Hướng Vũ, “ở trong tù hai năm nay không phải là vẫn chống đỡ được sao? Em cứ chống đỡ thêm một thời gian nữa đi, có được không?”

Hướng Vãn mím chặt môi, không nói gì.

“ có phải em không tin anh?” Hướng Vũ giơ tay lên, “ Anh xin thề, nếu như anh không làm được những gì đã nói, thì ra đường bị xe đâm, sét đánh, chết không toàn thây.”

Hướng Vãn nắm lấy cánh tay thề đọc của anh: “ Anh, đừng như vậy.”

“ Vậy thì em phải đồng ý với anh, sau này không được tìm đến cái chết nữa, có được không?” Hướng Vũ cầu khẩn nói “ cuộc sống trong tù rất khó khăn, em phải chống cự vượt qua, bây giờ có lẽ là tốt hơn lúc ở trong tù rồi, em đang….”

“ Không tốt, một chút cũng chả tốt lành gì” Hướng Vãn ngắt lời anh, anh có biết cái cảm giác đi đến đâu cũng bị gọi là tội phạm giết người không?”

Cô khẽ hít một hơn run rẫy nói: “ Anh có biết quỳ xuống đất nhận tội nó khó chịu đến mức nào không? Anh có biết lúc bố thấy em mà bỏ chạy, trong lòng lem khó chịu như thế nào không?”

Lúc ở tù, cô cứ lừa dối bản thân, ra tù rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Nhưng đợi đến lúc ra tù rồi, cô mới phát hiện, mọi chuyện lại càng tàn khốc hơn.

“ Anh, anh cứ xem như không có đứa em này đi, để em im lặng rời đi, có được không?” Hướng Vãn nổ lực mím chặt môi, em sẽ cố gắng làm giống như là một vụ tai nạn xe vậy, em sẽ không để Hạ Hàn Xuyên tìm đến Hướng gia gây chuyện.”

“ Aha, đúng là tính toán quá kỹ.”

Lúc này, của phòng bệnh bị đẩy ra, Hạ Hàn Xuyên cười nhưng giống như không cười bước vào.

Bộ đồ vest của anh có chút xộc xệch, trán lấm tấm mồ hôi, không biết là nhiệt độ điều hòa trong phòng quá cao, hay là có nguyên nhân khác.

Sắc mặt Hướng Vãn bỗng trắng bệch, cô sợ hãi, hoảng hốt.

Anh ấy sao lại ở đây? “ Làm thành một vụ tai nạn xe để gạt tôi?” Hạ Hàn Xuyên đi đến bên giường bệnh, ánh mắt u ám trừng lên nhìn cô, “ Cô cảm thấy là bản thân mình lợi hại, hay là cảm thấy tôi ngu ngốc?”

Hướng Vũ bối rối đứng dậy, đứng chắn trước mặt Hướng Vãn, “ Hạ Hàn Xuyên, anh đừng có quá đán,chân Giang Thanh Nhiên là chân, còn chân của Hướng Vãn không phải là chân sao? Anh đã đánh gãy chân nó, tù nó cũng ngồi rồi, anh còn muốn gì nữa?”

“ Hướng tiên sinh quá nóng giận rồi đấy.” Hạ Hàn Xuyên nhìn anh, điềm đạm nói.

Hướng Vũ định nói gì đó, nhung Hướng Vãn níu lấy vạt áo anh, nhìn anh lắc đầu.

Anh khẽ chau mày, hầm hực dịch chuyển qua một bên.

“ Hạ tiên sinh” Hướng Vãn ngồi dậy, ngước lên nhìn Hạ Hàn Xuyên: “ anh và Giang tiểu thư ghét tôi như vậy, tôi lấy cái mạng hèn này, để bù đắp lỗi lầm hai năm trước anh xem có được không?”

Sắc mặt cô trắng bệnh, bộ quần áo rộng thùng thình mặc trên người cô, xem ra đã gầy đi và suy nhược rất nhiều.

Hạ Hàn Xuyên nhìn cô, cô có vẻ rất bình tĩnh, khác hẳn với sự kiêu ngạo và sự ái mộ của hai năm trước.

Miệng anh khẽ nhếch lên thành một đường, có chút nóng giận: “ Chết thì quá dễ dàng cho cô rồi.”

“ thì ra cái mạng này của tôi cũng không bằng một cái chân của Giang tiểu thư…” Hướng Vãn mím môi, cô muốn cười, nhưng cười không nổi, chỉ cảm thấy bản thân thật bi thảm: “ Tôi biết rồi.”

“ Họ Hạ kia, anh đừng bắt nạt người quá đáng.” Hướng Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm.

Hạ Hàn Xuyên phủi phủi nếp nhăn trên bộ vest, bình thản nói: “ Hướng tiên sinh nên cảm ơn tôi mới phải, nếu như không có tôi, Hướng Vãn chưa chắc đã chọn tiếp tục sống.”

Hướng Vũ phẩn nộ lên đỉnh điểm, anh đấm vào mặt Hạ Hàn Xuyên.

“ Anh!” Hướng Vãn gỡ kim chuyền ra, chân đất bước xuống giường, đứng chắn trước mặt Hạ Hàn Xuyên, nhà bọn họ không nên chọc giận Hạ Hàn Xuyên.

Cánh tay của Hướng Vũ dừng lại ở khoảng không, ánh mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói: “ Vãn Vãn, em tránh ra.”

“ Không còn sớm nữa, chị dâu và mấy đứa nhỏ chắc đang đợi anh, anh về đi.” Ánh mắt của Hướng Vãn như đang cầu xin, anh trai là người duy nhất tốt với cô, cô không thể vì bản thân mà liên lụy đến anh.

Hướng Vũ thu lại nắm đấm, kìm lại nước mắt, ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Hàn Xuyên, “ Tên họ Hạ kia nghe cho rõ, nếu em gái tôi có xảy ra chuyện gì, liều cả tính mạng này cũng phải bắt anh trả giá.”

“ anh, anh về đi.” Hướng Vãn ngắt lời anh, “ vết thương ở đầu nên chú ý một chút, có chuyện gì thì nên đến bệnh viện khám lại.”

Ánh mắt Hướng Vũ đỏ lên nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng, không nói được gì.

Lúc này, anh rút ra một cái thẻ đưa cho cô, trừng mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên rồi quay lưng rời đi.

Hướng Vãn nhìn cái thẻ trên tay, vẫn là cái thẻ lần trước, cô khẽ thở dài, bỏ cái thẻ vào túi áo.

Chỉ cần cô không động vào tiền trong thẻ, bố mẹ sẽ không ai biết.

“ Xin lỗi!” Cô cúi người trước Hạ Hàn Xuyên, mệt mỏi nói: “ việc vừa rồi tôi thay mặt anh tôi xin lỗi anh, xin anh bỏ qua.”

“ tình cảm hai anh em cô cũng tốt đấy.” Giọng điệu của Hạ Hàn Xuyên không rõ là như thế nào.

Hướng Vãn mím chặt môi: “ Xin lỗi, mong anh bỏ qua cho.”

“ Tôi không phải vua, không nhận cúi lạy của người khác.” Hạ Hàn Xuyên nhìn cô, khẽ chau mày: “ Đứng dậy đi.”

Vết bầm ở đầu gối Hướng Vãn Vẫn chưa khỏi, bụng lại đau, cô chống tay xuống đất đứng dậy khó khăn.

“ Tại sao lại rút kim chuyền dịch?” Hạ Hàn Xuyên chau mày nhìn bình dịch.

Mùi rượu vẫn chưa hết, phà vào mặt Hướng Vãn, cô kìm nén cảm xúc trong lòng, nhưng lúc mở miệng lại không che dấu được là mình đang cố che đậy sự đau đớn, “ uống nhiều rượu quá, lại đau dạ dày rồi.”

Hạ Hàn Xuyên ánh mắt đen láy dừng lại trên người cô vài dây, sau đó xê dịch ánh mắt, chỉ “ Ừm” một tiếng.

Hướng Vãn biết không nên ôm ấp hoang tưởng, cũng biết không nên hy vọng anh vì thế mà có chút áy náy với cô, nhưng cũng chỉ nghe được một tiếng Ừ của anh, cô cũng không kìm được sự thất vọng.

Thì ra vị trí của cô trong lòng anh, còn thấp hơn những gì cô đã nghĩ, là cô đã quá đề cao bản thân.

Cốc! cốc! cốc!

Có người gõ cửa, không đợi bên trong phản ứng, đã đẩy cửa bước vào.

Giang Thanh Nhiên mặc một chiếc váy màu trắng ngồi trên xe lăn, nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên, bỗng có chút ngạc nhiên và đố kỵ khi nhìn thấy cô, nhưng sau đó lập tức trở lại bình thường.

Cô ta đẩy chiếc xe lăn lại bên cạnh anh, nũng nịu nói: “ thì ra anh vẫn còn nhớ hôm nay em đến tái khám, em còn tưởng anh bận vậy, quên rồi cơ.”

Hướng Vãn cúi đầu, tay vấu chặt lấy quần, cảm giác như hơi lạnh từ đất lan từ chân vào trong tận tim, thật lạnh lẽo.

Chẳng trách Hạ Hàn Xuyên lại đến bệnh viện, thì ra là Giang Thanh Nhiên đến tái khám.

“ Chân em hồi phục sao rồi?”

“ Bác sĩ nói, có hồi phục tốt đến đâu thì cũng không giống như trước được nữa.” Giang Thanh Nhiên cười khổ, thấp giọng nói: “ nhưng không sao cả, cho dù cả đời này em không thể nhảy múa được nữa, thì em cũng không trách Hướng Vãn đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện