ngây thơ đấy, nhưng cô ta lại đủ âm hiểm để tiết lộ bí mật quan trọng hàng đầu của chính gia tộc từng nuôi dưỡng mình cho đối thủ cạnh tranh!

Mạc Doãn Nhi cảm thấy xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được, ngay cả Tống Nghiên Nhi mù kinh doanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Những người khác thì hơi chút nữa bị bầu không khí băng giá đóng thành người tuyết, từng người đều mợ nó chứ thật sắp thành hình nền trong suốt rồi phải không hả!

Móa, bọn tui chỉ là muốn đi cưỡi ngựa thôi mà! Cha!

________________________________________

Chương này dài ghê luôn…

Chú thích: Cơ Vô Mệnh là nhân vật trong phim Võ lâm ngoại truyện, mẫu nhân vật mặt than cun ngầu.

Quên chú thích cô giáo Thương Tỉnh, kiểu giống cô giáo Thảo ở VN ý, kiểu sex icon ý hiểu không :v.

Lăn ra cười với cái chữ A ~~ của anh Việt nhá =))))))) anh giống hệt em

Tiếp đó là buồn cho anh Hạo, hức… anh ơi sao anh xuất hiện như một vì sao và vụt tắt như một cái sao chổi thế!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện