Edt: Mítt

Tang thi cùng nhân loại có khác biệt rất lớn, chúng nó không cần nghỉ ngơi, lấy máu thịt làm thức ăn, thậm chí một khi bị thương, chúng nó còn có thể lấy công năng cường hãn của mình để tự mình chữa trị, chậm rãi khôi phục thân thể bị tàn phá của mình.

Tô Vãn ở khu thất thủ của thành phố S du đãng ba ngày, trên người miệng vết thương đều biến mất, ít nhất…… cô hiện tại thoạt nhìn cũng khỏe mạnh bình thường, nữ tang thi?

Căn bản mà nói tang thi không cần mỗi ngày ăn cơm, nhưng cũng không thể trong thời gian dài không hút vào chất dinh dưỡng nào, mà đối với tang thi thì chất dinh dưỡng tốt nhất chính là máu thịt của nhân loại.

Ăn thịt người?

Tô Vãn tự nhiên sẽ không làm như vậy, cô không muốn bị chính mình làm ghê tởm chết.

Hiện giờ mạt thế vừa mới bắt đầu, rất nhiều người thường thậm chí là dị năng giả cũng không biết trong đầu tang thi có tinh hạch.

Dương Tử Hi chính là mượn dùng điểm này dự kiến trước, nhặt lậu không ít tinh hạch, Tô Vãn cũng quyết định đi con đường này, cô thừa dịp trời tối chậm rì rì du đãng tới nội thành, tìm được những tang thi ban ngày bị người giết chết, dùng móng vuốt sắc bén đem tinh hạch trong óc chúng nó đều lấy ra.

Mỗi cái tinh hạch lớn nhỏ không sai biệt lắm, giống như là đá quý, Tô Vãn do dự một chút hé miệng dùng hàm răng sắc bén cắn mấy cái...

Rắc rắc, tinh hạch bị cô trực tiếp nhai nát rồi hấp thu.

Cũng tốt, hiện tại xem ra có cái hàm răng sắc bén cùng móng tay cũng không phải chuyện xấu gì.

Hấp thu viên tinh hạch thứ nhất, Tô Vãn rõ ràng cảm giác được thân thể của mình ấm áp và tràn ngập lực lượng, vì thế ánh mắt cô sáng ngời, nhịn không được nhanh bước chân thu thập tinh hạch, phải biết rằng chờ đến trời sáng nơi này liền không an toàn, lấy thân thể tang thi cấp thấp này của cô hiện tại nếu bị dị năng giả nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ nháy mắt bị hạ gục đến cặn cũng không còn..

Không biết qua bao lâu, Tô Vãn đã góp nhặt đầy một cái túi nhỏ tinh hạch, cô đem túi tinh hạch đeo ở trên người, tính này đó tinh hạch không chỉ đủ làm đồ ăn cho mình một tuần, phỏng chừng còn có thể làm mình từ tang thi cấp thấp nhất thăng cấp thành tang thi cấp 2, nếu vận khí tốt nói không chừng còn có thể đạt được kỹ năng biến dị gì đó.

Đang lúc Tô Vãn chuẩn bị xoay người rời đi, phía sau cô đột nhiên phát ra một tiếng hô nhỏ..

“A!”

Rạng sáng, trên đường phố tối tăm, một cậu bé tám chín tuổi đang liều mạng che miệng mình lại, mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn Tô Vãn.

Ách..

Tô Vãn thong thả xoay người, cô không nghĩ tới ở ngay lúc này tại chỗ này cư nhiên sẽ nhìn thấy nhân loại, vẫn còn là một đứa bé.

Được thôi, cô hiện tại cực kì thanh tỉnh nhận ra rằng mình đã trở thành phi nhân loại rồi!

Tô Vãn đi từng bước qua phía cậu bé kia, cậu bé tựa hồ sợ hãi muốn chết, sắc mặt cực kì tái nhợt, có lẽ là bởi vì sợ hãi tới cực hạn, cậu bé kia thế nhưng đột nhiên mở miệng..

“Ngươi, ngươi đừng tới! Ngươi đừng tới đây!”

Rõ ràng là thanh âm còn non nớt hoảng sợ muốn chết, lại kì lạ đặc biệt êm tai, tựa hồ có thể động đến nhân tâm!

Hệ tinh thần!

Dị năng giả trời sinh biến dị hệ tinh thần!

Tô Vãn bước chân ngừng một chút, hơi hơi tự hỏi.

Lúc này Ngạn Vũ còn nhỏ, nhìn thấy trường hợp trước mắt là cái dạng này...

Nữ tang thi cả người dơ hề hề, đeo một cái túi kỳ quái, lúc này cô đang đứng ở trước người mình, nghiêng đầu, một tay chống cằm, móng tay đen bén nhọn phảng phất tùy thời đều sẽ đâm thủng cái đầu tái nhợt sưng to kia của cô, sau đó sẽ phun trào máu màu xanh……

Ô ô ô, ngẫm lại là cảm thấy khủng bố muốn chết a!

Làm sao bây giờ? Thật sự muốn chết sao?

Tiểu Ngạn Vũ 9 tuổi thật sợ hãi, sợ hãi rất nhiều liền trở thành tuyệt vọng vô hạn, đúng vậy cậu muốn chết, ba ba đã chết, mụ mụ đã chết, tỷ tỷ cũng đã chết, hiện giờ, cậu cũng muốn chết.

Chết ở đường phố không người, chết ở trên tay nữ tang thi này..

Ngạn Vũ cũng muốn chạy trốn, nhưng là lúc này cậu một chút sức lực cùng dũng khí động đều không có, cậu chạy như thế nào đây?

Giống như trước kia tỷ tỷ từng nói qua, là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, bé trai duy nhất, nhưng cậu trời sinh lại so với các bé gái khác đều yếu đuối hơn……

“Hô ~ hô ~”

Thanh âm tang thi gần trong gang tấc, làm Ngạn Vũ sợ hãi dứt khoát nhắm hai mắt lại, kết quả tử vong trong tưởng tượng cũng không có đến, Ngạn Vũ cảm giác được đôi ta cứng đờ của mình được người cẩn thận nâng lên, sau đó, trong lòng bàn tay của mình được thả hai viên đồ vật.

Đây là……

Ngạn Vũ run rẩy cẩn thận mở mắt ra, cậu nhìn thấy nữ tang thi kia lui trở lại tại chỗ, hơn nữa dùng móng tay sắc bén kia của cô viết một hàng chữ trên mặt đất.

“Tặng cho nhóc, dùng tinh thần lực của mình hấp thu chúng nó, đối với dị năng của nhóc có lợi.”

Này…… Nữ tang thi này thế nhưng có ý thức của chính mình!

Ngạn Vũ ngơ ngác nhìn tinh hạch trong lòng bàn tay mình, sau đó lại nhìn thoáng qua thân ảnh đang đem chữ viết trên mặt đất xóa sạch rồi xoay người thong thả rời đi.

Đột nhiên, cậu cảm thấy thân ảnh này tựa hồ cũng không giống trong tưởng tượng của mình khủng bố cùng xấu xí như vậy.

Mắt thấy thân ảnh Tô Vãn biến mất ở đầu đường, Ngạn Vũ nắm chặt tinh hạch trong lòng bàn tay...

Tinh thần lực?

Cái gì là tinh thần lực?

Là mình, thật sự như lời cô nói thật sự có dị năng sao?

………….

Ngàn dặm ở ngoài, thành phố B, viện nghiên cứu Lục Diệp, viện nghiên cứu ngầm.

Một đám nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng ở phòng thí nghiệm điên cuồng bận rộn, mà ở bốn phía phòng thí nghiệm bày rất rất nhiều bình pha lê, ở những cái đó bình pha lê đó đựng đầy chất lỏng màu xanh biếc, có cái ngâm thi thể tang thi còn có các bộ phận cơ thể của nhân loại.

Nơi này, là viện nghiên cứu virus tang thi.

Mà mạt thế xuất hiện tang thi sơ cấp, chính là thực nghiệm thấy bại của tiến sĩ L - lãnh đạo tối cao của viện nghiên cứu này,!

Tiến sĩ L, tên thật là Lăng Cảnh, hắn xuất thân trong gia tộc sinh vật học, từ nhỏ chính là thiên tài trong mắt người khác, mà thiên tài cùng kẻ điên thường thường chỉ cách nhau một con đường.

Không sai, thật ra tiến sĩ L là một kẻ điên chân chính, hắn vẫn luôn trộm nghiên cứu virus tang thi, hơn nữa đem virus này thả xuống toàn thế giới, ý đồ thông qua loại virus này cải tạo kích phát gen nhân loại, từ đây xúc tiến nhân loại tiến hóa!

Từ lúc thả virus đến tận thế tiến đến, lúc này đã qua thời gian hai tháng.

Bởi vì virus được thả xuống trên thực tế là sản phẩm nghiên cứu thất bại của L tiến sĩ, căn bản không đạt được hiệu quả như dự đoán ban đầu, cái này làm cho hắn cực kì sốt ruột, vì thế hai tháng này L tiến sĩ vẫn luôn đem mình nhốt ở phòng thí nghiệm to lớn tận cùng bên trong viện nghiên cứu, chưa bao giờ bước ra ngoài một bước.

Mà thủ hạ của hắn những nghiên cứu viên đều biết rõ tính tình của tiến sĩ, cho dù đã xảy ra sự việc trọng đại gì cũng không người nào dám quấy rầy tiến sĩ thực nghiệm.

Mà ở hôm nay, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở trước mặt mọi người...

Thân hình cao lớn, chân dài thẳng tắp, áo blouse trắng không nhiễm một hạt bụi nào.

Tô Duệ lẳng lặng đứng ở cửa lớn phòng thí nghiệm, một đôi con ngươi lạnh băng chứa đầy nguy hiểm lại âm trầm.

“Tiến sĩ!”

Tất cả mọi người không tự chủ được buông ống nghiệm trong tay, trong mắt chỉ có nam nhân trước mặt phong hoa tuyệt đại lại lạnh nhạt như băng này.

Tô Duệ vừa mới tiếp thu xong cốt truyện cùng ký ức nguyên chủ, sắc mặt của hắn lúc này âm trầm dọa người.

Hắn biết Tô Vãn đã chết.

Không, hẳn là “Nguyên chủ Tô Vãn” đã bị Dương Tử Hi tính kế hại chết.

Tiểu Vãn của hắn sao có thể chết được?

“Tôi muốn đi thành phố S một chuyến”.

Lạnh như băng lưu lại những lời này, Tô Duệ nhanh chân xoay người rời đi...

Hắn muốn đi tìm Tô Vãn.

Cho dù cô biến thành tang thi cũng được, hay biến thành quỷ hồn cũng được.

Chỉ cần cô còn ở thế giới này, cho dù là lấy hình thức như thế nào tồn tại, hắn đều có thể nắm chắc tìm được cô……

~~~~~~~~~~~~~~

Tô tướng quân thâm tìnhhh aaa~~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện