Sau khi chào tạm biệt mọi người ở Long Hạ thôn, bọn người Lâm Thanh Phong bắt đầu lên đường tiến về Thổ Hoàng Thành.
Ngoài Diệu Hương cùng năm người bọn Lâm Thanh Phong thì còn có thêm Dương Thất Lang cùng hai người huynh đệ của hắn, bọn hắn ba người cùng đi theo để thuyết phục những gia đình của những người huynh đệ dọn tới Long Hạ thôn.
Người dân ở Long Hạ thôn chuẩn bị cho bọn hắn hai chiếc xe ngựa để tiện cho việc di chuyển, lúc ban đầu thì bọn hắn dùng một xe để chở hàng hóa, còn một xe thì để cho bọn người Lâm Thanh Phong ngồi.
Bọn hắn khởi hành từ sáng sớm cho tới giữa trưa thì dừng chân bên cạnh dòng sông nghỉ ngơi.
Lúc này thì bọn người Dương Thất Lang mới thở ra một hơi, bọn hắn không được ngồi xe ngựa như đám Lâm Thanh Phong, lại không có ngựa, vì thế bọn hắn phải đi bộ từ sáng sớm tới hiện tại, trên đầu bọn hắn đều chảy đầy mồ hôi rồi.
Nhìn ba người bọn hắn mệt mỏi, Nghi Lâm từ nhỏ đã gia nhập phật môn, với lòng từ bi của nàng, thì nàng đã nhanh chóng không chịu nổi, nàng có chút rụt rè mà lên tiếng.
-Phong ca ca, ngươi có thể tìm cách nào để bọn hắn đỡ mệt không? Nhìn bọn hắn mệt mỏi như vậy, ta có chút không nỡ.
Nhậm Doanh Doanh cùng Diệu Hương cũng nhanh chóng gật đầu, hai nàng cũng muốn nói điều này từ lâu rồi nhưng cả hai vẫn chưa tìm được thời điểm để nhắc nhở.
Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút, nếu Nghi Lâm không nhắc nhở thì đúng thật là hắn không để ý tới bọn người Dương Thất Lang.
Chuyện này đối với Lâm Thanh Phong rất dễ dàng, hắn mỉm cười gật đầu với Nghi Lâm một cái rồi sau đó lại đi vào chiếc xe ngựa chở hàng hóa, sau đó hắn liền thu hết tất cả hàng hóa vào nhẫn trữ vật.
Nhưng sau khi thu hết mọi thứ vào nhẫn trữ vật thì Lâm Thanh Phong lại nở nụ cười khổ, bởi vì hắn nhìn thấy một người đang nằm ngủ trong xe rất ngon lành, nước miếng trên miệng cũng chảy ra ướt cả vạt áo.
Người đang nằm trong xe không ai khác, đó chính là Gia Cát Tư Uyển, ban đầu nàng muốn đi theo bọn người Lâm Thanh Phong tới Thổ Hoàng Thành, nhưng nàng biết chắc rằng cho dù nàng cầu xin tới cỡ nào thì Gia Cát Minh Quang cũng không đồng ý.
Vì thế mà nàng nhanh chóng trốn vào chiếc xe chở hàng hóa này rồi nằm đó chờ đợi, chờ đợi được một lúc thì nàng lại lăn ra ngủ mất cho tới hiện tại được Lâm Thanh Phong phát hiện.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười khổ, chả trách sao khi sáng hắn không thấy Gia Cát Tư Uyển ra đưa tiễn, hắn còn nghĩ rằng nàng không mươn đưa tiễn bọn hắn đây, nhưng không ngờ rằng nàng lại vào đây trốn, hắn tiến lại gần Gia Cát Tư Uyển rồi đưa tay vỗ nhẹ lên má nàng để đánh thức nàng dậy.
Gia Cát Tư Uyển bị Lâm Thanh Phong vỗ nhẹ, nhưng nàng vẫn không chịu tỉnh, nàng chỉ lăn qua một bên để tránh bị tát rồi lên tiếng cằn nhằn.
-Tỷ tỷ, để muội ngủ thêm chút nữa.
Sau đó nàng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ mê…
Nhìn nàng say ngủ, Lâm Thanh Phong cũng không nỡ đánh thức nàng, hắn thở một hơi rồi nhẹ nhàng bế nàng đi ra ngoài.
Lâm Thanh Phong bế theo Gia Cát Tư Uyển đi ra ngoài, hắn mang theo nụ cười khổ trên mặt đưa nàng tới trước mặt Diệu Hương, để Diệu Hương quyết định.
Diệu Hương sau khi thấy Lâm Thanh Phong mang theo Gia Cát Tư Uyển tới trước mặt mình thì nàng cũng mộng bức, sau đó nàng cũng chỉ biết cười khổ.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, sau đó hắn lại lên tiếng hỏi.
-Hiện tại chúng ta phải làm sao đây? Uyển nhi đã trốn theo chúng ta như vậy rồi, không bằng chúng ta cứ cho nàng đi theo a? Diệu Hương cũng không còn cách nào khác, nàng đành phải gật đầu đồng ý với Lâm Thanh Phong, sau đó nàng lại đưa Gia Cát Tư Uyển lên xe để nàng tiếp tục ngủ.
Sau một hồi nghỉ ngơi, thì bọn người lại tiếp tục lên đường.
Theo lời Diệu Hương đã nói thì Thổ Hoàng Thành cách Long Hạ thôn cũng không xa, với tốc độ hiện tại của bọn hắn thì chỉ cần 7 ngày là có thể tới nơi.
Càng tiến gần tới Thổ Hoàng Thành thì ba người bọn Dương Thất Lang càng lo lắng, bởi vì sau hành động lần này thì bọn hắn cũng chính thức trở mặt với Điền gia.
Mặc dù bọn hắn trong mắt Điền gia chỉ là những con kiến hôi mà thôi, nhưng cũng chính vì vậy mới khiến bọn hắn lo lắng.
Đối với bọn hắn Điền gia quá mạnh, mặc dù Dương Thất Lang đã đạt tới Luyện Khí tầng 8, nhưng hắn lúc trước cũng chỉ là một tên lính quèn mà thôi, sức mạnh của hắn cũng rất tầm thường, chỉ cần Điền gia phái ra vài tu sĩ cảnh giới Luyện Khí tầng 9 hoặc Luyện Khí tầng 8 hơi mạnh một chút thì dư sức làm gỏi bọn hắn.
Lần này bọn hắn tiến tới Thổ Hoàng Thành cũng do bọn hắn ôm một tia hy vọng, tin tưởng đám người Lâm Thanh Phong có thể bảo vệ bọn hắn an toàn dưới sự truy sát của những tu sĩ được Điền gia phái ra, còn về phần chống lại tu sĩ Nguyên Anh kì thì bọn hắn cũng không dám nghĩ tới.
Đối với suy nghĩ của bọn hắn thì Lâm Thanh Phong cũng không thèm để ý, hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn khiến hắn phải lo lắng.
Điều mà Lâm Thanh Phong lo lắng đó chính là Nam Cung Mị Ảnh, kể từ hôm qua sau khi nàng trở về, thì nàng cũng không thèm nói với hắn một câu nào, hắn cũng chẳng biết tại sao, nhưng mỗi lần hắn tới gần thì nàng lại tránh sang một bên rồi không để ý tới hắn.
Thái độ của Nam Cung Mị Ảnh liền khiến cho Lâm Thanh Phong lo lắng muốn hoảng lên, nếu nàng tức giận trừng phạt hắn thì tốt, nhưng hiện tại nàng cứ hành động như vậy liền khiến hắn cũng không biết phải làm sao.
Dù cho Lâm Thanh Phong có len lén hỏi Nhậm Doanh Doanh cùng Diệu Hương thì hai nàng cũng chỉ lắc đầu với hắn, khiến cho hắn càng thêm quẫn bách.
Một lúc sau, Gia Cát Tư Uyển cũng tỉnh giấc, nàng mang theo vẻ mặt ngái ngủ mà xem xét xung quanh, chỉ cần vài giây thì nàng liền giật mình, sau đó tự lẩm bẩm.
-Không được, ta đã bị phát hiện rồi, như vậy làm sao tiếp tục lén đi theo đây? Phong ca ca thì không nói, nhưng tỷ tỷ chắc chắn sẽ đánh đòn.
-Không được ta phải nhanh chóng nghĩ cách khác.
Gia Cát Tư Uyển có chút lo lắng, nàng không biết được quyết định của bọn người Lâm Thanh Phong sẽ như thế nào, nàng rất muốn đi theo bọn hắn nhưng lại sợ bọn hắn không đồng ý sau đó lại dẫn nàng về Long Hạ thôn.
Gia Cát Tư Uyển suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nàng quyết định…
-Được rồi, phải giả vờ, giả vờ cho thật tội nghiệp, nếu không lần này thật sự sẽ bị tỷ tỷ đánh chết.
Nghĩ xong thì liền làm, Gia Cát Tư Uyển nhanh chóng dùng tay chấm một ít nước bọt rồi lau lên khóe mắt của chính mình, sau đó nàng ngồi trong xe và bắt đầu khóc rống lên.
Tiếng khóc của Gia Cát Tư Uyển nhanh chóng đánh động mọi người xung quanh, ai cũng nhận ra đây là tiếng khóc của nàng, vì thế mọi người ngoại trừ Nghi Lâm ra thì liền tiếp tục ngồi xuống nghỉ ngơi mà không ai thèm để ý tới.
Bởi vì bọn hắn ai cũng đoán được lý do vì sao Gia Cát Tư Uyển lại khóc, thế nên bọn hắn quyết định bỏ mặc nàng.
Nghi Lâm có chút lo lắng, với tính tình thiện lương của nàng thì nàng liền cảm thấy có chút không nỡ khi để Gia Cát Tư Uyển cứ khóc mãi như vậy, nàng muốn đi tới xe ngựa để dỗ dành nhưng Nhậm Doanh Doanh đã nhanh chóng giữ tay nàng lại, rồi nở nụ cười lắc đầu.
Gia Cát Tư Uyển vẫn tiếp tục khóc rống lên, lần này ngay cả Diệu Hương cũng có chút chịu không nổi, hánh động của nàng khiến Diệu Hương quá xấu hổ rồi.
Diệu Hương có chút tức giận, nàng thở ra một hơi sau đó mới đi tới xe ngựa, rồi lên tiếng.
-Muội còn dám khóc, nếu còn không mau nín đi thì tỷ tỷ sẽ đánh đòn.
Lúc này Gia Cát Tư Uyển mới thôi không khóc nữa, nàng len lén đi tới trước cửa xe rồi thò đầu ra ngoài dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Diệu Hương, giọng nàng có chút run run hỏi.
-Tỷ tỷ, mọi người sẽ cho muội đi cùng a? Muội không muốn về nhà đâu.
Nhưng Diệu Hương chỉ hừ một tiếng sau đó cũng không để ý tới vẻ mặt tội nghiệp của Gia Cát Tư Uyển mà xoay mặt đi.
Lúc này Gia Cát Tư Uyển cũng hiểu được, bọn hắn đã cho phép nàng đi theo, vì thế nàng nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ rồi nhảy xuống xe, sau đó chạy tới ôm lấy Diệu Hương đồng thời lên tiếng.
-Muội biết mà, tỷ tỷ là tốt nhất.
Diệu Hương cũng nở nụ cười, nàng dùng tay nhéo nhẹ hai má Gia Cát Tư Uyển trừng mắt đe dọa.
-Chỉ một lần này thôi đấy, lần sau nếu muội còn dám làm vậy thì bọn ta sẽ đưa muội trở về.
Gia Cát Tư Uyển vui vẻ cười hì hì, sau đó nàng buông ra Diệu Hương rồi lại chạy tới bên Lâm Thanh Phong nhõng nhẽo.
-Phong ca ca, muội đói.
Nhìn Gia Cát Tư Uyển nhõng nhẽo, Lâm Thanh Phong cũng vui vẻ, hắn đưa một con cá nướng cho nàng rồi nói.
-Đây, làm sao có thể thiếu phần của muội đâu, muội ăn đi rồi chúng ta lại tiếp tục lên đường.
Gia Cát Tư Uyển vui vẻ, nàng tiếp nhận lấy con cá nướng rồi bắt đầu ăn ngon lành.
….Hết Chương 141….
Ngoài Diệu Hương cùng năm người bọn Lâm Thanh Phong thì còn có thêm Dương Thất Lang cùng hai người huynh đệ của hắn, bọn hắn ba người cùng đi theo để thuyết phục những gia đình của những người huynh đệ dọn tới Long Hạ thôn.
Người dân ở Long Hạ thôn chuẩn bị cho bọn hắn hai chiếc xe ngựa để tiện cho việc di chuyển, lúc ban đầu thì bọn hắn dùng một xe để chở hàng hóa, còn một xe thì để cho bọn người Lâm Thanh Phong ngồi.
Bọn hắn khởi hành từ sáng sớm cho tới giữa trưa thì dừng chân bên cạnh dòng sông nghỉ ngơi.
Lúc này thì bọn người Dương Thất Lang mới thở ra một hơi, bọn hắn không được ngồi xe ngựa như đám Lâm Thanh Phong, lại không có ngựa, vì thế bọn hắn phải đi bộ từ sáng sớm tới hiện tại, trên đầu bọn hắn đều chảy đầy mồ hôi rồi.
Nhìn ba người bọn hắn mệt mỏi, Nghi Lâm từ nhỏ đã gia nhập phật môn, với lòng từ bi của nàng, thì nàng đã nhanh chóng không chịu nổi, nàng có chút rụt rè mà lên tiếng.
-Phong ca ca, ngươi có thể tìm cách nào để bọn hắn đỡ mệt không? Nhìn bọn hắn mệt mỏi như vậy, ta có chút không nỡ.
Nhậm Doanh Doanh cùng Diệu Hương cũng nhanh chóng gật đầu, hai nàng cũng muốn nói điều này từ lâu rồi nhưng cả hai vẫn chưa tìm được thời điểm để nhắc nhở.
Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút, nếu Nghi Lâm không nhắc nhở thì đúng thật là hắn không để ý tới bọn người Dương Thất Lang.
Chuyện này đối với Lâm Thanh Phong rất dễ dàng, hắn mỉm cười gật đầu với Nghi Lâm một cái rồi sau đó lại đi vào chiếc xe ngựa chở hàng hóa, sau đó hắn liền thu hết tất cả hàng hóa vào nhẫn trữ vật.
Nhưng sau khi thu hết mọi thứ vào nhẫn trữ vật thì Lâm Thanh Phong lại nở nụ cười khổ, bởi vì hắn nhìn thấy một người đang nằm ngủ trong xe rất ngon lành, nước miếng trên miệng cũng chảy ra ướt cả vạt áo.
Người đang nằm trong xe không ai khác, đó chính là Gia Cát Tư Uyển, ban đầu nàng muốn đi theo bọn người Lâm Thanh Phong tới Thổ Hoàng Thành, nhưng nàng biết chắc rằng cho dù nàng cầu xin tới cỡ nào thì Gia Cát Minh Quang cũng không đồng ý.
Vì thế mà nàng nhanh chóng trốn vào chiếc xe chở hàng hóa này rồi nằm đó chờ đợi, chờ đợi được một lúc thì nàng lại lăn ra ngủ mất cho tới hiện tại được Lâm Thanh Phong phát hiện.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười khổ, chả trách sao khi sáng hắn không thấy Gia Cát Tư Uyển ra đưa tiễn, hắn còn nghĩ rằng nàng không mươn đưa tiễn bọn hắn đây, nhưng không ngờ rằng nàng lại vào đây trốn, hắn tiến lại gần Gia Cát Tư Uyển rồi đưa tay vỗ nhẹ lên má nàng để đánh thức nàng dậy.
Gia Cát Tư Uyển bị Lâm Thanh Phong vỗ nhẹ, nhưng nàng vẫn không chịu tỉnh, nàng chỉ lăn qua một bên để tránh bị tát rồi lên tiếng cằn nhằn.
-Tỷ tỷ, để muội ngủ thêm chút nữa.
Sau đó nàng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ mê…
Nhìn nàng say ngủ, Lâm Thanh Phong cũng không nỡ đánh thức nàng, hắn thở một hơi rồi nhẹ nhàng bế nàng đi ra ngoài.
Lâm Thanh Phong bế theo Gia Cát Tư Uyển đi ra ngoài, hắn mang theo nụ cười khổ trên mặt đưa nàng tới trước mặt Diệu Hương, để Diệu Hương quyết định.
Diệu Hương sau khi thấy Lâm Thanh Phong mang theo Gia Cát Tư Uyển tới trước mặt mình thì nàng cũng mộng bức, sau đó nàng cũng chỉ biết cười khổ.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, sau đó hắn lại lên tiếng hỏi.
-Hiện tại chúng ta phải làm sao đây? Uyển nhi đã trốn theo chúng ta như vậy rồi, không bằng chúng ta cứ cho nàng đi theo a? Diệu Hương cũng không còn cách nào khác, nàng đành phải gật đầu đồng ý với Lâm Thanh Phong, sau đó nàng lại đưa Gia Cát Tư Uyển lên xe để nàng tiếp tục ngủ.
Sau một hồi nghỉ ngơi, thì bọn người lại tiếp tục lên đường.
Theo lời Diệu Hương đã nói thì Thổ Hoàng Thành cách Long Hạ thôn cũng không xa, với tốc độ hiện tại của bọn hắn thì chỉ cần 7 ngày là có thể tới nơi.
Càng tiến gần tới Thổ Hoàng Thành thì ba người bọn Dương Thất Lang càng lo lắng, bởi vì sau hành động lần này thì bọn hắn cũng chính thức trở mặt với Điền gia.
Mặc dù bọn hắn trong mắt Điền gia chỉ là những con kiến hôi mà thôi, nhưng cũng chính vì vậy mới khiến bọn hắn lo lắng.
Đối với bọn hắn Điền gia quá mạnh, mặc dù Dương Thất Lang đã đạt tới Luyện Khí tầng 8, nhưng hắn lúc trước cũng chỉ là một tên lính quèn mà thôi, sức mạnh của hắn cũng rất tầm thường, chỉ cần Điền gia phái ra vài tu sĩ cảnh giới Luyện Khí tầng 9 hoặc Luyện Khí tầng 8 hơi mạnh một chút thì dư sức làm gỏi bọn hắn.
Lần này bọn hắn tiến tới Thổ Hoàng Thành cũng do bọn hắn ôm một tia hy vọng, tin tưởng đám người Lâm Thanh Phong có thể bảo vệ bọn hắn an toàn dưới sự truy sát của những tu sĩ được Điền gia phái ra, còn về phần chống lại tu sĩ Nguyên Anh kì thì bọn hắn cũng không dám nghĩ tới.
Đối với suy nghĩ của bọn hắn thì Lâm Thanh Phong cũng không thèm để ý, hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn khiến hắn phải lo lắng.
Điều mà Lâm Thanh Phong lo lắng đó chính là Nam Cung Mị Ảnh, kể từ hôm qua sau khi nàng trở về, thì nàng cũng không thèm nói với hắn một câu nào, hắn cũng chẳng biết tại sao, nhưng mỗi lần hắn tới gần thì nàng lại tránh sang một bên rồi không để ý tới hắn.
Thái độ của Nam Cung Mị Ảnh liền khiến cho Lâm Thanh Phong lo lắng muốn hoảng lên, nếu nàng tức giận trừng phạt hắn thì tốt, nhưng hiện tại nàng cứ hành động như vậy liền khiến hắn cũng không biết phải làm sao.
Dù cho Lâm Thanh Phong có len lén hỏi Nhậm Doanh Doanh cùng Diệu Hương thì hai nàng cũng chỉ lắc đầu với hắn, khiến cho hắn càng thêm quẫn bách.
Một lúc sau, Gia Cát Tư Uyển cũng tỉnh giấc, nàng mang theo vẻ mặt ngái ngủ mà xem xét xung quanh, chỉ cần vài giây thì nàng liền giật mình, sau đó tự lẩm bẩm.
-Không được, ta đã bị phát hiện rồi, như vậy làm sao tiếp tục lén đi theo đây? Phong ca ca thì không nói, nhưng tỷ tỷ chắc chắn sẽ đánh đòn.
-Không được ta phải nhanh chóng nghĩ cách khác.
Gia Cát Tư Uyển có chút lo lắng, nàng không biết được quyết định của bọn người Lâm Thanh Phong sẽ như thế nào, nàng rất muốn đi theo bọn hắn nhưng lại sợ bọn hắn không đồng ý sau đó lại dẫn nàng về Long Hạ thôn.
Gia Cát Tư Uyển suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nàng quyết định…
-Được rồi, phải giả vờ, giả vờ cho thật tội nghiệp, nếu không lần này thật sự sẽ bị tỷ tỷ đánh chết.
Nghĩ xong thì liền làm, Gia Cát Tư Uyển nhanh chóng dùng tay chấm một ít nước bọt rồi lau lên khóe mắt của chính mình, sau đó nàng ngồi trong xe và bắt đầu khóc rống lên.
Tiếng khóc của Gia Cát Tư Uyển nhanh chóng đánh động mọi người xung quanh, ai cũng nhận ra đây là tiếng khóc của nàng, vì thế mọi người ngoại trừ Nghi Lâm ra thì liền tiếp tục ngồi xuống nghỉ ngơi mà không ai thèm để ý tới.
Bởi vì bọn hắn ai cũng đoán được lý do vì sao Gia Cát Tư Uyển lại khóc, thế nên bọn hắn quyết định bỏ mặc nàng.
Nghi Lâm có chút lo lắng, với tính tình thiện lương của nàng thì nàng liền cảm thấy có chút không nỡ khi để Gia Cát Tư Uyển cứ khóc mãi như vậy, nàng muốn đi tới xe ngựa để dỗ dành nhưng Nhậm Doanh Doanh đã nhanh chóng giữ tay nàng lại, rồi nở nụ cười lắc đầu.
Gia Cát Tư Uyển vẫn tiếp tục khóc rống lên, lần này ngay cả Diệu Hương cũng có chút chịu không nổi, hánh động của nàng khiến Diệu Hương quá xấu hổ rồi.
Diệu Hương có chút tức giận, nàng thở ra một hơi sau đó mới đi tới xe ngựa, rồi lên tiếng.
-Muội còn dám khóc, nếu còn không mau nín đi thì tỷ tỷ sẽ đánh đòn.
Lúc này Gia Cát Tư Uyển mới thôi không khóc nữa, nàng len lén đi tới trước cửa xe rồi thò đầu ra ngoài dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Diệu Hương, giọng nàng có chút run run hỏi.
-Tỷ tỷ, mọi người sẽ cho muội đi cùng a? Muội không muốn về nhà đâu.
Nhưng Diệu Hương chỉ hừ một tiếng sau đó cũng không để ý tới vẻ mặt tội nghiệp của Gia Cát Tư Uyển mà xoay mặt đi.
Lúc này Gia Cát Tư Uyển cũng hiểu được, bọn hắn đã cho phép nàng đi theo, vì thế nàng nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ rồi nhảy xuống xe, sau đó chạy tới ôm lấy Diệu Hương đồng thời lên tiếng.
-Muội biết mà, tỷ tỷ là tốt nhất.
Diệu Hương cũng nở nụ cười, nàng dùng tay nhéo nhẹ hai má Gia Cát Tư Uyển trừng mắt đe dọa.
-Chỉ một lần này thôi đấy, lần sau nếu muội còn dám làm vậy thì bọn ta sẽ đưa muội trở về.
Gia Cát Tư Uyển vui vẻ cười hì hì, sau đó nàng buông ra Diệu Hương rồi lại chạy tới bên Lâm Thanh Phong nhõng nhẽo.
-Phong ca ca, muội đói.
Nhìn Gia Cát Tư Uyển nhõng nhẽo, Lâm Thanh Phong cũng vui vẻ, hắn đưa một con cá nướng cho nàng rồi nói.
-Đây, làm sao có thể thiếu phần của muội đâu, muội ăn đi rồi chúng ta lại tiếp tục lên đường.
Gia Cát Tư Uyển vui vẻ, nàng tiếp nhận lấy con cá nướng rồi bắt đầu ăn ngon lành.
….Hết Chương 141….
Danh sách chương