Edt: Mítt
Thời điểm Tô Vãn rời khỏi thế giới nhiệm vụ, Diệp Hân đi tổng bộ họp còn chưa trở về, ở máy truyền tin xem một chút năm vạn tích phân mới của mình, Tô Vãn theo bản năng mở ra danh sách nhiệm vụ giả ở thương thành của Thời Không Thất Lạc.
Trước đây, cô đều sẽ theo thói quen nhìn chằm chằm cái tên đầu tiên trong thương thành đến phát ngốc..
Hôm nay cô theo thường lệ nhìn thoáng qua...
Táng Tâm Chìa Khóa.
Đồ dùng dùng một lần, chỉ dùng để mở ra Táng Tâm Chi Hộp.
Một cái đồ dùng dùng một lần có mức giá cao đến thái quá, Tô Vãn ở trong quá khứ vẫn lấy đồ vật như vậy làm mục tiêu..
Giống như Táng Tâm Chìa Khóa, đồ vật cũng quý trọng như vậy tên là Táng Tâm Chi Hộp.
Ở toàn bộ Thời Không Thất Lạc, chỉ có một người sử dụng loại hàng sang quý xa xỉ làm cho người thường chùn bước.
Người kia, chính là Từ Sách....
“Tâm ta không ở nơi này, cho nên ta sẽ không yêu cũng sẽ không đau.”
Tô Vãn đến nay vẫn còn nhớ rõ một ngày kia, Từ Sách chỉ vào ngực của chính mình, sắc mặt bình tĩnh nói với cô những lời này.
Không có tâm, cho nên sẽ không yêu.
Không có tâm, cho nên sẽ không đau.
Tô Vãn thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của mình, từ khi nào, cô cho rằng chính mình cũng không có tâm, cũng đã quên yêu là như thế nào……
Có lẽ cô khác với Từ Sách.
Hắn đem chính mình trở thành máy móc lạnh băng, đến tâm cũng có thể bị phong ấn.
Tô Vãn từ đầu đến cuối đều không thể tuyệt tình như hắn được …
~~~
Thời Không Thất Lạc, tổng bộ.
Thời điểm Diệp Hân từ trong phòng hội nghị đi ra, liền thấy được thân ảnh làm người ta khó quên kia.
Hắn đứng thẳng tắp trước cửa sổ, ánh sáng ngoài cửa sổ rơi rụng trên vai hắn, trong ánh sáng, dung nhan hắn thanh nhã xuất trần phảng phất như được mạ lên một tầng ánh sáng nhạt nhẽo...
“Bộ trưởng Từ.”
Diệp Hân tuy do dự nhưng vẫn tiến lên chào hỏi Từ Sách một tiếng..
Từ Sách hơi rũ mắt nhìn Diệp Hân, ôn nhuận cười.
Hắn luôn ôn nhã như ngọc như vậy, làm người ta nhìn không ra cảm xúc chân thật của hắn.
“Anh ở đây…… Chờ tôi?”
Trên thực tế Diệp Hân có chút không xác định, nhưng hiện tại trong phòng hội nghị đã không còn người khác, cô bởi vì mới nhậm chức cho nên được lưu lại phá lệ nói vài câu công đạo, chờ cô ra tới, những người khác đã sớm rời đi.
“Ừ.”
Nghe được nghi vấn của Diệp Hân, Từ Sách lại nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cái này làm cho Diệp Hân có chút kinh ngạc, nhưng giây lát cô lại nghĩ tới cái gì.
“Anh có phải…… có chuyện muốn hỏi tôi? Về…… Tô Vãn?”
Tô Vãn……
Ánh mắt Từ Sách hơi ngưng một chút.
“Cô ấy, gần đây thế nào?”
Tuy rằng chỉ là câu hỏi đơn giản nhất, nhưng Từ Sách giống như là hạ quyết tâm rất lớn.
Hắn, đã thật lâu không có rối rắm như vậy.
A, loại tâm tình này, hình như nên gọi là “Rối rắm”?
Vứt bỏ thất tình lục dục đã lâu, hắn cảm thấy mình càng giống người máy, căn bản không thể chân chính đi trải nghiệm tình cảm của con người.
Chỉ là……
Vẫn là có chút để ý.
Năm đó, nữ tử một lòng muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Quả nhiên…….
Nghe được Từ Sách dò hỏi, Diệp Hân lập tức híp mắt cười cười.
“Tô Vãn cô ấy rất tốt, gần đây công tác cũng rất nghiêm túc, nói không chừng một ngày nào đó cô ấy sẽ vượt qua tôi, đến lúc đó lại đến tổng bộ dự họp, bộ trưởng Từ anh có thể tự mình dò hỏi tình hình gần đây của cô ấy rồi.”
Bọn họ tuy rằng cùng ở chung trong một cái thời không, nhưng ngày thường lại không có bất kì giao thoa gì, bởi vì Thời Không Thất Lạc có các bộ môn đều bị phân chia ra.
Gặp lại Tô Vãn……
Từ Sách nghe Diệp Hân nói, hắn trước sau như một nhàn nhạt cười cười.
“Bộ trưởng Diệp cũng không cần tự coi nhẹ mình, hơn nữa, tôi nghĩ…… không bao lâu nữa, tôi và cô ấy sẽ rất nhanh…… Gặp mặt.”
Nghe được Từ Sách trả lời, Diệp Hân cũng hơi sửng sốt, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới thí luyện vượt bộ môn 3 năm 1 lần của tổng bộ sắp phải bắt đầu rồi.
Ba năm trước đây, Tô Vãn còn chưa có đi vào nơi này, mà hiện tại, làm nhân vật kẻ phá hư vị diện số 2, ở trong đợt thí luyện vượt bộ môn năm nay, Tô Vãn nhất định phải tham dự, mà Từ Sách cũng nhất định sẽ xuất hiện.
“Thời gian qua thật nhanh, lại muốn thí luyện rồi! Năm nay bộ trưởng Từ còn có tin tưởng sẽ tiếp tục giành chức quán quân sao?”
Ở mỗi lần thí luyện vượt bộ môn, mỗi bộ môn sẽ có 3 nhiệm vụ giả tinh anh tham dự, mọi người sẽ cùng tiến vào một cái thế giới nhiệm vụ không có cốt truyện, lúc này, bàn tay vàng của mọi người ở trong thế giới nhiệm vụ này đều sẽ mất đi hiệu lực..
Ở cùng một thế giới, địch ta không rõ, thật giả khó phân biệt.
Giữa các bộ môn khác nhau cho phép tiến hành chém giết.
Toàn bộ thí luyện chia làm sơ tuyển cùng chung kết ở hai cái thời không, thế giới sơ tuyển có thời gian hạn chế, thời hạn vừa đến, người còn sống sẽ thuận lợi thăng cấp, mà thời không của trận chung kết lại càng tàn khốc.... giành giật từng giây giết chóc, sống đến cuối cùng chính là người thắng..
Từ sau khi Từ Sách trở thành người của bộ chữa trị vị diện số hiệu NO. 1, hắn chưa từng thua qua……..
Mà những năm gần đây người của tổng bộ kẻ phá hư vị diện dự thi cơ hồ đều bị Từ Sách giết qua, cũng bao gồm Diệp Hân, ngẫm lại cũng cảm thấy thật ngưỡng mộ nha!.
Ở thời điểm Diệp Hân vô cùng ngưỡng mộ, Từ Sách lại chỉ đạm nhiên cười.
“Tôi sẽ toàn lực ứng phó, cô cũng phải cố lên.”
Nói xong, hắn không chút do dự xoay người rời đi.
Toàn lực ứng phó cái quỷ á!
Diệp Hân cảm thấy mình cần phải lập tức chạy trở về tìm Tô Vãn thảo luận một chút, nhìn xem có thể tìm được nhược điểm nào đó của Từ Sách hay không.
Dù chỉ là một cái nhược điểm nhỏ nhất cũng tốt rồi!
Cô không tin Từ Sách thật sự có thể giống như máy móc tinh vi, không hề có sơ hở?.
Đáng tiếc Diệp Hân cuối cùng vẫn phải thất vọng rồi..
Bởi vì chờ cô trở lại tổng bộ kẻ phá hư vị diện, được cho biết Tô Vãn vừa mới tiến vào khoang chấp hành nhiệm vụ số 3.
Biết được tin tức này, Diệp Hân thở dài một hơi, đáy lòng lại không khỏi tò mò....
Chẳng lẽ Tô Vãn đối với khoang số 3 có cảm tình?
Làm sao vẫn luôn không chịu đổi khoang chấp hành chứ?
Tình huống thực tế thật ra là.....
Tô Vãn quên nói cho Tô Duệ mình đã “Thăng chức”, mà máy định vị Tô Duệ mua, chỉ có thể dựa vào khoang chấp hành của cô mà tìm kiếm.
Cho nên, các bạn hiểu rồi đấy.
Lúc này, ở trong thế giới nhiệm vụ...
Tô Vãn còn chưa có mở mắt ra, đã cảm giác được cả người khô nóng, loại cảm giác này là……
Tô Vãn mở choàng mắt, lọt vào trong tầm mắt là một chiếc ghế khắc hoa trầm hương.
Lúc này cô chính là đang ngã ngồi trên mặt đất, một thân cung trang hỗn độn không chịu được, Tô Vãn cố nén cảm giác không khỏe trong thân thể, đỡ ghế dựa ở một bên mà đứng lên.
Lúc này, phía sau cô đột nhiên truyền đến một âm thanh “Hừ hừ”, Tô Vãn vừa xoay đầu, liền nhìn thấy một nam tử mặc áo gấm màu lam nhìn như quả bóng thịt lúc này cũng đang nằm trên mặt đất, mặt đỏ bừng, cả người một bên hừ hừ, một bên xé rách quần áo của mình!
Đờ mờ!
Ánh mắt Tô Vãn lạnh lùng, trong đầu có chút ký ức mơ hồ hiện lên, cô không dám ngốc thêm nữa ở cái thị phi này, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Cố sức đẩy ra cửa gỗ màu son, lọt vào mi mắt Tô Vãn chính là một hành lang dài u tĩnh, lúc này đã là đầu thu, ngọn gió lạnh lẽo ập tới cũng không làm cho đầu óc Tô Vãn thanh tỉnh thêm, mà càng làm cho thân thể của cô bị dược hiệu hung mãnh dị thường ảnh hưởng đến xao động bất an.
Từ xa, Tô Vãn đã nhìn thấy có một bóng dáng mơ hồ, hình như đang muốn chạy đến đây.
Không có thời gian sửa sang lại cốt truyện cùng kí ức trong đầu đang lung tung rối loạn, Tô Vãn nhanh chóng quyết định xoay người hướng về phương hướng đối diện chạy đi, cô không biết chạy được bao lâu, vào thời điểm ý thức trong đầu dần dần mơ hồ, ở trong tầm mắt Tô Vãn cuối cùng cũng xuất hiện một hồ nước!
Có nước, là một cái hồ nhân tạo!
Ánh mắt Tô Vãn sáng ngời, cô bước nhanh chạy đến bên hồ, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền muốn nhảy xuống...
“Nàng không muốn sống nữa à!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam nôn nóng lại quen thuộc.
Cánh tay Tô Vãn bị người phía sau gắt gao túm chặt, chờ cô phục hồi lại tinh thần, cả người đã bị ôm ở trong một lòng ngực lạnh băng.
Khí lạnh ập vào trước mặt làm cho cô theo bản năng cảm thấy thật thoải mái.
Tô Vãn ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, đôi tay không tự giác ôm lấy vòng eo nam nhân, có chút tâm phiền ý loạn, cuối cùng cũng an ổn, mà thân thể xao động bất an kia, lại càng ngày càng làm càn quá phận.
“Tô Duệ, ta khó chịu.”
Ta thật là khó chịu.
Tô Vãn nỉ non, lại ở trong lòng ngực Tô Duệ cọ cọ.
“Ngoan, một lát sẽ tốt thôi, ta mang nàng đi!”
Khi nói chuyện, Tô Duệ đã dùng áo choàng trên người mình bao lấy thân thể Tô Vãn, sau đó một cái lắc mình, thân ảnh của hắn đã biến mất ở bên hồ……
Buổi tối đầu thu, rõ ràng đã có gió lạnh đến thấu xương, Tô Vãn bị Tô Duệ gắt gao ôm vào trong ngực, dựa vào trước ngực hắn có mang theo khí lạnh nhưng vẫn như cũ cảm thấy khô nóng khó nhịn.
Cô không tự chủ được giãy giụa vài cái, mặt vô ý ở trên người Tô Duệ cọ cọ.
“Nóng quá.”
“Đừng lộn xộn.”
Tô Duệ ngữ khí cũng trầm xuống, hắn ôm Tô Vãn dọc theo đường đi lướt qua tường cao của Khánh Xuyên hầu phủ, cuối cùng dừng ở một cái hẻm nhỏ bên ngoài hầu phủ.
Hẻm nhỏ tối tăm, dừng một chiếc xe ngựa quý giá đẹp đẽ, canh giữ ở bên cạnh xe ngựa chính là một thị vệ mặc trang phục màu đen, nhìn thấy thân ảnh Tô Duệ chạy như bay mà đến, trên mặt thị vệ kia rõ ràng lộ ra một tia kinh ngạc.
“Chủ tử, người……”
“Canh giữ ở cửa hẻm, đừng để bất luận kẻ nào tới gần nơi này!”
Lưu lại những lời này, Tô Duệ đã hóa thành một đạo tàn ảnh màu tím, ôm Tô Vãn nhảy vào bên trong xe ngựa....
Trong xe phi thường rộng, bên trong trải đầy thảm nhung bằng tơ vàng mềm mại, Tô Duệ cẩn thận đặt Tô Vãn xuống, còn chưa kịp đứng dậy, đôi tay Tô Vãn đã gắt gao câu lấy cổ hắn.
“Đừng, đừng đi.”
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lại mềm mại ấm áp, làm Tô Duệ trong nháy mắt hoảng thần.
Lúc này sắc mặt Tô Vãn hồng hồng, tóc dài trên trán bởi vì mồ hôi nên tất cả đều rời rạc dán ở trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Ở dưới ánh nến mờ ảo, Tô Vãn hơi hơi giương cằm, ánh mắt như nước, thần thái mê ly nhìn nam nhân trước mặt....
Ở trong ấn tượng của Tô Duệ, Tô Vãn vẫn luôn đạm nhiên, thậm chí có đôi khi lại rất lạnh nhạt.
Hắn còn chưa từng gặp qua bộ dáng cô động tình lại ỷ lại như thế, cho dù biết rõ lúc này người trước mắt cũng không phải là Tô Vãn chân chính.
Nhưng trong thân thể này, là linh hồn của cô.
Như bây giờ người nhìn hắn, kêu hắn đừng đi, là Tiểu Vãn của hắn..
Chỉ cần nghĩ đến đây, Tô Duệ liền cảm thấy bụng nhỏ của mình nóng lên, trong thân thể như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Hô hấp của hắn không tự chủ được rối loạn, nhưng mà…… nghĩ đến Tô Vãn hiện tại trạng thái không thanh tỉnh, Tô Duệ còn sót lại lý trí vẫn phải cưỡng bách mình lập tức bình tĩnh xuống...
“Tiểu Vãn, nàng nhịn một chút, ta giúp nàng…… Ngô……”
Tô Duệ vốn định nói mình có thể giúp Tô Vãn đả thông huyệt đạo sơ tán dược hịêu trong cơ thể, nhưng là lời nói còn chưa nói xong, Tô Vãn một bên đã mơ mơ màng màng nghiêng qua đây, dùng sức hôn lên môi Tô Duệ.
Ý thức của Tô Vãn vẫn luôn mơ hồ, cô cảm thấy mình bị bỏng cháy sắp chết rồi, liền ở trong một mảnh biển lửa nóng rực, cô nghe được Tô Duệ nói với cô.
“Ta giúp nàng.”
Giống như là ở thế giới trước, trong ảo cảnh....
Ở ngọn lửa không bờ bến, Tô Duệ vươn tay về phía cô.
Tô Vãn muốn nói, cô không cần bất luận kẻ nào trợ giúp, nhưng mà, nếu người kia là Tô Duệ……
Cô không ngại.
Cơ hồ là thời điểm cái ý niệm này dưới đáy lòng dâng lên, thân thể Tô Vãn đã trước một bước làm ra phản ứng, cô hôn Tô Duệ, môi Tô Duệ thật lạnh, lạnh lẽo nhưng mang theo một tia ngọt dịu, làm Tô Vãn cảm thấy thật thoải mái.
“Tô Duệ, Tô Duệ.”
Tuy rằng ý thức mơ hồ, nhưng Tô Vãn vẫn không tự chủ được gọi tên Tô Duệ.
“Tô Duệ, hôn ta.”
“Nàng biết nàng đang làm cái gì không?”
Tô Duệ hô hấp dồn dập, nhưng ánh mắt lại càng thêm âm u nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia.....
Cho dù cô biến thành dáng vẻ gì, cô đều là Tiểu Vãn của hắn, ở muôn vàn biển người, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, liền nhận ra cô.
Đang làm gì?
Tô Vãn có chút không biết mình đang làm gì, nhưng mà……
Cô có chút khó chịu vặn vẹo thân mình tiếp tục hướng bên người Tô Duệ nghiêng qua.
“Tô Duệ, ta muốn.”
Nếu là anh, em nguyện ý.
Thật sự nguyện ý, không phải tạm chấp nhận, cũng không phải đâm lao phải theo lao.
Đơn giản là, người trước mắt này là anh, Tô Duệ.
Có người từng nói qua, tình cảm sâu sắc nhất là tình bạn, Tô Duệ làm bạn với Tô Vãn qua từng thế giới, cho dù cô biến thành bộ dáng gì, cho dù là bộ mặt tang thi dữ tợn, hắn cũng chưa bao giờ rời bỏ cô.
...
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*
*Tình không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ biết hướng mãi về một người mà say đắm
Tô Vãn cảm thấy may mắn lớn nhất cả đời của mình chính là ở thế giới kia tình cờ gặp gỡ Tô Duệ.....
Một người này, cả đời không hối hận.
“Tiểu Vãn……”
Lời nói cuối cùng của Tô Vãn thành công đánh tan lý trí Tô Duệ.
Yêu quá sâu, mới có thể cẩn thận như thế, cũng chính vì yêu quá sâu, hắn mới có thể ở trước mặt bất kì người nào ngồi trong lòng mà không loạn, lại duy nhất đối với cô, yêu, dục, tình thâm……
Tô Duệ trở tay chế trụ gáy Tô Vãn, làm cô cả người thoải mái rúc ở trong ngực của mình, nụ hôn thâm tình nóng bỏng che trời lấp đất mà đến, tại một khắc này, không chỉ có thân thể hai người, linh hồn của cả hai tựa như cũng cùng bốc cháy lên……
~~~~~~~~~
Tô tướng quân ái quá sâu...
Cuối cùng cũng "bạch bạch bạch"...
=))))))
Tự nhiên đọc qua biết bao nhiêu nam chính, đến bây giờ ta mới thấy Tô tướng quân mới là nam chính trong lòng ta.....hụ hụ.... ♥️ ♥️
Thời điểm Tô Vãn rời khỏi thế giới nhiệm vụ, Diệp Hân đi tổng bộ họp còn chưa trở về, ở máy truyền tin xem một chút năm vạn tích phân mới của mình, Tô Vãn theo bản năng mở ra danh sách nhiệm vụ giả ở thương thành của Thời Không Thất Lạc.
Trước đây, cô đều sẽ theo thói quen nhìn chằm chằm cái tên đầu tiên trong thương thành đến phát ngốc..
Hôm nay cô theo thường lệ nhìn thoáng qua...
Táng Tâm Chìa Khóa.
Đồ dùng dùng một lần, chỉ dùng để mở ra Táng Tâm Chi Hộp.
Một cái đồ dùng dùng một lần có mức giá cao đến thái quá, Tô Vãn ở trong quá khứ vẫn lấy đồ vật như vậy làm mục tiêu..
Giống như Táng Tâm Chìa Khóa, đồ vật cũng quý trọng như vậy tên là Táng Tâm Chi Hộp.
Ở toàn bộ Thời Không Thất Lạc, chỉ có một người sử dụng loại hàng sang quý xa xỉ làm cho người thường chùn bước.
Người kia, chính là Từ Sách....
“Tâm ta không ở nơi này, cho nên ta sẽ không yêu cũng sẽ không đau.”
Tô Vãn đến nay vẫn còn nhớ rõ một ngày kia, Từ Sách chỉ vào ngực của chính mình, sắc mặt bình tĩnh nói với cô những lời này.
Không có tâm, cho nên sẽ không yêu.
Không có tâm, cho nên sẽ không đau.
Tô Vãn thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của mình, từ khi nào, cô cho rằng chính mình cũng không có tâm, cũng đã quên yêu là như thế nào……
Có lẽ cô khác với Từ Sách.
Hắn đem chính mình trở thành máy móc lạnh băng, đến tâm cũng có thể bị phong ấn.
Tô Vãn từ đầu đến cuối đều không thể tuyệt tình như hắn được …
~~~
Thời Không Thất Lạc, tổng bộ.
Thời điểm Diệp Hân từ trong phòng hội nghị đi ra, liền thấy được thân ảnh làm người ta khó quên kia.
Hắn đứng thẳng tắp trước cửa sổ, ánh sáng ngoài cửa sổ rơi rụng trên vai hắn, trong ánh sáng, dung nhan hắn thanh nhã xuất trần phảng phất như được mạ lên một tầng ánh sáng nhạt nhẽo...
“Bộ trưởng Từ.”
Diệp Hân tuy do dự nhưng vẫn tiến lên chào hỏi Từ Sách một tiếng..
Từ Sách hơi rũ mắt nhìn Diệp Hân, ôn nhuận cười.
Hắn luôn ôn nhã như ngọc như vậy, làm người ta nhìn không ra cảm xúc chân thật của hắn.
“Anh ở đây…… Chờ tôi?”
Trên thực tế Diệp Hân có chút không xác định, nhưng hiện tại trong phòng hội nghị đã không còn người khác, cô bởi vì mới nhậm chức cho nên được lưu lại phá lệ nói vài câu công đạo, chờ cô ra tới, những người khác đã sớm rời đi.
“Ừ.”
Nghe được nghi vấn của Diệp Hân, Từ Sách lại nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cái này làm cho Diệp Hân có chút kinh ngạc, nhưng giây lát cô lại nghĩ tới cái gì.
“Anh có phải…… có chuyện muốn hỏi tôi? Về…… Tô Vãn?”
Tô Vãn……
Ánh mắt Từ Sách hơi ngưng một chút.
“Cô ấy, gần đây thế nào?”
Tuy rằng chỉ là câu hỏi đơn giản nhất, nhưng Từ Sách giống như là hạ quyết tâm rất lớn.
Hắn, đã thật lâu không có rối rắm như vậy.
A, loại tâm tình này, hình như nên gọi là “Rối rắm”?
Vứt bỏ thất tình lục dục đã lâu, hắn cảm thấy mình càng giống người máy, căn bản không thể chân chính đi trải nghiệm tình cảm của con người.
Chỉ là……
Vẫn là có chút để ý.
Năm đó, nữ tử một lòng muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Quả nhiên…….
Nghe được Từ Sách dò hỏi, Diệp Hân lập tức híp mắt cười cười.
“Tô Vãn cô ấy rất tốt, gần đây công tác cũng rất nghiêm túc, nói không chừng một ngày nào đó cô ấy sẽ vượt qua tôi, đến lúc đó lại đến tổng bộ dự họp, bộ trưởng Từ anh có thể tự mình dò hỏi tình hình gần đây của cô ấy rồi.”
Bọn họ tuy rằng cùng ở chung trong một cái thời không, nhưng ngày thường lại không có bất kì giao thoa gì, bởi vì Thời Không Thất Lạc có các bộ môn đều bị phân chia ra.
Gặp lại Tô Vãn……
Từ Sách nghe Diệp Hân nói, hắn trước sau như một nhàn nhạt cười cười.
“Bộ trưởng Diệp cũng không cần tự coi nhẹ mình, hơn nữa, tôi nghĩ…… không bao lâu nữa, tôi và cô ấy sẽ rất nhanh…… Gặp mặt.”
Nghe được Từ Sách trả lời, Diệp Hân cũng hơi sửng sốt, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới thí luyện vượt bộ môn 3 năm 1 lần của tổng bộ sắp phải bắt đầu rồi.
Ba năm trước đây, Tô Vãn còn chưa có đi vào nơi này, mà hiện tại, làm nhân vật kẻ phá hư vị diện số 2, ở trong đợt thí luyện vượt bộ môn năm nay, Tô Vãn nhất định phải tham dự, mà Từ Sách cũng nhất định sẽ xuất hiện.
“Thời gian qua thật nhanh, lại muốn thí luyện rồi! Năm nay bộ trưởng Từ còn có tin tưởng sẽ tiếp tục giành chức quán quân sao?”
Ở mỗi lần thí luyện vượt bộ môn, mỗi bộ môn sẽ có 3 nhiệm vụ giả tinh anh tham dự, mọi người sẽ cùng tiến vào một cái thế giới nhiệm vụ không có cốt truyện, lúc này, bàn tay vàng của mọi người ở trong thế giới nhiệm vụ này đều sẽ mất đi hiệu lực..
Ở cùng một thế giới, địch ta không rõ, thật giả khó phân biệt.
Giữa các bộ môn khác nhau cho phép tiến hành chém giết.
Toàn bộ thí luyện chia làm sơ tuyển cùng chung kết ở hai cái thời không, thế giới sơ tuyển có thời gian hạn chế, thời hạn vừa đến, người còn sống sẽ thuận lợi thăng cấp, mà thời không của trận chung kết lại càng tàn khốc.... giành giật từng giây giết chóc, sống đến cuối cùng chính là người thắng..
Từ sau khi Từ Sách trở thành người của bộ chữa trị vị diện số hiệu NO. 1, hắn chưa từng thua qua……..
Mà những năm gần đây người của tổng bộ kẻ phá hư vị diện dự thi cơ hồ đều bị Từ Sách giết qua, cũng bao gồm Diệp Hân, ngẫm lại cũng cảm thấy thật ngưỡng mộ nha!.
Ở thời điểm Diệp Hân vô cùng ngưỡng mộ, Từ Sách lại chỉ đạm nhiên cười.
“Tôi sẽ toàn lực ứng phó, cô cũng phải cố lên.”
Nói xong, hắn không chút do dự xoay người rời đi.
Toàn lực ứng phó cái quỷ á!
Diệp Hân cảm thấy mình cần phải lập tức chạy trở về tìm Tô Vãn thảo luận một chút, nhìn xem có thể tìm được nhược điểm nào đó của Từ Sách hay không.
Dù chỉ là một cái nhược điểm nhỏ nhất cũng tốt rồi!
Cô không tin Từ Sách thật sự có thể giống như máy móc tinh vi, không hề có sơ hở?.
Đáng tiếc Diệp Hân cuối cùng vẫn phải thất vọng rồi..
Bởi vì chờ cô trở lại tổng bộ kẻ phá hư vị diện, được cho biết Tô Vãn vừa mới tiến vào khoang chấp hành nhiệm vụ số 3.
Biết được tin tức này, Diệp Hân thở dài một hơi, đáy lòng lại không khỏi tò mò....
Chẳng lẽ Tô Vãn đối với khoang số 3 có cảm tình?
Làm sao vẫn luôn không chịu đổi khoang chấp hành chứ?
Tình huống thực tế thật ra là.....
Tô Vãn quên nói cho Tô Duệ mình đã “Thăng chức”, mà máy định vị Tô Duệ mua, chỉ có thể dựa vào khoang chấp hành của cô mà tìm kiếm.
Cho nên, các bạn hiểu rồi đấy.
Lúc này, ở trong thế giới nhiệm vụ...
Tô Vãn còn chưa có mở mắt ra, đã cảm giác được cả người khô nóng, loại cảm giác này là……
Tô Vãn mở choàng mắt, lọt vào trong tầm mắt là một chiếc ghế khắc hoa trầm hương.
Lúc này cô chính là đang ngã ngồi trên mặt đất, một thân cung trang hỗn độn không chịu được, Tô Vãn cố nén cảm giác không khỏe trong thân thể, đỡ ghế dựa ở một bên mà đứng lên.
Lúc này, phía sau cô đột nhiên truyền đến một âm thanh “Hừ hừ”, Tô Vãn vừa xoay đầu, liền nhìn thấy một nam tử mặc áo gấm màu lam nhìn như quả bóng thịt lúc này cũng đang nằm trên mặt đất, mặt đỏ bừng, cả người một bên hừ hừ, một bên xé rách quần áo của mình!
Đờ mờ!
Ánh mắt Tô Vãn lạnh lùng, trong đầu có chút ký ức mơ hồ hiện lên, cô không dám ngốc thêm nữa ở cái thị phi này, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Cố sức đẩy ra cửa gỗ màu son, lọt vào mi mắt Tô Vãn chính là một hành lang dài u tĩnh, lúc này đã là đầu thu, ngọn gió lạnh lẽo ập tới cũng không làm cho đầu óc Tô Vãn thanh tỉnh thêm, mà càng làm cho thân thể của cô bị dược hiệu hung mãnh dị thường ảnh hưởng đến xao động bất an.
Từ xa, Tô Vãn đã nhìn thấy có một bóng dáng mơ hồ, hình như đang muốn chạy đến đây.
Không có thời gian sửa sang lại cốt truyện cùng kí ức trong đầu đang lung tung rối loạn, Tô Vãn nhanh chóng quyết định xoay người hướng về phương hướng đối diện chạy đi, cô không biết chạy được bao lâu, vào thời điểm ý thức trong đầu dần dần mơ hồ, ở trong tầm mắt Tô Vãn cuối cùng cũng xuất hiện một hồ nước!
Có nước, là một cái hồ nhân tạo!
Ánh mắt Tô Vãn sáng ngời, cô bước nhanh chạy đến bên hồ, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền muốn nhảy xuống...
“Nàng không muốn sống nữa à!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam nôn nóng lại quen thuộc.
Cánh tay Tô Vãn bị người phía sau gắt gao túm chặt, chờ cô phục hồi lại tinh thần, cả người đã bị ôm ở trong một lòng ngực lạnh băng.
Khí lạnh ập vào trước mặt làm cho cô theo bản năng cảm thấy thật thoải mái.
Tô Vãn ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, đôi tay không tự giác ôm lấy vòng eo nam nhân, có chút tâm phiền ý loạn, cuối cùng cũng an ổn, mà thân thể xao động bất an kia, lại càng ngày càng làm càn quá phận.
“Tô Duệ, ta khó chịu.”
Ta thật là khó chịu.
Tô Vãn nỉ non, lại ở trong lòng ngực Tô Duệ cọ cọ.
“Ngoan, một lát sẽ tốt thôi, ta mang nàng đi!”
Khi nói chuyện, Tô Duệ đã dùng áo choàng trên người mình bao lấy thân thể Tô Vãn, sau đó một cái lắc mình, thân ảnh của hắn đã biến mất ở bên hồ……
Buổi tối đầu thu, rõ ràng đã có gió lạnh đến thấu xương, Tô Vãn bị Tô Duệ gắt gao ôm vào trong ngực, dựa vào trước ngực hắn có mang theo khí lạnh nhưng vẫn như cũ cảm thấy khô nóng khó nhịn.
Cô không tự chủ được giãy giụa vài cái, mặt vô ý ở trên người Tô Duệ cọ cọ.
“Nóng quá.”
“Đừng lộn xộn.”
Tô Duệ ngữ khí cũng trầm xuống, hắn ôm Tô Vãn dọc theo đường đi lướt qua tường cao của Khánh Xuyên hầu phủ, cuối cùng dừng ở một cái hẻm nhỏ bên ngoài hầu phủ.
Hẻm nhỏ tối tăm, dừng một chiếc xe ngựa quý giá đẹp đẽ, canh giữ ở bên cạnh xe ngựa chính là một thị vệ mặc trang phục màu đen, nhìn thấy thân ảnh Tô Duệ chạy như bay mà đến, trên mặt thị vệ kia rõ ràng lộ ra một tia kinh ngạc.
“Chủ tử, người……”
“Canh giữ ở cửa hẻm, đừng để bất luận kẻ nào tới gần nơi này!”
Lưu lại những lời này, Tô Duệ đã hóa thành một đạo tàn ảnh màu tím, ôm Tô Vãn nhảy vào bên trong xe ngựa....
Trong xe phi thường rộng, bên trong trải đầy thảm nhung bằng tơ vàng mềm mại, Tô Duệ cẩn thận đặt Tô Vãn xuống, còn chưa kịp đứng dậy, đôi tay Tô Vãn đã gắt gao câu lấy cổ hắn.
“Đừng, đừng đi.”
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lại mềm mại ấm áp, làm Tô Duệ trong nháy mắt hoảng thần.
Lúc này sắc mặt Tô Vãn hồng hồng, tóc dài trên trán bởi vì mồ hôi nên tất cả đều rời rạc dán ở trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Ở dưới ánh nến mờ ảo, Tô Vãn hơi hơi giương cằm, ánh mắt như nước, thần thái mê ly nhìn nam nhân trước mặt....
Ở trong ấn tượng của Tô Duệ, Tô Vãn vẫn luôn đạm nhiên, thậm chí có đôi khi lại rất lạnh nhạt.
Hắn còn chưa từng gặp qua bộ dáng cô động tình lại ỷ lại như thế, cho dù biết rõ lúc này người trước mắt cũng không phải là Tô Vãn chân chính.
Nhưng trong thân thể này, là linh hồn của cô.
Như bây giờ người nhìn hắn, kêu hắn đừng đi, là Tiểu Vãn của hắn..
Chỉ cần nghĩ đến đây, Tô Duệ liền cảm thấy bụng nhỏ của mình nóng lên, trong thân thể như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Hô hấp của hắn không tự chủ được rối loạn, nhưng mà…… nghĩ đến Tô Vãn hiện tại trạng thái không thanh tỉnh, Tô Duệ còn sót lại lý trí vẫn phải cưỡng bách mình lập tức bình tĩnh xuống...
“Tiểu Vãn, nàng nhịn một chút, ta giúp nàng…… Ngô……”
Tô Duệ vốn định nói mình có thể giúp Tô Vãn đả thông huyệt đạo sơ tán dược hịêu trong cơ thể, nhưng là lời nói còn chưa nói xong, Tô Vãn một bên đã mơ mơ màng màng nghiêng qua đây, dùng sức hôn lên môi Tô Duệ.
Ý thức của Tô Vãn vẫn luôn mơ hồ, cô cảm thấy mình bị bỏng cháy sắp chết rồi, liền ở trong một mảnh biển lửa nóng rực, cô nghe được Tô Duệ nói với cô.
“Ta giúp nàng.”
Giống như là ở thế giới trước, trong ảo cảnh....
Ở ngọn lửa không bờ bến, Tô Duệ vươn tay về phía cô.
Tô Vãn muốn nói, cô không cần bất luận kẻ nào trợ giúp, nhưng mà, nếu người kia là Tô Duệ……
Cô không ngại.
Cơ hồ là thời điểm cái ý niệm này dưới đáy lòng dâng lên, thân thể Tô Vãn đã trước một bước làm ra phản ứng, cô hôn Tô Duệ, môi Tô Duệ thật lạnh, lạnh lẽo nhưng mang theo một tia ngọt dịu, làm Tô Vãn cảm thấy thật thoải mái.
“Tô Duệ, Tô Duệ.”
Tuy rằng ý thức mơ hồ, nhưng Tô Vãn vẫn không tự chủ được gọi tên Tô Duệ.
“Tô Duệ, hôn ta.”
“Nàng biết nàng đang làm cái gì không?”
Tô Duệ hô hấp dồn dập, nhưng ánh mắt lại càng thêm âm u nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia.....
Cho dù cô biến thành dáng vẻ gì, cô đều là Tiểu Vãn của hắn, ở muôn vàn biển người, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, liền nhận ra cô.
Đang làm gì?
Tô Vãn có chút không biết mình đang làm gì, nhưng mà……
Cô có chút khó chịu vặn vẹo thân mình tiếp tục hướng bên người Tô Duệ nghiêng qua.
“Tô Duệ, ta muốn.”
Nếu là anh, em nguyện ý.
Thật sự nguyện ý, không phải tạm chấp nhận, cũng không phải đâm lao phải theo lao.
Đơn giản là, người trước mắt này là anh, Tô Duệ.
Có người từng nói qua, tình cảm sâu sắc nhất là tình bạn, Tô Duệ làm bạn với Tô Vãn qua từng thế giới, cho dù cô biến thành bộ dáng gì, cho dù là bộ mặt tang thi dữ tợn, hắn cũng chưa bao giờ rời bỏ cô.
...
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*
*Tình không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ biết hướng mãi về một người mà say đắm
Tô Vãn cảm thấy may mắn lớn nhất cả đời của mình chính là ở thế giới kia tình cờ gặp gỡ Tô Duệ.....
Một người này, cả đời không hối hận.
“Tiểu Vãn……”
Lời nói cuối cùng của Tô Vãn thành công đánh tan lý trí Tô Duệ.
Yêu quá sâu, mới có thể cẩn thận như thế, cũng chính vì yêu quá sâu, hắn mới có thể ở trước mặt bất kì người nào ngồi trong lòng mà không loạn, lại duy nhất đối với cô, yêu, dục, tình thâm……
Tô Duệ trở tay chế trụ gáy Tô Vãn, làm cô cả người thoải mái rúc ở trong ngực của mình, nụ hôn thâm tình nóng bỏng che trời lấp đất mà đến, tại một khắc này, không chỉ có thân thể hai người, linh hồn của cả hai tựa như cũng cùng bốc cháy lên……
~~~~~~~~~
Tô tướng quân ái quá sâu...
Cuối cùng cũng "bạch bạch bạch"...
=))))))
Tự nhiên đọc qua biết bao nhiêu nam chính, đến bây giờ ta mới thấy Tô tướng quân mới là nam chính trong lòng ta.....hụ hụ.... ♥️ ♥️
Danh sách chương