Ngày đưa tang mẹ, Lục Chi Ngang không nói câu gì.

Xe đi ra từ cổng của khu đô thị, hai bên có rất nhiều người đứng đưa tiễn. Những người còn lại thì ngồi trên một chiếc xe khách rất to phía sau. Bên đường còn rất nhiều hoa bằng giấy màu trắng, toả ra thứ ánh sáng nhức nhối không thôi.

Cậu nhìn mỗi thứ chầm chậm diễn ra như một bộ phim không có âm thanh, thứ duy nhất cậu biết đó là Phó Tiểu Tư đang đứng bên cạnh cậu cũng lặng im không nói gì. Trước đây cậu không hiểu sao Tiểu Tư có thể ít nói như vậy, nhưng giờ cậu phát hiện bản thân mình cũng có thể dễ dàng làm được điều đó.

Thi thể được đưa đi hoả táng. Khuôn mặt của mẹ biến mất trong không gian bằng thép vừa chật vừa dài. Cậu nhớ lại lúc cậu năm tuổi, vỗn dĩ mẹ có thể rời khỏi Thiển Xuyên để tới thành phố lớn học chuyên sâu hơn, nửa năm sau quay về là có thể trở thành nhân viên cấp cao ở ngân hàng. Hôm đó lúc ở ga tàu hoả, Lục Chi Ngang nhìn thấy mẹ lên tàu thì đột nhiên khóc nức nở, một phút trước lúc tàu chạy, mẹ chạy từ trên tàu xuống. Sau khi lớn lên rồi Lục Chi Ngang mới biết, lúc mẹ đưa ra quyết định ấy, thật ra là đã từ bỏ cả cuộc đời mình, bà chọn hy sinh sự nghiệp của chính bản thân để làm một người mẹ.

Từ giờ mẹ không bao giờ khóc nữa rồi, không cần phải vì con mà từ bỏ bất cứ thứ gì nữa rồi. Mẹ phải tự do sống cuộc đời của chính mình mẹ nhé.

Ánh lửa đỏ rực, nhiệt độ phút chốc tăng cao. Lục Chi Ngang cảm thấy viền mắt căng lên, cậu nhớ lại mình bị ốm thập tử nhất sinh. Đó là lúc cậu mười tuổi, bị sốt cao đột ngột, nửa đêm không gọi nổi xe, hơn nữa bên ngoài còn đang mưa tầm tã. Bố đi công tác xa, một mình mẹ bế cậu chạy gần ba tiếng đồng hồ tới bệnh viện. Lúc ấy, nhà cậu vẫn chưa ở trung tâm thành phố, đường trong núi lầy lội, mẹ bế cậu không thể đổi tay được, hai tay đã không còn chút sức lực nào nữa nhưng vẫn ôm chặt cứng lấy cậu không buông lỏng. Sau đó, bác sĩ nói đứa trẻ này nếu tới viện muộn vài tiếng nữa thì không thể cứu nổi. Lục Chi Ngang nhớ lúc đó mẹ khóc rất to trong bệnh viện, kể cả trong lúc hôn mê cậu vẫn có thể cảm nhận được sự đau lòng của mẹ.

Mẹ ơi, con sẽ không rong chơi cả ngày ở ngoài quên đường về nhà nữa. Mẹ ơi, con sẽ không để mẹ ngồi đợi con ở phòng khách suốt nữa. Mẹ ơi, con sẽ không vì ra ngoài chơi vui vẻ chơi với các bạn gái mà quên mất sinh nhật mẹ nữa. Mẹ ơi, con sẽ không giở trò ép mẹ nhất định phải khen con vẽ đẹp hơn Phó Tiểu Tư nữa. Mẹ ơi, con sẽ không nói đồ ăn mẹ làm không ngon nữa. Mẹ ơi, con sẽ không gào khóc lúc ốm nữa.

Từ ống khói bắt đầu bay ra những hạt bụi màu đen, hình ảnh ống khói cao ngất trong ráng chiều thật thê lương đau đớn. Lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên Phó Tiểu Tư nghĩ, nơi những hạt bụi bay ra kia, không biết đã mang theo sự đau khổ cùng thương nhớ của biết bao nhiêu người.

Từng đàn chim đen kịt lặng lẽ bay ngang bầu trời hoàng hôn. Lục Chi Ngang nhớ lại từng có một cô gái thích cậu tới nhà chơi. Mẹ vẫn luôn lo cậu con trai lông bông nhà mình sẽ không kiếm được vợ, nên khi gặp cô gái đó thì mừng đến nỗi cuống quýt chẳng biết làm gì. Hôm ấy mẹ cứ ngồi nói chuyện với hai người họ, Lục Chi Ngang biết mẹ rất vui. Nhưng cô gái đó lại nói thầm vào tai Lục Chi Ngang một câu: "Sao mẹ anh vẫn chưa đi thế, em muốn ngồi nói chuyện riêng với anh cơ." Chỉ vì câu nói đó, cậu liền đuổi cô gái đó đi. Mẹ vì chuyện ấy còn mắng cậu xấu tính nữa. Lúc ấy cậu không cãi lại, chỉ nghĩ trong lòng, sau này nhất định phải tìm được một cô vợ tốt nhất thế gian để mẹ biết mình cũng là một người đàn ông ưu tú. Nhưng cậu không ngờ thời gian thì ngắn ngủi, những chuyện chưa kịp làm lại nhiều đến vậy...

Mẹ ơi con sẽ không làm bẩn quần áo mỗi ngày nữa, mẹ ơi con sẽ không quên mẹ thích màu đỏ rồi mua nhầm quần áo màu xanh tặng mẹ nữa, mẹ ơi con sẽ không vì không thích quà mẹ tặng rồi ném vào xó xỉnh nào đó trong phòng nữa, mẹ ơi con sẽ không quên sinh nhật mẹ nữa, mẹ ơi... Mẹ ơi từ giờ con sẽ không khóc nữa, mẹ ơi con sẽ trở thành một nhân viên kế toán giỏi nhất... Mẹ ơi, mẹ nhất định phải lên thiên đàng nhé. Mẹ yên tâm, sau này đợi con chết đi rồi, con nhất định sẽ lên thiên đàng cùng mẹ, vì mẹ từng dặn con phải làm một người kiên cường và lương thiện. Thượng Đế nhất định sẽ rất thích con đấy, mẹ ơi... Tạm biệt.

Phó Tiểu Tư ngẩng đầu, bầu trời mờ mịt. Cậu nghĩ, mùa hạ này cuối cùng đã qua rồi, sẽ không bao giờ có một mùa hạ nào nhe vậy nữa.

Trên đường dắt Zeus về nhà, trong lòng Phó Tiểu Tư nảy sinh rất nhiều cảm xúc kỳ lạ, thậm chí không xác định nổi đó là hoảng sợ, tức giận, hay có thể là buồn thương sâu sắc.

Cậu vốn tưởng rằng Lục Chi Ngang dần dần sẽ khá hơn, nhưng thực ra mọi thứ chỉ ngày càng tệ đi. Cậu đứng trong vườn nhà Lục Chi Ngang, nhìn thấy Zeus đang nhem nhuốc ngồi cạnh cửa chuồng, mặt đầy vẻ vô tội, nhìn thấy Phó Tiểu Tư đi vào liền thấp giọng sửa vang không ngừng.

Ba của Lục Chi Ngang cũng giống cậu ấy, vẫn chìm trong nỗi đau thương, chỉ có điều tình trạng của Lục Chi Ngang trầm trọng hơn ba mình. Sau khi nói chuyện với chú Lục, Phó Tiểu Tư mới biết sau khi chôn cất mẹ, rất nhiều lần Lục Chi Ngang đi tới sáng sớm mới về nhà, dáng vẻ sa sút, người đầy mùi rượu, hai mắt đỏ hoe.

Ba Lục nói: "Bác cho nó một bạt tai, nó một tiếng cũng không kêu, nín nhịn không rơi nước mắt. Bác còn có thể nghe thấy tiếng nó cắn răng kìm nén. Bác hiểu thằng con trai này của bác hơn bất cứ ai trên đời. Bình thường nó lúc nào cũng tỏ vẻ ôn hoà, nhưng thực ra tính nó quật cường lắm."

Lúc tạm biệt ra về, Phó Tiểu Tư quay lại nhìn Zeus đáng thương trong vườn rồi nói: "Cháu đem Zeus về nhà nuôi một thời gian ạ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện