Tới trước thị trấn nhỏ Klein đã nói, nơi này là giao điểm của rừng rậm và thành thị, rất nhiều lính đánh thuê và mạo hiểm giả ở lại nơi này nghỉ ngơi bổ sung thực phẩm, cho nên nhân số nơi này lưu động phi thường lớn. Người xa lạ đến đây căn bản không có người để ý,là điểm rất tốt để tiến nhập. Liền bắt đầu từ nơi này đi.
Yêu cầu Bảo Bảo giúp ta đổi tướng mạo, bán ma tinh lúc săn thú lấy được. Lúc dạo phố phát hiện một hiệu thợ rèn đang tuyển nhận học trò, liền thuận tiện báo danh tham gia.
Tin tức Bảo Bảo muốn thu thập rất tạp nham, cả kỹ thuật và trình độ nó đều muốn biết. Có cái gì thu thập được nhanh hơn mình tham dự đâu? Thợ rèn tìm học trò trên cơ bản là vì muốn có lao động miễn phí, cho nên ta rất nhanh được chọn, liền hiệu thợ rèn làm.
Theo lô hỏa, lô ôn, tài liệu rèn, thiết quáng thạch, còn có kỹ xảo gõ bắt đầu kiếp sống học trò của ta.
Này chỉ là hiệu rèn phổ thông,đánh chút khôi giáp và vũ khí phổ thông, cũng không có thợ rèn Đại Sư nào, cả ma pháp hiệu quả cơ bản cũng không dùng. Sau khi biết mấy thứ đó làm như thế nào,chỉ cần quen tay hay việc mà làm thôi.
Tuy rằng ta chưa đến được trình độ quen tay hay việc, thủy chung chỉ là đập đập gõ gõ, nhưng cái cần hiểu đã hiểu được .
Liền tìm lý do, ly khai trấn này, tiếp tục hành trình của ta.
[ ngươi đã lập xong kế hoạch về sau? ]
“Ừ. Ta nghĩ thu thập tin tức chức nghiệp phổ thôngcủa nơi này, ví dụ như đánh thiết, ủ rượu, chế y phục, gieo trồng, nuôi súc vật. Nếu thành ma pháp sư hoặc quý tộc, rồi biến thành các thân phận đó không tiện. Một loại chức nghiệp đổi một chỗ, vừa không làm người chú ý, lại có thể thu thập đặc sản địa phương.”
[ kế hoạch rất hay. Còn về ma pháp ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao? ]
“Đúng vậy, ta lựa chọn quang hệ ma pháp.”
[ lý do? ]
“Ma pháp sư và tôn giáo đều là điểm quan trọng chúng ta cần điều tra. Lựa chọn quang hệ thì hai phương diện này đều dễ dàng điều tra.
Ta muốn đầu tiên tiến nhập giáo đình bằng vị trí mục sư gì đó. Đợi điều tra kết thúc, đổi hình tượng, ta lại lấy thân phận ma pháp sư quang hệ tiến vào trường học ma pháp học tập. Hơn nữa quang hệ ma pháp chủ yếu dùng cho trị liệu, ta thích điều này”, giống như vú em thêm máu trong trò chơi, ta lúc nào cũng không thích chiến đấu hăng hái tại tuyến đầu.
[ ngươi suy xét thật đầy đủ. ]
“Về phần giai cấp quý tộc, ta còn chưa nghĩ ra điểm tiến nhập tốt, bất quá tương lai rồi sẽ có cơ hội. Đơn giản là thông qua bằng hữu thuộc giai cấp quý tộc, hoặc là trở thành ma pháp sư cung đình gì đó.”
[ ngươi rất thực dụng,kế hoạch cũng thật kỹ lưỡng. ]
“Đúng vậy, ta chán ghét lãng phí,vô luận làm cái gì đều muốn nhìn được kết quả”, ta khẽ cười nói.
Klein và ta vẫn duy trì liên hệ thật thường xuyên, mà mỗi khi ta đến một chỗ,cũng sẽ cùng hắn nói một ít phong thổ nơi này.Ta rất nhanh liền dung nhập thế giới này, bởi vì lựa chọn điểm tiến nhập rất tốt, thế giới của mạo hiểm giả đơn giản lại nguy hiểm, đều là những hán tử hào phóng sang sảng. Bọn họ sẽ không để ý nhiều tới người xa lạ trong tửu quán.
Ủ rượu, chế y phục, gieo trồng, nuôi súc vật, thương nhân lưu động, lính đánh thuê, hộ vệ, thầy thuốc, dược sư, thi nhân du ngâm ..... ta đều làm qua,thời gian cũng qua ba năm.
Ta và Klein chưa từng gặp lại,nhưng vẫn thường xuyên liên hệ.dùng rất nhiều khối ma pháp tinh.
Trừ bỏ Klein ta không có bằng hữu khác, ở từng địa phương đều không lâu, vì không làm người chú ý, cũng đổi bộ dáng nhiều lần. Cuộc sống lưu động cùng với bận rộn, ta cũng không cơ hội kết bạn với ai. Bất quá người ở nơi này, đều giản dị hơn so với người trên địa cầu, dù sao cũng là tại xã hội nông khẩn tầng thấp nhất.
Nếu tính luôn nô lệ, bình dân cũng không xem là tầng thấp nhất. Bất quá giai cấp nô lệ không có bảo đảm an toàn sinh mạng, ta không định tự thể nghiệm.
Lại đổi dung mạo và thân hình, ta đến thành Cương Đô, tham gia khảo hạch mục sư. Kỳ thật gia nhập giáo đình rất dễ dàng, chỉ cần tuyên bố mình có thành tín ngưỡng, hơn nữa có thiên phú quang hệ ma pháp, hai điểm này là đủ rồi. Thành Cương Đô không lớn không nhỏ, cho nên nơi này có giáo đường và hồng y giáo chủ,lại không lớn đến mức khiến Giáo Hoàng và giáo đình chú ý nơi này.
Trải qua cuộc thi về giáo điển,có Bảo Bảo, mấy bản giáo điển thật dày kia, còn có trích lời Giáo Hoàng nhậm chức, với ta mà nói tất nhiên không thành vấn đề. Sau đó ta liền có tư cách đi theo một vị mục sư bạch y học tập ma pháp quang hệ.
Ma lực của ta là tiêu chuẩn trung cấp, tuy nói không có hy vọng làm được hồng y giáo chủ, nhưng tương lai chen vào vị trí tế ti hắc y tế ti vẫn là có khả năng. Bởi vậy mục sư dạy ta ma pháp tương đối khách khí với ta. Người vẫn dừng tại vị trí mục sư này, ma lực đều là tiêu chuẩn, hạ đẳng, cho nên luôn luôn tại giai tầng này, không có hy vọng lên chức. Bởi vì có ma pháp tồn tại,nơi này lên chức cơ bản không quan hệ đến tín ngưỡng.
Mục sư là bộ phận cần thiết của giáo đình truyền giáo, bởi vì mục sư là phục vụ cho giáo đồ bình dân,cũng là chức vụ vất vả nhất trong giáo đình. Mà tế ti và giáo chủ là chuyên môn phục vụ cho quý tộc. Loại phục vụ này cũng coi như hai bên cùng có lợi, che chở cho nhau,cũng cùng nhau thu hoạch ích lợi từ bình dân. Cho nên Quang Minh Giáo Đình không quan minh như tên nó.
Chỉ có đa số mục sư xác thực là người rất tốt, giống như thầy thuốc thủy chung công tác tại tuyến đầu, vừa không cướp lấy ích lợi, lại giúp bình dân rất nhiều. Bọn họ đắp nặn hình tượng tốt đẹp cho giáo đình.
Ta thật chuyên tâm học tập quang hệ ma pháp. Tuy rằng từ trước không có hứng thú lớn với ma pháp, nhưng nếu đã học, ta liền sẽ thật chuyên tâm. Bởi vì ta ghét nhất lãng phí, cho dù là thời gian hay là tinh lực.
Bởi vì năng lực phân tích sửa chữa của Bảo Bảo rất mạnh, ta học ma pháp cũng là làm chơi ăn thật. Xét theo nguyên tắc tiết kiệm không lãng, từng cái ma pháp của ta đều nhất định luyện tập đến thuần thục. Ví dụ như khép lại một miệng vết thương, ta dùng ma pháp trị liệu có thể làm đến không lãng phí một chút ma lực, lại có năng lực chữa khỏi hoàn toàn nó, loại trình độ này khiến ta vừa lòng.
Bởi vậy tốc độ ta học ma pháp tuy rằng không chậm, nhưng bởi vì yêu cầu luyện tập rất cao, cho nên thoạt nhìn chỉ là xuất sắc,mà không có vẻ rất thiên tài.
Kỳ thật quang hệ ma pháp cũng không thể chữa bệnh, chỉ là đặc biệt hữu hiệu đối với ngoại thương và thương tổn do ma pháp tạo thành. Các bệnh chân chính như cảm mạo viêm phổi gì đó, còn phải dựa vào thầy thuốc và dược sư.
Trừ bỏ các loài đó, giáo đình còn có một loại ma pháp tên “Thần ân ”, theo truyền thuyết có thể khu trục thân thể và âm u trong lòng, để thần trở lại trong người một lần nữa.
Trên thực tế chính là một loại ma pháp gia tăng lực sinh mệnh,khiến người bị ma bệnh tra tấn trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy thực tinh thần, nhưng trên thực tế không giúp ích gì cho thân thể. Loại ma pháp này chỉ lưu truyền trong giáo đình.
Theo ý ta, loại ma pháp này giống như là quan tâm tinh thần,hoặc là trị liệu tâm lý. Cũng không phải không dùng được. Chỉ là không có hữu dụng như bề ngoài của nó mà thôi.
“Ryan mục sư, giáo chủ mời ngươi đi một chuyến.”
“Được, Laden mục sư. Cám ơn ngươi,nguyện thần Quang Minh tồn tại cùng ngươi”, ta hướng hắn hành lễ, luôn đổi thân phận, ta đã quen đổi một cái tên, liền đổi một loại cách sống. Tỉ như hiện tại đã quen trang thần côn.
“Thần Quang Minh phù hộ”, Laden trả lễ, xoay người rời đi.
Ta làm xong cầu nguyện thông lệ mỗi ngày, đứng dậy đi tìm giáo chủ.
“Ryan mục sư, theo như Laden mục sư nói, ngươi tiến vào giáo đình đã hơn một năm,biểu hiện rất vĩ đại. Đã nắm giữ được toàn bộ ma pháp nhất cấp, hơn nữa ra ngoài công tác cũng rất xuất sắc. Từ giờ trở đi, ngươi không cần đi theo Laden mục sư, ta quyết định cho ngươi đi theo Ryman tế ti, tiếp tục học tập ma pháp cao cấp, để phục vụ thần Quang Minh tốt hơn.”
Trình độ ma lực của ta tuy rằng chỉ là trung thượng, nhưng ở nơi này đã thật vĩ đại . Thiên tài chân chính đã sớm bị Giáo Hoàng lấy đi, bồi dưỡng chuyên môn.
Cho nên mệnh lệnh của giáo chủ không làm ta giật mình. Trên dưới giáo đường đều biết, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Này cùng thân phận bối cảnh không quan hệ, chỉ là dùng thực lực nói chuyện mà thôi. Đương nhiên, nếu như có chút quý tộc tiến vào giáo đình, khẳng định sẽ có chiếu cố đặc thù hoặc là bồi dưỡng chuyên môn. Chỉ là không có quý tộc nào tiến vào giáo đường này mà thôi.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của ngài, giáo chủ đại nhân. Ryan cáo lui,nguyện thần Quang Minh tồn tại cùng ngài.”
“Thần Quang Minh phù hộ.”
Ta hành lễ, xoay người rời đi. Lúc đi theo mục sư, cũng chỉ có thể đọc một ít điển tịch, sau đó học tập ma pháp do mục sư truyền lại. Nhưng đi theo tế ti, liền được xem là nhân tài thượng tầng của giáo đình, có thể tùy tiện sử dụng thư viện của giáo đình, các ma pháp tương đối cao thâm, bất luận có năng lực học tập hay không đều có tư cách học tập. Ta thật cao hứng, sau một năm làm mục sư, rốt cục có thể thu thập nhiều tin tức hơn.
Laden là mục sư lớn tuổi, thời điểm dạy ta cũng không giấu gì.Nhưng còn Ryman là tế ti, ta với hắn mà nói, có chút cạnh ranh.Cho nên hắn chẳng quan tâm việc dạy ta ma pháp, chỉ là nói tên mấy quyển sách, cho ta tự đi thư viện học tập. Việc này lại hợp ý ta.
Bảo Bảo phục chế tất cả sách trong thư viện. Nguyên bản nó còn chưa hiểu rõ ma lực và vận hành của ma pháp, nhưng có ta để thể nghiệm, nó có thể tùy thời theo dõi tình trạng cơ thể của ta, cũng có thể lý giải tình trạng vận hành ma lực trong cơ thể của ta.
Ta nghĩ ta đã hiểu rõ tình trạng bản thân hơn bất cứ một ma pháp sư nào, cũng càng hiểu rõ phương thức vận hành ma pháp.
Như vậy lúc này tự nhiên có thể dựa theo trình tự Bảo Bảo tổng kết ra được, đơn giản lại mau lẹ theo thứ tự học tập quang hệ ma pháp. Những thứ đó Ryman chưa từng dạy ta. Ta cũng không biết các lão sư khác có dạy như vậy hay không.
Ta đối với số lượng ma pháp muốn học tập cũng không cố chấp, chỉ yêu cầu học một phải tinh thông một. Làm mục sư, ta vẫn có rất công tác cần ra ngoài, cho nên cũng có đầy đủ cơ hội luyện tập thực tế.
Mỗi lần Ryman kiểm tra thí điểm tiến độ của ta, phát hiện tiến độ của ta bình thường, càng thêm mặc kệ.
Tế ti là chức vị là do giáo chủ đề cử, sau đó đến giáo đình khảo hạch năng lực. Bởi vì Cương Đô là thành thị nhỏ, cho nên giáo đình chỉ đưa xuống một tế ti là Ryman, còn một danh ngạch trống. Giáo chủ sau khi kiểm tra đo lường trình độ ma pháp của ta,đề cử ta đi giáo đình tham gia dự thi tế ti.
Lúc trước lựa chọn Cương Đô là bởi vì chức vị trống này.
Nếu là tại nơi khác, cho dù ta có năng lực hiện tại,cũng phải đợi tới khi tế ti cũ chết già hoặc là lên chức mới có chỗ trống.
Nhưng lại phải cạnh tranh cùng rất nhiều người, trong thành thị lớn một chút, năng lực như ta không hiếm, không có cơ hội lên chức như bây giờ.
Mà Cương Đô quá nhỏ, chỉ có một thành chủ nghèo túng là quý tộc. Nơi đây cũng không phồn hoa, cũng không có cảnh đẹp, cho nên cũng không có người có trình độ ma lực trung thượng nguyện ý đến tranh thủ chức vị này. Ở trong này mặc dù là tế ti, cũng không có cơ hội điều đến địa phương tốt hơn, nơi này xem như con ghẻ của giáo đình, từ trên xuống dưới đều không có để ở trong lòng. Giáo chủ hiện cũng là đấu tranh thất bại trong giáo đình, mới bị sung quân tới nơi này.
Này cũng là nguyên nhân ta cố gắng như vậy, mục sư tham gia cuộc thi tế ti, vô luận có thể thi đậu hay không, đều có cơ hội gặp mặt Giáo Hoàng, hơn nữa được ba ngày đọc sách trong thư viện của giáo đình. Xem như phúc lợi giáo đình dành cho người có năng lực, làm cho bọn họ có thể nhìn thấy càng nhiều ích lợi, cũng càng có động lực tiến tới.
Ba ngày đối với Bảo Bảo là đủ thời gian. Lần này sau khi chấm dứt, ta có thể rời khỏi giáo đình.
Chỉ là còn cần tìm lý do, hoặc là giả chết. Dù sao hiện tại ta mà mất tích đối với giáo đường Cương Đô mà nói, không xem như việc nhỏ. Mà ta không muốn lưu lại bất cứ tai hoạ ngầm nào.
Như ý thông qua cuộc thi tế ti,trở thành cấp bậc ma pháp sư,không sai biệt lắm là tiêu chuẩn trung cấp ma pháp sư. Còn có thể thăng lên cao cấp ma pháp sư, cùng với ma pháp sư cấp đại sư.
Trở lại thành Cương Đô không bao lâu, ta liền tìm được cơ hội giả chết. Con trai thứ của thành chủ trưởng thành, bởi vì không có quyền kế thừa, cho nên sắp bị sung quân đến một trấn nhỏ rất xa.Hắn biết được chỗ đó chỉ có mục sư phục vụ cho bình dân, khóc nháo yêu cầu một tế ti giáo đình đến nơi đó đóng giữ. Thành chủ luôn luôn yêu thương đứa con thứ này, sau khi tìm giáo chủ thương lượng, nhiệm vụ này liền dừng trên người tế ti mới là ta.
Sau đó lại lợi dụng cơ hội một lần hắn hồ nháo mang theo hộ vệ đi thám hiểm sâu trong rừng,vì bảo hộ hắn mà ta “Anh dũng hy sinh”. Đối với Bảo Bảo, tạo một khối thân thể không có linh hồn rất đơn giản.
Vì thế sau khi ngốc ở giáo đình hai năm lâu, ta rốt cục tự do. Cũng đổi trở về bộ dáng cũ.
Truyền tin cho Klein, nói sư phụ của ta qua đời, ta quyết định đến trường học ma pháp ở đô thành tiếp tục học tập.
Toàn quốc chỉ một trường học ma pháp này, tất cả những người có thiên phú ma pháp, nếu không phải đã bái ma pháp sư bên ngoài làm thầy, nhất định sẽ đến đô thành học tập ma pháp. Dường như là hoàng thất muốn đem nhân tài tập trung hết ở đô thành, cũng đúng, nếu địa chủ các nơi đều có trường học ma pháp sư, Hoàng đế sẽ ngủ không an ổn.
Sau khi tiến vào giáo đình,ta liền nói cho Klein là ta đi theo một vị lão sư dạo chơi khắp nơi học tập quang hệ ma pháp, thuận tiện du lịch.
Quang ám hai chữ nhìn như đối lập,trên thực tế ma pháp sư hai hệ này cũng không đối lập. Bởi vì ma pháp sư ám hệ quá ít, không cần đối lập. Hơn nữa lực sát thương của ma pháp sư ám hệ quá mạnh, bất động thanh sắc liền có thể giết chết một số lớn ma pháp sư, ta nghĩ giáo đình cũng không nguyện ý vì trừ bỏ vài ma pháp sư ám hệ mà gặp phải phiền toái lớn.
Hắn rất nhanh trả lời ta, nói lão sư hắn thỉnh thoảng mang hắn đi đô thành, cho nên có cơ hội hắn sẽ đi tìm ta. Thông qua hơn năm năm kết giao, ta đã biết, lão sư của hắn kỳ thật là nghe lệnh hoàng thất. Mỗi lần xuất môn cũng đều bởi vì mệnh lệnh của Hoàng đế. Bồi dưỡng hắn làm người thừa kế, cũng là vì tương lai tiếp tục phục vụ cho hoàng thất.
Lúc trước nhìn thấy hắn, hắn vẫn là thiếu niên, hiện tại hẳn là thanh niên rồi. Nói cũng kỳ quái, rõ ràng chỉ ở chung mấy tháng ngắn ngủi, chúng ta tựa như bạn qua thư trao đổi năm năm. Có lẽ bởi vì chúng ta đều không có bằng hữu khác, cho nên dù không gặp mặt, cũng sẽ không càng ngày càng ít liên hệ, ngược lại giống như càng ngày càng quen thuộc lẫn nhau.
Bất quá hắn đối với việc ta là quang hệ ma pháp có chút tiếc nuối, bởi vì này là hệ có lực công kích yếu nhất. Với hắn mà nói, ma pháp chính là dùng để giết người. Điều này làm cho ta thực hoài nghi lão sư hắn có phải sát thủ của hoàng thất hay không.
End 8
Yêu cầu Bảo Bảo giúp ta đổi tướng mạo, bán ma tinh lúc săn thú lấy được. Lúc dạo phố phát hiện một hiệu thợ rèn đang tuyển nhận học trò, liền thuận tiện báo danh tham gia.
Tin tức Bảo Bảo muốn thu thập rất tạp nham, cả kỹ thuật và trình độ nó đều muốn biết. Có cái gì thu thập được nhanh hơn mình tham dự đâu? Thợ rèn tìm học trò trên cơ bản là vì muốn có lao động miễn phí, cho nên ta rất nhanh được chọn, liền hiệu thợ rèn làm.
Theo lô hỏa, lô ôn, tài liệu rèn, thiết quáng thạch, còn có kỹ xảo gõ bắt đầu kiếp sống học trò của ta.
Này chỉ là hiệu rèn phổ thông,đánh chút khôi giáp và vũ khí phổ thông, cũng không có thợ rèn Đại Sư nào, cả ma pháp hiệu quả cơ bản cũng không dùng. Sau khi biết mấy thứ đó làm như thế nào,chỉ cần quen tay hay việc mà làm thôi.
Tuy rằng ta chưa đến được trình độ quen tay hay việc, thủy chung chỉ là đập đập gõ gõ, nhưng cái cần hiểu đã hiểu được .
Liền tìm lý do, ly khai trấn này, tiếp tục hành trình của ta.
[ ngươi đã lập xong kế hoạch về sau? ]
“Ừ. Ta nghĩ thu thập tin tức chức nghiệp phổ thôngcủa nơi này, ví dụ như đánh thiết, ủ rượu, chế y phục, gieo trồng, nuôi súc vật. Nếu thành ma pháp sư hoặc quý tộc, rồi biến thành các thân phận đó không tiện. Một loại chức nghiệp đổi một chỗ, vừa không làm người chú ý, lại có thể thu thập đặc sản địa phương.”
[ kế hoạch rất hay. Còn về ma pháp ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao? ]
“Đúng vậy, ta lựa chọn quang hệ ma pháp.”
[ lý do? ]
“Ma pháp sư và tôn giáo đều là điểm quan trọng chúng ta cần điều tra. Lựa chọn quang hệ thì hai phương diện này đều dễ dàng điều tra.
Ta muốn đầu tiên tiến nhập giáo đình bằng vị trí mục sư gì đó. Đợi điều tra kết thúc, đổi hình tượng, ta lại lấy thân phận ma pháp sư quang hệ tiến vào trường học ma pháp học tập. Hơn nữa quang hệ ma pháp chủ yếu dùng cho trị liệu, ta thích điều này”, giống như vú em thêm máu trong trò chơi, ta lúc nào cũng không thích chiến đấu hăng hái tại tuyến đầu.
[ ngươi suy xét thật đầy đủ. ]
“Về phần giai cấp quý tộc, ta còn chưa nghĩ ra điểm tiến nhập tốt, bất quá tương lai rồi sẽ có cơ hội. Đơn giản là thông qua bằng hữu thuộc giai cấp quý tộc, hoặc là trở thành ma pháp sư cung đình gì đó.”
[ ngươi rất thực dụng,kế hoạch cũng thật kỹ lưỡng. ]
“Đúng vậy, ta chán ghét lãng phí,vô luận làm cái gì đều muốn nhìn được kết quả”, ta khẽ cười nói.
Klein và ta vẫn duy trì liên hệ thật thường xuyên, mà mỗi khi ta đến một chỗ,cũng sẽ cùng hắn nói một ít phong thổ nơi này.Ta rất nhanh liền dung nhập thế giới này, bởi vì lựa chọn điểm tiến nhập rất tốt, thế giới của mạo hiểm giả đơn giản lại nguy hiểm, đều là những hán tử hào phóng sang sảng. Bọn họ sẽ không để ý nhiều tới người xa lạ trong tửu quán.
Ủ rượu, chế y phục, gieo trồng, nuôi súc vật, thương nhân lưu động, lính đánh thuê, hộ vệ, thầy thuốc, dược sư, thi nhân du ngâm ..... ta đều làm qua,thời gian cũng qua ba năm.
Ta và Klein chưa từng gặp lại,nhưng vẫn thường xuyên liên hệ.dùng rất nhiều khối ma pháp tinh.
Trừ bỏ Klein ta không có bằng hữu khác, ở từng địa phương đều không lâu, vì không làm người chú ý, cũng đổi bộ dáng nhiều lần. Cuộc sống lưu động cùng với bận rộn, ta cũng không cơ hội kết bạn với ai. Bất quá người ở nơi này, đều giản dị hơn so với người trên địa cầu, dù sao cũng là tại xã hội nông khẩn tầng thấp nhất.
Nếu tính luôn nô lệ, bình dân cũng không xem là tầng thấp nhất. Bất quá giai cấp nô lệ không có bảo đảm an toàn sinh mạng, ta không định tự thể nghiệm.
Lại đổi dung mạo và thân hình, ta đến thành Cương Đô, tham gia khảo hạch mục sư. Kỳ thật gia nhập giáo đình rất dễ dàng, chỉ cần tuyên bố mình có thành tín ngưỡng, hơn nữa có thiên phú quang hệ ma pháp, hai điểm này là đủ rồi. Thành Cương Đô không lớn không nhỏ, cho nên nơi này có giáo đường và hồng y giáo chủ,lại không lớn đến mức khiến Giáo Hoàng và giáo đình chú ý nơi này.
Trải qua cuộc thi về giáo điển,có Bảo Bảo, mấy bản giáo điển thật dày kia, còn có trích lời Giáo Hoàng nhậm chức, với ta mà nói tất nhiên không thành vấn đề. Sau đó ta liền có tư cách đi theo một vị mục sư bạch y học tập ma pháp quang hệ.
Ma lực của ta là tiêu chuẩn trung cấp, tuy nói không có hy vọng làm được hồng y giáo chủ, nhưng tương lai chen vào vị trí tế ti hắc y tế ti vẫn là có khả năng. Bởi vậy mục sư dạy ta ma pháp tương đối khách khí với ta. Người vẫn dừng tại vị trí mục sư này, ma lực đều là tiêu chuẩn, hạ đẳng, cho nên luôn luôn tại giai tầng này, không có hy vọng lên chức. Bởi vì có ma pháp tồn tại,nơi này lên chức cơ bản không quan hệ đến tín ngưỡng.
Mục sư là bộ phận cần thiết của giáo đình truyền giáo, bởi vì mục sư là phục vụ cho giáo đồ bình dân,cũng là chức vụ vất vả nhất trong giáo đình. Mà tế ti và giáo chủ là chuyên môn phục vụ cho quý tộc. Loại phục vụ này cũng coi như hai bên cùng có lợi, che chở cho nhau,cũng cùng nhau thu hoạch ích lợi từ bình dân. Cho nên Quang Minh Giáo Đình không quan minh như tên nó.
Chỉ có đa số mục sư xác thực là người rất tốt, giống như thầy thuốc thủy chung công tác tại tuyến đầu, vừa không cướp lấy ích lợi, lại giúp bình dân rất nhiều. Bọn họ đắp nặn hình tượng tốt đẹp cho giáo đình.
Ta thật chuyên tâm học tập quang hệ ma pháp. Tuy rằng từ trước không có hứng thú lớn với ma pháp, nhưng nếu đã học, ta liền sẽ thật chuyên tâm. Bởi vì ta ghét nhất lãng phí, cho dù là thời gian hay là tinh lực.
Bởi vì năng lực phân tích sửa chữa của Bảo Bảo rất mạnh, ta học ma pháp cũng là làm chơi ăn thật. Xét theo nguyên tắc tiết kiệm không lãng, từng cái ma pháp của ta đều nhất định luyện tập đến thuần thục. Ví dụ như khép lại một miệng vết thương, ta dùng ma pháp trị liệu có thể làm đến không lãng phí một chút ma lực, lại có năng lực chữa khỏi hoàn toàn nó, loại trình độ này khiến ta vừa lòng.
Bởi vậy tốc độ ta học ma pháp tuy rằng không chậm, nhưng bởi vì yêu cầu luyện tập rất cao, cho nên thoạt nhìn chỉ là xuất sắc,mà không có vẻ rất thiên tài.
Kỳ thật quang hệ ma pháp cũng không thể chữa bệnh, chỉ là đặc biệt hữu hiệu đối với ngoại thương và thương tổn do ma pháp tạo thành. Các bệnh chân chính như cảm mạo viêm phổi gì đó, còn phải dựa vào thầy thuốc và dược sư.
Trừ bỏ các loài đó, giáo đình còn có một loại ma pháp tên “Thần ân ”, theo truyền thuyết có thể khu trục thân thể và âm u trong lòng, để thần trở lại trong người một lần nữa.
Trên thực tế chính là một loại ma pháp gia tăng lực sinh mệnh,khiến người bị ma bệnh tra tấn trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy thực tinh thần, nhưng trên thực tế không giúp ích gì cho thân thể. Loại ma pháp này chỉ lưu truyền trong giáo đình.
Theo ý ta, loại ma pháp này giống như là quan tâm tinh thần,hoặc là trị liệu tâm lý. Cũng không phải không dùng được. Chỉ là không có hữu dụng như bề ngoài của nó mà thôi.
“Ryan mục sư, giáo chủ mời ngươi đi một chuyến.”
“Được, Laden mục sư. Cám ơn ngươi,nguyện thần Quang Minh tồn tại cùng ngươi”, ta hướng hắn hành lễ, luôn đổi thân phận, ta đã quen đổi một cái tên, liền đổi một loại cách sống. Tỉ như hiện tại đã quen trang thần côn.
“Thần Quang Minh phù hộ”, Laden trả lễ, xoay người rời đi.
Ta làm xong cầu nguyện thông lệ mỗi ngày, đứng dậy đi tìm giáo chủ.
“Ryan mục sư, theo như Laden mục sư nói, ngươi tiến vào giáo đình đã hơn một năm,biểu hiện rất vĩ đại. Đã nắm giữ được toàn bộ ma pháp nhất cấp, hơn nữa ra ngoài công tác cũng rất xuất sắc. Từ giờ trở đi, ngươi không cần đi theo Laden mục sư, ta quyết định cho ngươi đi theo Ryman tế ti, tiếp tục học tập ma pháp cao cấp, để phục vụ thần Quang Minh tốt hơn.”
Trình độ ma lực của ta tuy rằng chỉ là trung thượng, nhưng ở nơi này đã thật vĩ đại . Thiên tài chân chính đã sớm bị Giáo Hoàng lấy đi, bồi dưỡng chuyên môn.
Cho nên mệnh lệnh của giáo chủ không làm ta giật mình. Trên dưới giáo đường đều biết, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Này cùng thân phận bối cảnh không quan hệ, chỉ là dùng thực lực nói chuyện mà thôi. Đương nhiên, nếu như có chút quý tộc tiến vào giáo đình, khẳng định sẽ có chiếu cố đặc thù hoặc là bồi dưỡng chuyên môn. Chỉ là không có quý tộc nào tiến vào giáo đường này mà thôi.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của ngài, giáo chủ đại nhân. Ryan cáo lui,nguyện thần Quang Minh tồn tại cùng ngài.”
“Thần Quang Minh phù hộ.”
Ta hành lễ, xoay người rời đi. Lúc đi theo mục sư, cũng chỉ có thể đọc một ít điển tịch, sau đó học tập ma pháp do mục sư truyền lại. Nhưng đi theo tế ti, liền được xem là nhân tài thượng tầng của giáo đình, có thể tùy tiện sử dụng thư viện của giáo đình, các ma pháp tương đối cao thâm, bất luận có năng lực học tập hay không đều có tư cách học tập. Ta thật cao hứng, sau một năm làm mục sư, rốt cục có thể thu thập nhiều tin tức hơn.
Laden là mục sư lớn tuổi, thời điểm dạy ta cũng không giấu gì.Nhưng còn Ryman là tế ti, ta với hắn mà nói, có chút cạnh ranh.Cho nên hắn chẳng quan tâm việc dạy ta ma pháp, chỉ là nói tên mấy quyển sách, cho ta tự đi thư viện học tập. Việc này lại hợp ý ta.
Bảo Bảo phục chế tất cả sách trong thư viện. Nguyên bản nó còn chưa hiểu rõ ma lực và vận hành của ma pháp, nhưng có ta để thể nghiệm, nó có thể tùy thời theo dõi tình trạng cơ thể của ta, cũng có thể lý giải tình trạng vận hành ma lực trong cơ thể của ta.
Ta nghĩ ta đã hiểu rõ tình trạng bản thân hơn bất cứ một ma pháp sư nào, cũng càng hiểu rõ phương thức vận hành ma pháp.
Như vậy lúc này tự nhiên có thể dựa theo trình tự Bảo Bảo tổng kết ra được, đơn giản lại mau lẹ theo thứ tự học tập quang hệ ma pháp. Những thứ đó Ryman chưa từng dạy ta. Ta cũng không biết các lão sư khác có dạy như vậy hay không.
Ta đối với số lượng ma pháp muốn học tập cũng không cố chấp, chỉ yêu cầu học một phải tinh thông một. Làm mục sư, ta vẫn có rất công tác cần ra ngoài, cho nên cũng có đầy đủ cơ hội luyện tập thực tế.
Mỗi lần Ryman kiểm tra thí điểm tiến độ của ta, phát hiện tiến độ của ta bình thường, càng thêm mặc kệ.
Tế ti là chức vị là do giáo chủ đề cử, sau đó đến giáo đình khảo hạch năng lực. Bởi vì Cương Đô là thành thị nhỏ, cho nên giáo đình chỉ đưa xuống một tế ti là Ryman, còn một danh ngạch trống. Giáo chủ sau khi kiểm tra đo lường trình độ ma pháp của ta,đề cử ta đi giáo đình tham gia dự thi tế ti.
Lúc trước lựa chọn Cương Đô là bởi vì chức vị trống này.
Nếu là tại nơi khác, cho dù ta có năng lực hiện tại,cũng phải đợi tới khi tế ti cũ chết già hoặc là lên chức mới có chỗ trống.
Nhưng lại phải cạnh tranh cùng rất nhiều người, trong thành thị lớn một chút, năng lực như ta không hiếm, không có cơ hội lên chức như bây giờ.
Mà Cương Đô quá nhỏ, chỉ có một thành chủ nghèo túng là quý tộc. Nơi đây cũng không phồn hoa, cũng không có cảnh đẹp, cho nên cũng không có người có trình độ ma lực trung thượng nguyện ý đến tranh thủ chức vị này. Ở trong này mặc dù là tế ti, cũng không có cơ hội điều đến địa phương tốt hơn, nơi này xem như con ghẻ của giáo đình, từ trên xuống dưới đều không có để ở trong lòng. Giáo chủ hiện cũng là đấu tranh thất bại trong giáo đình, mới bị sung quân tới nơi này.
Này cũng là nguyên nhân ta cố gắng như vậy, mục sư tham gia cuộc thi tế ti, vô luận có thể thi đậu hay không, đều có cơ hội gặp mặt Giáo Hoàng, hơn nữa được ba ngày đọc sách trong thư viện của giáo đình. Xem như phúc lợi giáo đình dành cho người có năng lực, làm cho bọn họ có thể nhìn thấy càng nhiều ích lợi, cũng càng có động lực tiến tới.
Ba ngày đối với Bảo Bảo là đủ thời gian. Lần này sau khi chấm dứt, ta có thể rời khỏi giáo đình.
Chỉ là còn cần tìm lý do, hoặc là giả chết. Dù sao hiện tại ta mà mất tích đối với giáo đường Cương Đô mà nói, không xem như việc nhỏ. Mà ta không muốn lưu lại bất cứ tai hoạ ngầm nào.
Như ý thông qua cuộc thi tế ti,trở thành cấp bậc ma pháp sư,không sai biệt lắm là tiêu chuẩn trung cấp ma pháp sư. Còn có thể thăng lên cao cấp ma pháp sư, cùng với ma pháp sư cấp đại sư.
Trở lại thành Cương Đô không bao lâu, ta liền tìm được cơ hội giả chết. Con trai thứ của thành chủ trưởng thành, bởi vì không có quyền kế thừa, cho nên sắp bị sung quân đến một trấn nhỏ rất xa.Hắn biết được chỗ đó chỉ có mục sư phục vụ cho bình dân, khóc nháo yêu cầu một tế ti giáo đình đến nơi đó đóng giữ. Thành chủ luôn luôn yêu thương đứa con thứ này, sau khi tìm giáo chủ thương lượng, nhiệm vụ này liền dừng trên người tế ti mới là ta.
Sau đó lại lợi dụng cơ hội một lần hắn hồ nháo mang theo hộ vệ đi thám hiểm sâu trong rừng,vì bảo hộ hắn mà ta “Anh dũng hy sinh”. Đối với Bảo Bảo, tạo một khối thân thể không có linh hồn rất đơn giản.
Vì thế sau khi ngốc ở giáo đình hai năm lâu, ta rốt cục tự do. Cũng đổi trở về bộ dáng cũ.
Truyền tin cho Klein, nói sư phụ của ta qua đời, ta quyết định đến trường học ma pháp ở đô thành tiếp tục học tập.
Toàn quốc chỉ một trường học ma pháp này, tất cả những người có thiên phú ma pháp, nếu không phải đã bái ma pháp sư bên ngoài làm thầy, nhất định sẽ đến đô thành học tập ma pháp. Dường như là hoàng thất muốn đem nhân tài tập trung hết ở đô thành, cũng đúng, nếu địa chủ các nơi đều có trường học ma pháp sư, Hoàng đế sẽ ngủ không an ổn.
Sau khi tiến vào giáo đình,ta liền nói cho Klein là ta đi theo một vị lão sư dạo chơi khắp nơi học tập quang hệ ma pháp, thuận tiện du lịch.
Quang ám hai chữ nhìn như đối lập,trên thực tế ma pháp sư hai hệ này cũng không đối lập. Bởi vì ma pháp sư ám hệ quá ít, không cần đối lập. Hơn nữa lực sát thương của ma pháp sư ám hệ quá mạnh, bất động thanh sắc liền có thể giết chết một số lớn ma pháp sư, ta nghĩ giáo đình cũng không nguyện ý vì trừ bỏ vài ma pháp sư ám hệ mà gặp phải phiền toái lớn.
Hắn rất nhanh trả lời ta, nói lão sư hắn thỉnh thoảng mang hắn đi đô thành, cho nên có cơ hội hắn sẽ đi tìm ta. Thông qua hơn năm năm kết giao, ta đã biết, lão sư của hắn kỳ thật là nghe lệnh hoàng thất. Mỗi lần xuất môn cũng đều bởi vì mệnh lệnh của Hoàng đế. Bồi dưỡng hắn làm người thừa kế, cũng là vì tương lai tiếp tục phục vụ cho hoàng thất.
Lúc trước nhìn thấy hắn, hắn vẫn là thiếu niên, hiện tại hẳn là thanh niên rồi. Nói cũng kỳ quái, rõ ràng chỉ ở chung mấy tháng ngắn ngủi, chúng ta tựa như bạn qua thư trao đổi năm năm. Có lẽ bởi vì chúng ta đều không có bằng hữu khác, cho nên dù không gặp mặt, cũng sẽ không càng ngày càng ít liên hệ, ngược lại giống như càng ngày càng quen thuộc lẫn nhau.
Bất quá hắn đối với việc ta là quang hệ ma pháp có chút tiếc nuối, bởi vì này là hệ có lực công kích yếu nhất. Với hắn mà nói, ma pháp chính là dùng để giết người. Điều này làm cho ta thực hoài nghi lão sư hắn có phải sát thủ của hoàng thất hay không.
End 8
Danh sách chương