Ngộ Kiến có thói quen gác chân lên ghế rồi lau tóc, sau đó nhìn Lập Hạ mặc đồ ngủ, vành mắt thâm sì nghiến răng nghiến lợi học thuộc từ mới. Có lúc Lập Hạ búi tóc lên, có lúc lại bôi một chút kem dưỡng mắt để tránh việc hôm sau dậy trong quá xấu xí. Lúc nào bài tập khó quá, cô đều oán giận khóc toáng lên, đồng thời nói mấy câu chửi rủa đại loại như Phó Tiểu Tư, Lục Chi Ngang khốn nạn dựa vào đâu mà chẳng học hành vẫn có thành tích tốt như vậy. Thường thấy nhất là cô ngửa đầu ra phía sau một góc tưởng như có thể gãy cổ, sau đó gào to lên "Mày là đồ con heo".

Cũng chẳng biết đang nói đề bài hay nói chính mình.

Một con người như vậy, biết quan tâm và rất thành thực. Giống như đôi chân đứng vững trên một tấm ván gỗ.

Vị ấm của sữa từ cổ họng chạy thẳng vào tim. Ngộ Kiến nhìn Lập Hạ và nghĩ vậy.

Cũng có lúc Ngộ Kiến hỏi Lập Hạ: "Sao phải nổ lực thế làm gì?" Lập Hạ trừng mắt lên nhìn lại, nói: "Không thể để Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang coi thường mình được".

Ngộ Kiến liền híp mắt cười.

"Lập Hạ..."

"Hả?"

"Cảm ơn cậu... Tối nào cũng đợi mình."

"A... Ngộ Kiến đừng nói vậy, tối nào mình cũng học bài tới khuya mà, vừa hay có cậu thức cùng mình mình ở trong phòng này, lúc đọc sách và viết nhật ký còn thấy sợ ấy."

[I]Lập Hạ, có lẽ từ trước tới giờ cậu không biết đâu nhỉ, chính vì mỗi đêm cậu đều đợi mình, cho nên đường về dù có tối mịt, mình cũng chẳng thấy sợ nữa, khi những hạt mưa rơi ướt đẫm người, mình cũng không cảm thấy lạnh.

Có lẽ khi biết được phía trước có người đang đợi mình, con người ta sẽ trở nên vô cùng dũng cảm, đúng không? (Năm 1996, Ngộ Kiến)[/I]

- -----------

"Tiểu Tư, đi cắt tóc với tớ đi"

"Tự cậu không biết đường đi à?"

"... Thái độ gì thế, không biết đâu, đi với tớ đi."

"Tóc cậu không phải rất đẹp sao, cắt cái gì mà cắt."

"Ôi trời cậu bớt nói đi nào. Hứng lên thì cắt thôi. Đúng rồi, ca học chiều nay bùng đi, tới triền núi chơi một lúc, sau đó đợi tan học rồi đi cắt tóc."

"Liệu có bị bắt không đấy, lại bùng."

"Không đâu, buổi chiều thầy giáo không có trên lớp, lớp phó học tập thì tớ đã chào hỏi ổn thảo rồi, bạn ấy vẫn luôn yêu thầm tớ đấy, ha ha"

"... Đi chết đi."

"Tiểu Tư, đó là đố kỵ đấy, cậu thừa nhận đi"

"Giết tôi đi."

Cỏ ở triền núi đã chuyển từ màu vàng úa của mùa đông thành một thảm xanh nhạt. Sắc xanh đậm phủ khắp đầu cành, màu xanh thẫm nhuộm sẫm thân cây.

Phó Tiểu Tư lấy áo ra che mắt ngủ, Lục Chi Ngang ngồi trên thảm cỏ ngay cạnh đó, cúi đầu nhìn Phó Tiểu Tư đang ngủ say, có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi. Mở miệng mấy lần, cuối cùng cũng nói thành câu.

"Tiểu Tư, cậu thấy tình cảm giữa người với người có thể gìn giữ lâu dài được không? Hay là khi hai người ở cạnh nhau thì rất vui, nhưng một khi xa cách sẽ lãng quên rất nhanh, có bạn bè mới, bắt đầu cười rộ vì những chuyện mới mẻ hơn, rất lâu sau cũng không hề nhớ về người cũ nữa? Cậu nói xem liệu có như vậy không?"

"Chắc là có đấy."

"Nhưng tớ không thích như vậy đâu."

"Thích hay không thích cũng đâu đến lượt cậu nói, đồ ngốc, cậu nghĩ mình là ai chứ? Trái Đất chuyển động vì cậu chắc?"

"Tiểu Tư... Cậu đã từng nghĩ tới chuyện phân ban chưa?"

"Nghĩ rồi chứ. Tớ học cái gì cũng như nhau cả. Hoặc là làm hoạ sĩ, hoặc là làm kỹ sư, mẹ tớ đều cảm thấy ổn, cho nên tớ cũng thấy không vấn đề gì cả."

"Tớ vẫn chưa quyết định, học ban Tự nhiên mệt lắm, hay là cứ làm sinh viên Mỹ thuật luôn đi, sau khi phân ban thì tới lớp của Thất Thất học Ngữ văn, cả ngày chỉ ngồi đọc tiểu thuyết, vẽ vời, cười đùa với các bạn nữ sinh xinh đẹp... Nhưng nếu vậy thì cuộc sống sẽ trở nên rỗng tuếch..."

Sau đó là sự trầm mặc, hai người đều không nói gì nữa. Tiểu Tư cảm thấy chỗ cổ bị cỏ đâm vào ngưa ngứa, xê dịch mấy lần vẫn không hết. Cậu lại thở dài một hơi, ngước mắt lên trời, nhìn thấy cả một khoảng trời màu đỏ.

Ánh nắng mùa xuân ngày càng trở nên nóng rực. Miên man nghĩ liền nghĩ tới Thanh Hải, trước đây Tiểu Tư từng xem giới thiệu trên tivi, cứ tới mùa xuân là cảnh sắc nơi đó đẹp vô cùng. Ở đó có từng biển, từng biển hoa. Du khách nói, khi lái xe đi qua rặng núi, có khi nữa ngày trời vẫn chẳng thấy một bóng người, sau đó giữa đường sẽ thấy một biển hoa rất lớn, tựa như trải dài ra vô tận, bên trong sẽ có hàng ngàn hàng vạn cánh bướm to cỡ bàn tay đang bay lượn.

Tiểu Tư bỏ chiếc áo đang che mắt ra, sau đó kể cho Lục Chi Ngang nghe về phong cảnh xa xôi mà mình vừa nghĩ tới.

Lục Chi Ngang bật cười, sau đó rất hăng hái nói: "Tiểu Tư cậu biết không, buổi tối làm đề thi dưới ánh đèn học, tớ cảm thấy rất mệt. Có lúc tớ còn đột nhiên nảy ra ý định đi du lịch, còn nghĩ nếu như tên tiểu tử Tiểu Tư cũng muốn đi thì mình sẽ dắt cậu ta theo, dắt theo cả con chó chăn cừu to lớn nhà mình nữa, sau đó thì dẹp hết thi cử, học hành, bạn nữ xinh xắn, quần áo đẹp đẽ đi, hai chúng ta cứ thế mà phiêu bạt. Từ 'phiêu bạt" nghe rất ngầu mà, đúng không?"

Nói xong, Lục Chi Ngang liền cười lớn, mái tóc bay loạn trong gió như bờm sư tử. Cậu ta cười được một nửa thì thấy không đúng lắm, vì Phó Tiểu Tư không hé răng nửa lời, thế là quay lại nhìn, Phó Tiểu Tư đang trừng mắt, mặt không biểu cảm dằn từng chữ:

"Cậu giải thích xem, thế nào gọi là dắt, theo, Phó, Tiểu, Tư, và, con, chó, nhà, mình?"

"..."

Hai người lại không khỏi đánh nhau một trận, xen lẫn là tiếng gào khóc như quỷ của Lục Chi Ngang. Sau một hồi đánh đấm, tóc hai người đã vương đầy cỏ.

Ánh tịch dương men theo đường cong của triền núi rồi lặn xuống.

Cả thế giới được bao phủ trong ánh vàng kim.

"Đi cắt tóc với tớ đi." Lục Chi Ngang nói.

"Thôi, lãng phí thời gian cả một buổi chiều với cậu rồi. Tớ đã hứa với Lập Hạ sẽ giảng bài môn Hoá cho cậu ấy. Hình như lên cấp ba, con gái ai cũng học kém các môn Tự nhiên thì phải, cậu ấy lúc nào cũng không hiểu rõ được mấy cái phương trình hoá học nên tớ mới phải giúp."

"À, cần bà xã chứ không cần anh em."

"Cậu lại muốn bị đánh à?"

"... Vậy ngày khác tớ đi cắt tóc vậy. Tớ đợi cậu cùng về nhà."

"Ừ. ĐƯỢC."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện