Hướng Vãn nhìn thẳng vào mắt anh ta gật đầu: “ Bất luận anh có tin hay không, đây đều là sự thật.”

“ Cô ngồi tù hai năm, vẫn giống như trước nhỉ, nói dối không biết ngượng.” Giang Thích Phong cười nhạt, không biết là đố kỵ hay phẫn nộ.

Dò dù đên bước đường như ngày hôm nay, cô vẫn sống chết theo sau Hạ Hàn Xuyên, chưa từng để ý đến anh ta.

“ Anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ vậy.” im lặng một lúc Hướng Vãn nói.

Người không tin tưởng cô, cô có nói gì đi nữa thì cũng vô ích.

Cô quay người đi vào nhà vệ sinh.

“ Hướng Vãn.” Giang Thích Phong kéo cô lại, ấn mạnh cô vào tường, phẫn nộ nói: “ Đâm bị thương chân của Thanh Nhiên, hại cô ấy không thể múa được nữa, cô còn đi quyến rũ bạn trai của cô ấy sao? Lương tâm cô bị chó tha rồi hay sao?”

Khoảng cách của hai người rất rần, gần đến nổi có thể nhìn thấy lỗ chân lông trên khuôn mặt đối phương.

Anh ta cúi đầu nhìn cô, ánh mắt khẽ dừng lại ở vết sẹo trên mặt cô, tim bỗng nhói đau, giống như đột nhiên bị kim đâm.

Cô vẫn không thèm để tâm, vốn dĩ sẽ giống như khuôn mặt của bao cô gái khác, bây giờ lại hiện rõ trên mặt một vết sẹo.

“ Anh nói không sai, là tôi quyến rũ Hạ tổng.” Hướng Vãn đỡ hai tay trước ngực anh ta,thì thầm vào tai anh: “ nhưng anh lại nói sai một điều, người mà lương tâm bị chó tha, trước giờ không phải là tôi.”

Giang Thích Phong sững người ra, ngay lập tức bị cô đẩy ra.

Hướng Vãn vuốt lại tóc mái, che đi vết sẹo trên mặt, lúc quay người đi, thì bỗng nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên ở đằng xa.

Anh không mặc áo khoác vest, cúc áo sơ mi gài thẳng một hàng, nhìn rất nghiêm túc, nhưng lại có vẻ bất cần.

Hướng Vãn cũng không biết anh đứng đó đã bao lâu, đã nhìn thấy những gì, nghe thấy những gì, cô bỗng có chút bất an, ý thức được định giải thích: “ Hạ…”

Trong giây lát, hai người lướt qua nhau, đến nhìn còn không thèm nhìn cô, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh nam.

Không phải là vì giận mà không để ý đến cô, mà là muốn xem cô như người tàng hình.

Tay của Hướng Vãn dừng giữa không trung một lúc rồi thu lại.

Lúc nãy là não cô bị vô nước rồi sao, hai là cô bị thần kinh, sao lại nghĩ anh ấy đang ghen một cách buồn cười như vậy? Người anh yêu là Giang Thanh Nhiên, mà cô là người hại người anh yêu, chỉ là một con kiến bị anh ấy ghét bỏ.

Cô lấy lòng anh, có thể thoát khỏi sự dày vò của anh cũng là đã hạnh phúc lắm rồi, làm sao có thể nghĩ đến những chuyện viễn vông như vậy?

“ Cô thích Hạ Hàn Xuyên đến vậy sao?” Giang Thích Phong ánh mắt phức tạp nhìn cô. “ cho dù anh ta có đánh gãy chân cô, ép cô vào tù, cô vẫn thích anh ta, muốn ở bên cạnh anh ta như vậy?”

“ tôi thích ai, hình như không hề liên quan đến Giang tiên sinh, hay là, anh vẫn cứ thích tôi, ghen rồi ư?” Hướng Vãn điềm đạm nói.

Lòi nói của cô đâm trúng tim đen của Giang Thích Phong, sắc mặt anh ta bỗng trở nên khó coi, “ không cần nói tôi có bạn gái, đến ngay cả khi tôi không có bạn gái, tôi cũng không thể đi thích một người có ý muốn mưu sát em gái tôi được.”

“ Vậy thì tốt.” Hướng Vãn quay người đi vào nhà vệ sinh.

Giang Thích Phong vẫn đứng đó thần sắc biến đổi.

“ Lúc Hướng Vãn quay lại, Hạ Hàn Xuyên và Giang Thích Phong sớm đã quay lại chỗ ngồi rồi, cô liếc nhìn qua chỗ Hạ Hàn Xuyên, trở lại chỗ ngồi.

“ Hướng Vãn cô, đi lâu như vậy, có phải bụng cô có vấn đề không?” Giang Thanh Nhiên vẻ mặt lo lắng.

Hướng Vãn sợ bụng sẽ khó chịu, không ăn thêm gì nữa, chỉ bưng một chén canh tăng vị, húp một ngụm nhỏ: “ không có, khiến cô lo lắng rồi.”

“ Không sao thì tốt, cô và Hàn Xuyên, cả anh tôi đều đi vệ sinh, tôi còn tưởng là thức ăn ở đây không hợp vệ sinh, ăn vào bụng lại khó chịu.” Giang Thanh Nhiên dịu dàng nói, có ý ám chỉ.

Ăn xong, Giang Thích Phong đi tính tiền.

Hạ Hàn Xuyên cầm chiếc áo khoác mặc vào, nói với Giang Thanh Nhiên: “ tái khám lúc mấy giờ?”

“ Chiều nay 3 giờ, bây giờ qua đó là vừa.” Giang Thanh Nhiên cười dịu dàng.

Hạ Hàn Xuyên “ Ừ” một tiếng, vòng qua chiếc xe lăn, không thèm nhìn Hướng Vãn đến một cái, đẩy chiếc xe lăn về phía trước.

“ Hạ tổng đối với Giang tiểu thư tốt thật.” Chu Diểu cảm thán, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ,: “ ước gì có một người tốt với tôi như vậy, lại ưu tú như vậy thì tốt biết mấy.”

Hướng Vãn nhìn theo không nói gì cả, tim giống như bị chặn bởi một cục bông hút nước, khó chịu không thể thở được.

Ai cũng có thể nhìn ra Hạ Hàn Xuyên rất tốt với Giang Thanh Nhiên, cô lúc đầu giống như một kẻ ngốc, trong đầu tràn ngập hình bóng của anh, lạc mềm buộc chặt, không từ thủ đoạn để gã cho anh.

Nhưng bây giờ sự thật đã rõ, trong lòng sớm đã không còn bị khống chế nữa.

“ Hàn Xuyên, dừng lại một lát.” Giang Thanh Nhiên đã đi được một quãng, lại đẩy xe lăn quay lại, nói với Hướng Vãn: “ vốn dĩ muốn mua hai bộ đồ tặng cô, suốt ngày co cứ mang bộ đồ lao công như vậy thì lạnh lắm đấy.”

Cô ta thỏ dài: “ Nhưng Hàn Xuyên phải cùng tôi đi tái khám, cô cũng biết công việc anh ấy rất bận, thời gian rất gấp, dành một chút thời gian rãnh thật không dễ gì, tôi cũng không thể làm lỡ giờ giấc của anh ấy, lần này không tặng quần áo cho cô được, thật xin lỗi.”

“ Giang tiểu thư không cần phải áy náy như vậy, Hạ tổng không có thời gian, nhưng tôi lại có thời gian, chi bằng tôi cùng cô đi tái khám, đợi cô kiểm tra xong, Hạ tổng đi rồi, cô đưa tôi đi mua quần áo, thế nào?” Hướng Vãn nói.

Lần này chia tay Hạ Hàn Xuyên như vậy, không biết khi nào mới gặp được anh.

Cô phải thể hiện tốt trước mặt anh, để anh sớm buông tha cho cô.

Đương nhiên, cô nói như vậy cũng thấy ghê tởm ý của Giang Thanh Nhiên.

“ Hướng Vãn, như vậy có phải không tốt cho lắm?” Chu Diểu có chút gượng gạo, nhưng ở trước mặt Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên, muốn bảo Hướng Vãn mau rời đi nhưng không dám nói thẳng, chỉ có thể đưa mắt nhìn cô.

“ Như vậy có lẽ không được cho lắm.” Hướng Vãn nhìn Giang Thanh Nhiên điềm đạm nói: “ nhưng nếu phụ lòng tốt của Giang tiểu thư đây, khiến cô ấy áy náy thì càng không phải, chân của cô ấy đã không khỏe, nếu như vì áy náy mà lại mắc phải tâm bệnh gì nữa, vậy thì đều là lỗi của tôi rồi.”

Chẳng trách Giang Thanh Nhiên vẫn luôn thích ghê tởm cô, thì ra ghê tởm người bản thân mình ghét, nhìn đối phương bị ghê tởm không nói lên lời lại thoải mái như vậy.

Chu Diểu khẽ cười, muốn đi nhưng lại không thể đi, chỉ có thể ngại ngùng đứng một chỗ.

Giang Thanh Nhiên tức giận kìm lại ở cổ họng, lên không được, xuống cũng không xong, đến nụ cười cũng trở nên gượng gạo.

“ Trong tù hai năm, cô lại càng mặt dày vô liêm sỉ rồi nhỉ.” Giang Thích Phong tính tiền xong quay lại, vừa lúc nghe được những lời của Hướng Vãn.

“ Anh đừng nói như vậy, sẽ khiến Hướng Vãn khó xử.” Giang Thanh Nhiên không đồng ý chỉ trách anh ta, sau đó quay qua nhìn Hướng Vãn: “ Để tôi hỏi Hàn Xuyên, nếu anh ấy không phải đối, sẽ để cô đi cùng, được chứ?”

“ Nếu như Hạ tổng không đồng ý, Tôi và Hướng Vãn sẽ đi về, tuyệt đối không làm khó cô.” Chu Diểu lại sợ Hướng Vãn rước họa vào thân, liền cướp lời nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện