Việc gấp không thể trì hoãn, chuyện trừ ma ở Vân Hà Trấn không thể chậm trễ.

Sáng sớm hôm sau, các đệ tử thân truyền đã lên phi thuyền.

Trưởng lão dẫn đoàn cuối cùng vẫn là Diệp Quan Tiêu, nàng trông tiều tụy hẳn, lê từng bước nặng nề lên phi thuyền.

Đệ tử thân truyền đứng thành hai hàng, tự động nhường đường.

Vị nữ trưởng lão này có cốt cách cực kỳ mỹ lệ, thường mặc váy dài đen thêu kim tuyến, trang sức lấp lánh, lúc nào cũng rực rỡ kiêu sa, lần đầu tiên thấy nàng trông u ám tang thương như vậy.

"Sư tôn của muội bị sao thế?"

Ninh Vi nhìn bóng lưng Diệp Quan Tiêu đi vào khoang thuyền, đoạn hỏi Sở Anh.

Người đã đông đủ, phi thuyền khởi hành.

"Chuyện này liên quan đến tổn thương tình cảm của bà ấy..."

Sở Anh vẫy tay chào các trưởng lão tiễn đưa ở cổng, quay lại thấy ánh mắt tò mò của năm huynh đệ tỷ muội.

Nàng ngẩn ra, liếc bọn họ một cái đầy u oán, sao đều hóng hớt thế.

"Sư tỷ mau kể đi."

Nhiếp Tuyền mặt đầy mong đợi, lắc lắc tay áo Sở Anh.

"..."

Đến cả "sư tỷ" cũng gọi luôn, tiểu ma nữ này bình thường chỉ gọi "người màu đỏ", "người màu xanh", "người màu trắng", "người màu đen".

Sở Anh thở dài:

"Sư tôn ta lúc trẻ từng đến Vân Hà Trấn rèn luyện, lúc đó bà ấy còn là đóa hoa trắng tinh khôi thuần khiết, bị người lừa gạt trao nhầm chân tình."

Năm người đồng thanh: "A…"

Sở Anh trầm ngâm:

"Chuyện này hình như ảnh hưởng rất lớn đến bà ấy, không hiểu sao còn ảnh hưởng cả tông môn, nhưng dưới áp lực của Vân Thần Tông, Tiên Môn đã dẹp tin đồn, từ đó sư tôn không bao giờ trở lại Vân Hà Trấn nữa."

"Đối phương là ai vậy, sao còn ảnh hưởng cả tông môn? Ngươi nhiều tình cũ thế, chúng ta cũng không diệt tông mà."

Thẩm Hàm Thanh không hiểu, giang tay ra.

Tình cũ của Sở Anh nhiều như sư huynh cũ của Thẩm Hàm Thanh vậy.

Bằng cách độc đáo của riêng mình, hai người đã trở thành đóa hoa giao tế đỉnh cao trong ngũ đại Tiên Môn.

Diệp Quan Tiêu sau khi bị tổn thương đã đoạn tình tuyệt ái, không ngừng tẩy não Sở Anh rằng đừng để tình yêu che mắt, phải làm một nữ tử biết yêu bản thân.

Sở Anh nghe theo.

Thế là nàng có một đống tình cũ, hạn sử dụng của mỗi tình cũ không vượt quá bảy ngày.

Sở Anh ho khan, nghiêm mặt:

"Vị phu quân cũ của sư tôn này là ai ta không rõ, nhưng chắc không phải người thường, bằng không năm đó đã không ầm ĩ thế."

Phi thuyền vận hành êm ái, xung quanh đã là muôn dặm mây ngàn.

Ninh Vi đi đến đầu phi thuyền hóng gió, cảm thán:

"Hỏng rồi, đúng là không còn ai khác, buộc phải để Diệp trưởng lão đi cùng."

Đành than dài gạt vết lệ hoen, thương xót tông môn lắm gian nan.

"Chưởng môn chuyện bé xé ra to thôi, hai giới tiên ma có ước định không thể tự ý vượt giới, lang thang ở Vân Hà Trấn chỉ có thể là tà ma tán tu, không có gì đáng sợ."

Yến Nghiêu ôm kiếm dựa lan can nhìn Ninh Vi nói, từ đầu đến cuối hắn không xem trọng chuyến đi này.

Tên này thuộc phe cấp tiến, trên phi thuyền còn có phe bảo thủ.

"Nói thì nói thế, nhưng cẩn thận một chút không sai."

Lục Du Bạch lấy ra một chiếc nhẫn trữ linh:

"Sư thúc Trần Thu Trì tối qua ở dược phong bói cho chúng ta một quẻ, sau đó tặng ta một phi thuyền dự phòng."

Ninh Vi nghe xong đá nhẹ phi thuyền:

"Thứ này chất lượng kém lắm sao, còn cần phi thuyền dự phòng?"

Lời vừa dứt, mắt còn chưa kịp giật, lực va đập khổng lồ ập tới như núi đổ.

Rầm!!!

Một phi thuyền xa hoa không rõ lai lịch lao tới với tốc độ cao, đụng bay phi thuyền Vân Thần Tông.

Phi thuyền Vân Thần Tông vỡ tan tành, sáu đệ tử thân truyền rơi tán loạn, tiếng hét liên hồi.

"Chết tiệt a a a a a a a——"

"Tiểu sư muội sắp bay mất rồi!"

"Oa a! Đừng túm sừng của bản long!!"

Diệp Quan Tiêu càng oan uổng, mặt mũi ngơ ngác tung người bay lên, thấy cảnh tượng trước mắt lập tức trợn mắt.

Loại tai nạn hiếm gặp như đụng phi thuyền thế này mà cũng để nàng gặp phải? Con mẹ nó mới ra khỏi Vân Thần Tông được bao lâu?!

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, trong chốc lát nàng cùng các đệ tử thân truyền rơi tự do từ trên cao xuống.

Nếu là tu sĩ nhà khác đã chết chắc…

May mắn đám này đều là kiếm tu, sắp chết đến nơi vẫn có thể triệu hồi linh kiếm, không thì cưỡi tiểu sư muội.

Gần như cùng lúc, bảy thanh kiếm xuất hiện, các kiếm tu ổn định ngự kiếm giữa không trung.

Phi thuyền nhà mình đã tan nát rơi xuống nước, họ đứng trong gió, ngơ ngác hỗn độn.

Cảm giác số mình thật khổ.

Phi thuyền gây tai nạn dừng lại một chút, sau khi nhận ra đâm phải ai thì lập tức tăng tốc, chạy còn nhanh hơn.

Chỉ để lại bóng phi thuyền cho bọn họ ngắm.

"Lăng! Tiên! Tông!"

Diệp Quan Tiêu hoàn toàn bùng nổ, tiếng hét khiến thân đệ tử truyền đồng loạt bịt tai.

...

Trần Thu Trì tặng phi thuyền dự phòng quả thực là hành động quá sáng suốt, chất lượng còn tốt hơn phi thuyền của trưởng lão nghèo mạt rệp.

Suốt chặng đường không có nguy cơ vỡ nát.

Tất nhiên, cũng không có một Lăng Tiên Tông thứ hai đến đâm.

"Chờ chúng ta đến Vân Hà Trấn gặp bọn họ, tiểu sư muội hóa rồng trói bọn họ lại, sau đó chúng ta cùng xuất kiếm, đánh xong ta cho bọn họ một mồi lửa, diệu kế!"

Sở Anh làm kẻ chủ mưu báo thù Lăng Tiên Tông, mọi người ngồi vòng quanh nghe nàng phát biểu.

"Lúc này ta mới hiểu ý nghĩa của việc luyện kiếm."

Thẩm Hàm Thanh mặt đăm chiêu giơ kiếm lên, làm màu phẩy một cái suýt chém trúng Yến Nghiêu.

Yến Nghiêu trừng mắt không nói nhảm, đứng dậy túm cổ áo Thẩm Hàm Thanh lôi đi.

"Ta mới học bộ kiếm pháp, Thẩm sư đệ tới luyện cùng ta."

Thẩm Hàm Thanh giãy giụa: "Ê ê ê??"

Người này bị lôi đi rồi, tiểu ma long ngây thơ mới nhận ra mối nguy tiềm tàng của việc đồng môn tương tàn, bắt đầu suy nghĩ phương án Sở Anh đưa ra.

Nhiếp Tuyền cảm thấy không ổn, chất vấn:

"Ta hóa rồng trói bọn họ, các ngươi sẽ không đánh trúng ta, đốt trúng ta chứ?"

Sư huynh sư tỷ nhìn nàng một cái, thẳng thắn gật đầu.

"Sẽ."

Nhiếp Tuyền: "..."

Lục Du Bạch cười đầy thiện chí:

"Chém đứt có thể nối lại, nướng chín có gia vị."

Ninh Vi thành khẩn:

"Cứu không được cũng không sợ, ta có một phần mộ, có thể thừa kế cho muội."

Dịch vụ trọn gói từ sinh tiền đến hậu sự.

Sở Anh vỗ tay:

"Quá chuyên nghiệp!"

Quá độc ác, Nhiếp Tuyền nghe xong muốn nhảy khỏi phi thuyền.

Nhưng nghĩ lại, mấy con người lòng dạ đen tối này căn bản sẽ không ngăn một sinh vật biết bay, lại lặng lẽ bò về.

Nhiếp Tuyền ủ rũ:

"Ôi… Rời khỏi trứng của ta, ai còn coi ta là trẻ con."

Tính theo tuổi từ khi trứng nở, Nhiếp Tuyền đúng là trẻ con.

Nhưng nó hóa hình thành một tiểu loli ma tộc thông minh xinh xắn, hoàn toàn không thấy được nội hàm ngốc nghếch đơn thuần.

Ninh Vi rất hiếu kỳ, nàng chưa thấy con rồng ngốc nghếch nào như vậy, suy nghĩ:

"Linh trí của ma long mở mang chậm thế sao... ồ, không đúng. Đầu óc tiểu sư thúc có vấn đề, ngươi giống hắn cũng bình thường."

Mộ Dung Ảnh: ??

"Mắng sư tôn ta thì mắng, đừng lôi ta vào nha."

Nhiếp Tuyền liếc Ninh Vi nói.

Sau đó nó đứng dậy chống nạnh, kiêu ngạo tuyên bố:

"Chưởng môn đại nhân nói, ta là ma long có ngộ tính nhất tu chân giới! Hừ hừ!"

Ninh Vi, Sở Anh, Lục Du Bạch nhìn nó chớp mắt, ba người im lặng hai giây, không nhịn được đều bật cười.

Nhiếp Tuyền tức giận, đuổi theo cắn bọn họ.

Tiếng gầm của nó cùng tiếng hét Thẩm Hàm Thanh tạo thành khí thế ma long ăn thịt người, phi thuyền bảy người cực kỳ ồn ào hỗn loạn.

Trên phi thuyền, người chín chắn duy nhất là trưởng lão dẫn đoàn đang bận mài kiếm.

Về phần mài để chém ai?

Diệp Quan Tiêu lau linh kiếm sáng loáng, phản chiếu nửa khuôn mặt mỹ lệ mà âm u của nàng.

Mong chờ trưởng lão dẫn đoàn Lăng Tiên Tông lần này.

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện