Mộng Lan bỗng nghiêm túc, đường cong trên miệng cũng tắt, nhưng đuôi mắt đào hoa vẫn mang ý cười.

Đồng phục của các nhân viên đón tiếp đặt thêm đi.” Hạ Hàn Xuyên bưng tách trà đưa lên miệng,trong ánh nhìn chăm chú của Mộng Lan, anh lại đặt tách trà xuống: “ Sở Hội không phải là nơi bán thịt.”

“ Hạ Tổng,anh nói oan cho tôi rồi.” gặp anh lần này lại không bị bỏng, Mộng Lan thở dài tiếc nuối, “ Mặc sườn xám là thể hiện vẻ đẹp bên trong của người phụ nữ, sao lại thành ra khoe da thịt được chứ? Anh nhìn xem những sở hội khác, đồng phục nào mà chả để lộ bầu ngực trắng nõn và cặp chân dài cơ chứ?”

“ Chưa đến những sở hội khác, không hề biết.”

Mộng Lan khẽ chau mày “ thật ra sườn xám không hề có vấn đề, chỉ là Hướng Vãn không thích hợp với nó, những vết sẹo lộ ra quá xấu, sợ là sẽ dọa khách mất, chi bằng tôi cho người làm cho Hướng Vãn một bộ đồng phục khác, anh thấy sao?”

Hạ Hàn Xuyên “ Ừm” một tiếng, coi như là đồng ý.

Mộng Lan nói: “ những người không biết, để Hướng Vãn làm nhân viên đón tiếp, anh ghen rồi cơ đấy.”

“ Đuổi việc chủ quản.” Hạ Hàn Xuyên không hề để ý đến cô ta, bưng tách trà lên uống một ngụm.

“ Anh ta ở sở hội mười năm, không có công thì cũng chịu khổ, không thể nói đuổi là đuổi, tránh việc người ta bàn tán.” Mộng Lan chớp chớp mắt,trong mỗi nhất cử nhất động đều vô số kiểu “ Hai là anh cứ gán cho anh một tội?”

“ Trộm đồ quý giá trong sở hội, cố tình xuyên tạc, thay đổi sổ sách.”Hạ Hàn Xuyên ngã người ra sau dựa vào thành ghế, ánh mắt sắc lạnh.

“ Tội danh này không hề nhỏ, nếu như truyền ra ngoài, chỉ e là không có ai cần đến anh ta nữa.” Mộng Lan liếc nhìn miếng ngọc quý báu, trong lòng biết rõ, nhưng vẫn khẽ cười nhìn anh hỏi: “Anh là là chọc giận anh chỗ nào rồi?”

Hạ Hàn Xuyên đan tay đặt trên đầu gối, ngẩn đầu nhìn cô ta, ánh nhìn lạnh lẽo.

“ Ưm, coi như tôi chưa hỏi gì.” Mộng Lan cúi người nằm dài lên bàn, tay chống cằm, “ Hạ Tổng, gần đây tôi phát hiện một chuyện rất thú vị.”

Nói đến đây, cô ta dừng lại, đợi anh hỏi.

Cảnh đẹp ở trước mặt, nhưng Hạ Hàn Xuyên giống như chẳng hề nhìn thấy, chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi đứng dậy rời đi.

Mộng Lan nhìn bóng dáng anh biến mất trước cửa, thở dài tiếc nuối “ Mình không nên đợi ông chủ hỏi, trực tiếp nói ra thì tốt rồi, kế hoạch thất bại…”

Tám rưỡi sáng….

Hướng Vãn nhận được thông báo, nói là đồng phục xảy ra chút vấn đề, bảo cô nộp lại bộ sườn xám, nghỉ ngơi một ngày rồi trở lại làm việc.

“ Cấp trên cuối cùng cũng có lương tâm, cho cô nghỉ phép rồi.” Chu Diểu xúc động nói.

“ Mẹ kiếp, các cô.” Lâm Điềm Điềm đạp mạnh lên giường, lớn giọng nói: “ Sáng sớm không cho người khác ngủ, mẹ kiếp.”

“ Tiếp tục mắng đi!” Hướng Vãn di đến bên giường Lâm Điềm Điềm nói.

Lâm Điềm Điềm mặt mày đỏ lên, những gì muốn nói mắc nghẹn nơi cổ họng, lúc đối diện với Hướng Vãn không thốt lên được lời nào, cô ta “ Hứ” một tiếng, lấy chăn trùm kín đầu, cố ý gây ra âm thanh rất lớn.

“ Đồ thần kinh.” Chu Diểu giọng điệu giễu cợt, không thèm nhìn Lâm Điềm Điềm vẫn còn đang giẫy dụa trên giường, nói với Hướng Vãn: “ Không dễ gì cô mới được nghỉ ngơi một ngày, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Hướng Vãn cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, không nói gì cả.

Cô lúc trước còn có thể mặc bộ đồ lao công, hôm qua lúc nhận được sườn xám lại giao nộp lại, bây giờ chỉ còn lại bộ đồ lúc trước khi vào tù.

“ gần đây tôi lại mập lên rồi,có vài bộ đồ tôi không cách nào mặc vừa, tôi cho cô này.” Chu Diểu chỉ mặc nội y bước xuống giường, lấy ra từ trong tủ một bộ đồ đưa cho Hướng Vãn.

Cô nhìn xuống đôi giày Hướng Vãn đang đi, lại lấy ra một hộp giày từ dưới đáy tủ, lấy ra một đôi giày cao gót lông cừu đưa cho Hướng Vãn.

Hai người thay đồ, trang điểm đơn giản rồi cùng nhau ra ngoài.

Cửa vừa đóng, Lâm Điềm Điềm kéo chăn xuống chửi lớn: “ đồ thối tha, tội phạm giết người, rồi sẽ có lúc cô phải hối hận.”

Chửi xong tâm trạng vẫn không thoải mái, cô ta xuống giường lấy bàn chải của Hướng Vãn, nặng ta ít kem đánh răng rồi nhúng vào bồn cậu, sau đó lại đặt lại chỗ cũ.

Hướng Vãn và Chu Diểu đi đến trung tâm thương mại gần đó, mua vài bộ quần áo và giày dép, không ngờ đã gần đến trưa.

Hai người đều đói, nên chọn một nhà hàng nhật được đánh giá rất tốt.

“ Có thể đổi chỗ khác không?” Hướng Vãn sau khi vào trong, liền nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên Và Giang Thanh Nhiên cũng đang ngồi trong nhà hàng này.

Hạ Hàn Xuyên ngồi quay lưng với cô, không nhìn thấy được vẻ mặt, chỉ nhìn thấy Giang Thanh Nhiên mím môi, ánh mắt cong lên, đang rất ngọt ngào vui vẻ.

“ Sao thế?” Chu Diểu nhìn cái bàn bên kia sắp ăn xong “ Tiệm này tôi đến rất nhiều lần rồi, đồ ăn rất tươi, giá cả lại không hề đắt, cô đừng vội chê ở đây đông người, đợi một lát ăn thức ăn rồi, cô sẽ cảm thấy rất đáng khi ngồi đợi như vậy.”

Thấy cô ấy có vẻ rất thích đồ ăn ở đây, Hướng Vãn cũng không muốn làm Chu Diểu mất hứng, “ Ừm” một tiếng chuẩn bị cùng với Chu Diểu đi đến cửa đợi chỗ ngồi.

Nhiều người như vậy, Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên chắc sẽ không nhìn thấy cô, đợi lúc cô đi vào, bọn họ chắc là đã ăn xong rồi, sẽ không chạm mặt được.

Chỉ là, người tính không bằng trời tính.

“ Bàn của tôi vẫn còn trống, xin mời đi theo tôi.” Giang Thích Phong đi đến trước mặt Hướng Vãn, có chút hoảng hốt.

Cô cởi bỏ bộ đồ lao công, mặc lên những bộ trang phục hằng ngày, quả thực vẫn giống cô tiểu thư nhà họ Hướng hai năm trước, giống như mọi thứ xảy ra ở sở hội lúc trước đều là một giấc mơ.

Chu Diểu có chút bất ngờ, cô biết người đàn ông này, là công tử tập đoàn Giang Thị, anh ta lại quen biết với Hướng Vãn? Giang Thích Phong cũng có mặt ở đây? Hướng Vãn chau mày, “ Không cần đâu, những người như bọn tôi không ngồi chung bàn với công tử như anh được.”

“ Nếu như không phải Thanh Nhiên có lòng tốt, cô nghĩ tôi sẽ mời cô sao?” Giang Thích Phong điềm đạm nói: “ các cô ít nhất cũng phải đợi thêm tiếng đồng hồ nữa, qua đây đi.”

Hướng Vãn chau mày vừa muốn từ chối thì Chu Diểu đáp lại trước: “ Vậy thì cảm ơn Giang thiếu gia rồi.”

Cô đứng dậy, vui vẻ kéo Hướng Vãn qua đó.

Thấy Hướng Vãn không hề cử động cô hỏi: “ cô không dễ dàng gì mới được nghỉ, không thể để lãng phí 1 tiếng đồng hồ để đợi chỗ ngồi được.”

Hướng Vãn mím môi, ánh nắng rọi vào tóc mái không gọn gàng của cô, để lại một bóng đen trên sống mũi cô.

Cô đứng dậy “ ừm” một tiếng.

“ Trước đây có cơ hội gặp Giang thiếu gia vài lần, hôm nay lại được ăn cơm cùng Giang thiếu gia, thật là vinh hạnh.” Chu Diểu buông tay Hướng Vãn ra, thích thú chạy đến bên cạnh Giang Thích Phong yểu điệu nói.

Giang Thích phong tùy miệng “ Ừm” một tiếng, rồi đi vào trong tiệm, di được vài bước, anh lại nhìn về đằng sau, thấy Hướng Vãn vẫn ở đây, anh mới tiếp tục đi tiếp.

Đi vào bên trong tiệm.

Hạ Hàn Xuyên nhìn Hướng Vãn đang đứng đằng sau Giang Thích Phong, liền thu lại ánh nhìn, dùng đũa gắp thức ăn cho Giang Thanh Nhiên.

Ở trong tù hai năm, Hướng Vãn vẫn luôn nhắc nhở bản thân, sau khi ra tù, không được phép nhớ đến Hạ Hàn Xuyên nữa.

Nhưng lúc này đây cô nhìn thấy anh ta ân cần với Giang Thanh Nhiên như vậy, trong lòng rất khó chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện