Edt: Mítt
~~~~~
Sau chuyện ngày hôm đó, Tô Vãn xác thật là đã từng ở trong lòng thống hận Tô Duệ, hận hắn xong việc chẳng quan tâm.
Nhưng hôm nay gặp lại, Tô Vãn mới thật sự hiểu rõ, đối mặt với Tô Duệ, cô hoàn toàn không thể nhẫn tâm, hơn nữa, Tô Vãn thật ra so với bất kì ai đều hiểu Tô Duệ đối với cô là thật tình, trái tim thật sự chân thành, toàn tâm toàn ý chỉ có một mình cô.
Đến chuyện xong việc không dám lộ diện gì đó, Tô Vãn cảm thấy về sau cần phải giáo dục hắn thật tốt, ít xem mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết gì đó đi ~.
Cho nên lần này, cô liền đại nhân đại lượng tha thứ cho hắn một lần, nếu như hắn lần sau…… Còn dám có lần sau?
Hừ hừ hừ!
Tô Vãn từ trong lòng ngực Tô Duệ tránh thoát ra, lúc này cô cuối cùng cũng chú ý tới mỗ bạch hổ ở một bên bị làm lơ nửa ngày.
“Bạch hổ lão vương?”.
Tô Vãn nhịn không được kêu một tiếng, lão hổ này toàn thân tuyết trắng, ánh mắt sắc bén, nhìn qua đặc biệt uy mãnh hung ác.
“Nàng nói nó sao!”
Tô Duệ hướng về phía lão Bạch hổ vẫy vẫy tay, mỗ lão hổ màu trắng lập tức bước ưu nhã thong thả đi tới bên cạnh hai người.
“Ta vừa mới ở nửa đường gặp phải nó, còn có mấy tên gia hỏa lén lút bị ta thuận tay giết.”
Tô Duệ nhắc tới chuyện này, ngữ khí đặc biệt nhẹ nhàng bâng quơ.
“Tiểu Vãn, nếu nàng không giận ta, ta thừa cơ hội này giúp nàng đem Thẩm Thanh Cẩm cùng Tần Việt đều giải quyết hết.”
“Sao? Chàng đã quên điều lệ của nhiệm vụ rồi sao? Yêu cầu đặc thù, nhiệm vụ giả không thể trực tiếp ra tay đối với nam nữ chủ.”
Tô Vãn liếc mắt nhìn Tô Duệ một cái, cô thật đúng là sợ Tô Duệ một đao đem hai người kia giải quyết, phải biết rằng nhiệm vụ giả vi phạm quy định đều bị trừng phạt rất lớn.
“Ta có thiếu suy nghĩ như vậy sao? Ta hiện tại làm việc đều dùng nơi này.”
Vừa nói, Tô Duệ đặc biệt kiêu ngạo chỉ chỉ đầu mình, chỉ số thông minh cao, thân phận hoàng thúc gì gì đó, hiện tại ngẫm lại hình như cũng không tồi.
Nhìn thấy bộ dáng vô cùng khoe khoang của hắn, Tô Vãn nhịn không được bĩu môi.
“Tóm lại ở thế giới này chàng đừng xằng bậy là được, không, chàng phải đáp ứng ta, về sau ở bất kì thế giới nào gặp được bất kì sự việc gì, đều không được xằng bậy, nhớ lấy ngàn vạn đừng vi phạm điều lệ của nhiệm vụ giả!”
“Đã biết, yên tâm đi.”
Nghe được Tô Vãn nói, Tô Duệ không chút do dự miệng đầy đáp ứng, đối với hắn chỉ cần là Tiểu Vãn nói, mình tuyệt đối sẽ vô điều kiện phục tùng.
Lúc này Tô Duệ chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày thật sự không màng tất cả đi đụng vào điều lệ kia.....
Hắn không chỉ có tự tay giết vai chính của một thế giới, hắn còn đem người ta băm thây vạn đoạn, cả nhà tàn sát sạch sẽ.
Mỗi một người đều có điểm mấu chốt cùng nghịch lân của mình, khi nghịch lân của Tô Duệ bị đụng chạm, hắn lập tức sẽ hóa thân thành Tô tướng quân đã từng giết chóc ngập trời kia……
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này, hiện tại nhìn mãnh hồ màu trắng trước mắt, liếc đến đại lão hổ đôi mắt đối với Tô Duệ có một tia sợ hãi, Tô Vãn không cần nghĩ cũng biết, nhất định là vừa rồi thời điểm Tô Duệ gặp được nó đã làm cái gì. Đương nhiên là một chuyện vô cùng máu me, đến nổi hổ vương cũng sợ hãi hắn, Tô tướng quân ngươi thật là đủ rồi!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời bị cành lá rậm rạp che khuất, Tô Vãn nhịn không được nói nhỏ một tiếng.
“Thời gian không sai biệt lắm, chàng đem vũ khí bí mật của Ngũ hoàng tử bắt tới nơi này, chàng còn có thể để người ta vui sướng chơi đùa hay không?”
“Còn không phải là vui sướng chơi đùa sao?”
Tô Duệ nheo nheo mắt.
“Con ngựa này của nàng cũng đã bị phế rồi, ta mang nàng cưỡi lão hổ đi một vòng, thuận tiện mời nàng xem tuồng hay.”
Nói xong Tô Duệ một tay ôm Tô Vãn, xoay người liền ôm cô tới trên lưng lão bạch hổ.
“Đại Bạch, phi một cái cho nữ chủ tử của ngươi xem!”
Lão bạch hổ vương: Đã nói tốt là uy vũ hung mãnh, phi là cái cái quỷ gì? Người ta lại không có cánh ~ hơn nữa Đại Bạch gì đó, nghe nói đều là kêu tiểu bạch kiểm, giống như bổn hổ vương hung mãnh vô địch ít nhất cũng cần có cái tên bá khí một chút chứ?
Tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng là mỗ lão hổ chỉ cần tưởng tượng đến thân thủ cùng ánh mắt tràn đầy sát khí khủng bố của Tô Duệ, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, mang theo hai người ở trong rừng rậm phi như bay……
Nửa canh giờ sau, khu vực săn bắn nào đó....
Thẩm Thanh Cẩm ở mười lăm phút trước cùng đại ca Thẩm Ngọc Thư của mình đã lạc nhau, lúc này trên lưng ngựa của nàng còn chở mấy con mồi vừa mới bắt được, tham gia lần săn thú này, ngay từ đầu mục đích của Thẩm Thanh Cẩm là muốn kết giao với một ít nhân vật quyền quý của đế đô, để mình ở trong lòng mọi người lưu lại một ấn tượng tốt.
Nàng không muốn lặp lại giống như kiếp trước bị dưỡng thành khuê nữ thiên kim cái gì cũng không hiểu, một đời này nàng muốn tìm Tần Đình báo thù, nhưng phải trước tích góp nhân mạch cùng thế lực của chính mình đã.
“Rống!”
Một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc đánh gãy trầm tư của Thẩm Thanh Cẩm, Thẩm Thanh Cẩm ánh mắt hoảng hốt, lúc này tuấn mã dưới người của nàng cũng đã chịu kinh hách, đột nhiên tại chỗ hoảng loạn vung vó ngựa.
Thẩm Thanh Cẩm theo bản năng dùng sức túm chặt dây cương, sau đó, tuấn mã dưới thân nàng đột nhiên hai chân uốn lượn ngã trên mặt đất, mà Thẩm Thanh Cẩm cũng lập tức bị ném xuống đất!
“Rống!”
Theo một tiếng gầm rú, một con đại lão hổ toàn thân tuyết trắng từ phía sau cây nhô đầu ra.
“A!”
Đối diện với một đôi mắt hổ hung ác, Thẩm Thanh Cẩm kêu sợ hãi một tiếng, theo bản năng liền cầm lên cung tên, mà tại một khắc này, lão mãnh hổ màu trắng kia đột nhiên nhảy lên hướng về phía Thẩm Thanh Cẩm lao thẳng tới.....
Cho dù trọng sinh qua một lần, hai đời cộng lại cũng chỉ sống hơn bốn mươi năm, Thẩm Thanh Cẩm nơi nào gặp qua trường hợp làm cho người ta sợ hãi như vậy, khi nhìn đến Bạch Hổ hung mãnh giương mồm to như bồn máu nhào về phía mình, Thẩm Thanh Cẩm lập tức bị dọa hai mắt trợn trắng ngất đi.
Mà ở ngay lúc này, vẫn luôn tránh ở trên cây đại thụ cách đó không xa xem náo nhiệt, Tô Duệ đem Tô Vãn trong lòng ngực đặt trên một cành khô an bài tốt.
“Nàng chờ ta, ta đi tạo hình cho nàng ta một lát!”
Ách.
Tô Vãn chớp chớp mắt, nàng ngồi ở trên cây từ trên cao nhìn xuống, tận mắt nhìn thấy Tô Duệ bắt lấy móng vuốt Đại Bạch đặt ở trên ngực Thẩm Thanh Cẩm, trên đùi, trên bụng đều để lại trảo ngân..
Một phút đồng hồ sau, Thẩm Thanh Cẩm đã áo quần rách nát, cảnh xuân lộ ra ngoài.
“Thế nào?”
Trở lại trên cây, Tô Duệ vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Tô Vãn.
“Ách……”
Tô Vãn trầm ngâm một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt Tô Duệ, mặt vô biểu tình hỏi.
“Đẹp không?”
“A?"
Tô Duệ sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn Tô Vãn.
Tô Vãn bĩu môi, dùng ánh mắt ngắm ngắm bóng dáng thân thể của Thẩm Thanh Cẩm trên bãi cỏ.
“Ta hỏi chàng —— nàng, nhìn, đẹp, không?”
Tô Duệ: ……
“Ta không chạm vào nàng ta.”.
Có chút vội vàng giơ tay lên, Tô Duệ vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Tô Vãn.
“Đều là Đại Bạch chạm vào, ta đến một cái góc áo của nàng ta cũng chưa đụng tới.”
Hơn nữa đẹp hay không đẹp gì đó, ai biết nha?
Lại không phải Tiểu Vãn nhà hắn, hắn mới không cần xem.
Như vậy nghĩ, Tô Duệ lại theo bản năng ngắm ngắm ngực Tô Vãn....
Tóm lại, Tiểu Vãn ở thế giới này dáng người so với Thẩm Thanh Cẩm không biết tốt hơn bao nhiêu nữa mà ~
Sân bay gì gì đó, trách không được Tần Đình không thích ~.
“Tô Duệ, ta biết chàng đang suy nghĩ cái gì."
Tô Vãn ở một bên đột nhiên nói nhỏ một câu lạnh buốt, Tô Duệ lập tức thu hồi ánh mắt của mình, làm vẻ mặt trầm ổn.
“Tiểu Vãn, bọn họ tới.”
Trước khi tìm được Thẩm Thanh Cẩm, Tô Duệ đã thả Đại Bạch ở khu vực săn bắn dạo một vòng, đem người nên đưa tới hay không nên đưa tới, tóm lại phàm là nam nhân ở khu vực săn bắn đều bị hắn gọi đến.
Mắt thấy tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Tô Duệ mỉm cười giơ tay, nội kình ngưng tụ ở trên đầu ngón tay, hướng về Thẩm Thanh Cẩm trên mặt đất đột nhiên phóng qua....
Cách không đánh huyệt!
“A.”
Thẩm Thanh Cẩm bị dọa ngất nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, mày hơi chau lại chậm rãi mở mắt.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Thanh Cẩm còn có chút ý thức mơ hồ, không biết mình thân ở nơi nào, tiếng vó ngựa từ bốn phía truyền đến, Thẩm Thanh Cẩm chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, kết quả nháy mắt rũ mắt xuống, nhìn thấy quần áo của mình bị cào đến rách tung, nàng lập tức kêu sợ hãi một tiếng.....
“A!”
Một tiếng thét chói tai này lập tức đem mọi người ở chung quanh đang tìm hổ vương màu trắng lập tức bị hấp dẫn lại đây.
Vì thế thời điểm mọi người từ tứ phía phóng ngựa mà đến, tất cả đều liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm đại tiểu thư “Tư thế oai hùng”……
~~~~~~~~~~
~~~~~
Sau chuyện ngày hôm đó, Tô Vãn xác thật là đã từng ở trong lòng thống hận Tô Duệ, hận hắn xong việc chẳng quan tâm.
Nhưng hôm nay gặp lại, Tô Vãn mới thật sự hiểu rõ, đối mặt với Tô Duệ, cô hoàn toàn không thể nhẫn tâm, hơn nữa, Tô Vãn thật ra so với bất kì ai đều hiểu Tô Duệ đối với cô là thật tình, trái tim thật sự chân thành, toàn tâm toàn ý chỉ có một mình cô.
Đến chuyện xong việc không dám lộ diện gì đó, Tô Vãn cảm thấy về sau cần phải giáo dục hắn thật tốt, ít xem mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết gì đó đi ~.
Cho nên lần này, cô liền đại nhân đại lượng tha thứ cho hắn một lần, nếu như hắn lần sau…… Còn dám có lần sau?
Hừ hừ hừ!
Tô Vãn từ trong lòng ngực Tô Duệ tránh thoát ra, lúc này cô cuối cùng cũng chú ý tới mỗ bạch hổ ở một bên bị làm lơ nửa ngày.
“Bạch hổ lão vương?”.
Tô Vãn nhịn không được kêu một tiếng, lão hổ này toàn thân tuyết trắng, ánh mắt sắc bén, nhìn qua đặc biệt uy mãnh hung ác.
“Nàng nói nó sao!”
Tô Duệ hướng về phía lão Bạch hổ vẫy vẫy tay, mỗ lão hổ màu trắng lập tức bước ưu nhã thong thả đi tới bên cạnh hai người.
“Ta vừa mới ở nửa đường gặp phải nó, còn có mấy tên gia hỏa lén lút bị ta thuận tay giết.”
Tô Duệ nhắc tới chuyện này, ngữ khí đặc biệt nhẹ nhàng bâng quơ.
“Tiểu Vãn, nếu nàng không giận ta, ta thừa cơ hội này giúp nàng đem Thẩm Thanh Cẩm cùng Tần Việt đều giải quyết hết.”
“Sao? Chàng đã quên điều lệ của nhiệm vụ rồi sao? Yêu cầu đặc thù, nhiệm vụ giả không thể trực tiếp ra tay đối với nam nữ chủ.”
Tô Vãn liếc mắt nhìn Tô Duệ một cái, cô thật đúng là sợ Tô Duệ một đao đem hai người kia giải quyết, phải biết rằng nhiệm vụ giả vi phạm quy định đều bị trừng phạt rất lớn.
“Ta có thiếu suy nghĩ như vậy sao? Ta hiện tại làm việc đều dùng nơi này.”
Vừa nói, Tô Duệ đặc biệt kiêu ngạo chỉ chỉ đầu mình, chỉ số thông minh cao, thân phận hoàng thúc gì gì đó, hiện tại ngẫm lại hình như cũng không tồi.
Nhìn thấy bộ dáng vô cùng khoe khoang của hắn, Tô Vãn nhịn không được bĩu môi.
“Tóm lại ở thế giới này chàng đừng xằng bậy là được, không, chàng phải đáp ứng ta, về sau ở bất kì thế giới nào gặp được bất kì sự việc gì, đều không được xằng bậy, nhớ lấy ngàn vạn đừng vi phạm điều lệ của nhiệm vụ giả!”
“Đã biết, yên tâm đi.”
Nghe được Tô Vãn nói, Tô Duệ không chút do dự miệng đầy đáp ứng, đối với hắn chỉ cần là Tiểu Vãn nói, mình tuyệt đối sẽ vô điều kiện phục tùng.
Lúc này Tô Duệ chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày thật sự không màng tất cả đi đụng vào điều lệ kia.....
Hắn không chỉ có tự tay giết vai chính của một thế giới, hắn còn đem người ta băm thây vạn đoạn, cả nhà tàn sát sạch sẽ.
Mỗi một người đều có điểm mấu chốt cùng nghịch lân của mình, khi nghịch lân của Tô Duệ bị đụng chạm, hắn lập tức sẽ hóa thân thành Tô tướng quân đã từng giết chóc ngập trời kia……
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này, hiện tại nhìn mãnh hồ màu trắng trước mắt, liếc đến đại lão hổ đôi mắt đối với Tô Duệ có một tia sợ hãi, Tô Vãn không cần nghĩ cũng biết, nhất định là vừa rồi thời điểm Tô Duệ gặp được nó đã làm cái gì. Đương nhiên là một chuyện vô cùng máu me, đến nổi hổ vương cũng sợ hãi hắn, Tô tướng quân ngươi thật là đủ rồi!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời bị cành lá rậm rạp che khuất, Tô Vãn nhịn không được nói nhỏ một tiếng.
“Thời gian không sai biệt lắm, chàng đem vũ khí bí mật của Ngũ hoàng tử bắt tới nơi này, chàng còn có thể để người ta vui sướng chơi đùa hay không?”
“Còn không phải là vui sướng chơi đùa sao?”
Tô Duệ nheo nheo mắt.
“Con ngựa này của nàng cũng đã bị phế rồi, ta mang nàng cưỡi lão hổ đi một vòng, thuận tiện mời nàng xem tuồng hay.”
Nói xong Tô Duệ một tay ôm Tô Vãn, xoay người liền ôm cô tới trên lưng lão bạch hổ.
“Đại Bạch, phi một cái cho nữ chủ tử của ngươi xem!”
Lão bạch hổ vương: Đã nói tốt là uy vũ hung mãnh, phi là cái cái quỷ gì? Người ta lại không có cánh ~ hơn nữa Đại Bạch gì đó, nghe nói đều là kêu tiểu bạch kiểm, giống như bổn hổ vương hung mãnh vô địch ít nhất cũng cần có cái tên bá khí một chút chứ?
Tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng là mỗ lão hổ chỉ cần tưởng tượng đến thân thủ cùng ánh mắt tràn đầy sát khí khủng bố của Tô Duệ, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, mang theo hai người ở trong rừng rậm phi như bay……
Nửa canh giờ sau, khu vực săn bắn nào đó....
Thẩm Thanh Cẩm ở mười lăm phút trước cùng đại ca Thẩm Ngọc Thư của mình đã lạc nhau, lúc này trên lưng ngựa của nàng còn chở mấy con mồi vừa mới bắt được, tham gia lần săn thú này, ngay từ đầu mục đích của Thẩm Thanh Cẩm là muốn kết giao với một ít nhân vật quyền quý của đế đô, để mình ở trong lòng mọi người lưu lại một ấn tượng tốt.
Nàng không muốn lặp lại giống như kiếp trước bị dưỡng thành khuê nữ thiên kim cái gì cũng không hiểu, một đời này nàng muốn tìm Tần Đình báo thù, nhưng phải trước tích góp nhân mạch cùng thế lực của chính mình đã.
“Rống!”
Một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc đánh gãy trầm tư của Thẩm Thanh Cẩm, Thẩm Thanh Cẩm ánh mắt hoảng hốt, lúc này tuấn mã dưới người của nàng cũng đã chịu kinh hách, đột nhiên tại chỗ hoảng loạn vung vó ngựa.
Thẩm Thanh Cẩm theo bản năng dùng sức túm chặt dây cương, sau đó, tuấn mã dưới thân nàng đột nhiên hai chân uốn lượn ngã trên mặt đất, mà Thẩm Thanh Cẩm cũng lập tức bị ném xuống đất!
“Rống!”
Theo một tiếng gầm rú, một con đại lão hổ toàn thân tuyết trắng từ phía sau cây nhô đầu ra.
“A!”
Đối diện với một đôi mắt hổ hung ác, Thẩm Thanh Cẩm kêu sợ hãi một tiếng, theo bản năng liền cầm lên cung tên, mà tại một khắc này, lão mãnh hổ màu trắng kia đột nhiên nhảy lên hướng về phía Thẩm Thanh Cẩm lao thẳng tới.....
Cho dù trọng sinh qua một lần, hai đời cộng lại cũng chỉ sống hơn bốn mươi năm, Thẩm Thanh Cẩm nơi nào gặp qua trường hợp làm cho người ta sợ hãi như vậy, khi nhìn đến Bạch Hổ hung mãnh giương mồm to như bồn máu nhào về phía mình, Thẩm Thanh Cẩm lập tức bị dọa hai mắt trợn trắng ngất đi.
Mà ở ngay lúc này, vẫn luôn tránh ở trên cây đại thụ cách đó không xa xem náo nhiệt, Tô Duệ đem Tô Vãn trong lòng ngực đặt trên một cành khô an bài tốt.
“Nàng chờ ta, ta đi tạo hình cho nàng ta một lát!”
Ách.
Tô Vãn chớp chớp mắt, nàng ngồi ở trên cây từ trên cao nhìn xuống, tận mắt nhìn thấy Tô Duệ bắt lấy móng vuốt Đại Bạch đặt ở trên ngực Thẩm Thanh Cẩm, trên đùi, trên bụng đều để lại trảo ngân..
Một phút đồng hồ sau, Thẩm Thanh Cẩm đã áo quần rách nát, cảnh xuân lộ ra ngoài.
“Thế nào?”
Trở lại trên cây, Tô Duệ vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Tô Vãn.
“Ách……”
Tô Vãn trầm ngâm một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt Tô Duệ, mặt vô biểu tình hỏi.
“Đẹp không?”
“A?"
Tô Duệ sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn Tô Vãn.
Tô Vãn bĩu môi, dùng ánh mắt ngắm ngắm bóng dáng thân thể của Thẩm Thanh Cẩm trên bãi cỏ.
“Ta hỏi chàng —— nàng, nhìn, đẹp, không?”
Tô Duệ: ……
“Ta không chạm vào nàng ta.”.
Có chút vội vàng giơ tay lên, Tô Duệ vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Tô Vãn.
“Đều là Đại Bạch chạm vào, ta đến một cái góc áo của nàng ta cũng chưa đụng tới.”
Hơn nữa đẹp hay không đẹp gì đó, ai biết nha?
Lại không phải Tiểu Vãn nhà hắn, hắn mới không cần xem.
Như vậy nghĩ, Tô Duệ lại theo bản năng ngắm ngắm ngực Tô Vãn....
Tóm lại, Tiểu Vãn ở thế giới này dáng người so với Thẩm Thanh Cẩm không biết tốt hơn bao nhiêu nữa mà ~
Sân bay gì gì đó, trách không được Tần Đình không thích ~.
“Tô Duệ, ta biết chàng đang suy nghĩ cái gì."
Tô Vãn ở một bên đột nhiên nói nhỏ một câu lạnh buốt, Tô Duệ lập tức thu hồi ánh mắt của mình, làm vẻ mặt trầm ổn.
“Tiểu Vãn, bọn họ tới.”
Trước khi tìm được Thẩm Thanh Cẩm, Tô Duệ đã thả Đại Bạch ở khu vực săn bắn dạo một vòng, đem người nên đưa tới hay không nên đưa tới, tóm lại phàm là nam nhân ở khu vực săn bắn đều bị hắn gọi đến.
Mắt thấy tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Tô Duệ mỉm cười giơ tay, nội kình ngưng tụ ở trên đầu ngón tay, hướng về Thẩm Thanh Cẩm trên mặt đất đột nhiên phóng qua....
Cách không đánh huyệt!
“A.”
Thẩm Thanh Cẩm bị dọa ngất nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, mày hơi chau lại chậm rãi mở mắt.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Thanh Cẩm còn có chút ý thức mơ hồ, không biết mình thân ở nơi nào, tiếng vó ngựa từ bốn phía truyền đến, Thẩm Thanh Cẩm chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, kết quả nháy mắt rũ mắt xuống, nhìn thấy quần áo của mình bị cào đến rách tung, nàng lập tức kêu sợ hãi một tiếng.....
“A!”
Một tiếng thét chói tai này lập tức đem mọi người ở chung quanh đang tìm hổ vương màu trắng lập tức bị hấp dẫn lại đây.
Vì thế thời điểm mọi người từ tứ phía phóng ngựa mà đến, tất cả đều liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm đại tiểu thư “Tư thế oai hùng”……
~~~~~~~~~~
Danh sách chương