“Nếu như mọi người đã có chủ kiến như vậy hay là mọi người làm giám đốc đi?” Mộng Lan cười lạnh nói, ánh mắt cô quét qua đám người xung quanh.
Mọi người im bặt, cúi đầu không dám nói gì.
Ánh mắt của Mộng Lan dừng ở trên mặt dính đầy máu của Lâm Điềm Điềm, cô hắng giọng một tiếng rồi nhìn về phía Hướng Vãn, “Cô đánh người ta thành ra như vậy, tôi sẽ trừ ba tháng lương của cô coi như là tiền viện phí, cô thấy sao?”
“Không có.” Hướng Vãn rũ mắt, lòng bàn tay cô chảy đầy mồ hôi, cô sợ không chỉ bị trừ tiền lương mà còn sự trừng phạt khác nữa.
“Chỉ trừ có ba tháng lương thôi sao?” Lâm Điềm Điềm không khóc nữa, cô ta cao giọng nói, “Chị Lan, em không phục. Cô ta đánh em thành ra như vậy, chỉ trừ có ba tháng lương của cô ta là quá dễ dàng cho cô ta rồi, em muốn…”
“Cô muốn làm sao?” Mộng Lan cười mà như không cười ngắt lời cô ta.
Lâm Điềm Điềm giống như bị ai đó bóp họng, cô ta ấp úng cả nửa ngày cũng không nói ra được từ nào, máu chảy từ trên mặt cô ta xuống, trông có chút buồn cười.
“Hai người đến đây đưa Lâm Điềm Điềm đi bệnh viện, còn những người khác giải tán.” Mộng Lan nói.
Rất nhanh đám đông đã giải tán, hai người phụ nữ không tình nguyện mà đưa Lâm Điềm Điềm đến bệnh viện.
Mộng Lan đi qua người Hướng Vãn vào phòng, cô nhìn vết máu dưới đất rồi cười nói, “Ra tay cũng độc ác lắm.”
Trái tim của Hướng Vãn nhảy vọt một cái, cô nói, “Dạ.”
“Cô nói xem sao lại đánh Lâm Điềm Điềm?” Mộng Lan ngồi ở trên mép giường, cô ta không đợi cô trả lời đã hỏi tiếp: “Thôi bỏ đi, cô đừng nói nữa, tôi cũng không có hứng lắng nghe.”
Cô ta lấy từ trong túi xách ra hai tuýp thuôc bôi, tiện tay vứt cho Hướng Vãn.
Hướng Vãn nhận lấy, cô nhìn chữ in trên tuýp thuốc, là thuốc trị vết thương bên ngoài và vết bầm tím. Cô cầm lấy tuýp thuốc rồi do dự hỏi: “Cô cho tôi sao?”
“Không thì sao?” Mộng Lan duỗi eo một cái, cô cười rồi nói, “ Cô nghĩ là của ai? Hạ tổng sao?”
“Không…không có.” Mặt Hướng Vãn bỗng chốc đỏ rực, cô nói: “Cảm ơn chị Mộng Lan, bao nhiều tiền để tôi trả.”
Mộng Lan là người của Hạ Hàn Xuyên, cô còn tưởng rằng tuýp thuốc này là do anh ta… cô thật đúng là ảo tưởng mà, anh ta hận cô đến nỗi muốn dùng mạng cô để đền cho Giang Thanh Nhiên, sao có thể quan tâm đến vết thương của cô chứ? “Không cần đâu, cũng không đáng bao nhiêu.” Mộng Lan đứng dậy, cô ta tránh những vết máu dưới đất rồi đi ra ngoài.
Hướng Vãn đi theo cô ta ra ngoài, cô nhỏ giọng hỏi: “Chị Mộng Lan, có thể hỏi chị một vấn đề không?”
Mộng Lan dừng lại, cô ta xoay người nhìn cô.
“Hạ tiên sinh có nói bao giờ tôi có thể rời khỏi đây hay không?” Hướng Vãn cắn môi, ánh mắt luôn chứa đầy bi thương lần đầu tiên loé lên chút tia sáng hy vọng.
“Không có.” Mộng Lan nói, “Có lẽ Hạ tổng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”
Chưa từng nghĩ đến vấn đề này, như vậy là nói rằng cô cả đời này đều phải ở lại đây để đền tội cho Giang Thanh Nhiên sao?
Tia sáng trong mắt Hướng Vãn bỗng bị dập tắt, cô đứng dưới ánh sáng đèn nhưng cô nhìn không rõ tương lai của mình.
Cuộc sống của cô chỗ nào cũng đều là mảng u ám, cho dù đi đến đâu, cuối cùng thì cô vẫn luôn đứng ở trên vực sâu vạn trượng, chỉ có thể nhìn xuống vực sâu.
Hướng Vãn hít sâu một hơi, cô lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt, cô như mất hồn mà quay trở về phòng.
Chớp mắt đã qua một tuần.
Lâm Điềm Điềm đang ở trong bệnh viện, những người khác vì nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của Hướng Vãn, không ai dám nói gì trước mặt cô.
Nhưng mà công việc vẫn rất nhiều, một mình cô phải lau dọn hai tầng, mỗi ngày eo của cô đều rất đau, ngay cả một ngày nghỉ cũng chỉ dám ảo tưởng.
Hành lang.
“Bà thím à, làm ơn khi lau nhà thì mở mắt ra mà nhìn” Người đàn ông mặt đầy vẻ khinh bỉ, “Làm bẩn giày của ta rồi.”
“Xin lỗi, để tôi đi lấy khăn lau lau cho ngài có được hay không?” Rõ ràng Hướng Vãn không lau vào giày của hắn ta, nhưng cô vẫn liên tục nói xin lỗi.
Giải thích chỉ khiến cô gặp nhiều phiền phức hơn, mỗi ngày cô đều rất mệt mỏi, cô không có sức đâu mà đi xử lí những phiền phức này.”
“Thôi bỏ đi!” Người đàn ông nói với giọng không vui: “Về sau thì mở mắt ra, làm bẩn rồi thì cô đền không nổi đâu, biết chưa?”
“Dạ, ngài cẩn thận sàn trơn.” Hưỡng Vãn cầm lấy khăn lau đứng ở bên cạnh, cô đợi người đàn ông đi qua mới nhìn Chu Diểu vừa đến, “Tìm tôi à?”
“Chị Mộng Lan bảo tôi đến gọi cô qua đó.” Chu Diểu nhăn mày, vừa đi vừa nói: “Tên đàn ông vừa nãy tất cả đồ trên người hắn cộng lại nhiều nhất là 8000, cũng không phải người có tiền gì, cô cần gì phải hạ mình như vậy?”
Hướng Vãn cười nhưng không nói gì.
Cô không để ý việc đó, Chu Diểu cũng không nói nữa, cô ta đưa cô đến cửa phòng tổng giám đốc xong bèn rời đi.
Hướng Vãn gõ cửa, đợi người bên trong cho phép cô mới đẩy cửa tiến vào.
Nhìn thấy người đang ở trong phòng, sắc mặt cô thoắt cái trắng bệch, cô cúi đầu nói: “Hạ tiên sinh, chị Mộng Lan.”
Hạ Hàn Xuyên ngồi trên sofa, nhìn không rõ nét mặt của anh ta, hai chân thẳng tắp của anh ta gác lên trên bàn, giữa ngón tay là điếu thuốc lá.
Bộ dáng của anh ta như vậy khiến cô vô số lần bị doạ cho tỉnh giấc, ngay cả dũng khí nhìn anh ta một cái cô cũng không có.”
“Đến cũng nhanh đấy.” Mộng Lan đặt ấm trà lên trên bàn rồi nói: “Lâm Điềm Điềm sao rồi? Có thể xuất viện chưa?”
“Không biết, tôi không có đi thăm cô ta.” Chóp mũi của cô chảy một tầng mồ hôi mỏng.
Đã trôi qua một tuần rồi liệu Hạ Hàn Xuyên có còn trách phạt cô nữa hay không?
Anh ta liệu có giống với hai năm trước tự tay đưa cô vào trong ngục không?
Cổ họng cô khô khốc, cô rất sợ hãi. Cô đáng lẽ phải nhẫn nhịn, cô không nên ra tay với Lâm Điềm Điềm như vậy…
“Tôi chỉ hỏi thôi, sao cô lại khẩn trương như vậy?” Mộng Lan cười rồi đưa cho cô một ly trà, “Uống chút trà để thả lỏng chút, tôi không có ăn cô đâu.”
Mùi thuốc lá nhàn nhạt bay lượn trong phòng, Hạ Hàn Xuyên không nói gì, thậm chỉ không động đậy, nhưng chỗ nào cũng cảm nhận được hơi thở của anh khiến thần kinh Hướng Vãn căng thẳng như sắp nổ tung.
Hai tay cô nắm chặt lấy ly trà, ngay cả câu cảm ơn cũng không dám nói, Hạ Hàn Xuyên bỗng quét mắt về phía cô.
Xoảng.
Tiếng ly trà rơi trên mặt đất, vỡ thành mấy mảnh.
“Xin lỗi…” Trên mặt của Hướng Vãn không còn chút máu nào, cô quỳ xuống nhặt mảnh vụn, cô không có chú ý nên bị mảnh vỡ đâm vào tay,chảy cả máu.
Cô giống như không có cảm giác, tiếp tục nhặt mảnh vỡ.
“Ngay cả cầm ly trà cũng cầm không xong, cô cho rằng cô vẫn là đại tiểu thư của Giang gia sao?” Hạ Hàn Xuyên đứng dậy, anh đi đến trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn xuống bàn tay chảy máu của cô, trong đáy mắt có tia hàn ý.
Là tay bị thương nhưng mà thứ chảy máu lại là tim của cô, cô cúi đầu lí nhí nói: “Xin lỗi.”
Bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của cô khiến Hạ Hàn Xuyên có chút gì đó phiền chán, anh nhăn lông mày lại, anh căn dạn Mộng Lan, “Giúp cô ta xử lí vết thương đi, đừng khiến người khác cho rằng tôi ngược đãi nhân viên.”
Mọi người im bặt, cúi đầu không dám nói gì.
Ánh mắt của Mộng Lan dừng ở trên mặt dính đầy máu của Lâm Điềm Điềm, cô hắng giọng một tiếng rồi nhìn về phía Hướng Vãn, “Cô đánh người ta thành ra như vậy, tôi sẽ trừ ba tháng lương của cô coi như là tiền viện phí, cô thấy sao?”
“Không có.” Hướng Vãn rũ mắt, lòng bàn tay cô chảy đầy mồ hôi, cô sợ không chỉ bị trừ tiền lương mà còn sự trừng phạt khác nữa.
“Chỉ trừ có ba tháng lương thôi sao?” Lâm Điềm Điềm không khóc nữa, cô ta cao giọng nói, “Chị Lan, em không phục. Cô ta đánh em thành ra như vậy, chỉ trừ có ba tháng lương của cô ta là quá dễ dàng cho cô ta rồi, em muốn…”
“Cô muốn làm sao?” Mộng Lan cười mà như không cười ngắt lời cô ta.
Lâm Điềm Điềm giống như bị ai đó bóp họng, cô ta ấp úng cả nửa ngày cũng không nói ra được từ nào, máu chảy từ trên mặt cô ta xuống, trông có chút buồn cười.
“Hai người đến đây đưa Lâm Điềm Điềm đi bệnh viện, còn những người khác giải tán.” Mộng Lan nói.
Rất nhanh đám đông đã giải tán, hai người phụ nữ không tình nguyện mà đưa Lâm Điềm Điềm đến bệnh viện.
Mộng Lan đi qua người Hướng Vãn vào phòng, cô nhìn vết máu dưới đất rồi cười nói, “Ra tay cũng độc ác lắm.”
Trái tim của Hướng Vãn nhảy vọt một cái, cô nói, “Dạ.”
“Cô nói xem sao lại đánh Lâm Điềm Điềm?” Mộng Lan ngồi ở trên mép giường, cô ta không đợi cô trả lời đã hỏi tiếp: “Thôi bỏ đi, cô đừng nói nữa, tôi cũng không có hứng lắng nghe.”
Cô ta lấy từ trong túi xách ra hai tuýp thuôc bôi, tiện tay vứt cho Hướng Vãn.
Hướng Vãn nhận lấy, cô nhìn chữ in trên tuýp thuốc, là thuốc trị vết thương bên ngoài và vết bầm tím. Cô cầm lấy tuýp thuốc rồi do dự hỏi: “Cô cho tôi sao?”
“Không thì sao?” Mộng Lan duỗi eo một cái, cô cười rồi nói, “ Cô nghĩ là của ai? Hạ tổng sao?”
“Không…không có.” Mặt Hướng Vãn bỗng chốc đỏ rực, cô nói: “Cảm ơn chị Mộng Lan, bao nhiều tiền để tôi trả.”
Mộng Lan là người của Hạ Hàn Xuyên, cô còn tưởng rằng tuýp thuốc này là do anh ta… cô thật đúng là ảo tưởng mà, anh ta hận cô đến nỗi muốn dùng mạng cô để đền cho Giang Thanh Nhiên, sao có thể quan tâm đến vết thương của cô chứ? “Không cần đâu, cũng không đáng bao nhiêu.” Mộng Lan đứng dậy, cô ta tránh những vết máu dưới đất rồi đi ra ngoài.
Hướng Vãn đi theo cô ta ra ngoài, cô nhỏ giọng hỏi: “Chị Mộng Lan, có thể hỏi chị một vấn đề không?”
Mộng Lan dừng lại, cô ta xoay người nhìn cô.
“Hạ tiên sinh có nói bao giờ tôi có thể rời khỏi đây hay không?” Hướng Vãn cắn môi, ánh mắt luôn chứa đầy bi thương lần đầu tiên loé lên chút tia sáng hy vọng.
“Không có.” Mộng Lan nói, “Có lẽ Hạ tổng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”
Chưa từng nghĩ đến vấn đề này, như vậy là nói rằng cô cả đời này đều phải ở lại đây để đền tội cho Giang Thanh Nhiên sao?
Tia sáng trong mắt Hướng Vãn bỗng bị dập tắt, cô đứng dưới ánh sáng đèn nhưng cô nhìn không rõ tương lai của mình.
Cuộc sống của cô chỗ nào cũng đều là mảng u ám, cho dù đi đến đâu, cuối cùng thì cô vẫn luôn đứng ở trên vực sâu vạn trượng, chỉ có thể nhìn xuống vực sâu.
Hướng Vãn hít sâu một hơi, cô lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt, cô như mất hồn mà quay trở về phòng.
Chớp mắt đã qua một tuần.
Lâm Điềm Điềm đang ở trong bệnh viện, những người khác vì nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của Hướng Vãn, không ai dám nói gì trước mặt cô.
Nhưng mà công việc vẫn rất nhiều, một mình cô phải lau dọn hai tầng, mỗi ngày eo của cô đều rất đau, ngay cả một ngày nghỉ cũng chỉ dám ảo tưởng.
Hành lang.
“Bà thím à, làm ơn khi lau nhà thì mở mắt ra mà nhìn” Người đàn ông mặt đầy vẻ khinh bỉ, “Làm bẩn giày của ta rồi.”
“Xin lỗi, để tôi đi lấy khăn lau lau cho ngài có được hay không?” Rõ ràng Hướng Vãn không lau vào giày của hắn ta, nhưng cô vẫn liên tục nói xin lỗi.
Giải thích chỉ khiến cô gặp nhiều phiền phức hơn, mỗi ngày cô đều rất mệt mỏi, cô không có sức đâu mà đi xử lí những phiền phức này.”
“Thôi bỏ đi!” Người đàn ông nói với giọng không vui: “Về sau thì mở mắt ra, làm bẩn rồi thì cô đền không nổi đâu, biết chưa?”
“Dạ, ngài cẩn thận sàn trơn.” Hưỡng Vãn cầm lấy khăn lau đứng ở bên cạnh, cô đợi người đàn ông đi qua mới nhìn Chu Diểu vừa đến, “Tìm tôi à?”
“Chị Mộng Lan bảo tôi đến gọi cô qua đó.” Chu Diểu nhăn mày, vừa đi vừa nói: “Tên đàn ông vừa nãy tất cả đồ trên người hắn cộng lại nhiều nhất là 8000, cũng không phải người có tiền gì, cô cần gì phải hạ mình như vậy?”
Hướng Vãn cười nhưng không nói gì.
Cô không để ý việc đó, Chu Diểu cũng không nói nữa, cô ta đưa cô đến cửa phòng tổng giám đốc xong bèn rời đi.
Hướng Vãn gõ cửa, đợi người bên trong cho phép cô mới đẩy cửa tiến vào.
Nhìn thấy người đang ở trong phòng, sắc mặt cô thoắt cái trắng bệch, cô cúi đầu nói: “Hạ tiên sinh, chị Mộng Lan.”
Hạ Hàn Xuyên ngồi trên sofa, nhìn không rõ nét mặt của anh ta, hai chân thẳng tắp của anh ta gác lên trên bàn, giữa ngón tay là điếu thuốc lá.
Bộ dáng của anh ta như vậy khiến cô vô số lần bị doạ cho tỉnh giấc, ngay cả dũng khí nhìn anh ta một cái cô cũng không có.”
“Đến cũng nhanh đấy.” Mộng Lan đặt ấm trà lên trên bàn rồi nói: “Lâm Điềm Điềm sao rồi? Có thể xuất viện chưa?”
“Không biết, tôi không có đi thăm cô ta.” Chóp mũi của cô chảy một tầng mồ hôi mỏng.
Đã trôi qua một tuần rồi liệu Hạ Hàn Xuyên có còn trách phạt cô nữa hay không?
Anh ta liệu có giống với hai năm trước tự tay đưa cô vào trong ngục không?
Cổ họng cô khô khốc, cô rất sợ hãi. Cô đáng lẽ phải nhẫn nhịn, cô không nên ra tay với Lâm Điềm Điềm như vậy…
“Tôi chỉ hỏi thôi, sao cô lại khẩn trương như vậy?” Mộng Lan cười rồi đưa cho cô một ly trà, “Uống chút trà để thả lỏng chút, tôi không có ăn cô đâu.”
Mùi thuốc lá nhàn nhạt bay lượn trong phòng, Hạ Hàn Xuyên không nói gì, thậm chỉ không động đậy, nhưng chỗ nào cũng cảm nhận được hơi thở của anh khiến thần kinh Hướng Vãn căng thẳng như sắp nổ tung.
Hai tay cô nắm chặt lấy ly trà, ngay cả câu cảm ơn cũng không dám nói, Hạ Hàn Xuyên bỗng quét mắt về phía cô.
Xoảng.
Tiếng ly trà rơi trên mặt đất, vỡ thành mấy mảnh.
“Xin lỗi…” Trên mặt của Hướng Vãn không còn chút máu nào, cô quỳ xuống nhặt mảnh vụn, cô không có chú ý nên bị mảnh vỡ đâm vào tay,chảy cả máu.
Cô giống như không có cảm giác, tiếp tục nhặt mảnh vỡ.
“Ngay cả cầm ly trà cũng cầm không xong, cô cho rằng cô vẫn là đại tiểu thư của Giang gia sao?” Hạ Hàn Xuyên đứng dậy, anh đi đến trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn xuống bàn tay chảy máu của cô, trong đáy mắt có tia hàn ý.
Là tay bị thương nhưng mà thứ chảy máu lại là tim của cô, cô cúi đầu lí nhí nói: “Xin lỗi.”
Bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của cô khiến Hạ Hàn Xuyên có chút gì đó phiền chán, anh nhăn lông mày lại, anh căn dạn Mộng Lan, “Giúp cô ta xử lí vết thương đi, đừng khiến người khác cho rằng tôi ngược đãi nhân viên.”
Danh sách chương