Địa cung một mảnh đen nhánh, được ngọn lửa u lam chiếu sáng.
Lúc này, Tô Vãn lại lần nữa hóa thành hình người, nhìn một nam một nữ xa lạ trước mắt, nàng theo bản năng nhích lại gần Từ Sách.
“Tình huống này là như thế nào?”
Nghe Tô Vãn hỏi, Từ Sách cũng nhíu nhíu mày, sau đó hắn vẻ mặt hồ nghi nhìn khuôn mặt thiếu nữ non nớt lạnh lùng trước mắt, còn có nam tử một bên cười giống như hồ ly: “Là các ngươi đem chúng ta đưa tới nơi này.”
“Không phải ta.”
Nam nhân một bên vẫn như cũ mặc đệ tử bào của Thiên Vận tông cười nhướng mày: “Là nàng làm.”
Hắn giơ tay chỉ chỉ hắc y thiếu nữ một bên.
Hắc y thiếu nữ vẫn như cũ vẻ mặt vô biểu tình, cảm giác được ánh mắt Từ Sách nhìn chăm chú, ánh mắt thiếu nữ kia hơi động, ngữ khí thanh lãnh mở miệng.
“Thiếu chủ, là ta mang các ngươi tới, nhưng chủ ý là của Bạch Dạ đại ca.”
Yêu Hoàng Bạch Dạ? Tô Vãn cùng Từ Sách đồng thời quay đầu nhìn đệ tử Thiên Vận tông khuôn mặt bình thường kia, lúc này thân hình và bộ dạng của hắn đều đang phát sinh biến hóa.
Không sai, Bạch Dạ và Hiên Viên Thời giống nhau, đều lẫn đi vào tiểu thế giới này.
Đương nhiên, Hiên Viên Thời là dựa vào thực lực của chính mình, nàng ẩn tàng hơi thở của mình lấy thân phận đệ tử Quỷ Linh tông tiến vào, mà Bạch Dạ lựa chọn phương thức rất vô lại, hắn nương theo chuyện ngày đó của Tô Vãn, cường thế từ chỗ Thiên Hành Tử muốn một cái danh ngạch, ngay sau đó liền hóa thân thành đệ tử Thiên Vận tông công khai theo vào.
Lúc này thấy mọi người đều nhìn mình, Bạch Dạ nhịn không được cười cười: “Thiếu chủ, là ta âm thầm thông tri Thời dùng thuật không gian di động đem các ngươi cùng nhau đưa tới địa cung, Tiên Tôn đang ở chỗ này ngủ say, mà chỉ có thiếu chủ ngươi mới có thể đủ gỡ bỏ phong ấn, làm ngài ấy thức tỉnh!”
Liệt Viêm Tiên Tôn!
Nghe Bạch Dạ nhắc tới Liệt Viêm Tiên Tôn, Tô Vãn sửng sốt một chút, Liệt Viêm Tiên Tôn thế nhưng còn sống!
Hơn nữa, mình suy đoán thế nhưng lại đúng thật, Liệt Viêm Tiên Tôn quả nhiên chính là phụ thân Từ Sách!
So sánh với Tô Vãn khiếp sợ, Từ Sách có vẻ thực bình tĩnh, hắn cũng không nghĩ đến Liệt Viêm Tiên Tôn thế nhưng còn sống ở trên đời này.
Nhưng, tồn tại hay là đã chết, đối với người vô tình vô dục như hắn mà nói cũng không phải quan trọng lắm.
“Bạch Dạ, Hiên Viên Thời?”
Lúc này Từ Sách chỉ lại lần nữa xác nhận thân phận hai người trước mặt một chút: “Ta biết các ngươi, nếu như vậy, các ngươi dẫn đường đi.”
Nói xong, Từ Sách quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vãn bên cạnh.
“Đi theo ta, đừng đi loạn.”
“Ừ.”
Tô Vãn dùng sức gật gật đầu, đều tới nơi này rồi, nàng cũng không có biện pháp khác, so sánh với Bạch Dạ và Hiên Viên Thời, Từ Sách có vẻ ôn hòa vô hại hơn nhiều.
Bốn người chậm rãi đi ở trên con đường địa cung uốn lượn, đi thật lâu, rốt cuộc đi đến trước một cái cửa đá, trên cửa đá màu xám trắng điêu khắc rất nhiều hoa văn phức tạp.
Đây là phù chú.
Tô Vãn đối với phù chú Tu Chân giới cũng có không ít nghiên cứu, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra hoa văn trên cửa đá này là một cái phù chú, một cái phù chú phong ấn vô cùng cường đại.
“Thiếu chủ, chỉ có máu của ngươi mới có thể mở cái cửa đá phong ấn này.”
Lúc này, Bạch Dạ nhìn Từ Sách, ánh mắt cất dấu biểu tình vô cùng kích động.
Hắn, đã chờ đợi 5000 năm, rốt cuộc chờ thiếu chủ trở vẻ, chờ tới ngày mở ra phong ấn đánh thức chủ nhân.
Nghe Bạch Dạ nói, Từ Sách không có động: “Nhất định phải dùng máu của ta sao?”
Lúc này vẻ mặt của hắn có chút quái dị, Hiên Viên Thời và Bạch Dạ nghe Từ Sách nói đồng thời gật đầu: “Tự nhiên yêu cầu máu tươi của thiếu chủ, chỉ có máu tươi của ngươi mới có thể cởi bỏ phong ấn này!”
Ách.
Từ Sách vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Tô Vãn một bên cũng nhịn không được đỡ trán ——
Hai vị thân ái, hiện tại là thời gian phổ cập khoa học.
Thiếu chủ nhà các ngươi, hắn đang dùng thân thể người khác, SO, chảy ra máu cũng là máu của người khác đó!
Cho nên, ngươi kỳ vọng máu của hoàng tử Quỷ Vực có thể mở ra cửa phong ấn này, các ngươi đang nói giỡn sao?
Ừm, đạo lý chính là như vậy, nhưng chuyện nhiệm vụ giả, Tô Vãn sẽ không nói với người khác, nàng quay đầu nhìn Từ Sách bên cạnh: “Ngươi tính làm sao bây giờ?”
Từ Sách thực bình tĩnh đi tới trước cửa đá, sau đó giơ tay cắt ngón tay mình, máu tươi theo đầu ngón tay hắn chảy xuống hoa văn trên cửa đá, sau đó tất cả đều hội tụ ở bên nhau, sau đó, liền không có sau đó.
“Tại sao lại như vậy?”
Bạch Dạ một bên vẻ mặt kinh ngạc nhìn hoa văn trên cửa đá, đừng nói là mở ra phong ấn, cửa đá kia đến động cũng không có động một chút nào!
“Chính là như vậy.”
Từ Sách xem xét đôi tay mình: “Ta hiện tại dùng không phải thân thể của mình, cho nên nếu nói phong ấn này giả thiết chỉ có huyết mạch trực hệ của Liệt Viêm Tiên Tôn mới có thể mở ra, như vậy, chúng ta cũng không cần ở chỗ này lãng phí thời gian.”
Không phải thân thể của mình!
Nghe Từ Sách nói, Bạch Dạ sắc mặt lúc này mới thoáng tốt lên một ít, mà Hiên Viên Thời lại ánh mắt phức tạp nhìn Từ Sách và Tô Vãn.
Nàng lại nghĩ tới lời nói của Kinh Hồng từng nói với mình, cho nên…… Thiếu chủ hắn là từ thế giới kia trở về sao?
“Không, nhất định còn có biện pháp.”
Lúc này ánh mắt Bạch Dạ dần dần nghiêm túc lên.
Yêu khí trên người hắn đang không ngừng quay cuồng: “Nếu không có huyết nhục chi thân, như vậy cũng chỉ có thể rút linh hồn chi lực của ngươi ngưng tụ thành tinh huyết, nhất định có thể mở ra phong ấn!”
“Bạch Dạ đại ca, ngươi điên rồi sao!”
Nghe Bạch Dạ nói, Hiên Viên Thời lập tức cẩn thận chắn trước người Từ Sách và Tô Vãn: “Rút ra linh hồn chi lực sẽ tạo thành thương tổn không thể vãn hồi đối với thiếu chủ, ta sẽ không để huynh làm như vậy!”
Lúc này ánh mắt Hiên Viên Thời thanh lãnh mà kiên định.
Nàng phải bảo vệ nam nhân phía sau mình, cho dù là đối mặt với địch nhân như thế nào cũng tuyệt đối không lui nửa bước.
Cảm giác được quyết ý của Hiên Viên Thời, Từ Sách hơi nghiêng mặt, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua thiếu nữ trước người mình.
Tuy rằng Từ Sách vô tình vô dục, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được quan tâm của người khác đối với mình……
Tình huống trước mắt không ổn.
Cảm giác được khí thế của Hiên Viên Thời cùng Bạch Dạ đều không ngừng bay lên, Tô Vãn luôn lẳng lặng đứng ở một bên lặng lẽ lôi kéo áo choàng Từ Sách: “Từ Sách, chuyện sao lại thế này? Bạch Dạ có phải có vấn đề gì hay không?”
Yêu Hoàng Bạch Dạ……
Từ Sách chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhớ lại những ký ức về Thương Nguyệt đại lục trong đầu mình, những ký ức đó đều được lưu lại trong lắc tay của Từ Thấm, cũng không hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ để cho Từ Sách biết rất nhiều chuyện cũ quá khứ.
Từ Sách nhớ lại hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một cây hồng mai có màu sắc và hoa văn quyến rũ.
Hoa mai tiên Hồng Ngọc.
Nàng là thê tử Bạch Dạ!
Từ Sách mở bừng mắt, ánh mắt dần dần hiểu rõ: “Bạch Dạ, ta biết ngươi muốn làm cái gì, ta tin tưởng ngươi, ngươi động thủ đi!”
“Thiếu chủ!”
Nghe Từ Sách nói, Hiên Viên Thời không thể tin được nhìn Từ Sách, nàng cắn môi liều mạng lắc đầu.
“Thiếu chủ, ngươi phải suy nghĩ lại!”
Linh hồn thương tổn một khi tạo thành tuyệt đối không thể chữa.
Lúc này Tô Vãn cũng vẻ mặt kinh dị nhìn Từ Sách, nàng chần chờ, vẫn nắm thật chặt áo choàng của Từ Sách.
“Từ Sách, ngươi đừng xằng bậy! Ngươi……”
“Tiểu Vãn.”
Từ Sách quay đầu cười cười với Tô Vãn: “Ta nghĩ, ta đại khái đã hiểu rõ, yêu là cái gì.”
Yêu, ôn nhu như nước, nhưng cũng nóng như liệt hỏa.
Những người khác nhau, phương thức yêu cũng khác nhau.
Bạch Dạ không màng tất cả như thế, chỉ bởi vì hắn đợi rất lâu, hắn và người mình yêu đã xa cách quá lâu.
Sau cánh cửa kia, không chỉ phong ấn Liệt Viêm Tiên Tôn, còn phong ấn hoa mai tiên Hồng Ngọc!
1
~~~~~~
Lúc này, Tô Vãn lại lần nữa hóa thành hình người, nhìn một nam một nữ xa lạ trước mắt, nàng theo bản năng nhích lại gần Từ Sách.
“Tình huống này là như thế nào?”
Nghe Tô Vãn hỏi, Từ Sách cũng nhíu nhíu mày, sau đó hắn vẻ mặt hồ nghi nhìn khuôn mặt thiếu nữ non nớt lạnh lùng trước mắt, còn có nam tử một bên cười giống như hồ ly: “Là các ngươi đem chúng ta đưa tới nơi này.”
“Không phải ta.”
Nam nhân một bên vẫn như cũ mặc đệ tử bào của Thiên Vận tông cười nhướng mày: “Là nàng làm.”
Hắn giơ tay chỉ chỉ hắc y thiếu nữ một bên.
Hắc y thiếu nữ vẫn như cũ vẻ mặt vô biểu tình, cảm giác được ánh mắt Từ Sách nhìn chăm chú, ánh mắt thiếu nữ kia hơi động, ngữ khí thanh lãnh mở miệng.
“Thiếu chủ, là ta mang các ngươi tới, nhưng chủ ý là của Bạch Dạ đại ca.”
Yêu Hoàng Bạch Dạ? Tô Vãn cùng Từ Sách đồng thời quay đầu nhìn đệ tử Thiên Vận tông khuôn mặt bình thường kia, lúc này thân hình và bộ dạng của hắn đều đang phát sinh biến hóa.
Không sai, Bạch Dạ và Hiên Viên Thời giống nhau, đều lẫn đi vào tiểu thế giới này.
Đương nhiên, Hiên Viên Thời là dựa vào thực lực của chính mình, nàng ẩn tàng hơi thở của mình lấy thân phận đệ tử Quỷ Linh tông tiến vào, mà Bạch Dạ lựa chọn phương thức rất vô lại, hắn nương theo chuyện ngày đó của Tô Vãn, cường thế từ chỗ Thiên Hành Tử muốn một cái danh ngạch, ngay sau đó liền hóa thân thành đệ tử Thiên Vận tông công khai theo vào.
Lúc này thấy mọi người đều nhìn mình, Bạch Dạ nhịn không được cười cười: “Thiếu chủ, là ta âm thầm thông tri Thời dùng thuật không gian di động đem các ngươi cùng nhau đưa tới địa cung, Tiên Tôn đang ở chỗ này ngủ say, mà chỉ có thiếu chủ ngươi mới có thể đủ gỡ bỏ phong ấn, làm ngài ấy thức tỉnh!”
Liệt Viêm Tiên Tôn!
Nghe Bạch Dạ nhắc tới Liệt Viêm Tiên Tôn, Tô Vãn sửng sốt một chút, Liệt Viêm Tiên Tôn thế nhưng còn sống!
Hơn nữa, mình suy đoán thế nhưng lại đúng thật, Liệt Viêm Tiên Tôn quả nhiên chính là phụ thân Từ Sách!
So sánh với Tô Vãn khiếp sợ, Từ Sách có vẻ thực bình tĩnh, hắn cũng không nghĩ đến Liệt Viêm Tiên Tôn thế nhưng còn sống ở trên đời này.
Nhưng, tồn tại hay là đã chết, đối với người vô tình vô dục như hắn mà nói cũng không phải quan trọng lắm.
“Bạch Dạ, Hiên Viên Thời?”
Lúc này Từ Sách chỉ lại lần nữa xác nhận thân phận hai người trước mặt một chút: “Ta biết các ngươi, nếu như vậy, các ngươi dẫn đường đi.”
Nói xong, Từ Sách quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vãn bên cạnh.
“Đi theo ta, đừng đi loạn.”
“Ừ.”
Tô Vãn dùng sức gật gật đầu, đều tới nơi này rồi, nàng cũng không có biện pháp khác, so sánh với Bạch Dạ và Hiên Viên Thời, Từ Sách có vẻ ôn hòa vô hại hơn nhiều.
Bốn người chậm rãi đi ở trên con đường địa cung uốn lượn, đi thật lâu, rốt cuộc đi đến trước một cái cửa đá, trên cửa đá màu xám trắng điêu khắc rất nhiều hoa văn phức tạp.
Đây là phù chú.
Tô Vãn đối với phù chú Tu Chân giới cũng có không ít nghiên cứu, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra hoa văn trên cửa đá này là một cái phù chú, một cái phù chú phong ấn vô cùng cường đại.
“Thiếu chủ, chỉ có máu của ngươi mới có thể mở cái cửa đá phong ấn này.”
Lúc này, Bạch Dạ nhìn Từ Sách, ánh mắt cất dấu biểu tình vô cùng kích động.
Hắn, đã chờ đợi 5000 năm, rốt cuộc chờ thiếu chủ trở vẻ, chờ tới ngày mở ra phong ấn đánh thức chủ nhân.
Nghe Bạch Dạ nói, Từ Sách không có động: “Nhất định phải dùng máu của ta sao?”
Lúc này vẻ mặt của hắn có chút quái dị, Hiên Viên Thời và Bạch Dạ nghe Từ Sách nói đồng thời gật đầu: “Tự nhiên yêu cầu máu tươi của thiếu chủ, chỉ có máu tươi của ngươi mới có thể cởi bỏ phong ấn này!”
Ách.
Từ Sách vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Tô Vãn một bên cũng nhịn không được đỡ trán ——
Hai vị thân ái, hiện tại là thời gian phổ cập khoa học.
Thiếu chủ nhà các ngươi, hắn đang dùng thân thể người khác, SO, chảy ra máu cũng là máu của người khác đó!
Cho nên, ngươi kỳ vọng máu của hoàng tử Quỷ Vực có thể mở ra cửa phong ấn này, các ngươi đang nói giỡn sao?
Ừm, đạo lý chính là như vậy, nhưng chuyện nhiệm vụ giả, Tô Vãn sẽ không nói với người khác, nàng quay đầu nhìn Từ Sách bên cạnh: “Ngươi tính làm sao bây giờ?”
Từ Sách thực bình tĩnh đi tới trước cửa đá, sau đó giơ tay cắt ngón tay mình, máu tươi theo đầu ngón tay hắn chảy xuống hoa văn trên cửa đá, sau đó tất cả đều hội tụ ở bên nhau, sau đó, liền không có sau đó.
“Tại sao lại như vậy?”
Bạch Dạ một bên vẻ mặt kinh ngạc nhìn hoa văn trên cửa đá, đừng nói là mở ra phong ấn, cửa đá kia đến động cũng không có động một chút nào!
“Chính là như vậy.”
Từ Sách xem xét đôi tay mình: “Ta hiện tại dùng không phải thân thể của mình, cho nên nếu nói phong ấn này giả thiết chỉ có huyết mạch trực hệ của Liệt Viêm Tiên Tôn mới có thể mở ra, như vậy, chúng ta cũng không cần ở chỗ này lãng phí thời gian.”
Không phải thân thể của mình!
Nghe Từ Sách nói, Bạch Dạ sắc mặt lúc này mới thoáng tốt lên một ít, mà Hiên Viên Thời lại ánh mắt phức tạp nhìn Từ Sách và Tô Vãn.
Nàng lại nghĩ tới lời nói của Kinh Hồng từng nói với mình, cho nên…… Thiếu chủ hắn là từ thế giới kia trở về sao?
“Không, nhất định còn có biện pháp.”
Lúc này ánh mắt Bạch Dạ dần dần nghiêm túc lên.
Yêu khí trên người hắn đang không ngừng quay cuồng: “Nếu không có huyết nhục chi thân, như vậy cũng chỉ có thể rút linh hồn chi lực của ngươi ngưng tụ thành tinh huyết, nhất định có thể mở ra phong ấn!”
“Bạch Dạ đại ca, ngươi điên rồi sao!”
Nghe Bạch Dạ nói, Hiên Viên Thời lập tức cẩn thận chắn trước người Từ Sách và Tô Vãn: “Rút ra linh hồn chi lực sẽ tạo thành thương tổn không thể vãn hồi đối với thiếu chủ, ta sẽ không để huynh làm như vậy!”
Lúc này ánh mắt Hiên Viên Thời thanh lãnh mà kiên định.
Nàng phải bảo vệ nam nhân phía sau mình, cho dù là đối mặt với địch nhân như thế nào cũng tuyệt đối không lui nửa bước.
Cảm giác được quyết ý của Hiên Viên Thời, Từ Sách hơi nghiêng mặt, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua thiếu nữ trước người mình.
Tuy rằng Từ Sách vô tình vô dục, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được quan tâm của người khác đối với mình……
Tình huống trước mắt không ổn.
Cảm giác được khí thế của Hiên Viên Thời cùng Bạch Dạ đều không ngừng bay lên, Tô Vãn luôn lẳng lặng đứng ở một bên lặng lẽ lôi kéo áo choàng Từ Sách: “Từ Sách, chuyện sao lại thế này? Bạch Dạ có phải có vấn đề gì hay không?”
Yêu Hoàng Bạch Dạ……
Từ Sách chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhớ lại những ký ức về Thương Nguyệt đại lục trong đầu mình, những ký ức đó đều được lưu lại trong lắc tay của Từ Thấm, cũng không hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ để cho Từ Sách biết rất nhiều chuyện cũ quá khứ.
Từ Sách nhớ lại hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một cây hồng mai có màu sắc và hoa văn quyến rũ.
Hoa mai tiên Hồng Ngọc.
Nàng là thê tử Bạch Dạ!
Từ Sách mở bừng mắt, ánh mắt dần dần hiểu rõ: “Bạch Dạ, ta biết ngươi muốn làm cái gì, ta tin tưởng ngươi, ngươi động thủ đi!”
“Thiếu chủ!”
Nghe Từ Sách nói, Hiên Viên Thời không thể tin được nhìn Từ Sách, nàng cắn môi liều mạng lắc đầu.
“Thiếu chủ, ngươi phải suy nghĩ lại!”
Linh hồn thương tổn một khi tạo thành tuyệt đối không thể chữa.
Lúc này Tô Vãn cũng vẻ mặt kinh dị nhìn Từ Sách, nàng chần chờ, vẫn nắm thật chặt áo choàng của Từ Sách.
“Từ Sách, ngươi đừng xằng bậy! Ngươi……”
“Tiểu Vãn.”
Từ Sách quay đầu cười cười với Tô Vãn: “Ta nghĩ, ta đại khái đã hiểu rõ, yêu là cái gì.”
Yêu, ôn nhu như nước, nhưng cũng nóng như liệt hỏa.
Những người khác nhau, phương thức yêu cũng khác nhau.
Bạch Dạ không màng tất cả như thế, chỉ bởi vì hắn đợi rất lâu, hắn và người mình yêu đã xa cách quá lâu.
Sau cánh cửa kia, không chỉ phong ấn Liệt Viêm Tiên Tôn, còn phong ấn hoa mai tiên Hồng Ngọc!
1
~~~~~~
Danh sách chương