Lâm Thanh Phong thở dài một hơi, lần này có chút hơi ngoài dự đoán của hắn, cứ nghĩ rằng lần này bọn hắn chỉ có trách nhiệm dẫn Trấn Nguyên Đại Sư tới đây gặp mặt Cửu Điệp Bán Tiên mà thôi.

Nhưng không ngờ hiện tại Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh lại ở nơi này “hành sự” khiến bọn hắn phải chờ thêm một khoảng thời gian.

Nhưng cũng không thể trách Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh được, bởi vì trong cơ thể bọn hắn có tai họa ngầm nên thừa lúc này giải quyết triệt để là tốt nhất, nhưng chỉ tội nghiệp cho Nghi Lâm mà thôi, mặc dù Lệnh Hồ Xung đã nhận nàng làm muội muội kết nghĩa, nhưng người nàng thích chính là hắn a. 

Ngày nào Nghi Lâm cứ im lặng nhìn người mà nàng yêu tay trong tay với người khác cười đùa vui vẻ, bấy nhiêu đó cũng đủ khó chịu rồi, hiện tại càng trực tiếp hơn, để nàng nhìn người mà nàng yêu vào nơi riêng tư để “hành sự” cùng người khác, còn nàng thì chỉ biết đứng đó nhìn từ xa mà không làm được gì.

Gia Cát Tư Uyển có chút tò mò, nàng vẫn còn rất nhỏ, nàng không hiểu “xuân dược” là loại thuốc gì, nàng mang theo vẻ mặt tò mò của mình mà hỏi Lâm Thanh Phong.

-Phong ca, xuân dược có tác dụng gì? Từ trước tới nay cha muội chưa từng nói cho muội biết.

Lâm Thanh Phong đầu chảy đầy mồ hôi, bảo hắn giải thích côn dụng của xuân dược? Hắn phải giải thích thế nào đây? Hắn chỉ đành giơ ánh mắt cầu cứu sang mọi người xung quanh.

Nam Cung Mị Ảnh chỉ trừng mắt nhìn hắn, còn lại mọi người đều quay mặt đi, không ai muốn giải thích công dụng của loại thuốc này cho một đứa trẻ cả.

Vì thế Lâm Thanh Phong liền khổ rồi, đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển để tìm ra cách giải thích, chủ vài giây sau hắn liền mỉm cười, xoa đầu Gia Cát Tư Uyển rồi nói.

-Uyển nhi, xuân dược là một loại thuốc rất kỳ diệu, ai cũng có thể sử dụng, công dụng của nó là giúp người ta trở nên cực kỳ hưng phấn, sức khỏe dồi dào.

-Bất kì ai cũng có thể sử dụng xuân dược, cho dù là một người bệnh nặng hay là một lão nhân gia gần đất xa trời, chỉ cần phục dụng xuân dược thì bọn hắn đều “tràn trề sinh lực”.

Gia Cát Tư Uyển hai mắt sáng lên, nàng chỉ tay vào chính bản thân của mình.

-Xuân dược thật sự kì diệu như vậy sao Phong ca? Đồ tốt như vậy mà cha lại giấu muội, không được, lần sau về nhà muội phải nói cha để muội uống thử.

Lâm Thanh Phong mồ hôi chảy đầy đầu, nếu thật sự để Gia Cát Tư Uyển làm như vậy thì hắn dám chắc rằng Gia Cát Quang Minh sẽ liều mạng với hắn mất, hắn ho nhẹ một cái.

-Không đúng đâu Uyển nhi, mặc dù xuân dược có thể khiến người sử dụng tràn đầy sức sống, nhưng nó chỉ thích hợp cho người trưởng thành mà thôi.

Hắn 

-Hiện tại muội còn nhỏ, bây giờ muội sử dụng xuân dược thì sẽ gây hại cho cơ thể về sau, vì thế muội đừng nên sử dụng là hơn.

Gia Cát Tư Uyển gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bọn người Lâm Thanh Phong cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm bởi vì chuyện này cuối cùng đã qua rồi, nhưng lúc này Gia Cát Tư Uyển lại nói.

-Nếu chỉ có người trưởng thành mới được sử dụng, như vậy thì Phong ca ca, sau này muội trưởng thành thì ca hãy cho muội sử dụng xuân dược được chứ? Tất cả mọi người đều trợn trắng hai mắt, Lâm Thanh Phong thì càng ho lợi hại hơn, lần này tốt rồi, hắn phải làm sao mới đúng đây? Chấp nhận thì chắc chắn sẽ bị Nam Cung Mị Ảnh đánh chết, còn nếu không thì hắn phải biết giải thích như thế nào mới tốt?

Trấn Nguyên Đại Sư cũng không nhìn nổi nữa, hắn lắc đầu một cái rồi lên tiếng.

-Uyển nhi, cũng không thể nói muốn dùng là dùng như vậy, trước đó phụ thân của con có dạy qua y thuật cho con, chẳng lẽ con không biết rằng thuốc cho dù tốt thì cũng có ba phần độc tính hay sao?

-Đối với trường hợp của Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh, thì hai người bọn hắn đang mắc bệnh nên bọn hắn bắt buộc phải sử dụng thuốc, nếu như bọn hắn khỏe mạnh thì bọn hắn cũng đâu muốn sử dụng thuốc đúng không?

Gia Cát Tư Uyển lúc này mới im lặng suy nghĩ, sau đó nàng gật đầu.

-Đúng a, thuốc rất đắng, nếu như không phải bắt buộc thì ai cũng không muốn uống, đã như vậy thì thôi về sau con cũng sẽ không uống.

Nghe Gia Cát Tư Uyển nói lời này, thì mọi người ai cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, bọn hắn chỉ sợ nàng lại tiếp tục nói về vấn đề này thì bọn hắn sẽ nói sai.

Gia Cát Tư Uyển nói xong, nàng lại tiếp tục hỏi.

-Thận gia gia, vậy còn tỷ tỷ thì sao? Từ nãy tới giờ con chỉ thấy tỷ tỷ ngồi yên bất động như vậy, chẳng lẽ tỷ tỷ không cần ăn cơm hay uống nước gì?

Gia Cát Tư Uyển hỏi về vấn đề này thì Cửu Điệp Bán Tiên liền mỉm cười giải thích.

-Đừng lo lắng, hiện tại tỷ tỷ của ngươi đang nhận truyền thừa của ta, lúc trước ta cũng đã lập ra một trận pháp giúp cơ thể nàng không tiêu tốn nhiều năng lượng đồng thời cũng bổ sung năng lượng cho cơ thể của nàng, vì thế ngươi cứ yên tâm, tỷ tỷ của ngươi cũng sẽ không sợ đói khát gì cả.

Gia Cát Tư Uyển gật đầu, mặc dù nàng còn nhỏ vẫn chưa hiểu biết gì nhiều, nhưng nàng vẫn tin tưởng bọn người Lâm Thanh Phong, bọn hắn nói Diệu Hương sẽ không sao thì nàng cũng yên tâm.

Lâm Thanh Phong mỉm cười một cái rồi tiến tới xoa đầu Gia Cát Tư Uyển.

-Được rồi Uyển nhi, hiện tại nơi đây cũng không còn chuyện gì khác, chúng ta nhanh chóng trở về thôi, ta nghĩ rằng cha của muội sẽ rất lo lắng a.

Gia Cát Tư Uyển vui vẻ, nàng cũng gật đầu đồng ý với Lâm Thanh Phong, nhưng lúc này Trấn Nguyên Đại Sư lại lên tiếng.

-Phong tiểu tử, các ngươi trở về, như vậy ta sẽ đi theo các ngươi, ta muốn gặp mặt phụ thân của Uyển nhi.

Lâm Thanh Phong tò mò, mặc dù đôi lúc Trấn Nguyên Đại Sư có chút không đáng tin cậy, nhưng Trấn Nguyên Đại Sư chắc chắn đã suy nghĩ trước, vì thế Lâm Thanh Phong cũng không hỏi nhiều mà liền gật đầu đồng ý.

Trấn Nguyên Đại Sư liền bế Gia Cát Tư Uyển lên rồi đặt trên vai, tiếp theo hắn lại nhìn sang Long Vân.

-Long Vân, cũng không cần viết nữa, ngươi hãy ở đây với Cửu Điệp tiền bối, tới khi Diệu Hương tỉnh lại thì hãy đưa cả hai người trở về, ta sẽ về trước để chuẩn bị đan dược cho Cửu Điệp tiền bối.

Long Vân vẫn đang ngồi một bên cặm cụi chép “môn quy”, nhưng khi nghe xong những lời này, hắn liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cười lấy lòng chạy tới trước mặt Trấn Nguyên Đại Sư. 

-Sư phụ ngài cứ yên tâm, ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không làm ngài thất vọng.

Mặc dù hai người đã ở cùng nhau nhiều năm, nhưng không hiểu tại sao cứ mỗi lần nhìn bản mặt này của Long Vân là Trấn Nguyên Đại Sư lại không chịu nổi, hắn cau mày bóp trán suy nghĩ một lúc rồi lại nói.

-Thôi, ta nghĩ ngươi cứ tiếp tục chép đi, dù gì ở đây ngươi cũng không có chuyện gì khác để làm, cứ chép coi như là để giết thời gian vậy.

Long Vân khuôn mặt cứng đờ, hắn thật sự muốn khóc rồi, nhưng làm sao hắn có thể dễ dàng chấp nhận như vậy được? Hắn nhanh chóng trả lời.

-Không nha sư phụ, ở đây ta vẫn còn rất nhiều chuyện có thể làm a, có Cửu Điệp tiền bối ở đây, ta có thể xin ngài ấy chỉ đạo cho ta a.

Cửu Điệp Bán Tiên khuôn mặt đen lại, con hàng này chỉ vì tránh chép phạt mà lại lôi hắn vào? Hắn hừ một cái rồi chen ngang.

-Ta không có nhiều thời gian như vậy, ta còn phải trở về Dưỡng Hồn Châu để chữa trị thần hồn.

Cửu Điệp Bán Tiên nói xong thì cũng liền trở về Dưỡng Hồn Châu, Long Vân hai mắt ngấn nước, còn Trấn Nguyên Đại Sư vẫn mang theo khuôn mặt bình thản mà nhìn hắn, nhưng Long Vân vẫn chưa hết hy vọng, hắn lại quay đầu sang, dùng đôi mắt tội nghiệp mà cầu xin Lâm Thanh Phong.

Dưới cái nhìn của Long Vân, Lâm Thanh Phong mỉm cười, hai mắt Long Vân liền phát sáng, hiện tại trong mắt của Long Vân, Lâm Thanh Phong là một ân nhân cứu mạng của hắn, vì thế hắn cũng nở nụ cười lấy lòng.

Nhưng không như Long Vân suy nghĩ, Lâm Thanh Phong sau khi nở nụ cười, thì liền quay lưng rồi lên tiếng.

-Lão bà a, mau thu dọn đồ đạc, hiện tại trời cũng không còn sớm, chúng ta nhanh chóng trở về Long Hạ thôn nấu ăn a.

“Thảo nê mã” đây là cụm từ duy nhất còn sót lại trong suy nghĩ của Long Vân lúc này, hắn thật sự hận chết Lâm Thanh Phong rồi.

Trấn Nguyên Đại Sư mỉm cười.

-Sao rồi đệ tử? Hiện tại cũng không ai muốn giúp ngươi, tiếp theo ngươi muốn làm thế nào đây?

Long Vân mang theo khuôn mặt khổ không thể tả, hắn không dám trái lời Trấn Nguyên Đại Sư đồng thời hắn cũng không muốn chép phạt, nhưng hắn cũng không tìm ra lý do nào khác để trốn tránh nữa, hắn thề rằng nếu lúc này có ai xuất hiện cứu hắn để hắn không phải chép phạt thì hắn nguyện làm trâu làm ngựa.

Nhìn Long Vân có chút tội nghiệp, tính tình thiện lương của Nghi Lâm lại chịu đựng không nổi, nàng nhìn xung quanh một lúc rồi lên tiếng.

-Trấn Nguyên tiền bối, người có thể cho hắn quét dọn nơi này được không? Ngài thấy đó, mặc dù nơi này rất sạch sẽ, nhưng chắc chắn sẽ có bụi a, ngài có thể để hắn lau dọn sạch sẽ nơi này mà?

…..Hết Chương 163…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện