Cánh cửa mở ra, trong phòng đang tắt điện tối om, người đàn ông nhìn về phía chiếc giường lớn, trên đó một khối tròn tròn đang ngủ say. Hữu Cảnh khẽ cười, rảo bước chân đến gần. Anh cúi người xuống, tay gạt những sợi tóc mái lòa xòa trước trán An Minh Hạ ra rồi đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng. Cô bé này nghe nói là đã xem phim cả chiều nên thấy buồn ngủ, mà đã ngủ là ngủ say tới tận tối luôn. Anh không nỡ gọi cô dậy nhưng cô cần phải ăn cơm với lại ngủ nhiều cũng không tốt. Anh là lo lắng cho sức khỏe của cô thôi! Nghĩ vậy, Hữu Cảnh lay nhẹ người An Minh Hạ "An Minh Hạ, dậy đi!" nhưng đáp lại chỉ có vài tiếng "Ưm...ưm" rồi lại dừng.
Hữu Cảnh bật cười, tiếp tục lay người gọi cô dậy. Nhưng anh không biết một điều là, An Minh Hạ khi ngủ là cực kì say, khó ai có thể gọi được cô dậy. Gọi mãi không được, anh thở dài, vén chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh cô. Đôi tay vòng qua ôm cô vào ngực mình, để cô nằm gối lên tay mình. Cô không dậy thì để anh ngủ cùng cô vậy, dọ này anh cũng thiếu ngủ. Vài phút sau, Hữu Cảnh đã chìm vào trong giấc ngủ sâu, có lẽ vì được ôm cô ngủ nên giấc ngủ của anh không còn mập mờ khó chịu nữa.
Hai người ngủ đến tối hẳn mới chịu dậy, An Minh Hạ ngáp một cái rồi ngồi dậy. Nhìn xung quanh, ngoài trời đã tối mà trong phòng còn tắt đèn nên cô chẳng nhìn thấy gì cả. Mượn ánh sáng của mặt trăng bên ngoài chiếu vào mà cô nhìn thấy người nằm bên cạnh mình. Hữu...Hữu Cảnh? Anh về từ lúc nào? Sao anh lại ở đây? Còn nằm trên giường cô ngủ nữa! An Minh Hạ thất thần nhìn một lượt người mình, không có dấu hiệu bị xâm phạm, quần áo còn nguyên không bị xê dịch. Thế là cô yên tâm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra bang chủ thế giới ngầm của cô là một người đàn ông đàng hoàng đấy chứ.
An Minh Hạ che miệng cười, cô quay sang Hữu Cảnh, người cúi cúi xuống, bàn tay vỗ nhẹ lên má anh "Cảnh, Cảnh...anh dậy đi...trời tối rồi!" thấy anh không có phản ứng gì, cô cười cười đùa nghịch chút với anh. Tay hết nhéo má rồi lại vỗ rồi lại xoa, còn ác ý chỉnh tóc cho anh xấu đi. Chợt ánh mắt cô dừng lại chiếc bút dạ cắm trong ống đựng ở đầu giường phía bên Hữu Cảnh. Trong đầu như có tiếng "Ting" một cái, An Minh Hạ cố nhướn người cẩn thẩn để lấy cây bút. Phần dưới hơi đụng chạm vào người Hữu Cảnh làm cô đỏ mặt. Đến khi lấy được chiếc bút dạ rồi, chưa hớn hở xong thì eo cô đã bị một cánh tay kéo lại. Cả người An Minh Hạ ngã ngửa xuống giường, sau đó một thân hình cao lớn khỏe khoắn đè lên người cô.
An Minh Hạ nhìn người đàn ông phía trên đang nhếch môi cười với mình. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, miệng nở nụ cười tươi lấy lòng "Cảnh, anh dậy rồi!" Hữu Cảnh áp trán xuống trán cô khiến cô giật mình "Uh, trong lúc tôi ngủ có con heo nào đó cứ ngọ nguậy không yên làm tôi không thể không thức giấc! Đã thế còn có mưu đồ xấu với gương mặt đẹp trai của tôi nữa chứ! Em nghĩ sao?" vừa nói mà anh vừa nhìn xuống chiếc bút dạ trong tay cô. An Minh Hạ nuốt nước bọt "ực" một tiếng, cô gượng cười "Sao...sao anh biết hay vậy?" chẳng nhẽ anh đã dậy từ lâu, mặc cho cô phá quấy anh sao? Không thể nào!
- Thân phận ông trùm hắc đạo của anh không phải để trang trí! - Từ lúc cô ngủ dậy thì anh đã biết rồi, không bắt gian cô vì anh chỉ muốn xem cô gái nhỏ này sẽ làm gì. Ai ngờ đâu lại thú vị đến thế.
- Ừm..haha, em quên mất! - Sao cô có thể quên được hả trời.
- Đưa bút cho tôi!
- Gì cơ?
- Bút dạ em đang cầm, đưa cho tôi!
- Đưa cho anh làm gì!?
- Tôi cất đi
- Em không tin, anh định dùng nó vẽ bậy lên mặt em đúng không?
- Tôi không phải trẻ con, em tưởng ai cũng có ý nghĩ xấu xa như em hả?
- Hữu Cảnh!
- Ngoan...
An Minh Hạ uất ức đưa chiếc bút cho anh, ai ngờ vừa đưa xong, Hữu Cảnh thay đổi hẳn thái độ. Anh cười gian xảo một tay đè hai tay cô lên đầu giường, tay còn lại cầm cây bút đưa lên miệng giật nắp bút ra. An Minh Hạ lắc lắc đầu, cả người giãy dụa "Không...không được, Anh mà vẽ thì coi trừng em đó!" hiển nhiên những lời này không đe dọa được Hữu Cảnh rồi, anh nhún vai "Nhóc con, em nên nhớ em là người khởi xướng trò chơi này, nếu không phải tôi biết thì chắc giờ gương mặt đẹp trai này của tôi sẽ mắc cười lắm đây!" An Minh Hạ khóc không ra nước mắt, tên mặt lạnh chết tiệt! Đầu bút dần hạ xuống làn da căng mịn trắng nõn của cô.
"KHÔNGGGGGG......AAAAAAA....."
Tiếng hét thất thanh với âm vực cực kì lớn vang lên khắp căn phòng rộng. Phá tan cả bộ thiết kế cách âm ở cửa mà lọt ra ngoài. Đám vệ sĩ, người hầu lẫn ông quản gia cùng Joe rầm rầm chạy vội đến. Đá cánh cửa ra "rầm" một tiếng đập vào bức tường. Cả đám chạy vào, nhìn cảnh tượng trên giường mà ai cũng kinh ngạc trợn mắt.
Ông chủ của bọn họ đang đè phu nhân trên giường. Nhưng không phải làm chuyện "kia" mà là đang ra sức "vẽ bậy" lên mặt nhau. Gương mặt của ông chủ họ bị quệt vài vệt mực đen sì trông rất buồn cười nhưng phu nhân của họ còn thảm hơn. Cả gương mặt thanh tú đáng yêu trắng trẻo giờ toàn mực đen là mực đen, lại còn bị vẽ lên mấy hình thù xấu kì lạ do ông chủ là tác giả.
Hai người vẫn chưa ngừng trận chiến cho đến khi đám người xông vào. Cả đám nhận thấy tình hình bắt đầu không ổn liền ăn ý đồng thanh "Ông chủ và phu nhân xin tiếp tục ạ!" rồi chạy vội đi, trước đó còn cẩn thận đóng cửa. Hữu Cảnh ngồi xuống giường, nhìn An Minh Hạ mà bật cười lớn. Cô thẹn quá hóa giận nhảy lên người anh đánh đấm "Tên mặt lạnh chết tiệt, thần kinh, ấu trĩ, biến thái!" giờ cô còn mặt mũi nào mà gặp họ nữ cơ chứ! tất cả chỉ tại tên mặt lạnh này. Aaaaa....cuộc đời An Minh Hạ cô chấm dứt từ đây, trời ơi!!!
Hữu Cảnh bật cười, tiếp tục lay người gọi cô dậy. Nhưng anh không biết một điều là, An Minh Hạ khi ngủ là cực kì say, khó ai có thể gọi được cô dậy. Gọi mãi không được, anh thở dài, vén chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh cô. Đôi tay vòng qua ôm cô vào ngực mình, để cô nằm gối lên tay mình. Cô không dậy thì để anh ngủ cùng cô vậy, dọ này anh cũng thiếu ngủ. Vài phút sau, Hữu Cảnh đã chìm vào trong giấc ngủ sâu, có lẽ vì được ôm cô ngủ nên giấc ngủ của anh không còn mập mờ khó chịu nữa.
Hai người ngủ đến tối hẳn mới chịu dậy, An Minh Hạ ngáp một cái rồi ngồi dậy. Nhìn xung quanh, ngoài trời đã tối mà trong phòng còn tắt đèn nên cô chẳng nhìn thấy gì cả. Mượn ánh sáng của mặt trăng bên ngoài chiếu vào mà cô nhìn thấy người nằm bên cạnh mình. Hữu...Hữu Cảnh? Anh về từ lúc nào? Sao anh lại ở đây? Còn nằm trên giường cô ngủ nữa! An Minh Hạ thất thần nhìn một lượt người mình, không có dấu hiệu bị xâm phạm, quần áo còn nguyên không bị xê dịch. Thế là cô yên tâm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra bang chủ thế giới ngầm của cô là một người đàn ông đàng hoàng đấy chứ.
An Minh Hạ che miệng cười, cô quay sang Hữu Cảnh, người cúi cúi xuống, bàn tay vỗ nhẹ lên má anh "Cảnh, Cảnh...anh dậy đi...trời tối rồi!" thấy anh không có phản ứng gì, cô cười cười đùa nghịch chút với anh. Tay hết nhéo má rồi lại vỗ rồi lại xoa, còn ác ý chỉnh tóc cho anh xấu đi. Chợt ánh mắt cô dừng lại chiếc bút dạ cắm trong ống đựng ở đầu giường phía bên Hữu Cảnh. Trong đầu như có tiếng "Ting" một cái, An Minh Hạ cố nhướn người cẩn thẩn để lấy cây bút. Phần dưới hơi đụng chạm vào người Hữu Cảnh làm cô đỏ mặt. Đến khi lấy được chiếc bút dạ rồi, chưa hớn hở xong thì eo cô đã bị một cánh tay kéo lại. Cả người An Minh Hạ ngã ngửa xuống giường, sau đó một thân hình cao lớn khỏe khoắn đè lên người cô.
An Minh Hạ nhìn người đàn ông phía trên đang nhếch môi cười với mình. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, miệng nở nụ cười tươi lấy lòng "Cảnh, anh dậy rồi!" Hữu Cảnh áp trán xuống trán cô khiến cô giật mình "Uh, trong lúc tôi ngủ có con heo nào đó cứ ngọ nguậy không yên làm tôi không thể không thức giấc! Đã thế còn có mưu đồ xấu với gương mặt đẹp trai của tôi nữa chứ! Em nghĩ sao?" vừa nói mà anh vừa nhìn xuống chiếc bút dạ trong tay cô. An Minh Hạ nuốt nước bọt "ực" một tiếng, cô gượng cười "Sao...sao anh biết hay vậy?" chẳng nhẽ anh đã dậy từ lâu, mặc cho cô phá quấy anh sao? Không thể nào!
- Thân phận ông trùm hắc đạo của anh không phải để trang trí! - Từ lúc cô ngủ dậy thì anh đã biết rồi, không bắt gian cô vì anh chỉ muốn xem cô gái nhỏ này sẽ làm gì. Ai ngờ đâu lại thú vị đến thế.
- Ừm..haha, em quên mất! - Sao cô có thể quên được hả trời.
- Đưa bút cho tôi!
- Gì cơ?
- Bút dạ em đang cầm, đưa cho tôi!
- Đưa cho anh làm gì!?
- Tôi cất đi
- Em không tin, anh định dùng nó vẽ bậy lên mặt em đúng không?
- Tôi không phải trẻ con, em tưởng ai cũng có ý nghĩ xấu xa như em hả?
- Hữu Cảnh!
- Ngoan...
An Minh Hạ uất ức đưa chiếc bút cho anh, ai ngờ vừa đưa xong, Hữu Cảnh thay đổi hẳn thái độ. Anh cười gian xảo một tay đè hai tay cô lên đầu giường, tay còn lại cầm cây bút đưa lên miệng giật nắp bút ra. An Minh Hạ lắc lắc đầu, cả người giãy dụa "Không...không được, Anh mà vẽ thì coi trừng em đó!" hiển nhiên những lời này không đe dọa được Hữu Cảnh rồi, anh nhún vai "Nhóc con, em nên nhớ em là người khởi xướng trò chơi này, nếu không phải tôi biết thì chắc giờ gương mặt đẹp trai này của tôi sẽ mắc cười lắm đây!" An Minh Hạ khóc không ra nước mắt, tên mặt lạnh chết tiệt! Đầu bút dần hạ xuống làn da căng mịn trắng nõn của cô.
"KHÔNGGGGGG......AAAAAAA....."
Tiếng hét thất thanh với âm vực cực kì lớn vang lên khắp căn phòng rộng. Phá tan cả bộ thiết kế cách âm ở cửa mà lọt ra ngoài. Đám vệ sĩ, người hầu lẫn ông quản gia cùng Joe rầm rầm chạy vội đến. Đá cánh cửa ra "rầm" một tiếng đập vào bức tường. Cả đám chạy vào, nhìn cảnh tượng trên giường mà ai cũng kinh ngạc trợn mắt.
Ông chủ của bọn họ đang đè phu nhân trên giường. Nhưng không phải làm chuyện "kia" mà là đang ra sức "vẽ bậy" lên mặt nhau. Gương mặt của ông chủ họ bị quệt vài vệt mực đen sì trông rất buồn cười nhưng phu nhân của họ còn thảm hơn. Cả gương mặt thanh tú đáng yêu trắng trẻo giờ toàn mực đen là mực đen, lại còn bị vẽ lên mấy hình thù xấu kì lạ do ông chủ là tác giả.
Hai người vẫn chưa ngừng trận chiến cho đến khi đám người xông vào. Cả đám nhận thấy tình hình bắt đầu không ổn liền ăn ý đồng thanh "Ông chủ và phu nhân xin tiếp tục ạ!" rồi chạy vội đi, trước đó còn cẩn thận đóng cửa. Hữu Cảnh ngồi xuống giường, nhìn An Minh Hạ mà bật cười lớn. Cô thẹn quá hóa giận nhảy lên người anh đánh đấm "Tên mặt lạnh chết tiệt, thần kinh, ấu trĩ, biến thái!" giờ cô còn mặt mũi nào mà gặp họ nữ cơ chứ! tất cả chỉ tại tên mặt lạnh này. Aaaaa....cuộc đời An Minh Hạ cô chấm dứt từ đây, trời ơi!!!
Danh sách chương